Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31-2
Cố Thiềnnói“Vương giađãvứt nótrênmặt đất. Là do ta ngốc, nghĩ rằng Vương giasẽyêuthíchmộtcái túi tiền nhonhỏ, còn tốn nhiều tâm sức thêu nhiều ngày như vậy, mười ngón tay cũng bị kim đâm chảy máu, đau cũngkhôngdừng tay.”
Túi tiền bằng gấm màu bầu trời sau cơn mưa cùng với áo mãng bào* gấm màu lam của Hàn Thác vô cùng hợp.
Có lẽ là hai người vừa có những hành động thân mật nên nàng cũng lớn gan hơn khi đối mặt vớihắn, toàn bộ oán hận đều thểhiệnra trong lờinói,âmthanh mềm mại, nghe vào trong tai nam nhân càng giống như làđanghờn dỗi.
Cố Thiền cònđanghá miệng th* d*c, nghe vậy khó hiểunói“hắnlà đệ đệ của ta.”
Hai người ôm nhau bình phục k*ch t*nh, bàn tay Hàn Thác lúc được lúckhôngv**t v* mái tóc mềm mại của Cố Thiền.
Cố Thiền có lẽ là bị Hàn Thác ồn ào đến mức đầu óc choáng váng rồi, thân trí mơ hồ, vậy mà còn cảm thấy bịhắnhôn còn tốt hơn đểhắncở trần đo quần áo chohắn, cho nên cũngkhôngkháng cự.
“A? Ngón tay bị kim đâm sao? Mau để ta xem nào.” Hàn Thác nắm lấy hai tay Cố Thiền, ánh mắthắncăn bản làkhôngnhìn vào mấy ngón tay của nàng, nụ cười như có nhưkhôngnhìn chằm chằm Cố Thiền, lần lượt hôn vào mười ngón tay “Như vậykhôngđau nữa chứ?”
Cố Thiền cực kỳ sợ hãi, lo lắng bị ngườiđilạitrênthuyền nhìn thấy, nàngkhôngthể làm gì khác hơn là hơi cuộn người lại đem mặt chôn ở trước ngực Hàn Thác.
Cho nên trung y gì đó cũng đừng có mơ nữa.
“Vương… A…” Cố Thiền còn muốnnóicái gì nữa,khôngkịpnóira khỏi miệng, toàn bộ đều bịhắnnuốt vào.
Cố Thiền bịhắnhôn đến đầu váng mắt hoa, trước mắt biến thànhmộtmàu đen,khôngnhìn thấy cái gì,khôngnghe thấy điều gì, chỉ có thể bất lực dựa vào Hàn Thác, mặchắnta cần ta cứ lấy.
Điều nàythậtsựlà oan cho Hàn Thác rồi, túi tiền kia cũngkhôngphải là dohắncố ý vứt bỏ, là lúc hai người thân mật với nhaukhôngcẩn thận làm rơi xuống.
Khuôn mặt Cố Thiền mới khôi phục bình thường trong nháy mắt lại đỏ bừng “Nếu Vương giakhôngquý trọng tâm ý của ta, từ nay về sau tasẽkhônglàm đồ vật gì cho Vương gia nữa.”
Hàn Thác lại làm nhưkhôngcó chuyện gì xảy ra, cười cười tiếp đón Cố Phong vào phòng ngồi.
Tính tình Cố Phong vẫn làmộtđứanhỏ,mộtlòng luôn muốn tâmsựcùng Hàn Thác, thi đấu xong cũngkhôngđithay quần áo, để nguyênmộtthân mồ hôi chạy lên đây.
Lúc trời chạng vạng, Hàn Thác thiết yến chiêu đãi cả nhà Cố thị ở Hoàng Hạc Lâu.
Nhưng mà chẳng qua cũng chỉ tiếp nhậnmộtgiây thôi, Ngay sau đó, khóe mắt Cố Thiền thoáng lướt qua sườn mặt nam tử nhìn thấy cửa sổ cònđangmở to. Thậm chí, còn thuận lợi nhìn thấy qua cửa sổ các loại thuyềnđangchập chờn qua lại.
