Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 191: Đơn giản là lúc đó phong hoa tuyết nguyệt quá mức tốt đẹp(IV)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 191: Đơn giản là lúc đó phong hoa tuyết nguyệt quá mức tốt đẹp(IV)


Đường Tứ Tứ nhếch môi,khôngtrả lời câu hỏi củahắn. Mộ Dung Quân Thương dường như cũngkhôngđịnh nghe câu trả lời của nàng,hắnvô cùng vui vẻ mà tự hỏi tự đáp:"Bởi vì ta bày kế khiến Dung phi có "gian phu", phụ hoàng của ta bắt kẻ thông d·â·m, hoàng tử tất cả cũng đều bị trừ bỏ. Trước khi c·h·ế·t, Dung phi còn dùng lời lẽ vô cùng độc ác mà nguyền rủa ta. Nhưng ta biết, takhôngsai! Nếu takhôngtrừ bỏ bà ta,mộtngày nào đó, bà tasẽtrừ bỏ ta."

Chờ khi Mộ Dung Quân Thương tỉnh lại,hắnthấy Đường Tứ ngồi bên giường, Tiết thần y và Thanh nhi đứng cạnh nàng. Đường Tứ Tứ sai Thanh nhi đút chohắnmộtít nước, Mộ Dung Quân Thương uốngmộtít nước ấm liền cảm thấy thân thể tốt hơnmộtchút.hắnngẩng đầu,nóivới Đường Tứ Tứ:"Cảm ơn ngươiđãcứu ta..."

Mộ Dung Quân Thương cụp mí mắt, trả lời yếu ớtkhôngcó sức lực "Được"

"Thanh nhi, để cho người ta hái tốt hơn là xem hoa mai, cũng mangmộtít cho mợ của tađi." Đường Tứ Tứ phân phó. Đường Tứ Tứ phân phó, Thanh Nhi vâng mệnh, lại cẩn thận khoác áo khoác lông thỏ màu trắng cho Đường Tứ Tứ.

"Nhiếp chính vương là người thông minh,khôngcó khả năngkhôngcó mục đích mànóicho thần phụ chuyện về Đường Vân Nhiễm.nóiđi, ngài có điều kiện gì mới đống ýnóira nơiẩnnáu của Đường Vân Nhiễm." Đôi mắt trong trẻoẩnhiệncơ trí và giảo hoạt,khôngkiêu ngạokhôngsiểm nịnh ngồi vào ghế thái sư, giọng điệunóichuyện với Mộ Quân Thươngkhôngche giấusựchán ghét.

Đường Tứ Tứ hơi nhíu mày, với tính tình của Mộ Dung Quân Thương, nàng biết cho dùhắnmới có chín tuổi, nhưng những gìhắnkể lại hoàn toàn là chuyệnthậtđãxảy ra.

Mạch tượng của Mộ Dung Quân Thương hỗn loạnkhôngđều, khi tức hư nhược, mạch tượngkhôngthể cầm cự được mấy ngày.hắnđem chuyện nàynóivới Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ nhìn ngườiđanghôn mê, trong lòng cũngkhôngxuấthiệnchút đồng cảm nào.

"Chủ tử, ngườikhôngsao chứ?" Gã sai vặt vội đem khăn tay đưa chohắn, Mộ Dung Quân Thương dùng khăn tay che miệng ho khan, bộ dáng củahắnkhiến gã sai vặt sợ phát run.

Mà sở dĩhiệntại ngài hối hận, đơn giản là vì Cửu Thiên Tuế mà thôi. Ngài cảm thấy Cửu Thiên Tuế cưới ta, chúng ta là vợ chồngyêuthương nhau, cho nên ngài hối hận, ngài cho rằng ngài cưới ta,thìsẽkhôngcó chuyện tình Cửu Thiên Tuế.nóicách khác, đơn giản trong lòng ngài chính là "đố kỵ" mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiết thần y có nhiều mâu thuẫn với Mộ Dung Quân Thương, cảm thấyhắnlà ngườithậtđáng ghét, còn sống chính là lãng phí lương thực,khôngbằng c·h·ế·t sớm siêu sinh sớm.

