Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 95

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95


Cố Thiềnkhôngnhịn được mà giật mình.

Triệt để thua trong tay nàng nhưng ngoài miệng vẫn muốn tìm lạimộtchút uy nghiêm củamộtngười chồng.

“Ta muốn ở cùngmộtchỗ với Vương gia.” Cố Thiền cắn môi, thấp thỏm bất an đáp “Vương gia vừanóisẽnghĩ cách đưa ta ra khỏi Từ Ân tự, cách đósẽkhônglàm cho người khác nghi ngờ đúngkhông? Nếu như vậythìtađiPhúc Kiến hayđicùng Vương giasẽkhôngcó gì khác biệt cả.”

“Cảm ơn, đại… tiểu muội.” Lâm Tu suýt nữathìnóithành đại tỷ, lời đến bên miệng mới nhớ đến bây giờ mìnhđangcải trang thànhmộtlão già.

Trong đó nghiêm trọng nhất là phòng ở của haicôcháugáicủa Vĩnh Chiêu Hầu gia.

Cho nên,hắnđangtrách nàng lần này tự ý chạy về Kinh thành gây thêm phiền phức chohắn?

hắnvốn muốn từ chốikhôngmuốn Cố Thiền tiếp xúc nhiều với những người này. Nhưng mà Cố Thiền cũng rất hiếu kỳ.

“thậtsựsẽkhônggây phiền phức cho ta sao?sẽluôn ngoan ngoãn nghe lời?” Hàn Thác hỏi.

Nhưng mà,nóithế nàothìCố Thiền cũngkhôngphải là con giun trong bụng Hàn Khải, làm sao có thể biết đượcmộtHoàng đế lại có loại chấp niệm kia vớimộtquả phụ cònđangtang chồng…

Đương nhiên làhắnđichỗ nàothìnàng muốnđichỗ đấy rồi.

Nàngkhôngra khỏi cửa bốn nha hoàn tất nhiên cũngkhôngra ngoài.

***

nóinhư vậy cũngkhôngsai nhưng Hàn Thác luôn hy vọng nàng có thể tránh xa những nơi có tranh đấu.

Lúc mua lại căn nhà này, năm tên thị vệ vào ở, sau đó Hồng Hoa Bạch Hoa từ U châu đến Lâm Tu cũng biểuhiệnnhư vậy, đúng lúc Hàn Thác cũng ở đó bắt tại trận,khôngnghĩ đến hôm nayhắnlại lặp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ông lão, ta ở sát vách nhà ông, chồng họ Lâm, mọi người đều gọi ta là Lâm đại tẩu” người phụ nữa giơ cái rổ mây trong tay lên, cười dàinói“Sáng nay em dâu ta sinhmộttiểu tử mập mạp, tađiphát trứng gà đỏ cho mọi người, rổ này là của nhà các người.”

Cố Thiền càngnóicàng đáng thương,khôngđồng ý nữathìHàn Thácsẽcó cảm giác mình là người phụ bạc bỏ vợ bỏ con.

Ngày đó lúc bị Hàn Khải bức bách nàng cũng nghĩ đến, bản thân mình có phải là ngu xuẩnkhông, tại sao lại vào cung, tại sao lại tự chui đầu vào lưới.

Lời nàykhôngcó chút căn cứ nào, Hàn Thác rất buồn cười nhưng ý trong lờinóicủa nànghắncũng hiểu “Xán Xán muốn nhanh có con sao?”

Cảmộtrổ trứng gà đỏ đầy ắp, Lâm Tu cùng mấy thị vệ cũng ănkhônghết, tất nhiên là muốn đưa lên cho Cố Thiền.

Nếu nhưkhôngphải là còn chưa nhận được câu trả lời chắc chắnthìsợ rằng nàngđãkhôngchống đỡ được mà ngủ say rồi.

Tât nhiên là Hàn Thácđãkhôngcòn ở bên cạnh.

Hàn Thác cũngkhônghy vọng Cố Thiền sinh con vào lúc này.

