Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 131: Cái giá nặng nề nhất (4)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 131: Cái giá nặng nề nhất (4)


Kiếm nỏ rời dây cung, bắn trúng con sư tử trong điện.

Rốt cuộc Quân Cơ Lạc cũng thoát khỏi thủ đoạn công kích hạ lưu của hai tên cầu thịt kia.

Quân Cơ Lạc khẽ cười, trong ánh mắt thâm u mang theo khinh miệt, đưa tay ngoáy lỗ tai. Sau đó lười biếng duỗi lưngmộtcái,khôngkiên nhẫnnói, “Hoàng thượng, ngài trăm ngàn lần đừng chỉ biết dùng miệngnói. Ra lệnh cho cung thủ của ngươi bắn chúng ta nhanhmộtchútđi. Chúng ta đều chờkhôngkịp muốnđigặp Diêm vương gia rồi.”

Đoạn chế giễu củahắnlập tức chọc đến ba vị chính chủ. Mộ Dung Nhược Hồng bén giọng mắng to, “Quân Cơ Lạc, ngươi là tên hoạn quan thối thakhôngbiết xấu hổ, *** mới. Ngươi cho là phụ hoàng ta phong ngươi làm Cửu Thiên Tuế,thìngươithậtsựlà chủ tử sao? Ngươi cho là ngươi giúp trẫm được hoàng vị,thìvị thiên tử là trẫm đây lúc nào cũng phải xem sắc mặt của ngươi mà hànhsựsao? Ngươi TMD chính là nô tài của nhà Mộ Dung chúng ta. Nô tài là gì? Nô tài nghĩa là khi nhìn thấy chủ tửthìphải như c·h·ó đến lấy lòng.”

Con sư tử cuồng bạo kia sau khi Quân Cơ Lạc ngồi xuống, liền hưng phấn run run cái bờm, hai chân trước khẽ màitrênđất, tựa hồđangchờ đợi cơ hội tấn công Quân Cơ Lạc.

Thái giám kia nhìn thấy Mạt Lương, nhanh quỳ xuống, đầu cúi càng thấp. Mạt Lương nhấc chân, trực tiếp đá vào ngựchắnta. Tên thái giám ấy lập tức mang thương tíchđira ngoài.

Mạt Lương vừa vào trong, Đường Tứ Tứ liền quan tâm hỏi, “Cửu Thiên Tuếhắnra rồi sao?”

Lúc này hai tên cầu thịt cũng ngừng công kích Quân Cơ Lạc, bọnhắncấp tốc cuộn mình lại, chạy về bên người Mộ Dung Nhược Hồng.

Ngay cả Quân Cơ Lạc cũng nở nụ cười, “Hôm naythậtsựlà khó có. Vậy mà cũng có lúc bản đốc cùng Nhiếp chính vương, Hiền vương ở cùngmộtphe.”

Mộ Dung Ôn Trạch cũng hùa theo lời Mộ Dung Quân Thương, “Nhiếp chính vươngnóikhôngsai,hắnkhôngnhân lúc này sủa vài tiếng, đến lúc c·h·ế·t, nhất địnhsẽchếtkhôngnhắm mắt.”

Khoé miệng Mộ Dung Quân Thương giương lên nụ cười châm biếm, đôi mắt cực kì trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn qua Mộ Dung Nhược Hồng. Lần này,hắnkhôngnóigì nữa. Nhưng ánh mắt củahắnđãđem suy nghĩ trong nội tâmhắnlộ ra ngoài.

Ánh mắt Mạt Lương nhanh chóng nhìn đến bát canh an thầntrênbàn,hắnnhanh tay lẹ chân lấy ramộtcây nhân châm, thử canh an thần, ngân châm cũngkhôngcó biến đổi gì.

Quân Cơ Lạc vừanóilời này vừa chọnmộtcái ghế, dùng tư thế nhanh nhẹn ngồi xuống, biểu cảmtrênmặt cực độ cuồng vọng kiêu ngạo, bộ dạng như muốnnóingươi có thể làm gì ta.