Mộ Dung Quân Thương nhìn đăm đăm theo bóng dáng nàng rờiđi, trong lòng như thể có gì đó vỡ òa.

"Cùng ngài?" đuôi lông mày của Đường Tứ Tứ hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Tiết thần y cũng đề phòngnói:"Nhiếp chính vương, làm người phải biết tích đức, ngươi xemhiệntại thân thể ngươi... Ngươikhôngthể trước lúc c·h·ế·t mà tích chút đức sao? Đừng tưởng rằng quỷ thiếu đạo đứckhôngcó trong hoàng thànhthìngươi có thể tính kế hại người. Người trong phủ Cửu Thiên Tuế này đều cảm thấy ngươikhôngphải người tốt, ngươikhôngsợ chếtđisẽphải xuống mười tám tầng địa ngục sao."

Giọnghắnngày càng bi thương, Khuôn mắt trong trẻo lạnh lùngđãbị nước mắt làm ướt.

Gã sai vặt im lặng giúphắnđẩy xe lănđira khỏi phòng. Sau khi rời khỏi phòng khách,mộttrần gió lạnh mùa đông thổi tớihắn, Mộ Dung Quân Thương yếu ớt khép chặt áo choàng lông cừu, nhưng trong cổ họng lại bỗng ngứa ngáy.hắnchịu đựngkhôngđể ho ra tiếng, kết quả lại càng ho kịch liệt hơn.

hắncảm giác trong cổ họng có vị máu tanh ngọt,hắnphun ramộtngụm máu đổ sẫm. Máu đỏ rơitrêntuyết trắng, vô cùng chói mắt.

nóiđến cũng buồn cười,hắncó hơn mười năm mạnh khỏe, trước khi c·h·ế·t mới pháthiệnmộtsựthậtvô cùng đáng buồn, bên cạnhhắncăn bảnkhôngcó huynh đệ, bằng hữu, cũngkhôngcó ngườihắnyêu... Sau khihắnchết rồi, Nhiếp chính vương "phạm thượng tác loạn" nhưhắncó lẽ cũngkhôngcó tư cách tiến vào hoàng lăng.

Đột nhiên, tươi cườitrênmặthắnbiến mất, đồng tử trong mắt co rút, thân mình yếu ớt cứng ngắc ngãtrênghế dựa xe lăn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quân Cơ Lạckhôngnạp thiếp, cũngkhôngtrêu ghẹo nữ nhân khác. Vậy nên, chuyện tình trong hậu viện phủ Cửu Thiên Tuế kỳ thực rất đơn giản. Đại khái mất thời gian hai chung trà mà thôi, nàng xử lý tốtmộtít chuyện cuộc sống hàng ngày vụn vặt.khônglâu sau, lại có hạ nhân đến cấp báo Nhiếp chính vương hôm qua té xỉuthìsáng nay cố ý xuống giường,hiệntạiđangở trong sân gió lạnh. Những người khácđikhuyênhắn,hắnđều thờ ơkhôngđể ý,nóimuốn Đường Tứ Tứ đến gặphắn.

Mộ Dung Quân Thương nhưkhôngnghe thấy lời Đường Tứ Tứnói,hắnvẫn mở miệngthìthào:"Quân Cơ Lạc hẳn là chưa từng kể chuyện của ta vàhắn. Mẫu phi của ta từngyêuthầm nhị thúc củahắn. Sau đó, vì mẫu phi ta từ đầu tới cuốikhôngquên được nam nhân mà bàyêu, liền chọn treo cổ tự vẫn. Khi bà rađi, ta cònnhỏtuổi, phụ hoàng của ta nhìn thấy nàng treo cổ, điên cuồng chạy tới ôm nàng mà gào khóc..."

Đường Tứ Tứđangchăm chú nghe đên bốn chữ "Mộ Dung Quân Thương" thi im lặngkhôngnóigì. Nàngkhôngthểkhôngmang theo vài nha hoàn cùng quảnsựvào trong hậu viện.

hắncảm thấy bản thânthậtđáng buồn, thực buồn cươi...

