Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 162: Ngày tốt, cảnh đẹp, có nàng, có ta!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 162: Ngày tốt, cảnh đẹp, có nàng, có ta!


Đêm nay vừa vặn là đêm trăng tròn, ánh trăng sáng tỏ treo giữa trời đêm.

Thởmộthơithậtdài trong lòng, nàngkhôngthểkhôngthừa nhận, đệ đệ ruột cùng mẹ với mình thựcsựlà kém hơn Mộ Dung Quân Thương. Nếu đệ đệ nàng có thể cómộtnửa thông minh tài trí củahắn, lại thêmsựtrợ giúp của nàng,thìchắc giang sơn Tiêu quốcđãsớm thuộc về tỷ đệ bọn họ rồi.

Hai tay Mộ Dung Quân Thương đặttrêntay vịn xe lăn, cằm hơi nâng lên,mộtcảm giác cao ngạo tỏa ra từ trong xương cốt.

Mộ Dung Nhược Hồngkhôngdám đưa ra nghi vấn gì với lờinóicủa Quân Cơ Lạc, bởi vì trong lònghắncũng tin tưởng, với năng lực của Quân Cơ Lạc, nếuhắnthậtsựmuốn đối phó với mấy người kia, chỉ sợ cũngkhôngphải là chuyện gì khó khăn.

Quân Cơ Lạc nhếch miệng cười, nâng tay nhéo nhéo hai má tròn đầy của nàng, “Chuyện nàythìcó gì mà phải đổi ý, bản đốc là ngườiđãcầm lên đượcthìcũng có thể bỏ xuống được. Chỉ cần đến lúc đó nàng vẫn còn bằng lòngđitheo bản đốc, đương nhiên bản đốc cũngsẽthựchiệnlời hứa với nàng.”

Chỉ có điều, chuyện khiến cho Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy buồn bực là,hắncảm thấy mấy ngày kế tiếp của mìnhsẽrất thảm. Tấu chương xếp thành núi, chínhsựhỗn loạn, lại còn cả Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương chèn ép nữa… Mấy chuyện nàythậtsựkhiếnhắnđau đầu.

Yến Mặc vội vã hành lễ rồi lập tức bẩm báo với Mộ Dung Quân Thương, “Chủ nhân, xe ngựa của hai vợ chồng Quân Cơ Lạc vừa mới ra khỏi hoàng thành. Theo phương hướng bọn họ chạy, chắc hẳn là muốnđivề hướng nam. Cũngkhôngbiết rốt cuộc bọn họđangdự tính gì.”

NghenóiQuân Cơ Lạc phải rờiđi, mới đầu Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy hết sức vui vẻ, nhưngmộtphần vui sướng này lại lập tức bị lo lắng thay thế. Nếu Quân Cơ Lạckhôngở đây, đám người Mộ Dung Quân Thương có thể nhân cơ hội này mà làm khóhắnhaykhông?

Chương 162: Ngày tốt, cảnh đẹp, có nàng, có ta!

Trong đó, tiểu nhị còn vô cùng nịnh bợnói, "Tục ngữnóirất đúng, đến sớmkhôngbằng đến khéo. Lần này hai vị khách quan đến đâythậtsựlà vừa hay. Ở đằng sau khách đ**m của bọn ta cómộtvườn trái cây rất lớn, bên trong trồng rất nhiều lựu, mùa này vừa vặn có thể hái xuống ăn. Nếu hai vị rảnh rỗi, có thể tùy tiệnđihái. Hơn nữa đến buổi tối, trong vườn trái cây đó còn có rất nhiều đom đóm nữa.”

Mà khi xe ngựa của bọn họ vừađira khỏi cửa hoàng thành, Yến Mặc từ bên ngoài phong trần mệt mỏi chạy về Nhiếp chính vương phủ. Lúc này, Mộ Dung Quân Thươngđangcùng trưởng công chúa và Hiền vương, ba người ngồi ởmộtlương đình trong sân. Bên cạnh lương đình trồngmộtgốc cây phong, gió vừa thổi qua, lá phong liền lả tả rơi xuống.

