Độc Sủng Lang Vương Hậu
Nguyên Diêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Lần Đầu Gặp Gỡ
Thì ra tỷ tỷ nói rất đúng, thứ nàng muốn, chỉ cần đưa tay ra là có thể nắm bắt được rồi.
Trong lòng hắn bỗng nhiên có một dòng nước ấm chảy qua.
Nhưng thứ nàng muốn cũng không phải là ánh trăng kia.
Thập Thất cũng là đứa trẻ, thế nhưng hắn được sống trong vòng tay của mẹ.
Đằng này, hắn có cha, có mẹ nhưng so với mồ côi còn tàn nhẫn hơn.
Chương 4: Lần đầu gặp gỡ.
Cơ D·ụ·c Hiên xoay người, xem như hôm nay hắn bỏ qua.
Kẻ yếu phải c·h·ế·t, kẻ mạnh mới có thể trường tồn dài lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu trong người hắn không chảy dòng máu đế vương thì tốt biết mấy.
Cái hắn nghĩ không phải là cảnh vật mà là lòng người.
Thế mà hắn không ngờ được rằng, chính mình lại hết lần này đến lần khác mang đau khổ đến cho nàng.
“Mẹ, người đang ở đâu trong những vì sao kia?”
Nhìn xuyên duyên kiếp vô tình thân
Nhìn xuyên duyên kiếp vô tình thân
Nhìn khắp thiên hạ tìm kiếm ái (đọc tại Qidian-VP.com)
Không rõ là vì cô đơn hay vì buồn bã mà ánh mắt hắn chùng xuống.
Cơ D·ụ·c Hiên nâng tay đưa lên mặt.
Liệu như vậy có ấm áp không?
Ấm đến nỗi khiến trái tim hắn run rẫy.
Ở đó, hắn chỉ cần ngồi l*n đ*nh núi thì dường như có thể với tay bắt được trăng, bắt được sao.
Cơ D·ụ·c Hiên thở dài.
Hóa ra nước mắt nhìn bề ngoài thật xinh đẹp óng ánh.
Cơ D·ụ·c Hiên ngước mắt.
Nhìn họ, hắn lại ao ước có mẹ đến thế.
Nàng cũng không có mẹ, như hắn sao? Nàng cũng không được mẹ yêu thương, như hắn sao?
Để hắn tìm được, quyết không dung tha.
Ở đó, hắn cũng chỉ cần gào lên một tiếng, anh em c·h·ó sói sẽ đến đông đủ, ngồi bên cạnh hắn thưởng thức cảnh đẹp.
Hắn bật người đứng dậy, đáy mắt tìm kiếm nơi phát ra giọng nói.
Ánh trăng nằm gọn trong lòng bàn tay của nàng.
Hắn nhảy xuống khỏi mái nhà, lần theo bức tường, dần dần tiếp cận chỗ đứng của nàng.
Nhưng, hắn thế mà lại bỏ qua, bởi vì đó là một nữ tử. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phải chăng trăng đã thấu lòng hắn? Vì sao lại đúng lúc này xuất hiện bài thơ thật ấm người?
Nhìn rõ hỷ nộ ái ố ai lạc d·ụ·c
Nhưng khi chạm vào mới biết là lạnh lẽo, là mặn chát như vậy.
Hắn thầm nghĩ, nếu có duyên gặp lại, hắn sẽ dùng tính người yêu thương, trân trọng nàng thay mẹ.
Nhìn rồi mới biết ái biệt ly.”
Chương 4: Lần Đầu Gặp Gỡ
Hắn bước đi.
Nếu hắn thực sự là đứa trẻ mồ côi thì tốt biết mấy.
Con người nói đây là nước mắt.
Mỗi ngày đều ra hai chương mới vào khoảng 6 giờ tối đến 8 giờ tối.
Hắn từ nhỏ đã không được hưởng thụ sự yêu thương cưng chiều nên không biết thế nào là ấm áp.
Hôm nay đã là ngày rằm rồi, thế nhưng trăng ở thượng kinh không có tròn và to như ở trên núi Ngự Phong.
Cơ D·ụ·c Hiên giật mình dừng lại cước bộ.
Còn ở đây, hắn đưa mắt nhìn toàn bộ hoàng cung.
Nhìn thấy hiền phi đưa tay xoa đầu đứa nhỏ, hắn cũng bất giác đưa tay sờ lên đầu.
“Lặng nhìn trăng, nhìn trời, nhìn mây
Nhìn khắp thiên hạ tìm kiếm ái (đọc tại Qidian-VP.com)
Phải chăng là đồng cảnh ngộ, đồng một nỗi tâm liên nên nảy ra lòng thương hại?
“Lặng nhìn trăng, nhìn trời, nhìn mây
Sáng hôm qua, hắn tình cờ thấy được hiền phi cùng với Thập Thất hoàng tử ở vườn hoa.
*Đây là vài lời nhỏ nhắn của au: Bắt đầu từ 10/5 truyện chính thức đi theo quỹ đạo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thì ra thế gian này không phải chỉ có một mình hắn chịu đau khổ.
Nàng vẫn đứng đó, không hề hay biết mối nguy hiểm đang kề cận chính mình.
Trong thế giới của hắn chỉ có bình đẳng sinh tồn.
Nếu thân sinh của hắn không phải là hoàng đế thì tốt biết mấy.
Đây là Nghi Định điện của hắn, ngoài Phong Huyền ra thì cũng chỉ có Ninh công công được phái tới hầu hạ, là kẻ to gan lớn mật nào dám xâm phạm địa bàn này.
Nhìn lên bầu trời, trong lòng hắn chảy qua một dòng nước.
Còn ở đây, thật cô đơn, thật lạnh lẽo.
Không hiểu thế nào là tình phụ tử, tình mẫu tử.
Nhìn thấu nhân gian, thấu sự tình
Không thể tự mình làm lớn chuyện.
Mong các bạn ghé ủng hộ và đừng quên like, đề cử, thả comment bắt lỗi để au khắc phục nhé! Cảm ơn.
Cơ D·ụ·c Hiên đứng dậy, tiến tới bên kia sổ, hắn bật người một cái liền an vị trên trên mái nhà.
Nhìn rõ hỷ nộ ái ố ai lạc d·ụ·c
Thì ra thế gian này không phải chỉ có một mình hắn không có mẹ.
Nàng vươn tay, thở dài nhìn lên bầu trời.
Nhìn rồi mới biết ái biệt ly.”
Nhìn thấu nhân gian, thấu sự tình
Vả lại, hình như nàng cũng không thấy hắn.
Trong lòng vẫn vang vọng lên bài thơ đó.
Cước bộ của hắn càng nhanh càng cho thấy tâm trạng không bình ổn của hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.