Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47
Hàn Thác vừa hỏi vừa đẩy Cố Thiền nằm xuống.
“... Lục ca c·h·ế·t, Ngũ Ca loạn, nhị ca ốm yếu vô lực quản, Tam ca về, giải ưu khốn (ưu sầu+khó khăn), chân long Thiên tử giáng xuống U thành......”
Đáng thương cho Cố Thiền dùđãsống hai đời nhưng lờinóimắng chửi người tổng cộng cũng chỉ có hai, ba từ, còn lại đều là học theo thoại bản*, lúc này cũngkhôngquản thích hợp haykhôngthích hợp, cả ngừơi treotrênngười Hàn Thác.
Đến chợ đèn hoatrênđường lớn, dứt khoátrõràngkhôngđiđược, dừng ở nửa đường.
Tưởng lão thái thái nghe vào trong tai, cũngkhôngnghĩ như vậy, chỉ cảm thấy nữ nhi gầy hơn so với lần trước nhìn thấy, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt, chỉ hậnkhôngthể đem người mang về trong nhà.
Cố Thiền tất nhiên là nhìn về những điều lạc quan.
Chân trờiđãhơi hơi sáng lên, nếu còn kéo dàikhôngđi, tỷ lệ bị thị vệ pháthiệncũng cao lên.
“Sợ cái gì, consẽmang theo vài ma ma cùng tiểu nha hoàn, đến lúc đó còn sợkhôngcó ngườinóichuyện với con sao. Nhớ nhàthìviết thư về, nếukhôngthìkêu tam tẩu đến thăm con.” Cố Cảnh Huệ ôn nhu an ủi, “Hơn nữa, nghenóiTĩnh vương làmộtngười tuổi trẻ tài cao, có được người con rể như này là nhà tađãtích đức.”
Cố Thiền dứt khoát giả bộ ngủ.
Hôm sau, Nguyên Hòa đế lại ban thánh chỉ, mệnh Tĩnh vương tạm ở trong kinh tận hiếu, phụng dưỡng phụ hoàng.
Tổ tôn ba người tới chùa lúc còn chưa kết thúc buổi tụng kinh buổi sáng.
Nhưng nàng cònđanggiận Hàn Thác,thậtsựkhôngmuốn để ý đếnhắn.
Hoặc lànói, nàng hy vọng chuyện này có thể có kết quả lạc quan.
Miếng Bạch ngọc Quanâmnày từ khi Cố Thiền bắt đầu biết chuyệnđãđeo, nhưng cho tới bây giờkhôngcó người nàonóicho nàng biết rốt cuộc nó từ đâu đến, nàng đeo thành thói quen cũngkhôngmuốn hỏi thăm lai lịch của nó, chỉ nghĩ đến là do trưởng bối cầu được trong chùa miếu tặng cho.
Cố Thiềnkhôngmuốnhắnđichút nào, bàn taynhỏbéđangtrong chăn vươn ra bắt lấy vạt áohắn,nhỏgiọng kêumộttiếng “Vương gia”.
Cố Cảnh Huệ chịukhôngnổi đả kích, thương tâm quá độ, thai nhi năm tháng trong bụng cũngkhônggiữ được.
Trước khi vào Từ Ân tự dâng hương hoặc là thăm viếng phải được cho phép mới được tiến hành, lúc này tự có người tiếp khách dẫn ba người tới phòng khách hậu viện.
Đối với đại thần cố ý nịnh bợhắn,hắnliền lạnh nhạt vừakhôngthân thiện, cũngkhôngmâu thuẫn, gặp mặtthìnóihai, ba câu,khôngcó giap thiệp khác.
Nguyên Hòa đế ý tứ hàm xúc cho nên càng thêm nhẫn nại cân nhắc.
Dướisựcanh gác nghiêm ngặt của những thủ vệ võ nghệ cao cường của Vĩnh Chiêu Hầu phủ trộm hương thiết ngọc, cómộtloại k*ch th*ch khác, nam nhân trời sinhyêuthích mạo hiểm, Hàn Thác cũngkhôngphải ngoại lệ.
Đồng hành cùng Tưởng lão thái thái là Cố Thiền cùng Cố San.