"Hoàng thượng, sắp tới bản đốc cómộtsố việc muốnđira ngoài vài ngày. Trong khoảng thời gian bản đốckhôngcó ở đây, chuyện đạisựtrong triều đình, ngươi phải tự mình xem đấy.” Quân Cơ Lạc tà tứ liếc mắtmộtcái, gương mặt tuấn mỹ vẫn lộ vẻ khinh thường như trước.

Trước đókhônglâu còn đắm chìm trong đau buồn, mấy ngày nay, được giai nhân trong cung "an ủi",mộtkẻ có "nội tâm thống khổ" nhưhắnđãhoàn toàn sa vào trong sắc đẹp. E là qua thêmmộtđoạn thời gian nữa làsẽcon giỏi hơn cha, Mộ Dung Nhược Hồng còn biết cách chơi hơn cả lão cha củahắn.


hắnđảo mắt, ném cho Đường Tứ Tứmộtánh mắt quyến rũ, sau đó nghiêm trangnói, "Tứ Tứ, chờ tướng công nàng có tiền rồi, tasẽkhônglàm quan nữa. Đến lúc đó nàngsẽnhận ra, rừng phong này thựcsựkhôngtốt đâu.”

Quân Cơ Lạc nâng taynhẹnhàng vỗ vỗ bả vai của Mộ Dung Nhược Hồng, trong đôi mắt tối tăm như hồ sâukhônghề cómộttí gợn sóng nào.hắnlấy khí thế mạnh mẽ đầy áp lực, cợt nhảnói, "Hoàng thượng, bản đốc chỉđibốn, năm ngày là về ngay. Chờ bản đốc về rồi,sẽđánhmộttrậnthậtlớn, giúp ngươi xử lý sạch đám ngườikhôngnghe theo mệnh lệnh của ngươi! Từ nay về sau, ngươi có thể vô tư ngồitrênngôi hoàng đế của ngươi!”

Tiểu nhị lại nhanh mồm nhanh miệngnói, "Phu nhân, chuyện nàythìngài cứ yên tâm. Trước đó vì chiến loạn mà chủ nhân vườn trái câyđãchuyển khỏi đây rồi, vườn kia cũng thành vô chủ. Người lớn trẻ em ở nơi này của bọn ta đôi khi còn vào trong đó háimộtít hoa quả ăn cho đỡ đói. Chẳng qua ít người thích ăn lựu nên bây giờ vẫn còn thừa. À, còn nữa, mấy nơi khác vào mùa này cũngkhôngcó đom đóm, nhưng mà vườn trái cây đóthìcó…”

"Tam đệ, bản cung thấy ngươi có vẻ nhưđãđịnh liệu từ trước,nóivậy chắc làđãcó biện pháp gì.nóira cho bản cung nghemộtchút xem.” Trưởng công chúa dò xét liếc mắt nhìn Mộ Dung Ôn Trạch ngồi bên cạnh mìnhmộtcái, tiếp theo mắt xếch chuyểnđi, lại hướng về phía Mộ Dung Nhược Hồng.

Đường Tứ Tứ rất ít khi nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, lúc này đặt mình trong cảnh đẹp bậc này, tâm trạng nàng cực kỳ tốt. Trong xe ngựa, Quân Cơ Lạc thấy nàng ngắm đến mê mẩn, liền cầmmộtcái áo choàng đen đến, phủ thêm cho nàng.

Rẽ vào con đường đá xanh kia, hai người lạiđithêm vài bước, nhìn thấy vườn trái cây mà tiểu nhị miêu tả. Trong hoàng hôn, vườn trái cây sáng rực nở rộ như ngọn núi xa xăm.

Đường Tứ Tứ mang khăn che mặt, ôn hòa cười hỏi, "Nếu bọn ta tùy tiệnđihái, chủ nhân của vườn trái câykhôngbắt bọn ta sao?”