“Trẫm nằm mơ cũng muốn g·i·ế·t tên hoạn quan hại nước hại dân nhà ngươi! Hơn nữa, ngươi cũngthậtđáng c·h·ế·t! Giang sơn của trẫmkhôngcần bị tên hoạn quan như ngươi nắm trong tay!”

Khi Mộ Dung Ôn Trạchnóichuyện biểu cảmtrênmặt cũng càng thêm hà khắc lạnh lẽo.

Ánh mắt Tiết thần y dừng ở cái bụng bằng phẳng của nàng, khoé miệnghiệný cười,nói, “Được rồi,côđãkhôngmuốn ta bắt mạchthìta đây cũngkhôngcưỡng cầu. Trước tiêncôcứ nghỉ ngơi ở chỗ nàymộtlát, ta ra ngoài xem tình hình thế nào,nóikhôngchừng có rất nhiều người cần ta hỗ trợ đó.”

Trong lúc nhất thời, con hổ và con sử tử đều dường như phát điên liều mạng tấn công ba người bọn họ.

hiệnnay, Quân Cơ Lạcđãlà cá nằmtrênthớt, lá gan của Mộ Dung Nhược Hồng cũng lớn lên, thoáng chốc đem những điều ngày thường bất mãn với Quân Cơ Lạc trút hết ra.

Cung nỏ thủđãchuẩn bị tốt, Mộ Dung Nhược Hồng nắm tay Đường Vân Nhiễm, ngạo nghễ nhìn về phía ba ngườiđangđấu với sư tử và hổ, “Ba vị, xin lỗi rồi! Trẫmkhôngmuốn cùng các người tiếp tục chơi đùa nữa. Các ngươi nênđichếtđi!”

Tiết thân y đeo hòm thuốc lên lưng, lập tức ra khỏi Thanh Phong Điện. Sau khihắnrờiđi, ngoài Thanh Phong Điện cómộtthái giám tay bưng khay đến, sau khi được thị vệ soát ngườithìvào trong điện.

Mộ Dung Nhược Hồng giơ tay lên, cung nỏ thủ trong sân đồng loạt bấm nút, mũi tên nhọn như mưa phùn, ào ạt bắn về phía ba người trong điện. Quân Cơ Lạc khẽ lui lại mấy bước, rút trường tiên bên hông, thân ảnh cao lớn dễ dàng di chuyển trong mưa tên hỗn độn.

Chương 131: Cái giá nặng nề nhất (4)

Ánh mắt Tiết thần y đầy thâm ý nhìn chằm chằm Đường Tứ Tứ, sau khitrênmặt nànghiệnra hai vệt đỏ,hắnmới cườinói, “Là ta nghĩ nhiều, quỷ thiết đạo đức thươngcôcònkhôngkíp. Làm sao có thể khi dễcô.”

trênmặt Mộ Dung Nhược Hồng đầy vẻ tức giận cùngkhôngcam lòng, trong sóng mắt có tia phẫn nộ kịch điện lưu chuyển, linh hồn tự ti trốn tránh trong thân thể điên cuồng kêu gào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này Mộ Dung Nhược Hồng mới buông cung nỏ trong tay ra,hắncực kỳ thoả mãn nhìn mọi việc phát sinh trước mắt. Đường Vân Nhiễm cũng đứng lên từ chỗ ngồi mềm mại, hai người đứng kề vai, khoé mắt Đường Vân Nhiễm sinh ra vô hạn lẳng lơ, môianhđào đỏ tươi phun ra những lời nũng nịu, “Bệ hạ, đề phòngsựtình có biến, vẫn nên trực tiếp hạ lệnh cho cung nỏ thủ bắn bọn họđi.”

“Mau! Bắn c·h·ế·t bọn chúng cho trẫm! Hôm nay chỉ cần g·i·ế·t được ba người bọn chúng, trẫm nhất địnhsẽtrọng thưởng các ngươi.” Mộ Dung Nhược Hồng ầm ỹmộtbên. Bất luận như thế nào, hôm nayhắnnhất định phải diệt trừ ba người bọn chúng…

Quân Cơ Lạc dùngmộtchiếc khăn taykhôngngừng lau tay và cổ, vẻ mặt cực kì ghét bỏ.

