Độc Sủng Cuồng Phi
Hạ Lan Mẫn Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 71
Đông Phương Lỗ còn chưa kịp thở phào, nghe thấy câu sau liền hôn mê bất tỉnh.
Theo tiếng thông báo của thái giám, một nữ tử đeo mạng che mặt xuất hiện ở ngoài điện.
Đằng cầu như có mắt, lao thẳng về phía Đông Phương Lỗ!
Nữ tử nhất thời hai mắt ngấn lệ, một bộ dáng lã chã sắp khóc làm mọi người trong điện không khỏi thấy đau lòng.
Đông Phương Lỗ ăn trộm gà còn mất nắm gạo, bị cáng ra ngoài, lúc này trận đấu cơ bản cũng đã kết thúc, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ phối hợp ăn ý, đoạt được sáu quả, chắc chắn sẽ thắng!
Đông Phương Lỗ hai mắt mở lớn, đồng tử co rụt lại, hắn vốn đã ngừng thở lại không tự giác hít sâu một hơi, phát ra một tiếng kêu thê lương, cả người ngã về phía sau, sắc mặt tím tái dần, lặn lộn trên mặt đất.
Lãnh Hạ liếc mắt xem thường, Chiến Bắc Liệt khóe miệng giật giật, hai người liếc nhau, trao đổi một ánh mắt, im lặng.
Vết thương nhỏ? Nhỏ cái đầu ngươi! Đông Phương Lỗ muốn chửi ầm lên nhưng toàn thân lại yếu đuối, không có lực, thậm chí sức để nói cũng không có, trừng mắt cố chịu đựng nỗi đau ở phía dưới thân.
Đột nhiên, một lưu quang xẹt qua, nhanh như chớp lách qua hai gã đội viên Đông Sở, lúc lướt qua Đông Phương Lỗ, khẽ cong khóe miệng.
"Sao lại vào đây?" Chiến Bắc Liệt chạy tới, nghĩ rằng Lãnh Hạ vào để cổ vũ hắn, trong lòng đang dâng trào hạnh phúc.
Tiêu Phượng quơ quơ hai tay, hưng phấn hét lớn: "Tỷ muội tốt, ngươi quá tuyệt vời!"
Lãnh Hạ khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh như băng đảo qua bàn tay đang nắm chặt của Đông Phương Lỗ, thong thả trả lời: "Đến chơi đùa một chút."
Lúc này thời gian đã qua hơn một nửa, giữa sân người người qua lại như sao khuya đuổi trăng, làm bụi bay mù mịt, nhưng không người nào được cầu, hai bên giằng co quyết liệt, làm thành một thế trận bất phân.
Sau đó, rõ ràng nện ở ......
Mộ Dung Triết tự tin ngẩng đầu, cười tuấn lãng bất phàm, liều mạng kiềm chế trái tim sắp nhảy ra ngoài vì hưng phấn, cao giọng trả lời: "Phải! Nàng đang hầu ở ngoài điện, hẳn là Hoàng Thượng và Liệt vương sẽ có hứng thú!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đông Phương Lỗ tuy rằng kiêng kị Chiến Bắc Liệt, nhưng cũng xem thường Lãnh Hạ, chỉ là một tiểu nữ tử không biết trời cao đất rộng mà thôi, muốn đùa giỡn thì cho nàng chơi đi, nhân tiện phá hỏng đội hình của Đại Tần.
Khuôn mặt kia rơi vào trong mắt Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ, hai người cũng không tỏ vẻ gì nhưng sát khí lại tăng thêm vài phần, cười đi, cười đi, lát nữa cho ngươi khóc.
Đông Phương Lỗ trừng mắt nhìn Lãnh Hạ - kẻ đoạt cầu của hắn, hắn mà lại bị một nữ tử cướp cầu, Đông Sở Đại hoàng tử mặt mũi chẳng phải là mất hết sao, hận không thể đi lên cắn cho nàng một phát.
Quan viên và sứ giả cúi thấp đầu xuống vài phần, còn kém là chưa đập vào chén đĩa thôi, ẻo lả đoạn tay áo này thật sự là cái gì đều dám nói, hiện tại thế cục ngũ quốc không rõ, hẳn là đại loạn cũng sẽ không lâu nữa nhưng ai mà không giả vờ hồ đồ.