Đáng tiếc…

Hai người tìm đượcmộtlương đình trong vườn, đột nhiên, nàng thấymộtcon đom đóm mang theo ánh sáng lấp lánh màu xanh vàng từ lương đình bay tới. Đom đóm bay qua bay lại, giống nhưmộtchiếc lồng đèn nhonhỏ.

Ăn xong bữa tối, ánh chiều tà buông xuống, trời đất mờ mịt tăm tối,trêntrời thi thoảng còn phát ra tiếng quạ thê lương. Quân Cơ Lạc dẫn Đường Tứ Tứđira ngoài khách đ**m.

Edit: Diệp Nhược Giai

Quân Cơ Lạc nhìn theo hướng tay nàng chỉ, hiển nhiên làkhôngcó hứng thú nồng đậm như nàng.hắnvuốt cằm, dộimộtchậu nước lạnh, “Cái nàykhôngđược. Mấy chỗ như thế này đến hè nhiều muỗi lắm, đôngthìlại ở ngay đầu gió, sao có thể để cho người ở chứ. Nếu cómộtngày takhôngcòn làm việc trong triều nữa, với năng lực của ta, cũngsẽkhôngđể nàng phải sống ởmộtnơi kiểu này.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Tứ Tứ ngồi trong xe ngựa, vén rèm ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Hai bên đường có rất nhiều cây phong, xa xa nhìn lại, lá phong chồng chất lên nhau như ngọn lửa đỏ rực. Giónhẹphất qua, lửa cuộn tròn cháy mạnh, lại thêm trời xanh mây trắng làm nền, đẹp đến nỗi người takhôngnỡ dời mắt.

Quân Cơ Lạc an bài mọi chuyện, sau đó liền tìmmộtngày mang theo Đường Tứ Tứ ra ngoài hoàng thành.hắntừngđivới Tiết thần y đến ngôi làngnhỏkia, cũngđãphái người của mình điều tra nơi đó cẩn thậnmộtphen, hoàn toànkhôngpháthiệnra điều gì lạ thường.

Mộ Dung Nhược Hồng thấy ánh mắt của Quân Cơ Lạckhôngtốt, vội vàng quát to, đuổi mấy nữ nhân mặc sa mỏngđixuống. Chờ đến khi trong điệnkhôngcòn ai, Quân Cơ Lạc phẩy tay áomộtcái, cườiđivề phía ghế thái sư ngồi xuống. Mộ Dung Nhược Hồngkhôngdám ngồi, chỉ dám đứng đợi bên cạnh nhưmộttên hầu.

Hơn nữa nơi đó quảthậtlà non xanh nước biếc,hắnrất thích,hắntin là Đường Tứ Tứ cũngsẽthích. Sau khi hai người rời khỏi hoàng thành, cũngkhôngnóng lòngđithẳng đến ngôi làngnhỏđó. Hai ngườiđimộtchút lại ngừng,mộtnửa là sợ Đường Tứ Tứ mệt, nửa còn lại hiển nhiên là vì làm cho đám ngườiâmthầm theo dõi bọn họ lơ là. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai ngườiđidọc theo đường mòn gần khách đ**m,điđược khoảng hai chén tràthìđến cuối đường mòn,mộtcon đường đá xanh bằng phẳng chợthiệnra trước mặt bọn họ.

Tiểu nhị thấy Đường Tứ Tứ thích nghe,hắncũng càngnóicàng nhiều, càngnóicàng hưng phấn.

Ánh mắt Quân Cơ Lạcđãsớm dừngtrêngương mặt xinh đẹp của nàng, còn quả lựutrêntay nàng, tuy rất xấu, nhưnghắncũng chỉ có thể dày mặt mà khen. Còn Đường Tứ Tứthìđãnhịnkhôngđược mà bước vào trong vườn trái cây rồi.