"Nhiếp chính vương, ngàiđãcó thể xuống giường, xem ra thân thể cũngkhôngcòn gì đáng ngại. Thần phụđãsai ngườiđichuẩn bị xe ngựa,sẽcó người đưa ngài trở về." Đường Tứ Tứđiđến trước mặt Mộ Dung Quân Thương,khônghề khách khí hạ lệnh đuổi khách.

Đường Tứ Tứ nâng mi đẹp chớp chớp:"không! Nhiếp chính vương ngài phải thấy may mắn là lúc trướckhôngđáp ứng thỉnh cầu của cậu ta. Nếu Tứ Tứ mà thựcsựgả cho Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương nhất địnhsẽkhôngvui. Người như ta, có chút lạnh nhạt, ích kỷ, còn nữa, còn có tật xấu, đấy làkhôngbao giờ biết dùng lời hay để lấy lòng nam nhân... Ta như vậy, căn bảnkhôngphảimộthiền thê mà Nhiếp chính vương mong muốn. Nếu lúc ấy ngài thựcsựcưới Tứ Tứ, chúng tasẽtrở thànhmộtđôi vợ chồng bất hòa.

Chương 191: Đơn giản là lúc đó phong hoa tuyết nguyệt quá mức tốt đẹp(IV)

Mộ Dung Quân Thương cúi đầu thở dài, hai mi mắt cụp xuống, làm người takhôngthấyrõcảm xúc trong mắthắn.

"Nghe thấy gì chưa, Đường nha đầukhôngđáp ứngyêucầu của ngươi.hiệntai ngươi có thểđirồi." Tiết thần ykhôngkhách khí hạ lệnh đuổi khách:"Phủ Cửu Thiên Tuếđangêm đẹp, chỉ vì ngươi xuấthiệnmàkhôngkhí liền tràn ngập mùi khó ngửi... Quản gia, sau khi Nhiếp chính vương rờiđi, ngươi lệnh cho hạ nhân dọn dẹp sạchsẽchỗ xe lăn của ngài ấyđiquađi."

Editor: Jun

Phía sau lưng nàng, Mộ Dung Quân Thương đột nhiên mở miệngnói:"Đường Vân Nhiễm ở trấn Thanh Hà cách hoàng thànhkhôngxa, người của tanói, ả ta bắtmộtnam tử, ép buộc nam tử đó cưới ả, mấy ngày nay, ả tađangvội vàng chuyện nam nhân kia... Ngươi nên cẩn thận đề phòng ả tamộtchút...hiệntại nữ nhân ác độc đó giống như c·h·ó cắn loạn người, cho dù ngươikhôngđitìm, ả cũngsẽtìm tới ngươi."

Tiết thần y tỏ vẻ chán ghét.hắnvô cùng căm ghét Mộ Dung Quân Thương,khôngbởihắnta,hiệntại tiểu đồ đệ củahắncũngkhôngđến mức phải về nông thôn điều dưỡng.

Mộ Dung Quân Thươngnóiđến đây, liền nhìn Đường Tứ Tứ, khuôn mặt trong trảo lạnh lùng mỉm cười, tuấn tú nho nhã.

Nghe thấy có tiếng bước chân,hắncúi đầu xuống nhìn, liền thấy Đường Tứ Tứđangđitới. Khuôn mặtnhỏnhắn thuần khiết bị gió đông lạnh thôi mà hơi hồng, mày mắt tựa hoa, thanh mâu đảo mắt, làm cho người takhôngthể dời tầm mắt.

Cho nênhắndùng ánh mắt chăm chú nhìn Đường Tứ Tứ...hắnhèn mọn hy vọng tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnhsẽcómộtngười nguyện ý cùnghắn, giúphắnkhi hồi tưởng lại tất cảkhôngđến mức trống trải lạnh lẽo.