Hàn Thác làm ra hành động thân mật luôn làm nàng cảm thấykhôngthoải mái, a,thậtra cũngkhôngtính làkhôngthoải mái, nhưng Cố Thiềnthậtsựkhôngtìm được từ ngữ chính xác để hình dung. Cho dù là kiếp trước. Những việc giữa vợ chồng kiếp này cũng chỉ là những hành độngnhỏnhư hôn môi ôm ấp, trong toàn bộ quá trình thể xác và tâm hôn đều tách nhau ra, giống như chia nàng thành hai người, ý nguyện hoàn toàn tương phản, xé rách lẫn nhau, tách rời nhau, Cố Thiền vô cùngkhôngthích loại cảm giáckhôngthể khống chế này.
Dưới đáy lòng Cố Thiền yên lặng thở dài, mở mắt ra hơi xoay đầu sang bên cạnh, ánh mắt vừa đúng dừng lại chiếc túi tiềntrênchiếc bàn bát tiên, hình bầu d·ụ·c, màu bàu trời sau cơn mưa, nó là túi tiền nàng thêu.
Đợi Hàn Thác cảm thấy thỏa mãn rồi, lúc Cố Thiền được thả xuốngđikèm là tiếng hoan hô nhiệt kiệt như sấm dậy, nàng vẫnđangduy trì trạng thái này, tay chân mềm nhũnkhôngthể tự mình đứng thẳng người được.
Nàng cuống quýt đẩy Hàn Thác ra “Vương gia… A… Cửa sổ…”
“Ainóilà takhôngcần?” Hàn Thác vừanóivừa đoạt lại túi tiền, giữ chặt trong lòng bàn tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chợ đêm đặttrênđường dài trước cửa Đông Hoa, ánh đèn rực rỡ mới lên, dòng ngườiđilại đông đúc, Cố Thiền bị hai huynh đệ Cố Tùng Cố Phong vây hai bên trái phảikhôngrời.
Sau khi dùng bữa xong, đều tự động dọn đường về phủ.
Vì sao Hàn Thác lại đặc biết thích việc này chứ?
Cố Thiền lẳng lặng nhắm mắt lại, nàngthậtsựkhônghiểu được, nếu hai người muốn thân mật hơn,khôngphải là nên tìm cơ hội ngồimộtchỗnóichuyện phiếm với nhau, tìm hiểu thêm tâm tư tình cảm lẫn nhau, sau đó mới có thể tâm ý tương thông sao?
Mớiđiđược vài bướcthìnghe thấy hai người bạn bè của Cố Tùng thân thiện chào hỏi “Tỷ phu!thậtlà trùng hợp, huynh cũngđidạo chợ đêm sao.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng chiêng trống bỗng dưng vang lên, giống như chấn thiên động địa dường như gọi linh hồn quay lại.
Hàn Tháckhôngcó sở thích để mặc người khác quan sát, nếu muốn cùng Cố Thiền tiếp tục thân thiết, tất nhiên phải đóng cửa sổ lại. Nhưnghắnlạikhôngmuốn buông nàng ra, gọi người vào cũngkhôngđược, chỉ có thể tự mình làm.
“Takhôngthấy cái gì cả!” Cố Phong dừng bước ở đầu cầu thang, xoay người lại, quay lưng ướt sũng mồ hôi lại với hai người “Tỷ phu, đệđilên là muốnnóichuyện với huynh…”
Hàn Thác bá đạonóixong, trong tiếng cỗ vũ vang tận mây xanh ngoài cửa sổ, lạimộtlần nữa cúi đầu hôn lên phấn môi của nàng.
“Là Vương giakhôngcần nó trước.” Cố Thiền cãi lại.
Cố Thiền xấu hổ che mặt, nếuthậtsựchưa thấy cái gì, còn cầnnóira như vậy nữa sao.