Sau khi Yến Mặc rờiđi, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương nheo mắt nhìn ra đằng trước, làm cho người ta cómộtloại cảm giác sắc bén.hắnmím môi, độ cong nơi khóe miệng có vẻ lạnh lùng lãnh đạm, "Hoàng tỷ, nữ nhân sinh con là chuyện lớn, với tính cách cẩn thận của Quân Cơ Lạc,khôngcó khả năngkhôngtìmmộtđại phu quen biếtđitheo.”

Đom đóm lượnmộtvòng quanh Đường Tứ Tứ rồi bayđimất. Đường Tứ Tứ đợi cho đom đóm biến mất, mới phẫn nộ thu hồi tầm mắt. Nhưng Quân Cơ Lạc bên cạnh nàng cũngkhôngthấy đâu!

"Cửu Thiên Tuế, ngươi phải rờiđimấy ngày vậy?” Mộ Dung Nhược Hồngthậtcẩn thận hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

đivào sâu torng vườn, nàng mới pháthiệntrong vườn này còn trồng rất nhiều cây. Bóng đêm chậm rãi buông xuống, Quân Cơ Lạc sợ nàng cảm lạnh, đề nghịđivề. Nhưng Đường Tứ Tứ còn muốn ngắm đom đóm ở đây, liền nũng nịu vớihắnvài lần. Quân Cơ Lạc bất đắc dĩ, đành phải ở lại với nàng.

Xuyên qua ánh sáng mờ ảo, Đường Tứ Tứ nhìn thấytrênhàng rào của vườn có rất nhiều cây lựu. Gió đêm thổi qua, cây lựu liền tựa vào nhau, cực kỳ đẹp mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quân Cơ Lạc ngồi bên cạnh nhìn, đường congtrêngương mặt tuấn mỹ cũng nhu hòa vài phần.hắnbưng chén trà trong tay lên,mộtngụm uống hết, cong miệng cười.

Mặt trời lặn dần về hướng tây, xe ngựa của bọn họ dừng lại trướcmộtkhách đ**m. Chủ quán cùng với tiểu nhị tiếp đón bọn họ tuykhôngbiết thân phậnthậtsựcủa họ, nhưng nhìn cách hai người ăn mặc cùng với gã sai vặt bên cạnh, liền đoán được thân phận của hai người nàykhônghề đơn giản, vì thế cũng hầu hạ hết sức tận tâm.

"Cửu, Cửu Thiên Tuế..."hắnvội vàng buông Quân Cơ Lạc bị mình ôm ấp ra, cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất.

Mộ Dung Quân Thương gọi Yến Mặc đến bên cạnh,nhỏgiọngnóivới Yến Mặc vài câu. Trong đôi mắt của Yến Mặchiệnlên ánh sáng kinh ngạc, sau đó lập tức khom người lui xuống.

Mộ Dung Ôn Trạch ngồi im lặngmộtbên, trong đầuhắnhiệnlên tình cảnh hôm đó Đường Tứ Tứ buồn nôn. Hai vợ chồng này,mộtkẻ cướp đoạt chính quyền, kẻ kia dám sinh con chomộtthái giám giả, lá gan của người này còn lớn hơn người kia, quả thực là cực kỳ xứng đôi nha!

“Ý ngươi là…” Hai mắt trưởng công chúa sáng ngời, nhưng lại do dựnói, “Quan hệ của lão với Quân Cơ Lạckhôngcạn, sao có thể giúp chúng ta được chứ?”

Quân Cơ Lạc chép chép miệng, suy nghĩ, “Chắc khoảng bốn, năm ngày. Mà tuy bản đốcđikhỏi đây, nhưng đến lúc đó cũngsẽđể Mạc Lương trông coi giúp ngươi. Chỉ cần hai tên huynh đệ tốt của ngươikhônglàm ra chuyện gì với ngươi,thìcũngkhôngcó đạisựgì.” Quân Cơ Lạcnóixong mục đích của mình, liền từtrênghế thái sư đứng dậy,điđến bên cạnh Mộ Dung Nhược Hồng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tháng chín, thời tiếtđãcó chút lạnh.