“Hóa ra là cùng họ” Lâm đại tẩu thấy người đối diện cũng họ Lâmthìđịnh bắt quàng làm họ, lập tức sửa lại xưng hô “Lâm đại thúc, vậy chủ nhân của các ngươi làm nghề gì? Tại sao luônkhôngthấy bóng người? Ai da,khôngphải là ta hỏi thăm linh tinh, trước khi các người chuyển đến đây tađãthấy hai vợ chồng chủ nhân của các ngươi. A, là hai vợ chồng trẻ chứ?”

thậtsựlàhắnkhôngthể giải thích được suy nghĩ của nàng, sao tự nhiên lại nổi cơn ghen, có điều,hắnbiết làm cách hiệu quả để ngăn tình huống như này.

Tuyên Châu là khu vực giao nhau giữa các nước Đại Ân, Ngõa Lạt, Thát Đátkhôngthuộc quản lý của nước nào.

Đêm trừ tịch (giao thừa), vì lửa pháo hoa rơi vào phòng chứa củi gây nên trận hỏa hoạn ở Từ Ân tự, thiêu hủymộtphần ba phòng trọ.

Vậy nếukhôngthành côngthìsao?”

Trước đây nàngkhôngcảm thấy gì, lần trước sau khi biết được tin dữ từ miệng Cố Phong, chuyện Cố Thiền hối hận nhất chính là bọn họ còn chưa có con, Hàn Tháckhôngcòn, ràng buộc giữa bọn họ triệt để đứt đoạn.

Người dân cũng hiểumộtcâunói, chuyện khác thường tất có mờ ám.

Lần chờ đợi này đợi đếnmộttháng.

“Ai da, hàng xóm với nhaukhôngcần khách khí.” Lâm đại tẩu vô cùng linh hoạt, thấy Lâm Tu muốn đóng cửathìđitrướcmộtbướcđivào bên trong, cho nên trừ khi Lâm Tu đuổi nàng ra ngoàikhôngthìkhôngthể đóng cửa. “Ông lão, nhà các người đến đây cũngđãhai ba tháng, chúng ta cũng còn chưa biết các ngươi họ gì?”

Nếu Hàn Thácđãdặn dò Cố Thiềnsẽyên tâm đợi.

May mà chỉ bị thương, cũngkhôngnguy hiểm đến tính mạng, nếukhôngthìcả đời nàyhắncũngkhôngthể tha thứ cho bản thân được.

Bắt mạchkhôngphải chỉ xem kết quả thôi sao, lúc nàothìcòn chia bệnh để bắt mạch rồi?

Cố Thiền nháy mắt mấy cái, cảm thấyhắnnóicũng có lý, nhưng nghĩđinghĩ lại lại cảm thấykhôngđúng “Nhưng mà, lúc ta bị thươnghắncũngkhôngxem loại mạch này cho ta.”

“Đúng vậy, chúng ta kết hôn sắp được hai năm rồi.” Cố Thiền cọ cọ trong lồng ngựchắn, nũng nịu yếu ớtnói.

hắnthở dài nằm xuống đằng sau Cố Thiền, ôm chặt nàng từ đằng sau, vừa muốn mở miệng khuyên bảođãthấy nàng hoảng hốt khẩn trương quay người lại.

Hóa ra là Lâm Tu.

Câu hỏi này nàngkhôngdám hỏi ra khỏi miệng, tốt nhất làkhôngnghĩ ngợi nưa, lần này nàngđãchịu đủ lắm rồi, may chỉ làmộttrận sợ chuyệnkhôngđâu.

Trong Vĩnh Chiêu hầu phủ, Cố Phong an ủi Tưởng lão thái thái,,mộtđường trở lại phòng mình, rótmộtly rượu hoa mai, quay về ánh trăng sáng mà thở dàinói“Các ngườiđivới nhau như hình với bóng, chỉ khổ cho đệ, lúc trướcthìphải tìm người thay thế c·h·ế·t trong tù, bây giờ còn phải khắc phục hậu quả cho hai người.”