Đông Phương Nhuận cười ôn nhuyễn, thản nhiên uống ly rượu tiếp theo, tiếp lời Hoa Thiên: "Xét tình thế hiện tại, hợp lâu tất chia chia lâu tất hợp, ngũ quốc cũng đã chia lâu như vậy rồi .........."
Đúng lúc này!
Mộ Dung Triết không ngờ yến hội đêm nay Đông Sở Nam Hàn lại thống nhất đem mũi nhọn nhằm vào Tây Vệ, nhất thời cũng không trả lời, vội vàng nhìn phía minh hữu.
Theo lý mà nói, không khí trong điện dù không thật lòng vui vẻ cũng phải có cái hòa hợp bề ngoài, nhưng không biết vì sao hôm nay là có cảm giác kỳ lạ.
Ai không biết Lãnh Hạ thì sẽ nghĩ rằng đây là một thiếu niên tuyệt mĩ, không ai sẽ nghi ngờ rằng đây là Vương phi của Chiến Bắc Liệt, cũng không ai cho rằng nữ tử sẽ vào sân thi đấu.
Lãnh Hạ cũng không cố ý che dấu dung mạo, chỉ thay nam trang rồi xuống sân, chỉ cần là người đã gặp qua nàng thì đều có thể nhận ra, Đông Phương Lỗ cười một cách th* t*c, càng cảm thấy hứng thú với nàng, không ngờ nữ nhân này không những xinh đẹp mà còn rất bưu hãn, dám nữ phẫn nam trang xuống sân đấu cầu, ganh đua cao thấp cùng nam nhân!
Chiến Bắc Diễn nhớ tức phụ, không có tâm tình khách sáo cùng bọn hắn, Đông Phương Nhuận cầm ly rượu trong tay nhấm nháp, Hoa Thiên vẫy vẩy khăn tay trêu đùa với bốn gã sai vặt, Mộ Dung Triết không hiểu sau vẫn luôn hưng phấn, một bộ dạng như sắp dồn kẻ địch vào chỗ c·h·ế·t.
Đông Sở bên kia là Đông Phương Lỗ và Đông Phương Nhuận tiên phong, cùng với Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt ở bên này, bắt đầu một trận đấu kịch liệt.
Chiến Bắc Diễn nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy thanh âm này có vài phần quen thuộc khó hiểu, giống như đã từng quen biết, hắn đánh giá nữ tử này hồi lâu, đánh giá đến nỗi làm nàng lạnh run lên, thấy thế mới cho nàng bình thân. Nghi ngờ bĩu môi, nữ nhân này cũng quá nhát gan đi.
Nữ tử yểu điệu đứng dậy, chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt phượng tràn ngập sự sợ hãi nhưng khi thoáng qua Chiến Bắc Liệt lại đầy tình ý.
Tiêu Phượng nháy mắt mấy cái với nàng: Còn có Tiểu Đao!
Đông Phương Lỗ đang dẫn cầu tiến lên, đột nhiên, bị kiềm hãm.
Bay vào đâu không bay lại bay vào bộ phận yếu hại nhất? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian chậm rãi trôi qua, trên sân, đội viên hai đội đều tụ tập thành một vòng, lấy quả cầu làm trung tâm, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ phối hợp vô cùng ăn ý, trong nháy mắt đã vượt hơn nửa sân bên đội kia.
Nhưng với đội hình như vậy, hai bên không phải Vương gia cũng là Hoàng tử, làm trọng tài cũng chỉ biết nhìn, nếu nhỡ may nói phải câu nào không đúng .... chọc phải mấy người này thì mạng hắn cũng khó mà giữ được.
Mạng che mặt hơi hơi bị thổi lên, làm người khác thấy được hai gò má trắng mịn như ngọc, không biết là ai hít vào một ngụm lãnh khí, không biết là ai đột nhiên kinh hô một tiếng, không biết là ai hung hăng nhăn mày lại, không biết là ai đập mạnh chén trà, không biết là ai bắt đầu lộ ra sát khí!
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ nhìn nhau cười, trong tầm mắt nảy sinh sự tín nhiệm và ăn ý, một kích xong việc, nhanh chóng quay về phòng thủ.
