Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 118: Chương Tĩnh Cầm và Mạnh Bố Ngạn (3)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Chương Tĩnh Cầm và Mạnh Bố Ngạn (3)


***

mộtngười phụ nữ bị tướng lĩnh địch quốc bắtđitrong thời kỳ chiến loạn, trừ trở thành đồ chơi của đối phương còn có thể có kết cục gì nữa?

Chương Tĩnh Cầm vốn muốn hỏi, bọn họ có ‘cái kia’ haykhông. Nhưng mà khithậtsựmở miệng mới pháthiệnnghĩ và hành động là hai chuyện khác nhau, nàng cho rằng da mặt mình đủ dày, cũng hạ quyết tâmkhôngnghĩ rằng đến cuối cùng cũngkhôngnóira khỏi miệng được, lời còn chưa kịpnóicuối cũng vẫn phảinóisang chuyện khác.

Nàng nhớ tới mợ từngnói, lúc đầusẽcó chút đau, nhịnmộtlúc là được. Nhưng mà bây giờ tứ chi của nàng đều bủn rủn, những nơi còn lạitrênngười cũngkhôngcảm thấy đau đớn.

“Chuyện gì nàngkhôngmuốn làm? Chẳng lẽ còn có phải viết những chuyện nàngkhôngmuốn làm ra đóng lên đầu giường ta? Cái giá của nô tỳ người Hán các nàng cũngthậtlớn…” Mạnh Bố Ngạn cười lạnhnói.

Có được giác ngộ này làm nàng cảm thấy buồn cười với lửa giận vừa rồi của chính mình.

“Phu nhânthìphu nhân.” Chương Tĩnh Cầm đáp lời, ngược lại bị gọi mấy ngày là phu nhân nàng cũngkhôngmất miếng thịt nào.

Áo lông cáo trắng toát, ga trải giường chỉ có dấu vết nàng nằm lên, còn lại hoàn toàn sạchsẽcòn tỏa ra mùi thơm mát.

Ngược lạihiệntại trong lều chỉ cómộtmình nàng, nếu cứ như vậy rờiđicũngsẽkhôngcó ai biết.

Nàng nhe răng nhếch miệng xoa tay, ánh mắt rơi vào bộ quần áo được gấp gọn gàngtrênghế gỗ ở đầu giường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương Tĩnh Cầmthậtmuốn chặn miệng những người gọi nàng là phu nhân nhưng nàngkhôngthể làm thế, nàng thậm chí cònkhôngthể oán giận tên đầu sỏ.

Chương Tĩnh Cầmđangngồi vàomộtcái trong đó, Mạnh Bố Ngạnđiđến ngồi vào tấm thảm gần nàng nhất, ngôn ngữ hành động cực kỳ tự nhiên, giống như bọn họđãlàm phu thê bao nhiêu năm.

Huống hồ, ai có thể biết được tiếp đón nàng là chuyện càng đáng sợ hơn gì nữa?

“Buổi tối nàng muốn ăn gì? Ta sợ nàngkhôngquen ăn đồ ăn trong doanh trại nên đặc biệt tìm Đồ Nhã đến, nàng ta là lai giữa người Mông Cổ và người Hán, biết làm đồ ăn người Hán các nàng, nàng muốn ăn cái gìthìsai nàng ta làm là được.”

hắnnóitiếng Hánthậttốt, thành ngữ tục ngữ cũng ứng dụng rất giỏi, có điều, cho dù học như nàođinữathìngười man di cũngkhônghọc được hai chữ tinh hoa của lễ nghi.

Mặc dù trước khi lên kiệu hoa Chương Tĩnh Cầmđãđược học qua chuyện nam nữ nhưng dù sao cũng chưa từng trải nghiệm bao giờ, cũngkhôngbiết sau khi nam nữ thân mậtsẽcó cảm giác gì cho nên cũngkhôngthể nào phán đoán được mình rốt cuộc có bị xâm phậm haykhông.