Đường Tứ Tứ cũng ngửa đầu nhìn hồng mai, trong lòng vẫnkhôngcósựđồng cảm đối với Mộ Dung Quân Thương. "Nhiếp chính vương, ngàikhôngcầnnóilời này với ta, Tâm đồng cảm của ta chỉ dùng để thương hại người lương thiện yếu đuối chứkhôngphải cho người như ngài."Đường Tứ Tứ lạnh lùngnói, nương tay với kẻ thù chính làkhôngcó trách nhiệm với bản thân.

"Ô ô..." Nỗi buồn trong lòng dâng lên, Mộ Dung Quân Thương cúi thấp đầu, bật khóc,đãnhiều năm quađinhư vậy, nhưng đây là lần đầu tiênhắnức chế tới bật khóc trước mặt người khác.

Khi ta sáu tuổi, hai chân ta vốn bị nhiễm hàn mà tàn tật lại bị Dung phi đẩy xuống dòng sông lạnh như băng. Khi ta bảy tuổi, Dung phi dựa vào ta mà được phụ hoàng ân sủng, rốt cuộc hoài thai con của phụ hoàng.

Khi ta tám tuổi, bà ta có con, ta trở thành sợi dây trói buộc, thường xuyên sai người đem ta nhốt trong phòng tối như mực, sau đó ta đói mềm mới cho ăn cơm. Nhưng bà ta thường xuyên trước mặt phụ hoàng châm ngòi li gián tình cảm cha con ta. Sau đó, bà ta sinh đượcmộthoàng tử cho phụ hoàng của ta, nhưng ngươi có biết vì sao trong các cung phi lạikhôngcòn Dung phi và con của bà takhông?"

hắnnóitiếp:"Tại thời điểm đó, với đôi chânkhôngthể cử động ta liền hiểu đượcsựthậttàn khốc; tại thâm cung này, sau này ta chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Ha ha, đương nhiên, các ngươi đều cảm thấy phụ hoàng thựcsựyêuthương ta, cho nên dù takhôngcòn mẫu phi, ngày ngày cũngsẽkhôngphải chịu khổ sở. Nhưng... Ta cảm nhận được phụ hoàng sủng ái ta chẳng qua là vì ông đối với mẫu phi chỉ có tình cảm lạnh nhạt mà thôi. nhưng chỉ có tình cảm nhạt nhòa ấythìcó thể duy trì được bao lâu?"

Hai tay Mộ Dung Quân Thương đặttrênxe lăn, giọngnóiyếu ớt như sợi bông:"Quân Phu nhân, bản vương muốn mời ngươi...theo giúp ta hai ngày..."

Khi nàng dùng xong cơm, quản gia dẫn theo vài quảnsựhồi bẩm Đường Tứ Tứmộtsố chuyện tình mấy ngày nay trong phủ cần đương gia nữ chủ như nàng quyết định.

Nhiếp chính vương, tuy rằngkhôngmuốn đả kích ngài, nhưng takhôngthểkhôngăn ngaynóithậtmộtcâu, Cửu Thiên Tuế là nam nhân có khả năng khiến bản thânhắnsống rất thoải mái vui vẻ. Cho dùkhôngcó Tứ Tứ,hắncưới nữ nhân khác,hắncũngsẽkhiến ngày qua ngày vui vẻ. Mà ta với ngài, hiển nhiên đềukhôngcó khả năng này."hắnnóimộthồi về thân thế khiến tâm tình của Đường Tứ Tứ bị ảnh hưởng, cho nên giọngnóicũng lạnh nhạt hơn trước.

"Khi ta năm tuổi, phụ hoàng để Dung phi tới nuôi dưỡng chăm sóc ta. Dung phikhônghề có ý muốn tuân theo, ở trước mặt phụ hoàngthìbà ta giả bộ từ mẫu, đối với ta vô cùng tốt. Nhưng chỉ cần phụ hoàngkhôngcó mặt liền đánh mắng ta.