“Takhôngmuốn chàng mạo hiểm.” Cố Thiền cố gắngnóichuyện,nóixong mới pháthiệnđầu đuôi câu chuyệnkhôngđúng lắm, lại giải thích “rõràng là chàng với Đồng Lâm lừa ta trước, nếu ta biết chàngkhôngcó chuyện gì tasẽkhôngnhư vậy…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chuyện này cũng quá là bất ngờ.

Bọn họ trải qua tự nhiên tự tại cũngkhôngbiết rằng căn nhà này của bọn họ trong mắt người khácđãthành khác người.

Nếukhôngphải Hàn Thác vốnkhôngcó ý định che giấu thân phận của Cố Thiền với năm thị vệthìdựa vào hành động của Lâm Tuđãbị xử theo quân pháp rồi.

Hàn Tháckhôngcòn cách nào khác, vì để cho Cố Thiền có thể nhanh chóngđivào giấc ngủkhôngthể làm gì khác hơn là đồng ý cho nàng ba ngày sau đến Lâm gia sát vách.

Tết Nguyên Tiêu, Hàn Thác ở bên cạnh Cố Thiền qua hết ngày sinh nhậtthìrờiđi, hơn mười ngày sau mới quay trở về.

Sau khi ăn cơm trưa, Lâm Tu dẫn theo bốn thị vệ luyện võ, sau đó mọi người về chỗ cũ, chuẩn bị nghỉ trưa.

thậtrahắnchỉ là quyếtkhôngthể để nàng ở Từ Ân tự, chỉ cầnhắncòn muốn đoạt lại những thứ vốn thuộc vềhắnthìkhôngthể mạo hiểm để Cố Thiền ở nơi mà Ninh Thái hậu và Hàn Khải vươn tay là có thể chạm đến được.

Hàn Thác càng buồn cười, tuynóihai ngườiđãthành hôn hai năm nhưng bọn họ gần nhauthìít xa cáchthìnhiều,khôngmang thai cũng là chuyện bình thường,hắnkhôngthể làm gì khác hơn là an ủi nàng: “Đừngnóibậy, Tiêu Hạc Niênđãbắt mạch cho nàng, nếu thân thể nàng có chuyện gìhắnđãsớm chuẩn đoán được.”

Đôi mắt long lanh nước chứa đựng ý cầu xin cùngkhôngmuốn xa rời, làm cho người takhôngthểkhôngmềm lòng.

Nàng vẫn nằm nghiêng như cũ, cánh tay đặt lên bên hông Hàn Thác, hơi ngửa đầu nhìn thẳng vàohắn.

Mặc dù Lâm Tukhôngbiết chuyện nàythậtgiả thế nào nhưng chuyện nhờ hàng xóm như nàythậtsựlà rất bình thường cho nên vẫn chưa từ chối, chỉnói“Như vậy soa, vậy tasẽgiúp ngươinóilại với chủ nhân của ta, để xem bọn họ có đồng ý haykhông.”

Nàng cẩn thận mỗi bướcđi, mãi cho đến lúcđivào cửa, nhìn thấy ông lão kia tay run run xé bỏ bộ râu lộ ramộtkhuôn mặt quen thuộc.

Sau đó là tầng tầng lớp lớp những suy đoán, chỉ mới qua hai thángđãcó mấy loại giả thuyết.

Hàn Thác kéo bàn tayđangkhẽ run rẩy của nàng,nhẹnhàng hônmộtlúc, hỏi “khôngđiPhúc Kiếnthìnàng muốnđiđâu?”

Cuối cùng, Hàn Thácđãmở miệng.

Những ngày tháng bình yên như vậy bị phá vỡ vào ngày mười hai tháng ba ấy.

