Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Yên Vĩ Hồ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 158: Trận đấu cuối cùng!
Sắc mặt trưởng công chúa giận dữ, cố chấp kêu la như trước, "Ôn Trạch, đệthậtsựrấtkhônghiểu chuyện. Hai tỷ đệ chúng ta cố gắng lâu như vậy, có lẽ chỉ cần kiên trì thêmmộtchút nữa, biết đâu có thể thành công. Đệ nhìn Mộ Dung Quân Thươngđi, mẫu phi củahắnqua đời từ khihắncòn rấtnhỏ, chínhhắnlại còn bị người ta hạ độc đến liệt. Mặc dù thế,mộtngười bị liệt nhưhắnvẫn cứ kiên trì đấu với Quân Cơ Lạc… Chẳng lẽmộtngười bình thường như đệ lạikhôngbằng cảmộtngười bị liệt à? Ôn Trạch, nếu đệthậtsựđến đất phong, vậythìnửa đời sau này, bản cung cũngsẽkhôngthừa nhậnmộthoàng đệ như đệ nữa! Bản cung tình nguyện muốnmộttên bất lương như Mộ Dung Quân Thương làm hoàng đệ, cũngkhôngmuốnmộthoàng đệvô năng như đệ.”
Dưới tình huống như vậy, nàng bức thiết hy vọng Mộ Dung Ôn Trạch có thểkhôngchịu thua kém, đánh bại Quân Cơ Lạc cùng Mộ Dung Quân Thương, ngồi lên ngôi vị hoàng đế mà vô số người ao ước. Bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới có thể quét bỏ sỉ nhục trước đó, khôi phục lại thànhmộttrưởng công chúa đoan trang hiền lành, khiến người ta cực kỳ hâm mộ như xưa. Nhưng biết phải làm sao đây, đệ đệ ruột của nàng gần đây lại càng ngày càngkhônghiểu chuyện.
Tin tức chấn động đến thế, đương nhiên là phải nhanh chóng truyền khắp Tiêu quốc. Vì Trì Lệ Dập làm việc luôn cương trực công chính, làmộtquân tử thẳng thắn vô tư, nên dân chúng Tiêu quốcsẽtheo lẽ tự nhiên mà cho rằng Đường Tứ Tứđãlàm ra chuyện gì đáng giận nên đại tướng quân Trì Lệ Dập mới có thể đoạn tuyệt quan hệ với nàng như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Dung Quân Thương nhướng hàng mi rậm, cau chặt mày lại, giọng điệukhôngtốt,nói, "Tam đệ, nếu bản vươngkhôngnhớ lầm, lần trước ngươi cũng từng mê hoặc chúng ta, bảo là cùng hợp tác đối phó Quân Cơ Lạc. Sau đókhôngphải kế hoạch của ngươi thất bại rồi sao? Bây giờ ngươi lại muốn há miệng lừa gạt bọn ta à?”
埙
Sau khi Mộ Dung Quân Thươngnóixong,trênmặt trưởng công chúa lộ ra nụ cười kinh ngạc cùng vui vẻ.
Trưởng công chúa quay đầu, lạnh giọng ra lệnh cho mấy cung nữ đứng đằng sau. Mấy cung nữ này đềukhôngcó biểu cảm gì, hành lễ với trưởng công chúa rồi lui xuống.
Bọn họ thành thân năm năm,khôngcó con, mà hoàng tỷ củahắncũngkhôngmuốn sinh. Tất cả tâm tư của nàng đều đặttrênchuyện tranh quyền đoạt thế của hoàng đệ mình. Lòng dạ nàng độc ác đến thế, ngay cả với người bên gối của mình mà cũngkhônghề có mảy may tình cảm gì. Làm phò mã của nàng, mấy năm nay luôn luôn phải hạ mình nhân nhượng nàng. Nhưng nữ nhân này, vậy mà cuối cùng cả thể diện cũngkhôngchừa cho phò mã, đểhắnthành vua đội nón xanh bị mọi người cười nhạo. Trong cơn say, tỷ phu cứ thế mà tuyên bố, muốn g·i·ế·t độc phụđãđội nón xanh chohắn.
): Làmộttrong những nhạc cụ cổ xưa nhất của Trung Quốc. Huân là nhạc cụ giống sáo, hình quả trứng, làm bằng đất nung hoặc gốm.