Hôm nayhắnmới gặp Hàn Thác, tràn ngập nỗi lòng muốn kể chuyện vớihắn, còn muốn xinhắnchỉ bảo chuyệnđithi U châu vệ, hưng phấnđilên,nóikhôngngừng.
thậtra, Cố Thiền lo lắng nhiều rồi, Hàn Thác mới là người hướng mặt ra ngoài cửa sổ. Cho dù cảnh diễm tình bị người khác nhìn thấy, mọi người cũng chỉ biết vai nam chính là Tĩnh vương điện hạ, tuyệt đốikhôngthể nhận ra vai nữ chínhđangcong thành con tôm trong lònghắnlà người phương nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tùng tùng tùng tùng long cheng…”*
*Là mấy tiếng trống, chiêng.
Hơn nữa, lúc nàyhắnvô cùngkhôngvui “Vừa mới thân mật với ta xong, sao lại gọi tên của nam nhân khác rồi.”
*Áo mãng bào: lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc.
Gần đến trước song cửa sổ, Hàn Thác buông tayđangđỡ bên hông Cố Thiền để đóng cửa sổ, chỉ cònmộttay đỡ lấy nàng.
Nhưngrõràng Hàn Tháckhôngcho là như vậy,hắnchỉ cần thấy nàngthìliền muốn động tay động chân, chiếm tiện nghi của nàng.
Như vậy, vìkhôngđể bản thân ngã xuống, Cố Thiềnkhôngthểkhôngchủ động vươn hai tay ôm lấy hai vai Hàn Thác, hai chân càng nhanh quặp hai bên hônghắn.
Hàn Thác cầm tay Cố Thiền nắm chặt trong lòng,hắntỏ ra vô cùng vô tội, tự nhiênkhôngchút xấu hổ nào, giọngnóiởtrênđỉnh đầu nàng “Đừng sợ, nó thích nàng nên mới như vậy.”
Hàn Thác mặtkhôngđổi sắcnói“vừa rồi chúng ta xemtrênboong thuyền.”
Hàn Thác tuyệt đốikhôngnhìn thấy thi đấu thuyền rồng,hắnthầm nghĩ phải hấm nhápcônương mềm mại thơm tho trong lòngthậttốt.
Nàng thử giãy dụa vặn vẹo, Hàn Thác dừng lại, thoáng ngẩng đầu,khôngvui nhìn chằm chằm nàng.
Hàn Thác hơi đổi tư thế của hai ngườimộtchút, ôm eo Cố Thiền hơi nhấc nàng lêntrênmộtchút. Bàn tay vốn nắm chân nàng cũng nới lỏng ra, thuận thế nâng dưới mông Cố Thiền, cứ ôm nàng như vậyđiđến bên cửa sổ.
Cố Thiền xấu hổkhôngthôi, làm sao còn dám đáp lại nữa, chỉ để ý chống tay đẩyhắnra, hai ngườiđangdây dưa, chợt nghe phía cầu thang có tiếng động.
Chương 31-2
Cố Phong tất nhiênkhônghề nghi ngờhắn.
Hàn Thác cười đỡ lấy nàng, để cho nàng tựa vào trong ngực mình, Cố Thiền dán vào lồng ngực cực nóng của Hàn Thác, lẳng lặng nghe tiếng tim Hàn Thác đập dồn dập hữu lực như trống đánh. Bản thân nàng cũngkhôngtốt hơn là bao,mộttrái tim thình thịch đập tựa như muốn nhảy vọt ra khởi lồng ngực..
hắnkhôngđể yên miêu tả với Cố Thiền những gian hàng ở chợ đêm, làm lòng hiếu kỳ của nàng cũng bị khơi dậy, lay lay cánh tay Ninh thị làm nũng đòiđicùng.
Hàn Thác cũngđilại giữ tay nàng ại “khôngphảinóilà đưa cho bổn vương sao, sao lại muốn lấy lại chứ?”
Phủi lại phủi, cuối cùng lại phủi vào chỗkhôngnên động vào, Cố Thiền kêu lên sợ hãi nhảy lui về phía saumộtbước, nhanh chóng nhắm chặt mắt lại cũngkhôngkịp bỏ qua chỗ quần áo đột nhiên phồng lên kia.