Tiết thần y căm giận để lạimộtcâu rồi cũng rời khỏi phòng Mộ Dung Quân Thươngđangtạm nghỉ. Sắc mặt Mộ Dung Quân Thương tái nhợt,hắnmỉm cười, nụ cười tự giễu chính mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoa mai đỏ như tuyết mà rớttrênđầu,trênquần áohắn...

"khôngcần cảm tạ, ta chỉ vì đứanhỏcủa mình mà tích đức." Đường Tứ Tứ thản nhiên trả lờihắn, sau đó đứng dậy khỏi ghế, tay phải vịn Thanh nhi rời khỏi phòng khách, khi tới đến cửa, nàng khinh thường bổ sung:"Chờ thân mình ngài đỡ hơnthìliền trở về quý phủđi."

Tiết thần y táp táp môi, tuy trong lònghắnkhôngmuốn nhiều lời lảm nhảm với kẻ sắp c·h·ế·t, nhưng vẫnkhôngnhịn được mànóichanh chua:"Nếu trước kia ngươikhôngtạo nhiều nghiệt đến thếthìhiệntại cũngsẽkhôngnhư vậy. Đây chính là báo ứng!"

Lúc này, giọng điêu của Mộ Dung Quân Thương đột nhiên bén nhọn:"Phụ hoàng của ta bạc tình, các hoàng tử khác đều coi ta là cái đinh trong mắt... Ta chỉ có thể buộc mình phải lòng dạ độc ác. Nếutrênđời nàykhôngcó Quân Cơ Lạc,thìcó thể nghiệp lớn của tađãthành... Đáng tiếc, ông trời chưa từng đứng về phía ta. Cả đời này ta hối hận duy nhấtmộtviệc: khi cậu của ngươi tới cửa muốn ta cưới ngươi, tađãcự tuyệt. Nếu lúc ấy ta cưới ngươi, hai chúng ta cũng có thể tương kính như tân (hai vợ chồng tôn trọng lẫn nhau)..."

"Cám ơn ngài! Ngài cũng bảo trọng! Tuy rằng ngài thực đáng giận... Oán thùđãkết, tasẽkhôngtha thứ cho những gì ngàiđãlàm mà thương hại ngài. Điều ta có thể làm chỉ có thể là khống chế bản thân, kìm chếkhôngnóinhững lời nguyền rủa c·h·ế·t ngài... Ta cũng hy vọng kiếp sau ngài có thể đầu thai vàomộtgia đình thường dân..." Đường Tứ Tứ dừng bước chân,nhẹgiọngnóimộtcâu, sau đó mới rờiđi.

Trong hoa viên vương phủ, Mộ Dung Quân Thương mặc đại y điêu nhung màu trắngđangngồitrênxe lăn mà ngửa đầu ngắm nhìn hoa maitrêncao.

"Chúng ta trở vềđi..." rốt cuộc Mộ Dung Quân Thương cũng ngừng ho khan,hắnyết ớt ngẩng đầu ra lệnh cho gã sai vặt. Gã sai vặtkhôngdámnóigì thêm, liền đẩy xe lăn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh nhi gom mấy nhành hoa mai lại, Đường Tứ Tứ cười cầmmộtnhành hoa mai đặttrênmũi ngửi.

"Bản vương tra được nơiẩnnáu của Đường Vân Nhiễm, muốn thương lượng với Quân phu nhânmộtviệc..." Khóe miệng Mộ Dung Quân Thương cong lên yếu ớt, con ngươi trong trẻo lạnh lùng chứa đựng tia sáng ảm đạm.

"Quân phu nhân, ngươiđãđến đâythìliền tiếp chuyện bản vươngđi." Mộ Dung Quân Thương đưa tay rakhôngtrung liền đón đượcmộtđóa hoa mai vào lòng bàn tay.

"Vậy được rồi... Đây là quyết định của ngươi, bản vươngsẽkhôngbắt buộc ngươi phải đáp ứng..." Mộ Dung Quân Thương cười yếu ớt, nhưng nụ cười chỉ toàn sầu não.

Vẻ mặt Mộ Dung Quân Thương hoảng hốt, ánh mắtkhôngcó tiêu cự.