Mộ Dung Ôn Trạch nắm hai tay lại,hắnthậtsựrất muốn rời khỏi hoàng thành, nhưnghắncũngthậtsựlo lắng cho hoàng tỷ củahắn… Thôi! Vẫn nên ở lại trong hoàng thànhđi, hoàng tỷ vìhắnmà hy sinh nhiều như vậy,hiệngiờ đến phiênhắnhy sinh vì nàng.
Trong tiếng huân trầm lặng da diết, hàng lông mày cau chặt củahắnhơi giãn ramộtchút.
"Các ngươi lui xuống trướcđi, bản cung có vài chuyện muốnnóivới Hiền vương. Truyền lệnh xuống, nếukhôngcó mệnh lệnh của bản cung, ai cũngkhôngthể đến gần nơi này!"
hiệngiờ, tuy bề ngoài nàng vẫn là trưởng công chúa cao cao tại thượng, nhưng thực tế, phần nền của nàngđãkhôngcòn vững chắc như trước kia.
Trước đó, tuy trong lònghắncũng có ý định muốn học theo tứ đệhắn, sống cuộc đời thoải mái thanh thản, làmmộtvương gia nhàn tản, nhưng vẫn nhớ đến hoàng trưởng tỷ của mình, vẫn muốn vì tỷ ấyđitranh giành ngôi vị hoàng đế. Nhưng mấy ngày gần đây, vì chuyện của hoàng tỷ cùng tỷ phu, màhắntừngđitìm tỷ phu củahắn. Nam nhân cổ hủ chất phác trước kia,hiệntạiđãhoàn toàn biến dạng, say như c·h·ế·t nằm trong lòng ca cơ hạng ba, tìm hoan mua vui, trong miệng cònkhôngngừng mắng nhiếc hoàng tỷhắn. Đợi sau khi tỉnh rượu, tỷ phu nhận rahắn, lại lôi kéo tayhắnvừa khóc vừa náo loạn, trong miệng cứ mãi la hét về mấy chuyện linh tinh của hoàng tỷ.
"Đại ca,nếu ngay cả bản lĩnh tiến vào vương phủ của ngươi mà bản vương cũngkhôngcó, vậythìvị trí Nhiếp chính vương này, bản vương cũngkhôngcần làm nữa.” Mộ Dung Quân Thương khinh miệtnói, giọng điệu lại bỗng chốc trở nênnhẹnhàng ôn hòa, "Hoàng tỷ, Quân Thương biết trong lòng ngươi cũngkhôngthích ta. Nhưng xét thấy chúng ta có cùng chung kẻ địch, chúng ta có thể hợp tác với nhaumộtchút. Chờ trừ bỏ được Quân Cơ Lạc rồi, chúng ta có thể lại đàm luận chuyện giữa chúng ta sau.”
Mặt trời dần dần lặn về phía tây, ánh nắng hoàng hôn giăng đầy trời. Trong Hiền vương phủ, từng cơn giónhẹthổi qua, hoa quế bay lả tả thành từng đốmnhỏtrong ánh chiều tà. Mộ Dung Ôn Trạch ngồi dưới tàng cây quế, vẻ mặt tiêu điềucôđơn thổi cổ huân (1).
Mắt phượng của trưởng công chúa nhướng cao, quanh đôi mắt lập tức xuấthiệnvài nếp nhăn. Nàng cao giọng, cay nghiệt mắng, "Mộ Dung Ôn Trạch, đệ còn có ý định gì haykhông.hiệngiờ thế cục bên ngoàiđãloạn cào cào lên như thế, đệ lạikhôngchịu lợi dụng cơ hội lần này, mượn sức người khác, mà còn có lòng dạ ở nơi này nhàn nhã thổi huân. Ôn Trạch, trước kia đệkhôngnhư vậy, sao bây giờ lại biến thành thế này,thậtkhiến cho tỷ thất vọng. Đệ phải biết rằng,hiệntại chúng ta căn bảnđãkhôngcòn đường lui, nếu đệ vẫn cứ tiếp tục suy sụp chán chường như thế, đến cuối cùng, chúng tasẽtrở thành bữa cơmtrênbàn, mặc cho người khác muốn ăn lúc nào cũng được.”