“Vương giakhôngcho ta ở bên cạnh chàng, vậy lúc chàng cầnthìai đến thỏa mãn chàng…”

“Vậy nàng phảithậtsựnghe lời mới được, trước tiên phải đàng hoàng ở chỗ nào chờ ta dẫn nàngđi, nếu như lại có chuyện gì xảy ra tasẽlập tức đưa nàng đến Phúc Kiến,khôngthương lượng nữa.”

Lúc Hàn Thác ở trong nhà cũng thỉnh thoảng đưa Cố Thiền ra ngoài.

Vừa mở miệngthìnước mắtđãkhôngngừng được.

Nhưng Tĩnh vương phithìkhôngmay mắn như vậy.

mộtngôi nhànhỏđơn sơ, người hầu hạ ít như vậy, tương lai còn chưa biếtsẽnhư thế nào, tùy tiện sinh đứanhỏcũng làm chohắncảm thấy Cố Thiền bị oan ức, càng đau lòng lại càng hy vọng nàng trải qua ít chuyện hơn.

Câu nàykhôngthểnóixong vì Hàn Thác đột nhiên cúi đầu cắn môi nàngmộtcái.

“Xán Xán…”

Nàng đỏ mặt nắm lấy quần áo chỉnh tề đặttrêngiường che lấy người.

Nhưng mà, trọng đãi của Hoàng giakhôngxoa dịu được nỗi đau mất người thân.

Cố Thiền ở sân sau, Hồng Hoa Bạch Hoa ở phòng phía Đông, Bích Linh Bích Lạc ở phòng phía Tây, có năm thị vệ ở tiền viện giả trang thành lính người gác cổng, gia đinh.

“Ta muốn nhìn chàng, đừng để takhôngnhìn thấy chàng.”

hắnngápmộtcáiđira mở cửa.

Cố Thiền được sắp xếp ở Tuyên Châu.

Nàng liên tục đảm bảo, cầu xin, bởi vì quá sốt ruột, bàn taynhỏkhôngtự chủ được mà gãi trước ngực Hàn Thác,khônglâu sauthìpháthiệnthân thểhắnkhác thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng được Lâm Tu trả lờimộtcâu chắc chắn, vuinói“Thựcsựlàmộtđôi tuấn nam mỹ nữa, rất xứng đôi, tađãnghĩ đến lúc cháu ta tắmsẽxin bọn họ đến chúc phúc. Ở Tuyên Châu chúng ta cómộttập tục đó là lúc tắm ba ngày sau khi sinh, người chúc phúc là người như thế nàothìsau này đứanhỏsẽtrở thành người như vậy. Nếu sau này cháu ta cũng được như chủ nhân của các ngườithìthậtlà tốt quá.”

Đúng lúc buổi tối Hàn Thác trở về cho nên hỏi trứng gà ở đâu, tất nhiên là cũng biết được lời mời của Lâm đại tẩu.

Cố Thiền đỏ mặt,nóiramộtcâu xấu hổ c·h·ế·t người,nóiđến từ cuối cùngthìđãkhôngcòn phát raâmthanh nào nữa.

Dựa theo lẽ thường mànói, người vợ xinh đẹp kia nên sang nhà hàng xóm la cà chào hỏi làm quem dần dần quen thuộc với mọi người. Ai ngờ sau khi vào nhàthìcửa nhà luôn đóng chặt, đừngnóilà la cà, ngay cả cửa cũngkhôngđira.

Căn phòng phía Tâyđãbị cháy chỉ còn nửa bức tường, bởi vì thân thểkhôngkhỏe nên Tĩnh vương phi cùng hai thị nữ của mìnhđãđingủ từ rất sớm cho nênđãbị cháy thành than, trạng thái lúc c·h·ế·t vô cùng đáng thương.

Cố Thiền cũngkhôngthèm quan tâm nhiều như vậy, chỉ biết là cuối cùnghắncũng đồng ý rồi, gắng gượng tinh thần tỉnh táo lại, bên môi ngậm lấymộtnụ cười tiến vào mộng đẹp.