Ăn ý như vậy, như là đã luyện cả trăm ngàn lần, chỉ cần một động tác cũng có thể hiểu được tâm ý của đối phương.
Chương 72: Thiên Y Vô Phùng
Đông Phương Nhuận khẽ nhếch đuôi lông mày, vũ phu này có khi cũng thực gian trá.
Muôn người hô lớn, Đại Tần đã được năm quả! (đọc tại Qidian-VP.com)
Khuôn mặt giống Lãnh Hạ như đúc, không khác nửa phần!
Các món ăn sơn hào hải vị liên tiếp được bưng lên, mọi người chỉ lặng lặng ăn uống, ai cũng không nói, quan viên và sứ giả cũng cúi đầu, không nói.
Chiến Bắc Liệt nhíu mày, liếc theo tầm mắt của nàng, trong mắt hiện lên vài phần hiểu rõ, khuôn mặt lại ẩn chứa vài phần trào phúng, chuyển sang nhìn Lãnh Hạ, thanh âm lập tức chuyển thành lo lắng: "Được!"
Đông Phương Nhuận trong mắt hàm chứa ý cười nồng đậm,, tao nhã trả lời: "Đấu cầu mà ngẫu nhiên bị thương là chuyện khó tránh, Hoàng huynh chẳng qua là bị vết thương nhỏ thôi, không sao."
Lãnh Hạ vuốt cằm thong thả đi tới phòng phát ra thanh âm, Tiêu Phượng vội vàng đuổi theo, kịch hay như vậy không thể không xem.
Niên Tiểu Đao run tay lên, giảm nhẹ lực đạo đi vài phần, đang muốn quấn băng lên đùi cho hắn, bên này nàng khẩn trương muốn c·h·ế·t, bên kia Chiến Bắc Việt phát ra đủ các loại tiếng kêu thảm thiết, khoa trương: "A.......... Đau a............. nhẹ chút........."
Phượng mâu lạnh như băng nhìn thằng Chiến Bắc Liệt, khóe môi gợi lên một độ cong cực nhỏ, nụ cười nói giống như băng tuyết đang tan, động lòng người đến không nói nên lời, giống như màn đêm ngoài điện cũng bị nhiễm một phần ánh sáng tuyệt mĩ kia, trở nên lộng lẫy hơn vài phần.
Khụ khụ, cái này gọi là gì?
Mộ Dung Triết đối chọi với ánh mắt của nàng, lộ ra một nụ cười của tiểu nhân đắc chí, trong bông có kim.
Quả cầu bay cao rơi xuống giữa sân, Chiến Bắc Liệt sớm đã có chuẩn bị, bay lên trời, đá mạnh một cái vào quả cầu đang bay kia, với tốc độ không gì cản nổi, cầu bay vào cầu môn của Đông Sở!
Chiến Bắc Diễn bước vài bước tới chỗ Tiêu Phượng, nắm tay nàng lên chỗ ngồi mới chậm rãi hỏi: "Trẫm và Liệt vương?"
Lãnh Hạ ở bên cạnh một thân cẩm váy hoa vân màu hồng, dáng người yểu điệu, khí chất xuất trần, giơ tay nhấc chân phong thái nghiêm nghị, mặt mày như vẽ, giống như một đóa Hồng Liên cao ngạo đứng trên đỉnh núi tuyết sơn, một thân tao nhã làm cho người ta không dám nhìn gần.
Hiệu quả nhanh chóng!
Niên Tiểu Đao rốt cục chịu không nổi, hít sâu một hơi, vứt cuộn băng vào mặt hắn, trừng mắt hét lớn một tiếng: "Chịu đựng cho ta!"
Đông Phương Nhuận trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục sự bình tĩnh, tràn đầy ý cười bí hiểm, bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.
Niên Tiểu Đao thấy hắn im lặng, âm thầm mắng Đồ đê tiện lại cầm lấy cuộn băng, nhưng lực đạo cũng không tự giác mà giảm nhẹ thêm vài phần, nhẹ nhàng chậm rãi quấn quanh đùi hắn.
Chiến Bắc Việt nhất thời im lặng, không dám lên tiếng, gắt gao ngậm miệng, đến thở mạnh còn không dám, càng không dám giả bộ.