Sinh mệnh củahắnđangở hồi kết, nhưng ngườihắnhận, ngườihắnghen tị lại vẫn có thể sống tốt... Chỉ nghĩ tới đó,hắnliền cảm thấy chua xót, bất đắc dĩ...


hắnrất sợ, sợ vào thời khắc trước khi chếtkhôngcó gì để hồi tưởng lại,khôngcó gì để lưu luyến, thậm chí khihắnchếtđingay đến người chân thành rơi lệ vìhắncũngkhôngcó ai.

Bên ngoài phủ Cửu Thiên có mấy cây mai cổ thụ,mộtđợt gió lạnh thổi qua, hoa mai nở rộtrêncành liền tuôn rơi xuống, đóa hoa bay bay đầy trơi. Mộ Dung Quân Thương ngửa đầu nhìn, khóe miệng vương nụ cười nhu hòa.

Đại phuđãcăn dặn, chủ tử nhàhắnphải nằmtrêngiường tĩnh dưỡng, nhưng ngài ấy lại cố chấp xuống giường, mạo hiểu bất chấp gió lạnh đến phủ Cửu Thiên Tuế. Nay vạn nhấttrênđường trở về mà xảy ra chuyện gì, vậyhắnchắc chắnsẽbị truy cứu trách nhiệm.

Nhưng sau khi chẩn mạch cho Mộ Dung Quân Thương,hắncũng phải kinh ngạc. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đêm qua bản vương nằm mơ thấy... mơ thấy... Mẫu phi bản vương. Mẫu phinóimuốn đón bản vương đếnmộtnơi bốn mùa đều có hoa nở... Nàng cònnói, mẹ con chúng ta có thể vĩnh viễnkhôngchia lìa..."

Môi Mộ Dung Quân Thương trắng bệch, cũngkhôngđể ý lời Tiết thần ynói, vẫn im lặng nhìn Đường Tứ Tứ:"Nếu hai ngàykhôngđược, vậythìmộtngày... Nếu ngươi lo lắng bản vươngsẽlàm chuyện gìkhôngtốt với ngươi, có thể cho ngườiđitheo, đến lúc đó ta cũngkhôngbắt buộc ngươi làm gì. Yên tâm, tađãnhư vậy,hiệntại chỉ có thể chờ c·h·ế·t... Khụ khụ... Ta cũngsẽkhôngđể trước lúc c·h·ế·t mà hai tay càng nhuốm nhiều máu tươi..."

Khi Mộ Dung Quân Thươngnóiđến đây rốt cuộckhônggiấu đượcsựbi ai.hắnsốngtrênđời hơn hai mươi năm, luôn bận lòng toan tính, nhưng rốt cục đềukhôngcó được thứ gì.

Mộ Dung Quân Thương chắp tay, cười yếu ớtnói:"Vậy bản vươngkhôngquấy rầy nũa... Cáo từ..." Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Đường Tứ Tứ thâm sâu, đôi mắt trở nên sâu thẳm.

"Chủ tử..." PháthiệnMộ Dung Quân Thương bất thường, gã sai vặt liền hô. Mộ Dung Quân Thương mấtđiý thức. Gã sai vặt quýnh lên, vội vã gọi người:"khôngtốt rồi, mau mau cứu người..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy rằng Tiết thần ykhôngđịnh cứuhắn, nhưng cũngkhôngthể để cái kẻ bệnh tật Mộ Dung Quân Thương này c·h·ế·t trong phủ Cửu Thiên Tuế. Như vậy đối với Tứ Tứđangmang thai là điềm xấu. Bất đắc dĩhắnmới phải cứu người.

Đường Tứ Tứ lãnh đạm cự tuyệt:" Nhiếp chính vương, thực xin lỗi,hiệntại thần phụđangmang thai,khôngthể đáp ứngyêucầu của ngài." Đường Tứ Tứ thẳng thắn cự tuyệt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 191: Đơn giản là lúc đó phong hoa tuyết nguyệt quá mức tốt đẹp(IV)