* Kỷ sở bất d·ụ·c, vật thi vu nhân: chuyện mìnhkhôngmuốnthìđừng làm cho người khác.

Nàng vén cái thảm lông cáotrênngười ra, ngồi quỳ chân lên, cố gắng tìm kiếm dấu vết màu đỏtrêngiường.

Nàng cầm quần áo lên mặcđi, trong lều cũngkhôngcó gương trang điểm, nàngkhôngthể làm gì khác hơn là tùy tiện sửa lại đầu tócmộtchút, muốn chạy trốnthìquần áo cũngkhôngcần đẹp lắm.

Tại sao đầu lại choáng váng như vậy? Sao thân thể lại mềm nhũn vô lực như vậy?

“Ừ, hỏiđi, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*.”

“Phu nhân, mời ngườiđivề, Vương giađãra lệnh, ngườikhôngthểđikhỏi lều trại.”

“Vương gia, quần áo của ta…”

“Được rồi, ta chỉ dọa nàng thôi, takhôngcó hứng thú với cá c·h·ế·t, cũngkhôngthích dùng sức mạnh, cho nên trước tiên cứ theo ý của nàngđi…”

Mạnh Bố Ngạn dễnóichuyệnmộtcách kỳ lạ, Chương Tĩnh Cầm còn chưa kịp vui mừngđãbị câunóitiếp theo củahắnđánh vào địa ngục.

Chương Tĩnh Cầm hơi mở hai mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn đỉnh màn trướng với hoa văn tinh xảo.

Lúc Mạnh Bố Ngạn về trướngđãlà chạng vạng, phía sau còn cómộtnữ tử tuổi tác xấp xỉ với Chương Tĩnh Cầm.

Rốt cuộc làkhôngcó chuyện gì xảy ra hay làđãđược thu dọn sạchsẽ?

Chương 118: Chương Tĩnh Cầm và Mạnh Bố Ngạn (3)

Lúc trước nàng cho nàng toàn gia bị diệtđãlà bi thảm nhất, hôm qua lại cho rằng li tán với gia đình trượng phu cùng gia đình cậu là bi thảm nhất rồi, vậy mà hôm nay lại lưu lạc đến mức trở thành cùngmộtloại người với quân kỹ…

*Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biếtthìsẽnói,đãnóithìsẽnóihết.

nóinhững lời trong lòng ra, trong lòng nàng chợt cảm thấy thoải máikhôngít, cho dù cuối cùng Mạnh Bố Ngạn có đồng ý haykhôngthìít nhất nàngđãtừng thử,sẽkhônghối hận. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhưng mà, Đồ Nhã cũngkhông…” Chương Tĩnh Cầmnóira bằng chứng duy nhất nàng biết.

“Đúng vậy, Đồ Nhãkhôngnhư vậy bởi vì mọi người đều biết nàng ta là người ta mua để hầu hạ người phụ nữ của ta, cho nên tính ra nàng ta cũng có thể tính là người phụ nữ của ta. Cho nên, nếu nàngkhôngphải ‘phu nhân’ vậythìkết quả chính là trong quân có thêm hai quân kỹ.”

Nàng cúi đầu xuống, vô cùng đáng thương mànóivới Mạnh Bố Ngạn “Vương gia, từ ngày ngươi cứu ta tađãbiết ngươi là người tốt, ta đồng ý làm nô tỳ, làm trâu làm ngựa hầu hạ ngươi, chỉ xin Vương gia…”

Lại là phu nhân…

Mạnh Bố Ngạn trả lời vô cùng thuận miệng.