Đường Tứ Tứ chống đỡ cơ thể,điqua Phụ quốc công phủ, hy vọng có thể cố gắng giúp đỡmộtít chuyện gì đó, nhưng cuối cùng lại bị Trì Lệ Dập đuổi ra ngoài. Thái độ Trì Lệ Dập cực kỳ kiên quyết, cự tuyệtsựgiúp đỡ của Đường Tứ Tứ trước mặt toàn bộ mọi người trong sảnh đường, hơn nữa còn tuyên bố với người ngoài rằng ôngđãđoạn tuyệt quan hệ với Đường Tứ Tứ, sau này ông chỉ cómộtcháu trai là Đường Tử An,khôngcòn đứa cháugáinào tên là Đường Tứ Tứ nữa.
"không!" Trưởng công chúa thét chói tai, ánh mắt nàng chợt nhìn ra xa, đột nhiên nhằm về phía cái bàn sau lưng Mộ Dung Ôn Trạch trong tiếng rít gào, cầm cổ huântrênbàn lên, dùng lực đập xuống đất, cổ huân vỡ nát. Nàng lại cầm lấy bản nhạc phổtrênbàn, dùng sức xé rách. Đợi sau khi xé rách toàn bộ rồi, nàng mới nâng cao cằm, nhìn Mộ Dung Ôn Trạch.
"Hoàng tỷ,thậtra lúc này đệthậtsựrất hâm mộ tứ đệ... Có thể sống tùy thao ý mình nhưhắn, còn an nhàn hơn cả làm hoàng đế!” Mộ Dung Ôn Trạch muốn thuyết phục nàng.
Mộ Dung Ôn Trạch cúi gằm đầukhônghé răng, trưởng công chúa sốt ruột đợimộtlát, thấyhắnvẫnkhôngnóicâu nào, giọngnóicủa nàng càng sắc nhọn, "Ôn Trạch, thái độ lúc này của đệ là như thế nào?khôngmuốnnóichuyện cùng tỷ chứ gì? Hoàng tỷ vì đệ màđãnhọc lòng biết bao nhiêu, chỉ hy vọng cómộtngày có thể tận mắt thấy đệ ngồi lên ngai vàng. Nhưng thái độhiệntại của đệ là sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tam đệ, đây là Hiền vương phủ, sao ngươi vào được đây?” Khi Mộ Dung Ôn Trạch vừa nhìn thấy Mộ Dung Quân Thương xuấthiệntrong vương phủ củahắn, trong lònghắnliền sinh ramộtloại dự cảm xấu. Cuối cùng, thực tế cũng chứng minh cho dự cảm củahắn. Đáng tiếc, đến lúc đóthìMộ Dung Ôn Trạch cũngđã...
hắnnâng tay ôm lấy bên mặt bị đánh của mình, cúi đầu, đôi mắt ôn nhuận nhìn chằm chằm vào đôi giàytrênchân mình.
Đường Tứ Tứ cảm thấy hiếu kỳ về người thần bí, còn Quân Cơ Lạcthìphát điên rồi.hắnsai Mạc Lương đích thân đến rừng hoa đào, ngồi canh ở đó vài ngày, nhưngđãtrôi qua nhiều ngày như vậy mà ở rừng hoa đào cũngkhôngcó chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, ám vệ mà trước đóhắnpháiđiâmthầm theo dõi mấy công tử thế gia cũngđãtrở về bẩm báo,nóilà mấy công tử thế gia nàykhôngcó điều gì lạ thường.
"Hoàng tỷ! Sao hôm nay tỷ lại đến đây?” Mộ Dung Ôn Trạch cúi đầu, cung kính gọi trưởng công chúamộttiếng.
Lựa chọn này của Mộ Dung Quân Thương, sau cùngsẽhủyđitoàn bộ mọi thứ củahắn! (đọc tại Qidian-VP.com)
Sắc mặt Mộ Dung Quân Thương trắng bệch như giấy, quầng thâm nơi hốc mắt đen sì,trêncằm còn lún phún râu. Gió chiều thổi qua, làm tung bay mấy sợi tóc trước tránhắn. Dáng vẻ của Mộ Dung Quân Thươnghiệntại, nhìnthậtsựtang thương hơn rất nhiều so với mọi khi.
hắnđẩy xe lănđiđến trước mặt trưởng công chúa,nhỏgiọngnóivới trưởng công chúa vài câu. Mộ Dung Ôn Trạch bị hai người bọn họ gạt ra bên ngoài, vốnkhôngthể ngherõbọn họđangnóigì. Ngược lại, nhờ cơn gió buổi chiều tà, vài từ lẻ tẻ được thổi đến bên taihắn,hắnloáng thoáng nghe được "Đường Tứ Tứ", “hỏng thai", “mấy tháng nữa”, “hiệngiờđangcó”, “dùng nàng (nó) để rêu rao”, “tóm cả người và đồ”, "lạikhôngxong".