Ai sinh đứanhỏthìgiống người đó, mắthắnsắckhôngthua Ninh thị,rõràng nhìn thấy thân ảnh hai người triền miên cùngmộtchỗthìnhanh chóng lui ra ngoài.
Ninh thịđicùng hai người Cố Thiền, nhưng cuối cùngkhôngvô cùngkhôngyên tâm, tự tay đội mũ sa lên cho Cố Thiền, tha thiết dặn dò nàngmộtlúc lâu, dặn nàng phảiđisát theo bên cạnh huynh trưởng.
Hàn Thác cũngkhôngđể ý, cười hì hì đặt túi tiền vào lại trong bàn tay xinh đẹp của Cố Thiền “Xán Xán đeo lên giúp tađi, từ nay về sau kể cả lúc ngủ ta cũngkhôngtháo xuống nữa.”
điđược nửa đường, Cố Thiền đột nhiênnóimuốnđidạo chợ đêm Đoan Ngọ “Nghe bạn bè trong trườngnóichợ đêm náo nhiệt hơn so với ban ngày rất nhiều, đáng giáđimộtlần.”
Trán Cố Phong toát mồ hồ, hai má bị mặt trời ngày hè chiếu đỏ bừng, kích độngnói“Gọi Nhị cađithậtlà đúng đắn, còn thiếumộtngười, nguy hiểmthật, thiếu chút nữa làkhôngthắng được rồi.”
Tiếng lạch cạch liên tục chưa kết thúc, Hàn Thác đặt Cố Thiền chống đỡtrêntường, đôi môi lại lần nữa ngậm lấy đôi môi của Cố Thiền.
“Ta mặc kệ, đệ đệ cũngkhôngđược, ca cakhôngđược, ngay cả phụ thân cũngkhôngđược, lúc ở cùngmộtchỗ với ta, trừ ta ra nàngkhôngđược nghĩ đến bất cứ ai,khôngđược gọi tên.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Thiềnkhôngtin lời ngon tiếng ngọt của Hàn Thác. Lúc ngủ ngay cả thắt lưng cũng cởi rathìhắnđeo túi tiền ở chỗ nào chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàn Thác quả nhiên cực ký hài lòng với tư thế này của hai người, trong nháy mắt Cố Thiền cực kỳ sợ hãi kêu lên đồng thời thay đổi tư thế, khuôn mặt cố ý nghiêm túc cuối cùng cũngkhôngduy trì được nữa, khóe môi nhếch lênthậtcao, rất nhanh đóng chặt cửa sổ lại.
Cố Thiền đẩy Hàn Thác ra, bước nhanhđiqua nhặt túi tiền từ dưới đất lên, bĩu môi muốn cất vào trong tay áo.
Động tác của Hàn Thác vội vã, nhưng lại hôn ôn nhu nhẫn nại, Cố Thiền nhắm chặt hai mắt, yên lặng đón lấy, dần dần rơi vào bể tình.
nóixong véo véo hai má Cố Thiền “Thấy Tam ca của ngươianhminh quyết đoán như nào chưa… Ai, hai ngườikhôngxem thi đấu thuyền rồng sao, toàn bộ cửa sổ đều đóng sao?”
Cố Thiền thấy hai người trò chuyện hợp ý, lặng lẽđixuống dưới lầu, dựa vào bên cạnh mẫu thân.
Cố Thiền nhìn như vậythìvô cùng vừa lòng, có lẽ là muốn càng hoàn hảo hơn, lại có lẽ là do ma xui quỷ khiến, vậy mà nàng lại phủi nếp nhăn ở vạt áo cho Hàn Thác.
Bởi vì hai cánh môiđangbị Hàn Thác ngậm lấy, lờinóira khỏi miệng có chút mơ hồ, cũng may Hàn Thác nghe hiểu được, cọ cọ mặt nàng lướt sang bên cạnhmộtchút,khôngvui khẽ nhíu mày.
“…Thuyền rồng… Đồng Lâm…” Cố Thiền bịhắnhôn đến mức thở hồng hộc,mộtcâunóira, nhiều tự bị nuốt mất vào việc hít thở sâu lấy hơi, căn bảnkhônghiểu nàngđangnóicái gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.