Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85
khôngnghĩ đến việcsẽgặp đám người Cố Thiền ở đây, nhưng mà ở đây dù sao cũngkhôngnên ở lâu, nên rất nhanh, Hàn Thác liền xoay người nâng Cố Thiền lên, mang theo mọi người giục ngựa rờiđi.
hắnthựcsựyêumến khuôn mặt vẫn còn ửng hồng, đôi mắt mềm mại đángyêuđanggiận dữ kia của nàng.
“Là Vương gia.”
Những người còn lại biết Vương gia Vương phi tình cảm vô cùng tốt, tuy đây là lần đầu tiên trông thấy hai người thân thiếtkhôngchút e dè trước mặt mọi người như vậy,khôngthểnóilà bất ngờ bao nhiêu, nên đều rất bình tĩnh.
Tất nhiên Cố Thiềnkhôngbiết Hàn Thác suy nghĩ điều gì,nhỏgiọngnói:“Vương gia đừng hỏi chuyện này, nàngkhôngmuốnnói, chắc chắn là nghĩ đến chuyện gì rất thương tâm......”
Nếu là thân mật, cho dù đối mặt đưa lưng về phía nhauthìcũngkhôngphải là vấn đề.
Trước mặt nhiều người như vậy, Cố Thiền thựcsựcảm thấy xấu hổ, nhưng mà nàng cũng thựcsựrất nhớhắn, hơn nữa quá trình trốnđivừa rồi thựcsựquá thuận lợithậtgiống nhưđangnằm mơ, lúc này ở trong lòng Hàn Thác, hơi thở xung quanh tất cả đều là hương vị quen thuộc, nàng mới bắt đầu cảm thấy chânthật.
Là nữ nhân bình thường,thìnhất địnhsẽnhân cơ hội này khóc kể để cáo trạng, nhưng Cố Thiền từ trước đến nay là người ngay thẳng, Mạnh Bố Ngạn bắt các nàngđiquảthậtđãlàm nàng sợ hãi, nhưng khi ở trong doanh trạihắnchưa từng bạc đãi các nàng, nàngnóisựthật.
Nàng còn chưa kịp bộc lộ vẻ mặt, Hàn Thácđãôm nàngthậtchặt vào trong lòng.
Chỉ có Chương Tĩnh Cầm là ngoại lệ, nhìn vợ chồng hai người ôm nhaumộtcách thân mật, lại nhớ tới chính mình, trong lòng vừa hâm mộ lại khổ sở.
Hàn Thácnóithế nào vẫnkhôngtín nhiệm Mạnh Bố Ngạn, tuy rằng đối phươngnóirằng đồng ý thả đám người Cố Thiền nhưnghắncũngkhôngtrông chờ bao nhiêu.
“Vương gia càng ngày càng thích trêu chọc người ta!” Cố Thiền sẳng giọng, căm giận sau đó liền xoay người đưa lưng về phíahắn.
Nhưng Hàn Tháckhôngnghĩ đến, nàng làm sao có thể khống chế, chỉ có thể thả lỏng bản thân, nghênh đón mưa to gió lớn màhắnmang đến.
Hàn Thác tiến đến, từ phía sau đem Cố Thiền ôm chặt vào trong ngực. Ngực dán vào phía sau nàng. Từ đầu đến chân. Trong chăn, từng đường congtrênngười hai người đều rất thích hợp.
Mễ Đồng
Cố Thiền lắc đầu,“Là Chương Tĩnh Cầm.”
Trải qua việc lần này bị Mạnh Bố Ngạn b·ắ·t· ·c·ó·c, đối với Hàn Thác mànói, mặc kệ là ở đâu, đềukhôngphải là nơi yên tâm để gửi Cố Thiền, xem ra tạm thời chỉ có thể để nàng cột vào lưng quần mang theo mới có thể làmhắnan tâm.
Nhưng nếu Chương Tĩnh Cầm chưa từng cùng Mạnh Bố Ngạn thông đồng, mà chỉ là chohắnuống thuốc mê để trốnđi, đó mới là phiền toái.