Mộ Dung Quân Thương gật gật đầu.
Thân là đệ đệ ruột cùng mẹ sinh ra, khi nghe thấy phò mã gia mắng nhiếc hoàng tỷ của mình như thế, trong lònghắncảm thấythậtsựđau lòng cho hoàng tỷ. Chính vì bọn họ là tỷ đệ thân nhấtyêunhất, nênmộtđệ đệ nhưhắnlại càng hy vọng hoàng tỷ có thể mà sống vì chính bản thân mình, vậythìnàng cũngkhôngcần phải sống mệt mỏi đến thế nữa.
Trưởng công chúa thấyhắnbị mình răn dạykhôngnóilời nào, khóe miệng mới cong lên, nở nụ cười xinh đẹp, cao giọng cườinóivới Mộ Dung Quân Thương, "Tam đệ, hôm nay ngươiđãđích thân đến cửa, đương nhiên hoàng tỷ tin tưởng năng lực của ngươi. Chẳng qua Quân Cơ Lạc quá mức giảo hoạt, ngươi muốn hai tỷ đệ chúng ta hợp tác với ngươi, vậy ít nhất ngươi cũng phải đưa ramộtít ‘thành ý’ gì đó cho chúng ta xemđi.”
Chương 158: Trận đấu cuối cùng!
Trôi qua nhiều ngày thần bí như vậy, khi Đường Tứ Tứ vừa nghehắntự đến phủ, đương nhiên bức thiết muốn gặphắnmộtlần
"Hoàng tỷ, nghe được lời này của ngươi, bản vương thựcsựvui mừng, cũng chứng tỏ hôm nay bản vươngkhôngphí công đến đây.”mộtgiọngnóitrong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên đằng sau. Mộ Dung Ôn Trạch cùng với trưởng công chúađangbận rộn cãi nhau chợt theo tiếng nhìn lại, liền thấy Mộ Dung Quân Thương ngồitrênxe lăn.
Khóe môi Mộ Dung Quân Thương cong lên nhènhẹ, cườinói, “Đây là chuyện hiển nhiên.”
Vì thế, sau hôm đó, thanh danh của Đường Tứ Tứ ở Tiêu quốc cũng thối y chang như Quân Cơ Lạc.
Mấy ngày sau đó vẫn vô cùng yên ả. Đến khi trong tay Đường Tứ Tứđãcó khoảng hơn mười tấm thiệp, Tiết thần ynóivới nàng, thai của nàngđãổn định. Mà khi nàng rốt cuộc cũng có thể ra khỏi cửa, quản gia lại đếnnóicho nàng biết, người đưa thiệp mờiđãtự đến phủ.
Trong lòng trưởng công chúa vẫn còn tồn tạimộtít oán khíchỉ tiếc rèn sắtkhôngthành thép đối với đệ đệ Mộ Dung Ôn Trạch, khuôn mặt tuyệt sắc của nàng phủ đầy sương lạnh, cánh môi đỏ tươi hé mở, cười lạnhnói, “Đệkhôngcó bản lĩnh, cònkhôngdám thừa nhận à? Nếu như đệ cómộttí triển vọng, có thể tranh giànhmộtchút cho bản cung, bản cungsẽphải tạm nhân nhượng miễn cưỡng hợp tác vớihắnnhư thế sao? Được rồi! Bản cungkhôngcó thời giannóichuyện tào lao với đệ nữa. Cuối cùng, vẫn là câunóikia, nếu đệthậtsựđiđến đất phong, vậythìsau này bản cung cũngkhôngcònmộtđệ đệ như đệ nữa.”
"không!khôngđược! Bản cungkhôngcho phép đệ làm như vậy!" Câunóicủahắnvừa mới dứt, trưởng công chúa liền mang vẻ mặt khiếp sợ ôm đầu, phủ định ý tưởng củahắn, "Ôn Trạch, đệ nghe cho kỹ đây.trênngười đệ phải gánh rất nhiều trọng trách, đệkhôngthể ích kỷđiđến đất phong như vậy được.” Hai tay trưởng công chúa dùng sức kẹp lấy hai cánh tay của Mộ Dung Ôn Trạch, trong mắt lóe ra tia sáng ngoan cố đến hầu nhưđãbiến thành cố chấp.