“A, Đồ Nhã có lẽsẽkhôngtrở thành quân kỹ; ta có thể đuổi nàng ta trở về quê, có điều sau đóthìkhónói, nàng là con lai giữa người Hán và người Ngõa Lạt. Ở trong mắt người Ngõa Lạt nàng ta cùng người Hán có thể để bọn họ tùy ý đùa giỡn, ở trong mắt người Hán chỉ làmộtngười man di đê tiện cho nên cho dù người sau mua nàng ta là aithìhoàn cảnh nàng gặp phải cũngkhôngtốt hơn quân kỹ…”

nóiđược nửa câu nàng vội vã bịt miệng lại,khôngphải là sợ Mạnh Bố Ngạn mà là bỗng nhiên nàng hiểu được, bản thân chẳng qua chỉ là cừu nonđangđợi bị làm thịt. c** s*ch quần áo của nàng so với chuyện tương laiđangchờ đợi nàng hoặc là chuyệnđãtừng xảy ra chỉ là chuyện…nhỏbé nhấtkhôngđáng kể đến.

Lẽ nào… nàngđã…

Trước mắt, nàng ở trong mắt Mạnh Bố Ngạn có gì khác với đám quân kỹ cơ chứ?

Mạnh Bố Ngạn quả nhiên cười vô cùng thoải máu “Tại sao ta lạikhôngtìm nữ nhân thay quần áo cho nàng sao?”hắnthản nhiênnói“Trong quân doanh từ trước đến nay chỉ cómộtloại nữ nhân, chẳng lẻ nàng muốn để cho bọn họ chạm vào người nàng sao?”

“Takhôngphải phu nhân gì cả!”mộtchút ánh sáng hy vọng cũng bị dập tắt, đương nhiên giọngnóicủa Chương Tĩnh Cầm cũngkhôngmấy tốt đẹp nhưng nàng vẫn cố gắng giãy dụa lần cuối “Ta ở trong lều thấy buồn bực, muốnđira ngoàiđidạomộtchút!

Nghe xong lời ấy Chương Tĩnh Cầm cũngkhôngduy trì được nụ cười giả dối nữa.

hắncàng như vậy nàng càng tức giận vì vậy cũngkhôngthèm nhìn thẳnghắn, chỉ nghiêng mắt liếc sang.

Ai ngờ nàng vừa vén rèm trướng lênđãbị hai tên binh lính chặn lại.

“Có điều, nếu để binh lính trong quân doanh biết nàngkhôngphải người phụ nữ của tathìchẳng mấy chốc nàngsẽtrở thành người phụ nữ của tất cả bọn họ.”

Chương Tĩnh Cầm cẩn thận rút lại tóc mình, lạinóithêmmộtcâu “Vậy cũng xin Vương gia đừng để bọn họ gọi ta là phu nhân nữa.”

Trong nháy mắt sắc mặt Chương Tĩnh Cầm trắng bệch, nàng sợ nhất chính là chuyện này, lúc trước trong lòng nàng cònmộttia hy vọng mỏng manh, lúc này nghe thấyhắnnóinhư thế chợt cảm thấy bản thân ngu xuẩn cực kỳ,hắncũngđãc** q**n áo của nàng, chẳng lẽ còn hy vọnghắnkhônglàm gì nàng sao?

“Đương nhiên có thể.”

Váy cướiđãbị cởi ra…

Chương Tĩnh Cầm nhìn quanh trong lều, vẫn chưa pháthiệnbộ quần áo vốn là của mình.

“Nếu như, lúc nàng hôn mê, chúng tađãtừng làm chuyện có lỗi với phu quân nàngthìsao” Mạnh Bố Ngạn nhíu màynói.

Nàng vốnkhôngmuốn dùng tiếng Ngõa Lạtnóichuyện vớihắn…

Nhưng mà cũngkhôngcó…

Trong lòng Chương Tĩnh Cầm oán thầm, làm sao nàng còn dám ăn đồ ăn củahắn… nhưng nàngthậtsựđói bụng, nghĩ lại nghĩ, cho dù muốn chạy cũng phải ăn no mới có sức, đơn giảnkhôngkhách khínói“Ta muốn ăn bánh bột mì, mì, còn thịt dê nữa.”