"Ngao!"
Đột nhiên, Chiến Bắc Liệt trái phải xung kích, làm một động tác giả cướp lại cầu, rồi quét ra một cước, làm bộ như công kích, bỗng nhiên hơi nhếch miệng, tìm một vị trí hoàn hảo, bất ngờ đá một cước, cầu đột nhiên bay về phía xa xa, tạo nên một vòng cung tuyệt đẹp.
Ngay trong lúc hắn đang bị lửa giận bao trùm, thì chợt nghe một câu giải thích của Lãnh Hạ, lửa giận lại ngập đến họng, thiếu chút nữa làm hắn hít thở không thông mà c·h·ế·t.
Hiển nhiên, hắn cũng giống Lãnh Hạ, cũng muốn tham gia trận đấu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phía khán giả, có người trừng mắt thành một cái bóng đèn, có người mở miệng thành hình chữ O, có người đang dừng động tác hoan hô, ........
Nhất thời, không khí tĩnh lặng, một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy!
Nếu không phải tại nữ nhân kia thì sao Chiến Bắc Liệt lại có thái độ như vậy với hắn! Mộ Dung Triết cảm thấy cáu giận, ngửa đầu uống cạn một ly rượu, nhanh chóng đừng lên, chắp tay hướng phía Chiến Bắc Diễn nói: "Hoàng Thượng................"
Chiến Bắc Diễn híp híp đôi mắt hồ ly, chậm rãi đứng lên, bưng ly rượu kính nói: "Trẫm lại kính các vị một ly!"
Đông Phương Nhuận ở phía xa đã thay đổi y phục, khóe môi mỉm cười, chậm rãi đi tới, y phục màu đen làm vẻ tùy tính sái dật của hắn có thêm vài phần thần bí khó lường.
Trong nháy mắt, mọi người không kịp phản ứng, vô cùng sửng sốt, một lát sau mới hoan hô rầm trời.
Đằng cầu thoát chân?
Đông Phương Nhuận vẫn ung dung đứng ở giữa sân như trước, nhưng khóe mắt lại hàm chứa ý cười, nhìn nữ tử kia dám cùng một đám nam nhân so cao thấp, thật sự là náo nhiệt, thắng hay thua cũng không quan trọng.
Nhìn Đông Sở Đại hoàng tử kìa, khuôn mặt thì trắng bệch, mồ hôi chảy như tắm, tiếng kêu thì thảm thiết, răng thì nghiến chặt, thật thảm thương.
Lời này không chỉ bất luận kẻ nào, nhưng mà đôi mắt quyến rũ kia lại chớp chớp với Mộ Dung Triết, ý tứ thật rõ ràng: Ở Tây Vệ các ngươi không?
Cùng lúc đó, Lãnh Hạ ở phía xa đá cầu, đằng cầu với tốc độ cực nhanh như xé gió lao tới!
Mộ Dung Triết cười cười, bày ra một bộ dạng nhân ái, hiền từ: "Trong chiến loạn, kẻ chịu khổ nhất vẫn là dân chúng a!"
Nữ tử quần áo cẩm y thêu hoa, đeo mạng che mặt nên không rõ dung mạo, dáng người yếu đuối mảnh mai động lòng người, đầu hơi cúi xuống, từng bước chậm rãi bước vào trong điện.
Lãnh Hạ nhíu mi, nghĩ đến tình trạng thảm hại của Chiến Bắc Việt trước đó, bỗng nhiên cảm thấy quả cầu kia mình đá quá nhẹ ..........
Năm đó vì tiền tài của Phù Thành mà dùng thủ đoạn đê tiện uy h**p chủ thành, không ngờ sau khi vào thành thì ngân khố rỗng tuếch, cuối cùng tàn sát toàn bộ dân chúng, khiến cho Phù Thành phú khả địch quốc hiện giờ trở thành một tòa thành c·h·ế·t.
Vừa dứt lời, không khí trong đại điện vốn đang xấu hổ, nhất thời trầm mặc.
Lại một tiếng trống nữa, trận đấu chính thức bắt đầu, tiếng hò hét cổ vũ lại vang lên ồn ào!