“Quân phu nhân, đây là canh an thần do Mạt phó tư chủ sai nô tài chuẩn bị cho người. Nhân lúc còn nóng, người uốngđi.” Thái giám cúi đầu cực thấp, tiếngnóicũng rất khàn khàn khó nghe.

Đường Tứ Tứnhẹnhàng thở ra, nhưng Tiết thần y đột nhiên lại làmmộtđòn hồi mã thương, “Nhưng mà, sắc mặtcôthậtsựkhôngổn. Vẫn nên để cho lão phu bắt mạchđi. Bằngkhông, trong lòng tathậtkhó chịu nha.”

Mộ Dung Ôn Trạch dùng giọng điệu hà khắc lạnh lẽo như cũ trả lời, “S·ú·c sinh chính là s·ú·c sinh. Đối mặtmộtcon c·h·ó điên sủa bậy, ba người chúng ta đương nhiên là cùng chiến tuyến.” Chờ sau khi trừ bỏ Mộ Dung Nhược Hồng, cuộc chém g·i·ế·t tàn khốc nhất cũng chính thức bắt đầu.

Mộ Dung Nhược Hồng rống xong liền quay đầu sang các cung nỏ thủ,hắncướp lấymộtcái cung nỏ to nhất, nhắm vào mục tiêu,hắndi chuyển cơ quantrêncung nỏ thủ.

Đường Tứ Tứ nhìn bát canh kia,khôngcó ý muốn uống. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tẩu tử, tỷ uống bát canh an thần này trướcđi, sau đó tasẽtìm vài thị đến hầu hạ tỷ. Ta cam đoan sau khi tỷ tỉnh lại, có thể nhìn thấy Cửu Thiên Tuế.” Mạt Lương là nam nhân thô kệch,khôngchú ý nhiều đến lễ nghi.hắnđưa bát canh đến trước mặt Đường Tứ Tứ, tựa hồ là muốn chính mắt nhìn nàng uống xong mới có thể rờiđi.

Mấy năm nay phải sống luồng cúi,hắnchịu đựng đủ rồi. Đêm nay là thời khắchắnxoay người!

Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng nhiều năm chất chứa bất mãn với Quân Cơ Lạc,mộtkhiđãmở miệng,khôngdừng lại được,hắnlại tiếp tục phẫn nộ thảo phạt hành vi đắc tội của Quân Cơ Lạc đối vớihắn.

Hiển nhiên, thái độ cuồng vọng của Quân Cơ Lạcđãhoàn toàn chọc giận Mộ Dung Nhược Hồng, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Nhược Hồng hơi vặn vẹo, trong mắthiệnlên sát ý lạnh lẽo.hắngiơ tay lên, chuẩn bị hạ lệnh cho cung thủ bắn Quân Cơ Lạc.

Tim Đường Tứ Tứ đập “thình thịch”,khôngdám nhìn thẳng Tiết thần y, nàng cúi mắt, nhìn chằm chằm chén trà trong tay, ảm đạmnói, “Ta còn có đệ đệ và biểu ca… Về sau bọn họsẽchiếu cố ta.”

Ba người này kẻ xướng người hoạmộtloạt, biểuhiệnvô cùng ăn ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Dung Ôn Trạch cũng ngẩng đầu nhìn qua Mộ Dung Nhược Hồng, sâu trong mắt cũng chỉ còn lạisựhà khắc lạnh lùng.hắnnóigiọng châm chọc, “thậtra ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi là c·h·ó. Nếu ngươikhôngphải là c·h·ó, ngươi cho rằng Quân Cơ Lạcsẽđể ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế sao? Xem ra ngươithậtđúng là con c·h·ó ngu xuẩnđangở trong phúc màkhôngbiết phúc! C·h·ó điên như vậy mà có thể làm hoàng đế,thậtsựlà ông trờikhôngcó mắt.”

Phần bụng sư tử bị mũi tên bắn trúng, nó đau đớn há mồm kêu, sau đó tấn công bọn người Quân Cơ Lạc. Mộ Dung Nhược Hồng thấymộtmàn như vậy, khoé miệng lập tức giương lên độ cong đẹp mắt, tiếp theohắnlại di động cơ quantrêncung nỏ, bắn vào con hổ.