Thấy Cố Thiền nhắm mắt lại như sắpđingủ,hắnđột nhiên dùng lực cắnmộtcái ở đầu lưỡi nàng, tuykhôngđau, nhưng lại dọa nàng nhảy dựng lên, cơn buồn ngủ nhất thời tanđi.
Hơn nữa, hôm nay mới biết, tiểucônương này cũngkhônggiống như mặt ngoài luôn tỏ ra nhu nhược vô dụng.
Cố Thiền nghĩ rằng Hàn Thác muốn cùng nàng cưỡi cùngmộtcon ngựa, nhưng lạikhôngnghĩ đến việc ngồi đối mặt với Hàn Tháctrênlưng ngựa thế này.
Hàn Tháckhôngphải làđanglo lắng Mạnh Bố Ngạn đối với đám người của Cố Thiềnsẽtương kế tựu kế, mượn cơ hội này để xếp cơ sở ngầm vào doanh trại củahắn. Bởi vì mục tiêu củahắnquá mứcrõràng, nếu như Hàn Tháckhôngbiết quan hệ của hai ngườithìthôi, nayđãbiết rồithìnhất địnhsẽphòng bị.
Bởi vậy, sau khi Mạnh Bố Ngạn rời Đại Đồng, Hàn Thác liền cho thị vệâmthầm theo dõi,đãtra ra Mạnh Bố Ngạn bí mật cho xây dựng cơ sở tạm thời ở địa phương, cho dùhắnnuốt lờikhôngchịu thả Cố Thiền ra, Hàn Thác cũng có cách để cứu nàng ra.
Bởi vậy, nàng liền quênđicảm giác ngượng ngùng lúc nãy, chẳng nhữngkhônggiãy dụa,mà còn giương cánh tay dùng sức ôm lấyhắn.
Hai người lặng immộtlúc, Cố Thiền pháthiệntiểu vương gia ở phía sau dần dần thức tỉnh, mà đại vương gia cũngđãbắt đầu hôn từ ởtrêncổ nàngđilên,mộtđôi tay to lại rấtkhôngthànhthật, thuần thụcđixuống.
Hàn Thác nghe xong, cũngkhôngngoài ý nghĩ củahắn, dù sao Mạnh Bố Ngạn luôn mồmnóimuốn cùnghắnliên thủ, nếu như đối xử với vợhắnkhôngtốt, chỉ sợ đó là kết thù màkhôngphải kết giao.
Hàn Thác cười rồi in lên trán nàngmộtcái hôn âu yếm, hỏi:“Mấy ngày nay Mạnh Bố Ngạn có làm khó dễ nhóm người của ngươikhông?”
Editor:
Chương 85
Nhưng mà, nếu là như vậythìngược lại rất đơn giản.
Nhưng mà, nếu tiểucônươngkhônghề lực sát thương trong mắthắnlại là nữ nhân của Mạnh Bố Ngạn, vậythìkhác.
Hàn Thác cũngkhôngcho nàng được như ý nguyện.
Nhiều ngày tương tư, lại tiếp ba ngày lo lắng bất an, tất cả sức lực liền dồn vàomộtchỗ.
Chạytrênđườngmộtđêm, mới vào cửađãbị Hàn Thác ép buộc như vậy, Cố Thiền mệt đến mứckhôngthể mở mắt, có tắm rửa haykhôngnàngđãkhôngcòn sức để ý, thầm nghĩ muốn ngủmộtgiấcthậtngon.
Nàngthậtsựrất mệt mỏi, thựcsựnhận thấy bản thânkhôngchống lại được, nên tìm đề tài để chuyển hướng suy nghĩ của Hàn Thác,“Vương gia, Mạnh Bố Ngạn bắt chúng tađi, để ngăn cản ngươi làm cái gì? Muốn ngươi đầu hàng Ngoã Lạt sao?”
Cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, đêm nay khi gặp nhau, Hàn Thác vẫn chưa hỏirõliền cho Chương Tĩnh Cầm trở về. Dù sao nàng là bằng hữu của Cố Thiền. Bất luận Hàn Thác tin haykhôngcũngsẽthả nàng,mộtcôgáichỉ mới mười sáu tuổi cũngkhôngcó điều gì đáng sợ,hắnlà nam nhân nênsẽkhôngphòng bị, dù nhiều hơnđinữa đối vớihắncũng như vậy thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người đều là nam nhân, đổi lại là Hàn Thác, bịmộtnữ nhân làm vậy, chắc chắnsẽkhôngtừ bỏ ý đồ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Động tác mạnh mẽ như vậy, Cố Thiền thựcsựkhôngchịu nổi, liền dịu dàng kêu lên:“Vương gia, đau......” hai tay liền đưa ra ngăn cản. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng tường tận kể lại toàn bộ quá trìnhmộtlần, cuối cùng cònkhôngquên cảm thán,“Vương gia, thời điểm đó Y Lan ra chủ ý đó ta còn cảm thấy kỳ lạ, thựcsựkhôngnghĩ tới lại có thể thành công, thựcsựlà giống nhưđangnằm mơ...... Ai u...... Đau!”
Ngựa chạy thẳng đến doanh trại mới dừng lại, Hàn Thác ôm Cố Thiền xuống ngựa, sau đó liềnđithẳng vào doanh trướng mà vẫn chưa buông xuống.hắntrực tiếp đặt Cố Thiền ởtrêngiường, sau đó liền áp người lên,đithẳng đến chủ đề.
mộtđôi bàn tay to ởtrênngười Cố Thiền v**t v*, chà xátmộtchút, sau đó lại cùng cái miệngnhỏcủa nàng triền miên.
Hàn Thác cố tìnhkhôngchịu gọi người mang nước đến rửa mặt, vẫn như trước đây để Cố Thiền nằm ởtrêngiường vô cùng thân thiết.
Bọn họkhôngtrở về Mặc viên, Hàn Thác trực tiếp mang nàng về doanh trại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy tối nayhắnlà người thả các nàng ra?” Hàn Thác lại hỏi.
“Chương Tĩnh Cầm lý nào lại ở doanh trại củahắn?” Hàn Thác cắn vành tai của Cố Thiền rồi đưa ra nghi vấn,“Ta biết nàng trở về Đại Đồng liềnđitìm nàng ta, còn tưởng rằngđãtìm ra, rồi cùng nhau bị bắt ở Mặc viên, thế nhưngsựthậtlạikhôngphải.”
khôngnghĩ tới, vấn đề mới vừanóira khỏi miệng,đãđổi lấy việc bị Hàn Thác mãnh liệt tiến công.c
Cố Thiền liền ủy khuất mở to hai mắt trừng mắt với Hàn Thác,khôngtiếng động dùng ánh mắt lên ánhắnkhi dễ nàng.
Đương nhiên Hàn Thác cũngđãnhận ra là nàng, cũng đồng thời giục ngựa tiến lên, khi hai con ngựa đến gần,hắnliền đưa cánh tay ra, kéo Cố Thiền đến bên cạnh mình ngay lập tức.
Cố Thiền lắc đầunói:“Trừ việckhôngcho chúng ta ra khỏi doanh trướng, luôn cho người trông coi ở ngoài laothìkhôngcó gì. Mỗi ngày đều ăn uống vô cùng tốt, người mang đồ đến cũng rất khách khí, tất cả bàn ghế đềukhôngđể lại, chắc là sợ chúng ta tự tự làm mình bị thương hoặc dùng nó để đả thương người khác.”
Nàngđangnóimộtnửathìđột nhiên kêu lênmộttiếng sợ hãi,thìra là tay của Hàn Thác ởtrênngực của nàng nắmmộtcái,“Đau là được rồi, đauthìcó thể chứng minh đó làthật,khôngphải mơ.”
Đợi mưa gióđiqua, hai người khắp nơi đều là mồ hôi.
khôngcầnnóithêm gìđinữathìcũng hiểu được, trong lòng mọi người quảthậtđều có chuyện, Đại Đồng bị đánh chiếm,mộtcônương cùng tướng lĩnh của kẻ xâm lược, làm sao có thểnóiđến tình cảm,mộttình cảm đẹp vớimộttình cảm do chiếm đoạt, tâmkhôngcam lòng, tìnhkhôngmuốn, nếukhônggì việc gì phải bí quá hoá liều kê đơn để trốn thoát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.