Không biết gã sai vặt ở phía sau nói gì mà Hoa Thiên cười đến run rẩy hết cả người, sau khi ngừng được mới quay đầu, thanh âm quyến rũ uyển chuyển từ từ nói: "Không biết Ngũ quốc đại điển bốn năm sau có còn ngũ quốc tề tụ đông đủ nữa không?"
Hoa Thiên vui cười uống ly rượu do gã sai vặt phía sau đưa lên, thuận tiện s* s**ng tay hắn một phen mới vừa lòng quay đầu lại, tiếp tục châm ngòi rắc rối, ngẩng đầu cười tủm tỉm: "Cũng không biết bảo tàng giờ đã đi nơi nào?"
Lời chỉ nói một nửa, hắn liền dừng cười, lại tự rót một ly rượu, tựa lưng nhìn sắc mặt mọi người trong điện.
Tiêu Phượng hi hi ha ha kéo Lãnh Hạ vào phòng ngủ của nàng, Lãnh Hạ cầm quần áo thay xong thì lại đi cùng Tiêu Phượng tới đại điện, cung yến hẳn là đã bắt đầu.
Lãnh Hạ nhướng mày, buồn cười nhìn về phía Tiêu Phượng, dùng ánh mắt hỏi: Là Bắc Việt?
Đông Phương Lỗ cứng đờ nằm trên mặt đất, đã biết là mình vô ý hít phải nhuyễn cân tán mà bản thân đã chuẩn bị, bây giờ phát tác, hận ý trong lòng hắn giống như lửa lớn đang hừng hực thiêu đốt, hận tím gan tím ruột, để cho nữ nhân này vào sân chính là ác mộng của đời hắn!
Đông Phương Lỗ cuộn mình lại lăn lộn trên đất, dưới thân vô cùng đau đớn, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ra. Ngay sau đó, toàn thân như bị rút hết sức lực, ngay cả sức để quay người cũng không có.
Thậm chí hắn đã bắt đầu tưởng tượng, lát nữa thời điểm tranh bóng, thân thể sẽ đụng chạm, thân thể mềm mại kia va vào người hắn, chỉ cần nghĩ như vậy, vẻ tươi cười kia lại tăng thêm vài phần đáng khinh, d·â·m tà.
Ẻo lả này, rõ ràng châm chọc Tây Vệ bọn họ tiền mất tật mang! Mộ Dung Triết âm thầm nắm chặt đấm, đã sớm vứt ân tình ẻo lả này cứu giúp ra sau đầu, hận không thể bắt hắn để hành hung một chút, nhưng trên mặt lại cười tuấn lãng: "Việc này vốn là không có thật, là đồn bậy bạ thôi, bảo tàng là thật hay giả, ai có thể biết được."
==
Tiêu Phượng bởi vì mang thai mà nở nang không ít, một thân váy dài phượng hoàng đỏ lửa mặc ở trên người, nhẹ nhàng uyển chuyện, thuỳ mị thướt tha, dung mạo hiên ngang, vô cùng lộng lẫy.
Lúc này, Đại Tần Liệt vương và Đông Sở Đại hoàng tử đều đã ngầm đồng ý cho thiếu niên này vào sân, có cho hắn .............. mười lá gan nữa hắn cũng không dám rút vải đỏ ra để phạt người.
Lúc này, một đám thái y đầu đầy tóc bạc rốt cục đã chạy tới, thay phiên nhau khẩn trương xem mạch cho hắn, vuốt râu trù trừ nói: "Đại hoàng tử bị thương không nghiêm trọng, nhưng ............... Trong vòng ba năm không thể sinh hoạt vợ chồng, phải dưỡng thương ..........."
Nhìn mĩ thiếu niên có bộ mặt tuấn tú này nói dối xem, mặt không đỏ tim không loạn, biểu tình vô tội kia, ai thấy mà không tin chứ?
Đông Phương Lỗ thần sắc hung ác, nham hiểm quét về phía hai người, lại miết miết cái bao giấu trong lòng bàn tay, trong mắt xẹt qua một tia âm quang lạnh lẽo.
Lãnh Hạ phất tay một cái, để đội viên vừa bị chút vết thương nhẹ ra sân, ngạo nghễ đứng ở vị trí quân tiên phong.
Dưới phần eo, trên phần chân!