“Ta muốn ở bên cạnh chàng, muốn biết tình hình của chàng, tình hìnhthậtsự, nếu takhôngbiết cái gì tasẽsợ hãi… Hơn nữa, chúng ta là phu thê, takhôngmuốnmộtmình ởmộtnơi xa… Xin chàng, Vương gia.”

“Vương gia, ta đảm bảosẽkhôngquấy rầy chàng, chỉ cần chàng sắp xếp cho ta ở chỗ nào đó gần chàng, thỉnh thoảng chàng đến thăm tamộtlần để ta biết được chàng vẫn khỏe là được.”

Cho nên chỉ có hai thị vệ cải tranh thành gia đinh là ra ngoài hàng ngày để mua đồ.

“Xán Xán, đừng như vậy.” Hàn Thác đè khuôn mặt vô cùng đáng thương của nàng vào trong lồng ngực,khôngnhìn thấy khuôn mặt nànghắnmới có thể cứng rắn được “Ta có rất nhiều chuyện muốn làm,khôngthể ở bên cạnh chăm sóc nàng. Nàng về bên cạnh nhạc phụ nhạc mẫu ta mới có thể yên tâm.”

Có ngườinóiđây là tình nhân nhà ai nuôi, cũng có ngườinóilà nam nữ tư thông cho nênkhôngdám gặp ai, còn có ngườinóicôvợ nhỉ bị bệnh hiểm nghèo nênkhôngtiên ra gặp người khác… (đọc tại Qidian-VP.com)

Đây là cuộcnóichuyện phiếm bình thường, Lâm Tu lại có đề phòng, cũngkhôngtiệnkhôngđáp vì vậynói“Ta cũng họ Lâm, nhà gác cổng của nhà này, chủ nhân của ta họ Vi.”

Đáng tiếc, cũngkhôngbiết tại sao, lúc hai người ở cùng nhau Hàn Thác cũng cày cấy rất chăm chỉ nhưngkhônghiểu saokhôngthấy có kết quả gì,thậtsựlà gấp muốn c·h·ế·t.

“khôngvội, Xán Xán cònnhỏ, ngày tháng sau này còn dài.”

Đây khhông phải là vấn đề sao?

Tin tức truyền vào trong thành, Ninh Thái hậu hạ chỉ an táng cho Tĩnh vương phi.

“khôngphải…” Cố Thiềnnhỏgiọng giải thích “khôngphải ta cố ý gây thêm phiền phức cho chàng, takhôngbiết chàng còn sống, Đồng Lâmnóivới ta như vậy… Ta vô cùng sợ hãi… Takhôngmuốn từ nay về sausẽở bênmộtngườikhôngcó quan hệ gì… Ta cũngkhôngmuốn tái giá…”

Trước cửa làmộtngười phụ nữ hơn ba mươi tuổi.

“Xán Xán,khôngkhóc, chúng takhôngtái giá, chờ mọi chuyện thành công tasẽđón nàng trở về đượckhông?” Hàn Thác liên tục dụ dỗ “Đừng khóc, nàng khóc làm lòng ta cũng rối bời.”

Cho nên, sau khi gặp lại ở Từ Ân tự, Cố Thiền chỉ chấp nhấtmộtchuyện là muốn sinh con nhanhmộtchút.

Nhưng chuyện gì cũng có nặngnhẹ,hắnlà đàn ông,khôngthể chuyện gì cũng nghe theo nàng, hơn nữa còn có nhiệm vụ bảo đảm an toàn tuyệt đối cho nàng.

Hàn Thác buồn cười bóp bóp mặt nàng “thậtsựcó thể ngoan như vậy sao? Lần này là aikhôngnghe lời tự mình chạy đến Kinh Thành, hả? Làm cho takhôngthểkhôngmạo hiểm tự mình chạy đến đây.”

Cố Thiềnkhôngnhịn được cười “Xì”mộttiếng, Hàn Thác pháthiệnra, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Tu hỏi “Keo dánkhôngthoải mái sao, tại sao mỗi lần nhìn thấycônương đều tháo ra?”

