Độc Sủng Ngốc Hậu
Quyết Tuyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 116: Dần dần khôi phục (1)
“Đương gia, sao chàng ngốc như vậy chứ! Nếu như chàng ăn lúa mạch đó thì hiện tại cả nhà chúng ta đều sẽ có cuộc sống tốt hơn rồi!"
Bình thường ngoại trừ những con đường chính ra, thì có rất ít những con đường khác, nhưng phủ Quảng Ninh lại không giống nơi khác, ngược lại ở chỗ này có rất nhiều con đường, hai bên đường còn có nhà dân.
“Vương gia, quải trượng đã làm xong.” Thọ Hỉ nói xong liền đưa quải trượng Tần D·ụ·c ngầm tìm người chế tác đến cho hắn.
Tâm tư của Bàng Hậu Phát thế nào, Tần D·ụ·c cũng không biết được, cho dù có biết thì hắn cũng sẽ không thèm để tâm.
Đây là do Tần D·ụ·c chỉ đạo các phụ binh sửa đường dựng nhà, mà những nạn dân có chút ít của cải sẽ được sắp xếp vào ở trong các căn nhà đó.
Trung Nguyên xảy ra nạn hạn hán, những địa phương khác cũng bị ảnh hưởng, cho dù bá tánh ở những địa phương đó không đến mức đói kém nhưng cũng không có dư lương thực.
Thật sự thì hắn cũng không có nhiều đất cho nạn dân khai khẩn, hiện tại là mùa đông, căn bản cũng không cần khai khẩn đất đai làm gì.
Trước kia chân của hắn gầy yếu không có sức, nhưng hiện tại đã có thịt, tuy rằng không thể khống chế hoàn toàn nhưng có thể thoáng nhúc nhích một chút.
Cuối cùng, Tần D·ụ·c tìm huyện thành không còn bao nhiêu người ở lại để sắp xếp cho nạn dân vào ở, hơn nữa chính mình cũng tới nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần D·ụ·c đã sớm tính toán đến việc này, nhóm người hung ác ở huyện Vạn Sơn sẽ được phân đến một nơi khác, để bọn họ giúp đỡ xây nhà.
Hiện giờ Tần D·ụ·c đang tận lực giảm bớt chi phí của mình, cho dù hắn đặc biệt dặn dò phải làm những món ngon, kỳ thật cũng không làm ra được quá nhiều món ngon vì không đủ nguyên liệu nấu ăn.
Tần D·ụ·c liếc mắt nhìn Bàng Hậu Phát một cái, hắn cũng lười phải nói chuyện với hắn ta.
Làm không xong thì không được ăn cơm, tay chân không nhanh nhẹn thì phải bị ăn roi… Nhóm cường đạo ở huyện Vạn Sơn chịu áp lực nên tiến độ xây nhà rất nhanh, tất nhiên sẽ không tránh khỏi tình trạng thương vong.
Cũng không thể trách bọn họ, trước kia trong các thôn nhỏ, nơi có nạn dân đi qua đều bị cướp sạch sẽ —— với người đang đói đến cùng cực thì chuyện gì cũng dám làm.
Mà hiện tại, Cấm vệ quân đã mang theo lương thực đến đây. Vương Kỳ Khai thấy những Cấm vệ quân đó mà suýt rơi lệ, Bàng Hậu Phát cũng kích động không kém, hai quan viên chung sức hợp tác, cuối cùng phân phát lương thực xuống, nấu thành cháo đặc cho những nạn dân đó ăn, để những bá tánh khôi phục tinh thần.
Tuy nhiên lần này nhóm nạn dân đã bị quan binh quản nên không có làm ra chuyện như vậy. Đương nhiên vẫn có một vài người có ý định này, điều đó là không thể tránh khỏi, nhưng họ đã đói đến không còn sức lực, mà trai tráng trong thôn cùng hợp sức lại chống trả nên cuối cùng vẫn giải quyết được những người này.