Mộ Dung Quân Thương tỏ ý “thành tâm” của mình xong, liền chắp tay,nóivới trưởng công chúa, "Hoàng tỷ, hy vọngsựhợp tác của chúng ta có thể đánh bại kẻ địch chung của chúng ta.” Hình như trưởng công chúa vẫn còn đắm chìm trong mấy lờinóivừa rồi của Mộ Dung Quân Thương, hơi trầm mặcmộtlát rồi mới vui vẻnói, “Nhất định rồi! Trước kia là do chúng ta chưa tìm được điểm yếu củahắn, giờthìkhác. Bản cung tin tưởng, với thực lực của hai phe chúng ta, nhất định có thể thắng lợi.”
Tuy Đường Tứ Tứ muốn đến rừng hoa đào gặp người đưa thiệpmộtlần, nhưng h* th*n nàng chưa ngừng chảy máu hẳn, nên cũngkhôngdám vội vã xuống giường. Nằmtrêngiường vài ngày, Đường Tứ Tứ mớikhôngcòn đứt quãng rỉ máu nữa, nhưng nàng vẫnkhôngdám sơ suất.
“Bốp!”
Hếtmộtkhúc huân, hoa quếđãrơi đầytrêntóc và cẩm bào củahắn, thoạt nhìn như bông tuyết mùa đông.
Vào lúc này, trưởng công chúa xuấthiện, ánh nắng chiều tà màu đỏ hồng khiến khuôn mặt ung dung quý phái của nàng càng thêm diễm lệ làm xiêu lòng người. Nàng mặcmộtbộ cẩm bào màu đỏ thẫm uốn lượn dài chấm đất, sau lưng là sáu cung nữ có diện mạokhôngtầm thường.
Mắt phượng của trưởng công chúa nhướng lên, trong mắthiệnlênmộttia ngoan lệ,nhẹgiọngquở tráchMộ Dung Ôn Trạch, “Đệđãmuốnđiđến đất phong, vậythìđệ cũngkhôngcòn tư cách gì quản ta nữa! Bản cung bằng lòng hợp tác với loại người thông minh nhưhắnđấythìsao. Đệ đừng có mà xen vào việc của người khác nữa!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Edit: Diệp Nhược Giai
Mộ Dung Ôn Trạch mang ýthăm dò,nóira những tính toán trong lònghắn. Con ngườimộtkhiđãquen với cuộc sống thoải mái nhàn tản,sẽthích những ngày thanh thản như thế, những xốc nổi cùng với dã tâm trong quá khứ chợt trở nên nực cười.
Mộ Dung Ôn Trạch mím môi, ánh mắt ảm đạm.
Đến ngày thứ ba, là ngày đưa tang của Trì Hằng Liễu.mộtngày này, đội ngũ đưa tang trùng trùng điệp điệp, ai nấy đều mặc đồ tang màu trắng,đitừ Phụ quốc công phủ mãi cho đến nghĩa trang ở nam thành.
Trưởng công chúa cười lạnh,đilên xe liễn quay về phủ của nàng, bỏ lại Mộ Dung Ôn Trạch đứngmộtmình nơi ấy.
Mà trong vòng mấy ngày nay, hôm nào cũng cómộttấm thiệp mời kiểu đó đưa đến tay Đường Tứ Tứ. Nội dungtrênthiệp hầu nhưkhôngkhác nhau mấy, điều này khiến Đường Tứ Tứ càng thêm tò mò về người đưa thiệp.
Chờ các nàng đềuđãlui xuống hết, trưởng công chúa đột nhiên nâng tay tátmộtcái vào mặt Mộ Dung Ôn Trạch.trênmặt Mộ Dung Ôn Trạch lập tứchiệnlên dấu bàn tay năm ngónrõràng, nhưnghắnkhônghề có nửa câu oán hận với trưởng công chúa.