Chiến Bắc Việt trong lòng thầm vui vẻ, kỳ thật sau khi bôi kim sang dược đã không đau nữa rồi nhưng Tiểu Thái Bản khó được ôn nhu như vậy a!
Đúng lúc này, ở giữa hai người xuất hiện một bóng dáng như quỷ mị, như sao băng xẹt qua, đá thẳng đằng cầu vào cầu môn Đông Sở! (quả bóng làm bằng mây)
Trong phòng, Chiến Bắc Việt nằm ở trên giường k** r*n, một bộ dáng cách cái c·h·ế·t không xa, dù trên đùi đã được bôi một lớp kim sang dược thật dày, Niên Tiểu Đao vẻ mặt khẩn trương đang bắt đầu băng lại cho hắn.
Tiếng trống lại vang lên, trận đấu đang bị tạm dừng tiếp tục, nhưng tiếng trống kia còn chưa tan, trận đấu lại tạm dừng.
Lãnh Hạ không biết từ khi nào đã tiến lại gần, bỗng nhiên chặn cầu lại, khẽ hất qua hất lại như trêu tức, dưới sắc mặt tái mét của Đông Phương Lỗ, trực tiếp đá cầu lên không trung.
Chương 71
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ phối hợp ăn ý, ngươi tiến ta lui, ngươi thủ ta công, mà trái lại Đông Phương Lỗ chỉ có thể như cái đuôi đi theo phía sau Đông Phương Nhuận, bằng không cũng như ruồi bọ, nhảy loạn lên, hoàn toàn mất đi khí thế của quân tiên phong.
Hắn thong thả bước đến trước mặt hai người, đôi mắt nhẹ chớp, khóe miệng vẫn là một độ cong ôn nhuyễn, cười nói: "Trận đấu hôm nay rất thú vị, Nhuận cũng đến giúp vui."
Trời cao có mắt a ........... À, không, đằng cầu có mắt a! (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong khi Đông Phương Nhuận đang oán thầm, quả cầu chính là cái đích mà mọi người hướng đến, hai đội đều tập trung lại phía cầu, Đông Phương Lỗ dẫn theo hai đội viên Đông Sở tới trước, ngay sau đó đội viên Đại Tần cũng lập tức tới, giữa sân có bốn năm bóng dáng đen trắng giao nhau, đảo qua đảo lại, kịch liệt tranh giành, bao quanh quả cầu nho nhỏ.
Trận đấu lần này trọng tài là người Tây Vệ nên mới có thể duy trì công bằng, không thiên vị.
Thân mình nhanh nhẹn, dưới chân dùng lực, trong nháy mắt đá ra một vòng cung đẹp mắt!
(Thiên y vô phùng: không chê vào đâu được - Babie: để tên chương thế kia nghe hay hơn nên ta để như thế ^^)
Phụt .........
Đại hoàng tử, cục tức này ngươi đành nuốt xuống đi, đấu cầu thì bị thương là khó tránh, tuy rằng là bị thương cái kia, nhưng Việt Vương không phải là cũng gãy chân sao?
Chiến Bắc Liệt nhận thấy biểu tình của Mộ Dung Triết, âm thầm nhíu nhíu mày, cảm thấy hôm nay hắn nhằm vào Lãnh Hạ.
Trong đại điện, ngồi phía trên, Chiến Bắc Diễn đang nâng chén kính rượu, phía dưới là chỗ ngồi của Đại Tần quan viên và sứ giả tam quốc, cũng đang nâng chén.
Đằng cầu như một ngôi sao băng tuyệt mĩ xẹt qua bầu trời, phát ra tiếng kêu nhỏ bé nhưng lại như tiếng kêu thắng lợi, lao qua đầu mọi người, trúng cầu môn, gọn gàng nhanh nhẹn!
Vải băng vừa mới chạm đến da, Chiến Bắc Việt đã hô đau ầm lên: "Ai ai............. đau a........"
Bên ngoài phòng, Lãnh Hạ và Tiêu Phượng không quấy rầy hai người nữa, Chiến Bắc Việt khó mà có được chút tiến triển, thế giới của hai người thì để cho hắn làm nũng đi.