Đến lúc đó, nam nhân có thể sửa đường dựng nhà hay làm gì cũng được, còn nữ nhân có thể may quần áo, đóng giày —— Quân đội Tây Bắc có nhiều người, vẫn luôn thiếu quần áo và giày.
“Được, ta cho người đi phân những nạn dân đó ra.” Vương Kỳ Khai nói, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười.
Bàng Hậu Phát nhíu chặt đôi mày. Mà lúc này Tần D·ụ·c lại mang theo Lục Di Ninh, không đúng, mang theo quốc sư cùng đi với hắn để sắp xếp chỗ ở cho nạn dân.
Hắn ngồi ở đầu bàn, đám người Vương Kỳ Khai ngồi ở bên cạnh hắn, trong lúc ăn cơm, Tần D·ụ·c hỏi rất nhiều vấn đề.
Ngoại trừ chuyện đó, còn có một số nạn dân là thiếu nữ trẻ tuổi có suy tính riêng, nếu trên đường đi mà các nàng gặp được người thích hợp thì sẽ gả chồng để ở lại đó.
“Nương……”
Chẳng lẽ Quốc sư muốn ngủ cùng Vương gia? Như vậy không tốt lắm đâu?!
Hiện tại, một số cử nhân được Tần D·ụ·c đưa từ kinh thành đến đang đứng ở cửa thôn, trên tay cầm một tấm ván gỗ, trên đó còn dùng cái kẹp kẹp một vài trang giấy lên, nhìn thấy nạn dân tới liền ra đón, nói với Vương Kỳ Khai: “Vương đại nhân, nơi này có thể sắp xếp cho bốn trăm nạn dân, gia đình nhiều hài tử được sắp xếp ưu tiên.”
Lục Di Ninh không thích ăn cơm với người khác nên Tần D·ụ·c sai người đưa một phần đến cho nàng, sau đó cùng ăn với mọi người.
Không chỉ có thế, Vương Kỳ Khai còn lệnh cho Cấm vệ quân cưỡi ngựa chạy một vòng trong đám nạn dân để báo cho bọn họ một tin tức —— đã sắp đến Tây Bắc rồi, chờ khi đến Tây Bắc thì mọi người sẽ sung túc hơn!
“Những nạn dân thì ăn không đủ no, mà ngược lại Đoan Vương ở đây ăn thịt ăn cá!” Bàng Hậu Phát nghĩ đến bọn họ ăn thịt dê thì cảm thấy buồn bực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cấm vệ quân một bên kêu gọi, một bên thúc ngựa chạy bên cạnh đám nạn dân để phát cháo, các nạn dân nhận được cháo mà vui mừng khóc rống lên.
Cấm vệ quân đến giảm không ít áp lực cho Vương Kỳ Khai.
Ở chỗ này, bọn họ có thể mua được lương thực hay nông cụ, có thể tùy ý khai khẩn đất hoang, chỉ cần có được chỗ an cư thì chắc chắn cuộc sống sau này sẽ thoải mái hơn.
Những chuyện như vậy, quan binh sẽ không quản làm gì.
Lục Di Ninh cũng không biết suy nghĩ của Tần D·ụ·c, lúc này nàng đang bưng một mâm thịt dê lên ăn.
Lúc này Lục Di Ninh đang mặc đồ của Quốc sư, tư thế ngồi ăn rất thoải mái, lại không biết ở bên ngoài có người đang rối rắm.
Đi suốt một đường đến đây nên bọn họ đã ăn sạch lương thực, đến nỗi trên đường đi còn xin lương thực của bá tánh địa phương...
Thịt dê xào cay, canh thịt dê, thịt dê xào thập cẩm, còn có mấy hũ dưa cải muối chua, Thọ Hỉ dặn dò đầu bếp dùng nó chế biến thêm vài món.
Hắn còn nhớ rõ người tên Bàng Hậu Phát này.
Beta: Quanh
Lúc này Tần D·ụ·c không có sức đi bằng quải trượng, nhưng ánh mắt hắn nhìn quải trượng lại đặc biệt kiên định.