Đệ nghĩ, chúng ta cũngkhôngphải là đối thủ củahắn. Thừa dịp bây giờhắncòn chưa xuống tay với chúng ta… Hoàng tỷ, tỷđiđến đất phong cùng với đệđi. Cứ im lặngẩnnhẫn trong hoàng thành thế này, cònkhôngbằng tới đất phong sống cuộc sống vui vẻ.nóikhôngchừng, chờ tam đệ với Quân Cơ Lạc đấu đến khi cả hai bên đều bị thua thiệt, chúng ta còn có thể nhặt được món hời gì đấy…”
Mộ Dung Ôn Trạch quay đầu lại,nóivới trưởng công chúa, "Hoàng tỷ, tâm cơ của Mộ Dung Quân Thương quá sâu, so về tâm cơ, chúng takhôngthể đấu lạihắn.hiệngiờ chúng takhôngcần phải hợp tác vớihắn…”
Mộ Dung Ôn Trạch bị nàng mắng ngập đầu, trầm mặc trong khoảnh khắc, cuối cùng mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trưởng công chúa, "Hoàng tỷ, đệđịnh… vài ngày nữasẽđến xin Mộ Dung Nhược Hồng ban chỉ đến đất phong…”
Thái độ thờ ơ này củahắncàng khiến trưởng công chúa tức giận, bàn tay ngọc ngà của trưởng công chúa lại giơ lên, trực tiếp tát lên bên mặt còn lại của Mộ Dung Ôn Trạch. Mộ Dung Ôn Trạch bị đánh nhưng vẫn luôn bảo trì trầm mặc. (đọc tại Qidian-VP.com)
(1) Huân (
Loáng thoáng có tiếng bước chân dồn dậpđitới, hàng lông mày vừa giãn ra của Mộ Dung Ôn Trạch lại cau chặt lại.hắnhơi bối rối vội vàng buông cổ huântrêntay xuống, từtrênchiếc chiếu trảitrênmặt đất đứng dậy.
Đôi mắt xếch của trưởng công chúa đầu tiên là nhìn quét quamộtvòng xung quanh, đến khi nhìn thấy cổ huân cùng với bản nhạc phổtrênbàn, hàng lông mi dày rậm của nàng lập tức hơi hơi nhướng lên, sắc mặt hơi biến đổi.
Khuôn mặt ôn nhuận của Mộ Dung Ôn Trạch chậm rãi nâng lên trong ánh chiều tà,hắncố sức nặn ramộtnụ cười với trưởng công chúa, giọngnóimang theo ý bi thương hối tiếc, thở dài, "Hoàng tỷ, lòng tam đệ thâm sâu như vậy,khôngphải cuối cùng vẫn bị Quân Cơ Lạc đùa giỡn chạy quanh sao? Cả Mộ Dung Nhược Hồng, Đường Vân Nhiễm nữa, hai người bọn họ tuy rằngkhôngthông minh, nhưng đủ đê tiện. Vậy mà, mặc dù hai người này ra tay, cũngkhôngđấu lại Quân Cơ Lạc được.
Lời của Mộ Dung Ôn Trạch còn chưa dứt, trưởng công chúađãnâng tay táthắnmộtcái. Mộ Dung Ôn Trạch bị nàng tát như vậy, những lờinóivừa đến bên miệng còn chưa kịp thốt ra đềuđãbị nuốt hết vào bụng.
Trưởng công chúa nghe xong câunóinày củahắn, lộ vẻ sầu thảm thất sắc, cả người giống như con thú bị vây,điloanh quanh, nhưng sau đó lại nhanh chóng chỉ vàohắn, giọngnóitức giận lôi đình, "Ôn Trạch, trưởng tỷ như mẹ, mặc kệ thế nào, đệ nhất định phải nghe lời của tỷ. Chuyện đất phong, đệ đừng có mơ tưởng nữa!”
Vớisựlạnh nhạt của Mộ Dung Ôn Trạch, Mộ Dung Quân Thương chỉ cườinhẹ, ánh mắt bình tĩnh dừng lạitrênngười trưởng công chúa.
Đợi đến khi ánh trăng lên cao, trưởng công chúa đích thân tiễn Mộ Dung Quân Thương ra khỏi Hiền vương phủ. Mộ Dung Ôn Trạch nhìn theo bóng lưng của Mộ Dung Quân Thương, lo lắngnói, "Hoàng tỷ, Mộ Dung Quân Thương vừa mớinóigì với tỷ vậy? Đệ cứ cảm thấy người nàykhôngđáng tin,hắnsẽkéo ngã chúng ta.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.