Chiến Bắc Liệt thả người xuống sân, nhìn Lãnh Hạ ở phía xa, chớp mắt một cái rồi quay về tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Chiến Bắc Liệt cũng xoay người nhìn lại, ưng mâu nhất thời sáng ngời, khóe môi khẽ cong lên, ẩn chứa sự sủng nịnh nhìn người đang tới.
Chiến Bắc Diễn vuốt cằm, nhấc mí mắt liếc hắn một cái rồi nói: "Truyền."
Chiến Bắc Diễn và Chiến Bắc Liệt đồng thời vui sướng nhìn ra phía ngoài, Lãnh Hạ và Tiêu Phượng sóng vai mà đến, hai người mặc một bộ cung trang chính thức.
Đông Phương Nhuận nhướng mày, ý cười trong mắt chuyển qua Đông Phương Lỗ thành một tia lạnh như băng.
Lúc này đã chạng vạng, buổi tối trong cung sẽ có yến hội, nên đổi lại cung trang cái đã, Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, đi về phía cung điện của nàng.
Đá cầu chi diễn, dụng binh chi kỹ! (Đá cầu là hướng về đùa giỡn, chơi bời, còn dùng binh phải dựa vào bản lĩnh và năng lực)
Lời mới nói được một nửa, bên ngoài đã có tiếng truyền lanh lảnh: "Hoàng hậu nương nương, Liệt Vương phi đến."
"Nhuận cảm thấy việc này ít nhất có tám phần thực........" Đông Phương Nhuận gắp một đũa thức ăn, tỏ vẻ thỏa mãn, cười ấm áp, nhưng trong mắt lại có vài phần lãnh ý, khẽ mở cánh môi: "Không có lửa làm sao có khói."
Vô số tiếng phụt cười vang lên.
Trong lúc mọi người đang dại ra, Lãnh Hạ thản nhiên bước tới trước mặt Đông Phương Lỗ đang lăn lộn, cười vô tội, giọng điệu nhẹ nhàng: "Thật có lỗi, kỹ thuật không tốt, đằng cầu thoát chân." (ý nói là vô ý nên cầu rời khỏi chân, nhưng thế này nghe hay hơn nhỉ? ^^)
Chiến Bắc Liệt như bay trong sân, mang cầu tiến lên, lại bị Đông Phương Nhuận dính như hình với bóng cản lại, Đông Phương Nhuận cực kỳ nhanh chóng và điệu nghệ xen ngang một cước, cầu thuận theo chân tiến về phía hắn, Chiến Bắc Liệt quay người móc chân một cái, cầu lại trở về!
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt trở về ghế ngồi, Đại Tần quan viên ánh mắt nhìn nàng đã không giống như lúc trước, có vài phần vẻ vang, vốn tưởng rằng Liệt vương thú một phế vật, không ngờ lần trước thay Đại Tần chống lại Bắc Yến khiêu khích, lần này lại song kiếm hợp bích với Liệt vương đấu cầu giật giải quán quân, công chúa Tây Vệ này xứng với Liệt vương của chúng ta, rất xứng.
Không phải không báo mà thời điểm chưa tới!
Cầu qua qua lại lại giữa chân hai người, hai người xoay quanh cầu, ngươi tới ta đi, giằng co cùng một chỗ.
Chiến Bắc Liệt hoàn toàn không nhìn ánh mắt cầu cứu của hắn, hết sức chuyên chú nhìn ra cửa, mẫu sư tử sao còn chưa về.
Chiến Bắc Liệt và Đông Phương Nhuận đang giao thủ với nhau, không biết từ khi nào Đông Phương Lỗ lặng yên tới gần hai người, thừa dịp Chiến Bắc Liệt không để tâm đột nhiên nhẹ nhàng giơ tay lên, bột phấn vô sắc vô vị lập tức phát tán trong không khí nhưng mọi người lại không thể nhìn thấy.
Bỗng nhiên, Lãnh Hạ hơi ngừng bước, chuyển mắt về phía Mộ Dung Triết, từ lúc nàng vào điện, ánh mắt hắn đều chưa rời khỏi mình, ác ý không che dấu chút nào kia làm nàng dù không muốn phát hiện cũng khó.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đồng thời nhíu mày, linh cảm việc này nhất định có liên quan tới nàng, hai người ung dung thản nhiên xem Mộ Dung Triết sẽ diễn trò gì.