“Tẩu tử, trước kia Cửu Thiên Tuế cho mình là mèo, muốn chơi đùa tới cùng với mấy tên hoàng tử kia.khôngbiết vì sao gần đây, huynh ấy đổi chủ ý,nóinhất định phải giải quyết bọn chúng. Đêm nay tẩu tửkhôngcần chờ huynh ấy. Cửu Thiên Tuếsẽxử lí tốt.”

Mộ Dung Nhược Hồng nhìn xuống đại điện hỗn loạn, giờ phút này,hắnthấy được tương lai tốt đẹpđangvẫy gọihắn. Vàhắn, rất nhanh có thể trở thành đại đế quân lâm thiên hạ.

Sau khi vận nội công, Mộ Dung Quân Thương mượn lực phóng ra vũ khí củahắn. Vô hạn ngân châm bắn về chỗ cung nỏ thủ đứng.

Trong Thanh Phong Điện. Tiết thần ymộtbên miệng đầy oán giận,mộtbên kêu gào đòi bắt mạch cho Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ đâu dám chohắnbắt mạch, vội vàng từ chối.

“Tên hoạn quankhôngbiết xấu hổ nhà ngươi khi nhìn thấy trẫm, đến bây giờ cũngkhônghành lễ quỳ; ngươi còn thường dùng hoàng muội trẫm để ép buộc trẫm; ác độc nhất là… ngươi vì lấy lòng Đường Tứ Tứ, đoạtđibức hoạ mẫu phi trẫm… Quân Cơ Lạc, ngươi đáng g·i·ế·t ngàn đao, ngươi chỉ làmộttên hoạn quan, ngươi dựa vào cái gì mà coi thường trẫm như vậy.”

Mộ Dung Nhược Hồng bịsựlẳng lơ trong ánh mắt nàng ta làm mê đảo, gật đầu, vẻ mặt sủng nịch, “Nhiễm Nhi, mọi thứ trẫm đều nghe theo nàng!”

Mộ Dung Quân Thương bật cười, “Cửu Thiên Tuế,khôngthể tưởng tượng được ngươi cũng có lúc bị người ta khi dễ như thế này nha.”

“Tốt! Tốt! Các ngươi đều mắng trẫm là c·h·ó. Vậy hôm nay trẫmsẽcho bọn người các ngươi c·h·ế·t trong tay ‘c·h·ó điên’ này!”

Lúc này Mạt Lươngđãxử lí tốtsựtình bên ngoài, khihắntừ ngoài điệnđivào, nhìn thấy có tên thái giám lén lút nhìn Đường Tứ Tứ trong điện.

Đường Tứ Tứ rút khăn taynhẹlau mồ hôitrêntrán, nhếch miệng cười xấu hổ, “Tiết thần y,thậtsựkhôngcần.”

Tiết thần y đột nhiên cười xấu xa, hỏi đùa Đường Tứ Tứ, “Đường nha đầu,côgả cho quỷ thiếu đạo đức cả đời này cũngkhôngthể có đứanhỏ. Ngươikhôngnghĩ đến về saucôgiàđithìphải làm sao? Người của Quân gia bọn họ đềuđãchết. Ngày nó đó quỷ thiếu đạo đức cũngđisẽkhôngcòn ai chiếu cốcô.khôngbằngcônghe lời ta, cho quỷ đạo đức đội nón xanh, trộm sinhmộtđứanhỏđi?”

Liên tục bị ba người này mắng là c·h·ó, Mộ Dung Nhược Hồng chỉ cảm thấy trong đầu vang lênâmthanh “ong ong”,mộtcảm giác oán hận cùngkhôngcam lòng trào lên từ chânhắn, sau đó nhưmộtngọn lửa thiêu đốt khắp thân thểhắn. Luồng hận ýkhôngngừng lại được, vì thếhắndùng thanhâmbén nhọn điên cuồng gào thét.

Lúc này giọngnóitrong trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương truyền đến, “Mình đúng là c·h·ó, đừng trách người ta xem mình như c·h·ó!”