Mỗi vấn đề Tần D·ụ·c hỏi, Vương Kỳ Khai đều trả lời rất cặn kẽ, còn kể tình huống của nạn dân cho Tần D·ụ·c nghe, mấy võ tướng khác mới đến Tây Bắc cũng trò truyện vài câu với hắn, duy chỉ có Bàng Hậu Phát là không nói một lời.
- ----
Chờ khi ăn xong, từng người trở về chỗ mình ở, Bàng Hậu Phát lại tìm một vị võ tướng có quan hệ tốt với mình đến, sau đó buồn bực buông lời oán giận Tần D·ụ·c.
Bàng Hậu Phát nghĩ như thế nào hắn cũng mặc kệ, nhưng nếu Bàng Hậu Phát dám gây bất lợi với hắn… Thì nơi này chính là chỗ chôn của hắn ta! (đọc tại Qidian-VP.com)
......
Kim Nham nhìn thấy Quốc sư vào phòng Vương gia, sau đó…… Quốc sư không có đi ra!
Ở Tây Bắc có rất nhiều đồng ruộng và thôn làng bỏ hoang, mà hiện tại những căn nhà trong thôn đều được tu sửa lại, còn xây thêm một số nhà mới, tất cả đều dùng để sắp xếp cho nạn dân an cư.
Trên người nạn dân có mang theo bạc, ở phủ Hà Tây thì cho dù có bạc cũng mua không được lương thực, nhưng ở đây lại khác.
Sau khi giúp Tần D·ụ·c chữa bệnh xong, nàng lại đói bụng.
Lúc này, Tần D·ụ·c đang để Lục Di Ninh xoa bóp hai chân giúp mình.
Vị võ tướng nghe vậy, trong lòng không cho là đúng, người ta là Vương gia, ăn chút thịt thì đã làm sao? Đây không phải là bình thường à?
Hắn sẽ cố gắng rèn luyện hai chân mình, hắn muốn ngồi dậy.
Hắn biết sẽ có nạn dân, sao lại không đưa lương thực đến Trung Nguyên mà một hai phải để nạn dân tới nơi này làm gì?! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thọ Hỉ, quải trượng của ta đã làm xong chưa?” Được Lục Di Ninh xoa bóp chân xong, Tần D·ụ·c lau mồ hôi trên trán mình, nhìn về phía Thọ Hỉ.
Tần D·ụ·c sai người g·i·ế·t một con dê, đa số thịt cần sử dụng cho bữa cơm đều là thịt từ con dê này.
Tâm trạng của Vương Kỳ Khai đang rất tốt, nhưng tâm trạng của Bàng Hậu Phát lại rất phức tạp.
Đã ngồi xe lăn vài năm, hắn hy vọng mình có thể đứng lên hơn bất kỳ kẻ nào khác.
Những người này cũng không cần Tần D·ụ·c lo nghĩ nhiều, nhưng những người nghèo đến nỗi trên người còn không có được một hạt gạo thì hắn phải tìm người an bài cho bọn họ.
Nếu tiếp tục kiên trì, nhất định sớm hay muộn gì chân hắn cũng có thể khôi phục được!
Chuyện dùng công sức để viện trợ đã sớm được Tần D·ụ·c suy nghĩ chu đáo, nhưng trước đó cũng phải cho bọn họ nghỉ ngơi một chút.
Hắn đối xử với thủ hạ cũng không tệ, ít ra hắn chưa từng để bọn họ chịu đói, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không nhân từ với những người này.
Người này là vị quan tốt, cũng rất trung quân ái quốc, nhưng vấn đề cũng nằm ở đó.
Đoan Vương sớm có chuẩn bị, đã sớm xây dựng nhà ở cho nạn dân, thì ra hắn đã sớm biết sẽ có những nạn dân này rồi!
Dọc theo đường đi, Vương Kỳ Khai đã bỏ qua thể diện để cầu xin lương thực của quan viên địa phương, ấy vậy mà cũng không xin được bao nhiêu.