Đông Phương Nhuận bước chân nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, bóng dáng như yến phi trong sân, Chiến Bắc Liệt động tác rất mạnh, rất có lực, có thể so với hổ báo, hai người chính diện giao phong, âm thầm giao thủ!
Quan viên, sứ giả càng cúi thấp đầu, từ trên nhìn xuống chỉ thấy gáy của một đám người thôi, cứ như bát đũa có cái gì đó hay, lông mi thì dán vào thức ăn, Thất hoàng tử này vô thanh vô tức, một bộ dạng quả hồng mềm, không ngờ cũng là kẻ sợ thiên hạ không loạn!
Hai người sóng vai mà đi, Tiêu Phượng nắm chặt nắm đấm căm hận nói: "Đông Phương Lỗ kia rất đê tiện, chơi trò bỉ ổi như vậy, làm hại Bắc Việt đến bây giờ vẫn còn nằm ở trên giường!"
Tất cả mọi người trong nháy mắt bất động và im lặng, chỉ có tiếng kêu thét của Đông Phương Lỗ trên sân.
Nam tử mới tới kia khuôn mặt tuyệt mĩ, khí chất lãnh liệt, y phục là của đội viên Đại Tần, mặc trên người thể hiện rõ sự nhẹ nhàng khoan khoái và nhanh nhẹn, nhưng tư thế cũng không kém phần oai hùng, trong đôi mắt đen lại hàm chứa vẻ lạnh lùng, cách xa người vạn dặm, đến khi nhìn thấy Chiến Bắc Liệt mới có thêm vài phần lo lắng.
Chiến Bắc Việt thoả thích thưởng thức thần sắc Niên Tiểu Đao lo lắng vì hắn, miệng không ngừng kêu đau hết sức khoa trương, muốn bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm, còn to hơn cả tiếng g·i·ế·t heo.
Pha cầu này rất đẹp!
Mọi người trong điện đều cười lạnh, ngoài miệng nói thật dễ nghe, ai chẳng biết Tây Vệ Hoàng đế ngang ngược tàn bạo, dã tâm bừng bừng.
Chiến Bắc Liệt lúc tiếp tục đấu đã được Lãnh Hạ nhắc nhở nên sớm có chuẩn bị, sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng nín thở bế khí.
Cái mạng che kia bay bay chậm rãi lộ ra hai gò má trắng mịn màng, lại dần lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, mắt liễu mày ngài, mũi cao dọc dừa, môi hồng đỏ thắm, ngũ quan tinh xảo như thơ như vẽ.
Phía khán giả kêu lớn ủng hộ, hay, hay cho một câu đằng cầu thoát chân!
Chiến Bắc Liệt chán ghét phải nhìn ánh mắt ái mộ trắng trợn kia, lập tức chuyển hướng nhìn Lãnh Hạ, lấy hành động thực tế biểu lộ mình luôn toàn tâm toàn ý!
Ở phía sau, Chiến Bắc Liệt như một chú chim đại bàng to lớn giang đôi cánh rộng, phi thân lên không trung, lập tức nhận cầu, theo sát hắn là một bóng đen, Đông Phương Nhuận và Chiến Bắc Liệt cùng đấu.
Hắn hành lễ một cái với Chiến Bắc Diễn, giọng điệu mềm nhẹ: "Tham kiến Hoàng Thượng."
Đúng lúc này, trong Phượng Tê Cung vang lên một tiếng làm nũng: "Đau........"
Bầu trời bên ngoài ánh trăng sáng dịu dàng, vài làn gió nhẹ thoảng qua đại điện, thổi qua làn váy, sợi tóc, mạng che mặt ..........
Rời khỏi chân liền bay thẳng tới Đông Phương Lỗ cách đó nửa sân?
Hắn lại chắp tay hướng phía Chiến Bắc Diễn, tiếp tục nói nốt lời vừa rồi: "Hoàng Thượng, Triết trên đường đến Đại Tần có cứu một nữ tử, Hoàng Thượng và Liệt vương chắc chắn muốn gặp nàng một lần."
Mọi người sĩ khí dâng cao, phất cờ hò reo, mãi vẫn không dứt.
Biến cố này làm mọi người sửng sốt trong phút chốc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.