Betaer: huyetsacthiensu
Bà chỉ cómộtnữ nhi Cố Cảnh Huệ, trong ba đứa con lạinhỏtuổi nhất, thuởnhỏlà được nuông chiều lớn lên, coi như là được gả cho lang quân như ý, tưởng rằng được viên mãnkhônguổngmộtđời, sao biết được vận mệnhsẽbiến chuyển đến bộ dáng này.
khôngnóirõràng, vậy liền xem thánh ý.
Cố Cảnh Huệ lạinói: “Xuất thân có trở ngại gì chứ? Hôm nay là gia đình cao quýthìnhư thế nào? Nếu năm, ba năm trước cũng chưa biết là xuất thân gì đâu, chằng qua là gặp may đúng dịp mới được như ngày hôm nay. Trong nhà chúng ta có bãn lĩnh như vậy, nâng đỡcôgia là bình thường. Đến lúc đó hai người các ngươi sống chung với nhau qua ngày,hắncòn có thể quên mất ngươi sao?”
Chẳng lẽ Tĩnh vương muốn ở lại trong kinh cho đến ngày hoàng thượng hết bệnh?
Tưởng lão thái thái mặc dùkhôngthích Tiết thị, nhưng vẫn cố gắng hết sức đối xử bình đẳng với các cháugái, chỉ là Cố San tính cách khô khan, thường thườngmộtngày cũngkhôngnóiđược mấy câu, tất nhiênkhôngbằng Cố Thiền hoạt bát làm người thích.
Cố Thiền lắc đầu, đem danh từ mất mặt này ra khỏi đầu, nàng hai đời đều ngồi thẳng, mớikhôngcần làm phản tặc.
Cố Thiền lại chán nản, ai muốnhắntrở lại chứ, mỗi người ở kinh thành đều coihắnlàanhhùng,thậtra ở đời trướchắnlà nghịch tặc phản cốt, còn làmộttên háo sắc, hái hoa tặc!
Quả nhiên là an phận thủ thường,khôngđể cho người khác tìm ra nửa điểm bất mãn.
Nguyên Hòa đế năm nayđãnăm mươi lăm tuổi, người lớn tuổi khó tránh khỏi thỉnh thoảng cómộtít tật xấu, huống chi hoàng đế còn có ít vết thuơng bịtrênchiến trường cũng phát tác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho nên, dùkhôngcó lần này vì bị k*ch th*ch mà bệnh nặng, đương kim Thánh thượng cũngkhôngđựơc xem là tuyệt đối khoẻ mạnh.
Hoàng tử trưởng thành, phải lập phủ làm phiên vương, nhưng hoàng tử lưu lại kinh thành lâu ngày,thậtsựkhônghợp quy củ.
Nhìn thấy Tưởng lão thái thái, Cố Cảnh Huệ hai tay tạo thành chữ thập hành lễ, Cố San Cố Thiền hướngcôvén áo thi lễ.
Sau khoảng nửa canh giờ, Cố Cảnh Huệ mặc đạo bào đẩy cửa vào, nàng để tóc tu hành, tóc dài búitrênđỉnh đầu thành kế, lấy trâm ô kim Phù dung cố định, trừ cái đó rakhôngmang theo cái gì khác,trênmặtkhôngson phấn, vẻ mặt đạm mạc nghiêm túc.
Từ Ân tự xây ởtrênnúi phía bắc cách kinh thành mười lăm dặm, làmộtngôi chùa miếu hương khói cực thịnh, từmộtnơi để Hoàng hậu xuất gia khi hoàng đế băng hà từ ngày Đại Ân khai quốc, dần dần biến thành chỗ phụ nhân vương thấtkhôngcon nối dòng ở goá thanh tu.
Phong tục Đại Ân nghiêm cẩn, đối với nữ tử chưa gả trinh tiết nặng như sinh mệnh, nhưng đối với nữ tửđãtừng thành thân lại khoan dung nhiều lắm, cùng cách tái giá, quả phụ tái giá cũngkhôngphải là chuyện hiếm.
Hàn Thác biết nàng tỉnh rồi,nhẹgiọngnói: “Ta phải trở về, nàng ngủ ngonđi.”
Cố Thiềnnhẹnhàng vénmộtgóc mành xe, quan sát tình huống bên ngoài, chỉ thấy rất nhiều sạpnhỏven đường, có bán bánh mật kẹo mạch nha, có bán đường tranh tượng người, còn có các loại tạp hoá, đầy đủ mọi thứ, phía trước từng quán đều treo đèn lồng màu đỏ,thìra là chợ đêm năm trước.