“Vương gia, ta… ngươi…”

Mạnh Bố Ngạn cũngkhôngđợi nàngnóixong trực tiếp ngắt lời “Nàng hầu hạ ta? Sau đó Đồ Nhã hầu hạ nàng? Hóa ra người Hán các nàng nô tỳ cũng có nô tỳ? Chuyện nàythậtsựthú vị.”

Ký ức lúc trước tràn về từng chútmột, cuối cùng dừng lại hình ảnh gương mặt tuấn tú đáng ghét cực độ của Mạnh Bố Ngạn…

Câu này so với câu trước còn làm nàng kinh ngạc hơn, đôi môi Chương Tĩnh Cầm hé mở, trợn to mắt nhìnhắn.

Mạnh Bố Ngạn đoạt lại sợi tóc dài cầm trong tay, giống như cần phân thắng thua ngoài miệng như hai người vậy, cũng coi cử chỉ này là minh chứng cho chuyện thắng thua.

Cho dù là nàngđãtrải qua đại nạn, năng lực thích ứng mạnh hơn những danh môn khuê tú khác cũng có chútkhôngchịu đựng nổi, khó tránh khỏi chán ngán thất vọng.

Nàng buồn bực đánhmộtcái lên giường.

Giường vẫnkhôngcó chuyện gì, chỉ có bản thân nàng là bị đau…

Đúng rồi, còn có lạc hồng.

Nàngđangở đâu đây?

Quần áo trong cũngkhôngphải là bộ nàng mặc lúc trước…

Đây là địa bàn của Mạnh Bố Ngạn, nếu nàngkhôngmuốn mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn hơnthìcách thông minh nhất chính làkhôngchọc giậnhắn.

“Đừng nhìn ta như vậy, nếukhôngtasẽcoi như nàngđangdụ dỗ ta.” Mạnh Bố Ngạn nắm lấymộtsợi tóc dài ở trước ngực nàng vào tay thưởng thức, cũngnóicực kỳ mờ ám.

Trong lòng Chương Tĩnh Cầm gấp gáp, chỉ sợ chậmmộtbướcsẽgặp phải Mạnh Bố Ngạn cho nên động tác cực nhanh, chưa hết thời gian uốngmộtchén tràđãchuẩn bị xong.

“Ta chỉ cómộtchuyệnkhôngmuốn làm.” Chương Tĩnh Cầm lấy hết dũng khínói“Hôm qua Vương gia cũng nhìn thấy ta mặc áo cưới, tađãthành thân,khôngthể có lỗi với phu quân ta.”

Ngay cả bản thân nàng bị chỉnh đốn, đệm giường cái gì, cũngkhôngphải là hoàn toànkhôngcó khả năng…

Chương gia mặc dùkhôngđược coi là danh môn nhưng phụ thân nàng lúc còn sống cũng làm đến quan tam phẩm, dù sao nàng cũng làmộttiểu thư nhà quan. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương Tĩnh Cầm rất muốnnóichohắnbiết, vận mệnh của người khác như thế nào cũngkhôngliên quan đến nàng.

Lúc Mạnh Bố Ngạnnóinhững câu này, biểuhiệnung dung sung sướng, giống như chuyệnhắnđangnóikhôngphải về tương lại vận mệnh bi thảm củamộtngười congáitrẻ tuổi mà chỉ là chuyện thời tiết hoặc đồ ăn.

Hai tên binh lính nhìn nhaumộtcái, làm nhưkhôngnghe thấy câunóiphía trước nàng giải thích thân phận của mình, lạinói“Phu nhân vẫn nên trở vềđi, Vương gia cùng các tướng lĩnhđangbàn chuyện, chẳng mấy chốcsẽvề bầu bạn với phu nhân, đến lúc đó phu nhân hãy đề nghị với Vương gia.”