“Xin chàng, Vương gia.”

Cố Thiền ngồi dậy, pháthiệnthân thểđãđược lau sạchsẽ, chỉ là cúi đầu xuốngsẽnhìn thấy những vết hồng hồng tím tím trước ngực.

Editor: huyetsacthiensu

“Trước đây Nhị tẩuđãnóiở trong thư, tiếp xúc với nhiều trẻ sơ sinh cũng có thể tăng khả năng có thai đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngày bọn họ đến, người gác cổng khom lưng ra mở cổng, râu tóc trắng phơ,rõràng làmộtông lão xa lạ nhưng Cố Thiền lại cảm thấy vô cùng quen mắt.

Hàn Thác muamộtngôi nhà ở con ngõ Kim Ngư ở Thành Tây, làmộtngôi nhà bình thường có hai tiểu viện.

Cố Thiền cảm thấy mình nhưmộtcây bông vải tùy tiện để Hàn Thác xoa tròn dẫm nát, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn nằm nhoàitrênngườihắn.

Những chuyện này Cố Thiền đương nhiênkhôngbiết, những thị vệ kia cũngkhôngcó khả năng biết, bọn họ vẫn cứ ăn toàn trải qua ngày tháng.

Sau đó cũng như vậy,mộtthánghắnở trong nhà nhiều nhất cũng chỉ mười ngày, đa số thời ianhắnđều bận rộn ở bên ngoài.

Toàn bộ nhà chính bị hủy, may mà lúc phát cháy Cố Cảnh Huệ cũng những người khác trong chùađangngồi ở đại điện nghe trụ trì giảng kinh cho nên mới may mắn thoát nạn.

khôngvì gì khác, chỉ vì ở ngõ Kim Ngư này tất cả đều là những gia đình dân chúng tầm thường, bình thườngđãở mấy chục năm, thậm chí mấy đời đều ở đây, hàng xóm đều vô cùng quen thuộc với nhau, căn bảnkhôngcó gì là bí mật. Bây giờ căn nhà bị bỏ hoang nhiều năm có người mua lại, sửa chữa, sau đó bắt đầu có người lục tục đến ở, cuối cùng làmộtchàng trai trẻ tuổi tuấn tú dẫn theomộtcôvợ xinh đẹp đến ở. Toàn bộ quá trình đó toàn bộ người dân trong ngõ Kim Ngư đều nhìn thấy, dần dần cũng cảm thấy tò mò với hàng xóm mới.

Cố Thiền giơ tay che miệnghắnkhôngchohắnnóitiếp, chỉ sợ nghe thấy câu từ chối củahắn.

“Hay là Vương giađãcó người khác thỏa mãn… A…”

Thành tuynhỏnhưng cũng rất náo nhiệt, quán trà, quán rượu, quầy bán quầy áo, tiệm châu báu cũngkhôngít.

Chương 95

Nhưng mà lúc Hàn Tháckhôngcó nhàthìCố Thiền cũngkhôngcó hứng thú ra ngoafoi, mỗi lần đều đỏ mắt mong chờ Hàn Thác trở về.

Cửa lớn đột nhiên bị người gõ.

“Ừ…” Toàn thân Cố Thiềnkhôngcòn chút sức lực, căn bản làkhôngmở miệngnóichuyện được nữa, trong miệng chỉ tràn ramộttiếng rên như tiếng mèo kêu biểu thị đồng ý.

Khi tỉnh lại trờiđãsáng choang.

“nhỏgì mànhỏ, ta cũngđãmười bảy tuổi rồi.” Cố Thiền lẩm bẩmnói“Vương gia,khôngphải là takhôngcó khả năng mang thai chứ?”

Nàngthậtsựlo lắng, đời trước chuyện phòng the hai người cũng trải qua nhiều nhưng cũng chưa từng mang thai, chẳng lẽ cơ thể mình có vấn đề sao?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95