Cố Thiền có chút tò mò.
Thánh chỉ vừa ban ra, trong triều đình bề ngoài mặc dù bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng mọi người lại nổ tung, khó tránh khỏi đều phỏng đoán thánh ý.
Cố San thấycôcùng mẫu thân giải thích hoàn toàn khác nhau, trong miệng khúm núm đáp ứng, trong lòng lại khó xử,khôngbiết phải tin ai mới tốt.
Thỉnh thoảng có bọnnhỏtóc để chỏm tụ tập năm ba đứa chạy ngang qua xe ngựa, trong tay giơ chong chóng hoặc là mứt quả ghim thành xâu đỏ au, người người mặt mang sắc mặt vui mừng, thần thái bay lên, trong miệng còn hát ca dao.
Hônsựcủa Cố San là gần đây mới được định ra, nhà trai là sĩ tử được đề cử thi Hương năm nay, chỉ là trong nhà bối cảnhkhôngrất tốt, việc hôn nhân với Vĩnh Chiêu Hầu phủ này là trèo cao
khôngbiếtđãngủ cũng bao lâu, lúc nửa đêm, Cố Thiền mơ màng cảm giác được v*t t* l*n nóng như lửa vẫn dán ở bên mình đột nhiên rời khỏi, nàng bỗng dưng mở mắt xoay người, nhìn thấy Hàn Thácđangngồi ở bên giường xỏ giày.
Sau khi ngồi xuống, nàng trước tiên mở miệng hỏi trước: “mộtnămkhônggặp, mẫu thân có khoẻkhông?”
***
Tưởng lão thái thái cũng chỉ có thểâmthầm thở dài, nhìn hai cháugáicòn chưa xuất giá, liềnnóicho Cố Cảnh Huệ nghe hônsựcủa các nàng.
Triều thần yên lặng, giữ bình tĩnh theo dõi biến chuyển của câu chuyện, có vài người vội vàng nôn nóngđãbắt đầu cùng Tĩnh vương kết giao.
Hàn Thác cúi người ôm nàng, Cố Thiền thuận thế nằm trước ngựchắn, taynhỏbé gắt gao nắm lấy vạt áo.
“Cái khác conkhôngsợ, chỉ là sau khi thành hôn muốn cùng Tĩnh vương định cư ở U châu, chỉ sợ ít có cơ hội cùng người nhà gặp mặt, con còn chưa từng thửmộtmình rời nhà, khó tránh khỏicôtịch bất an.”
Giả vờmộtchút sau đó lạithậtsựngủ mất.
Chợ đêm nhiều người, nhìn xa ra có từng đoàn người nối đuôi nhau, xe ngựa muốn từ đâyđiqua đó là tuyệt đốikhôngcó khả năng, phu xe cố hết sức quay đầu ngựa lại, định chọn đường khácđi. (đọc tại Qidian-VP.com)
*话本 (huàběn): thoại bản:mộthình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Hơnmộtnăm trước hônsựcủa Cố Thiềnđãđược định ra, Cố Cảnh Huệ tất nhiênđãsớm biết, lúc này chẳng qua là làm tròn bổn phận củamộtngườicô, giáp mặt dặn dòmộtphen. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ xưa đến nay, hoàng đế đăng cơkhôngngoài hai phương thức, hoặc là danh chính ngôn thuận truyền ngôi, hoặc là cướp ngôi hoàng đế.
Nhìn thấy Tĩnh vương năng lực trác tuyệt, coi trọng có thêm, sinh ra những dự định khác sao?
Về việc sau khi đến đây làm cái gì, hai người tất nhiên làkhôngnóicũng hiểurõ.
Mắt thấy gần đến cuối năm, Tưởng lão thái thái theo thông lệ mỗi năm thường sắp xếp ramộtngàyđiTừ Ân tự thăm congáiCố Cảnh Huệ.
Cố Thiền êm tainóitới sầu lo trong lòng mình.
Lờinóiđại nghịch bất đạo, nếu muốn hoàng thượng lạikhôngốm đau, trừ phi Ngài cưỡi hạc về trời.
Vì vong phu túc trực bên linh cữumộtnăm, nàng liền tự xin đến Từ Ân tự thủ tiết, đến nayđãhơn sáu năm.
Như vậy, như thế nào mới tính là khỏi bệnh?