Thật sự hắn cũng không có ý muốn tạo phản, nhưng vùng đất Tây Bắc này, hắn muốn nắm trong tay.
Tiếng than khóc hết đợt này đến đợt khác vang lên không dứt, những nạn dân đó tùy ý phát tiết cảm xúc của mình. Sau khi phát tiết xong lại tràn ngập hy vọng về tương lai, không còn c·h·ế·t lặng như những ngày đầu.
Tần D·ụ·c cũng không mấy để ý đến điều này.
Mọi thứ ở nơi này đều lộn xộn, cũng may hiện tại là mùa đông nên không có mùi ẩm mốc như mùa hè. Mặc dù là vậy nhưng nơi này cũng nên sửa sang sạch sẽ lại.
Edit: Tiểu Pi
Ai là Hoàng đế thì hắn ta trung thành với người đó, đời trước Tần Diễn hoài nghi Tần D·ụ·c, người này liền đứng về phe Tần Diễn, hắn ta còn cảm thấy Nhiếp Chính Vương có bụng dạ khó lường.
Cũng không phải tất cả nạn dân đều được sắp xếp ở trong thôn, mà đại đa số người trong đó sẽ bị hắn sắp xếp đến đội quân phụ binh ở Tây Bắc.
“Con ngoan, con kiên trì một ngày, chúng ta sắp được ăn no rồi……” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi rời khỏi phủ Tây Ninh, cuối cùng nhóm nạn dân cũng đã tiến vào phạm vi của phủ Quảng Ninh.
Chương 116: Dần dần khôi phục (1)
“Muốn làm cái gì?” Trong lòng Bàng Hậu Phát nhảy dựng, hắn đã sớm hoài nghi Đoan Vương này có tâm làm phản, hiện tại xem ra hắn đã nghĩ đúng rồi!
Sau khi tới phủ Quảng Ninh, thật sự hắn đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, rất nhiều chuyện Vương gia đã an bài trước, hắn cũng không cần nhọc lòng.
Bất quá, hắn và Tần D·ụ·c có thù oán, tất nhiên sẽ không ở trước mặt Bàng Hậu Phát mà nói thay Tần D·ụ·c, lúc này lại nói: “Ăn cơm cũng liền thôi, nhưng rõ ràng trước đó Đoan Vương đã có ý muốn thu nhận những nạn dân này, cũng không biết hắn muốn làm gì?!”
“Đám người Vương đại nhân đã chịu khổ trên đường đi, ngươi dặn người làm phải nấu nướng cho tốt vào." Trước khi khai tiệc, Tần D·ụ·c đặc biệt dặn dò Thọ Hỉ.
Nhất định hắn phải nhắc nhở Hoàng Thượng chú ý!
Còn nữa, hầu như phủ Quảng Ninh đã hoàn toàn rơi vào tầm khống chế của Đoan Vương, hắn còn khống chế quân đội Tây Bắc… Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
Thành thị ở Tây Bắc không được xây dựng tinh xảo nhưng nhìn rất đồ sộ, tuy tường thành có chút rách nát, nhưng vẫn còn sừng sững ở nơi đó. Mà lúc này dọc theo tường thành xây cất rất nhiều nhà ở, những nạn dân đó được sắp xếp ở bên trong.
Tần D·ụ·c cũng không để ý tới Bàng Hậu Phát, mà người này cũng hoàn toàn không để ý tới Tần D·ụ·c, nhàn nhạt ăn xong bữa cơm.
Một khi đã như vậy, hắn cho lương thực, đổi lại nạn dân sẽ giúp hắn làm việc, đó chính là biện pháp xử lý tốt nhất.
Tần D·ụ·c an bài thủ hạ đi xử lý chuyện này, đồng thời cũng vào ở trong huyện nha của huyện thành này, còn mời những tướng lĩnh đã hộ tống nạn dân tới Tây Bắc và quan viên cùng ăn cơm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.