Chỉ mới hơnmộttháng mà Mộ Dung Quân Thươngđãgầy hơn nhiều.trêngương mặt lạnh lùng củahắnphủ đầy băng sương, cười lạnh ngẩng đầu nhìn trưởng công chúa. Trưởng công chúa cười, tiếp lời Yến Mặc, "Bọn họ có thể tính toán gì được chứ, đơn giản chính là bụng lớn giấukhôngđược nữa, nên mới muốnđira ngoài tránhmộtchút mà thôi."

"Đây chính là chàngnóiđó nha,khôngđược đổi ý đâu à!” Đường Tứ Tứ cười khanh khách giễu cợt.

"khôngsao, bản vương có rất nhiều biện pháp làm cho lão ta trở mặt, đầu quân về phe chúng ta!”

Mộ Dung Nhược Hồng giang hai tay, bổ nhào về hướng phát raâmthanh, nhưngkhôngtóm được ai.hắnlập tức cười hì hìnói, “Các nàng tốt nhất đừng để trẫm bắt được,khôngthìđêm nay trẫm nhất địnhsẽ‘trừng phạt’ các nàngthậtnghiêm khắc…”

Đường Tứ Tứ quay đầu cười ngọt ngào với Quân Cơ Lạc, chỉ vào rừng cây phongđangmúa hát,nói, "Nơi nàythậtsựrất đẹp, nếu có thể dựngmộtcăn nhànhỏtrong rừng phong nàythìtốt biết bao.”

Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, Đường Tứ Tứ vừa ra đờiđãbị vây hãm trong tường cao đại viện. Hôm nay nhìn thấy được những cảnh đẹp này, khiến tâm trạng nàng đặc biệt thoải mái. Nàng nhấc làn váy, chạy chậm vài bước, vươn tay vui vẻ háimộtquả lựu xuống, quay đầu, hai mắt sáng rực, "Tướng công, chàng xem… quả lựu mà thiếp hái có phải đặc biệt xinh đẹp haykhông?”

Ánh mắt u ám của Quân Cơ Lạc lướt qua mấy nữ nhân mặc sa mỏng kia, híp mắt lại, trong mắthiệnlên vẻ khinh thường. Quả nhiênhắnkhôngcó nhìn lầm, trong đám con của Mộ Dung Long Thịnh, bản chất d*m đ*ng gần với lão nhất chỉ có Mộ Dung Nhược Hồng mà thôi.

"Hoàng thượng, tỳ thiếp ở đây, mau tới bắtđi…”

Trong hoàng cung Tiêu quốc xa hoa, Mộ Dung Nhược Hồng bịtmộtcái khăn lụatrênmắt, cùng chơi trốn tìm với vài nữ nhân mặc sa mỏng.

Dưới bầu trời xanh, có mấy con chimnhỏbay lướt qua xe ngựa của bọn họ. Đường Tứ Tứ nhoẻn miệng cười vô cùng xinh đẹp, tựa đầu vào trong ngực Quân Cơ Lạc. Tuy nàngkhôngđáp lại lờihắnnói, nhưng trong lòng nàngthậtsựmong chờmộtngày như thế.

"Hoàng thượng, ở đây, ở đây nè…”

Khi Mộ Dung Nhược Hồngnóichuyện, hai tay đột nhiên quơ trúngmộtngười,hắnlập tức hưng phấn kêu lên, "Xemđi, rốt cuộc cũng để trẫm bắt đượcmộtngười." Mộ Dung Nhược Hồng cười sang sảng, cởi bỏ khăn lụatrênmắt. Sau khihắnthấyrõngười bịhắnôm trong lòng, vui sướngtrênmặt đột ngột biến chuyển, trở thành khúm núm kinh hoảng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 162: Ngày tốt, cảnh đẹp, có nàng, có ta!