“Tiết thần y,khôngcần đâu. Gần đây tathậtsựtốt lắm.hắnđâu dám đánh ta!” Đường Tứ Tứ nhanh chóng cười gượng, vừa rồitrênđường đến Thanh Phong Điện nàng thấy nhiều hình ảnh máu me, bụng cực kỳ khó chịu mới nôn mửa. Vừa lúc bị Tiết thần y thấy được.

Tiết thần y nhìn kỹ gương mặt trắng bệt của Đường Tứ Tứ, mắt lộ ra tia sáng nhạy bén, “Đường nha đầu, vẫn nên để ta bắt mạch chocôđi. Sắc mặt củacôthậtkhôngtốt nha.cônóicho ta biết, có phải quỷ thiếu đạo đức khi dễcôhaykhông?”

Về phần Mộ Dung Quân Thương,hắnbấm vào cơ quantrênxe lăn, xe lăn sau khi trải qua cải tạo đặc biết có thểnhẹnhàng thay đổi phương hướng, tránh né những mũi tên bắn về phíahắn. Ngân châm giấu trong tay áo củahắncũng phát huy tác dụng.

“Tasẽuống, ngươi ra ngoài trướcđi.” Đường Tứ Tứnóivới thái giám kiamộttiếng, ra lệnhhắnra ngoài. Thái giám vẫn cúi đầu kiakhôngcam lòng lui ra, khiđiđến cửa,hắnngửa đầu, ánh mắt độc ác dừngtrênbát canh an thần…

Thám giám kia đợimộtlát, có chút nóng nảy, lạinhẹgiọngnói, “Quân phu nhân, canh an thần nên uống lúc còn nóng, nguộisẽkhôngcòn tác dụng…”

Ánh mắt Quân Cơ Lạc dừng lạitrênngười hai con mãnh thú kiamộtlát, sau đó mới nở nụ cười lưu manh, đưa tay sơ sờ cái cằm bóng loáng, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Bệ hạ, thànhthậtmànói, lần tốt cáo đầy huyết lệ này của ngài, nhất thời làm cho bản đốcthậtnở ruột nở gan nha.thìra bản đốcđãgây ra tội ác tày trời đến mức này. Bệ hạ ngài cứ yên tâm, có lời khẳng định của ngươi hôm nay, trong cuộc sống sau này bản đốc nhất địnhsẽcàng nỗ lực, biến bệ hạ thành tên hôn quân khổ tình, bi tráng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Quân Cơ Lạcâmtrầm cười, chế nhạo, “Xem ra bản đốcthậtsựquá cường đại, cường đại đến nỗi các vị hoàng tử chỉ có thể nhìn bóng lưng của ta. Ngẫu nhiên phạm chút sai sótđãcó thể làm cho Nhiếp chính vương cười vui vẻ như vậy. A! Bản đốcthậtsựlàmộttên đại phôi đản chính cống nha, mấy năm nay các vị hoàng tử nhất định rấtkhôngdễ chịu rồi.”

“Cung nỏ thủ chuẩn bị!” Mộ Dung Nhược Hồng quát lạnhmộttiếng, cung nỏ thủ bên ngườihắnđồng loạt giơ cung lên, nhắm ngay những người trong điện.

Sắc mặthắnbỗng chốc tối lại, rống to với tên thái giám kia, “Ngươi là thái giám của cung nào hả?”

Còn Mộ Dung Ôn Trạch, tronghắncầmmộtthanh trường kiếm, thân ảnh như gió như sương, chiêu thức cũng thanh thoát linh hoạt. Trường kiếm củahắnquét qua, những mũi tên bắn về phíahắnđều bị văng ra.

Tất cả thiên hạ đều nằm trong tayhắn.

Mộ Dung Quân Thương cười lạnh phản bác lời của Quân Cơ Lạc, “Cửu Thiên Tuế, ngươithậtsựrất tàn nhẫn. Tên c·h·ó điên này bị áp lực lâu lắm rồi, dù sao ngươi cũng nên để chohắnsủa vài tiếng trước khi c·h·ế·t chứ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 131: Cái giá nặng nề nhất (4)