Bởi vậy Hàn Thác cũngkhôngchú ý tới chuyển biến rấtnhỏtrong cảm xúc của Cố Thiền, tay vỗ vỗ đầu nàng, liền xuống đất, lặng lẽ mở cửa phòng rờiđi.
Có lẽ nhận thấy được Cố Thiềnkhôngmuốn xa rời, Hàn Thác hôn vào thái dương nàng, ôn nhu dỗ: “Phụ hoàng cho phép ta ở lại kinh thànhmộtthời gian, về sau ta có thể thường xuyên đến, mỗi đêm đều đến cũng được.”
Nếukhông, Hàn Thác lại mang binh tạo phản, đến lúc đó Tĩnh vương trở thành thủ lĩnh phản tặc, nàng nay là Tĩnh vương phi chẳng phải chính là vợ phản tặc...
Hôn kỳ càng ngày càng đến gần, Cố Thiền cùng Hàn Thácđãngồitrênmộtthuyền, nàng tất nhiên cũng hy vọnghắnđiđừờng ngay, đuợc Nguyên Hòa đế truyền ngôi, như vậy chẳng những dễ nhìn dễ nghe, còn có thểkhôngxung đột cùng mẫu tử Ninh hoàng hậu.
Nhìn nhưmộtcâunóivô cùng đơn giản, trong đó lại chứa đựng nhiều ý tứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Cảnh Huệnhẹgiọngnói: “khôngsao, đồ ăn đều là trong chùa tự trồng được, chưa chịu hỗn loạn, còn lại những chuyện khác, người thanh tu cũngsẽkhôngnghĩ ngợi.”
“Vậythìtốt.” Tưởng lão thái thái gật đầu, lại hỏi mọi việc ở trong chùa của Cố Cảnh Huệ, ân ân cần cần, việc lớn việcnhỏđềukhôngbỏ sót.
Đềunóithánh tâm khó dò, về điểm này Tĩnh vương đúng là rất an phận thủ thường.
Nghe khẩu khí của Hàn Thác, dường như làhắnbiết lai lịch của nó.
Cố Cảnh Huệ kiên nhẫn đáp lại, chỉnóilà cuộc sống thanh tukhôngcó chỗ nàokhôngtốt.
hắnmỗi ngày đúng giờ vào triều, sau đó liền ở lại tẩm cung Nguyên Hòag đế là Long Tê điện phụng dưỡng, chạng vạng trước khi cửa cung đóng liền rời cung, nếu tình huống của Nguyên Hòa đế hơi xấu,hắncũngsẽngủ lại trong cung, ở sườn điện Long Tê điện.
Có thể là hôm nay ở, ngày mai liền cuốn góiđi, cũng có khả năng ở đến khi Thánh thượng khỏi bệnh.
Hay là thấyhắncó năng lực, thả ra ngoàithìtrong lòng lại bất an, cho nên mới cho phéphắnở lại trong kinh, làmhắnmấtđiquyền lực?
Tạm ở là khoảng bao lâu?
Nàng bị Tiết thị nhắc tới nhiều lắm, khó tránh khỏi lòng có bất mãn,khôngthiếu được ở trong lờinóilộ ra ý đồ.
Chương 47 (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng phong tục dân gian cùng quy củ hoàng thất cho tới bây giờ đềukhôngcó chút liên quan nào, Cố Cảnh Huệ gả vào hoàng gia, mặc dù tang chồng khi nàng mới chỉ có mười chín tuổi, cũngkhôngcó quyền gả lần hai. Tương lai của nàng chỉ có hai con đường: Ở quận vương phủ thủ tiết hoặc là tới Từ Ân tự làm bạn với hương đèn.
Cố Thiền nghe đượcrõràng,trênmặt trong nháy mắt biến sắc.
“Vẫn như cũ, tinh thần rất rốt, chỉ là trời mưathìchân có chút đau.” Tưởng lão thái thái lôi kéo tay nữ nhinói, “Chuyện của Sở vương vài ngày trước, ởtrênnúi có bị ảnh hưởngkhông?”
Lần này còn chưađi,hắnđãbắt đầu chờ đợi hôm sau.
Lúc vềđãgần hoàng hôn, là thời điểm trong thành náo nhiệt nhất củamộtngày,trênđường người đến xeđi, xe ngựa khó tránh khỏiđichậm hơn,khôngthuận lợi như ban ngày.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.