“Được, những cái này nô tì đều biết làm, phu nhân cứ yên tâm chờ,mộtlát là xong.” Đồ Nhã cười đáp lại, quay ngườiđira ngoài.

Thứhắnchờ mong ở chỗ nàng cũng giống như thứ quan kỹ cấp cho các tướng sĩ.

“Nàng ta là Đồ Nhã, sau nàysẽphụ trách sinh hoạt hàng ngày của nàng.”hắnnóivới Chương Tĩnh Cầm.

“Là ta thay giúp nàng.”

Nàng đè nén đáy lòng buồn bực cùng bất an, cố gắng giả vờ cười tự nhiên vô hại “Vương gia, ta có chuyện muốn hỏi ngài.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương Tĩnh Cầm siết chặt vạt áo, cố gắng khống chế để bản thânkhôngrun rẩy.

Editor: huyetsacthiensu (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng mà, nàng có tư cách gì xem thường bọn họ?

“Tại sao ngươi có thể…”

“Takhôngcần người hầu hạ.” Chương Tĩnh Cầm cắn môinói“Những việc Đồ Nhã làm ta cũngsẽlàm, chỉ cần Vương gia đừng bắt ta làm chuyện takhôngmuốn làm.”

Mạnh Bố Ngạn giống nhưkhôngchú ý đến thái độ của Chương Tĩnh Cầm, vẫn ân cần chu đáo.

Bây giờ bản thân nàng cònkhônglo xong đương nhiênkhôngcó năng lực cứu người khác. Chẳng qua chỉ là chuyện xưng hô, cho dù bị tổn hại danh dựthìlàm sao, ít nhất nàng và Đồ Nhã có thể tạm thời bình an.

mộttay Mạnh Bố Ngạn chốngtrênbàn, ngón taynhỏtự mang theo tiết tấunhẹnhàng gõ lên mặt bàn “Đừng nóng vội, nàng muốn hỏi cái gì? Dùng tiếng Hánnóilà được,khôngcần miễn cưỡng mìnhnóitiếng Ngõa Lạt.”

Cố nénkhôngcho nước mắt tràn ra, Chương Tĩnh Cầm tự trấn an bản thân.

Những câu này nàng chỉ có thểnóiở trong lòng,trênmặt vẫn phải làm ra vẻ ôn hòa, Chương Tĩnh Cầm cảm thấy mình sắp bị phân thành hai người hoàn toàn khác nhau rồi, vì để tránh cho việc đó xảy ra nàng quyết định phải tốc chiến tốc thắng.

Trong lềuhắntrang trí theo phong cách quen thuộc của người Mông Cổ, cũngkhôngdùng bàn người Hán hay dùng,trêntấm thảm da dê đặtmộtcái bàn thấp, bốn phía đều cómộtcái thảm da dê.

Từ trước đến nay Chương Tĩnh Cầm chưa bao giờ đến quân doanh tất nhiên cũngkhônghiểurõnhưng qua cuộcnóichuyện hôm trước củahắnvới tên thủ lĩnh kia cũng đoán được đáp án, hiểu được nữ nhân trong quân doanh kia là những người nào.

A, cũngkhôngphải, chẳng lẽ cũng giống kỳ kinh nguyệt của nữ nhân,sẽbị đau khi đến ngày, qua rồisẽkhôngcòn cảm giác gì nữa?

Nhưng nàngkhôngnóira được, kỷ sở bất d·ụ·c, vật thi vu nhân*, nàngkhôngmuốn trở thành đồ chơi của người khác, nhận hết mọi sỉ nhục đương nhiên cũngkhôngmuốn nhìn thấy người congáikhác bị như vậy.

Chương Tĩnh Cầm đột nhiên ngồi dậy, chuyện đầu tiên chính là kiểm tra quần áotrênngười mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Chương Tĩnh Cầm và Mạnh Bố Ngạn (3)