Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Yên Vĩ Hồ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 195: Mộ Dung Quân Thương và Đường Vân Nhiễm, một mất một còn! (II)
Đường Vân Nhiễm khinh miệt, hừ lạnh:"Như ngươinóiđấy, ta, tỷ tỷ này rất muốnnóitiếng cảm ơn ngươi. Bất quá tỷ muội hai chúng ta, ta chưa bao giờ cảm thấy thua ngươi, chẳng qua số mệnh ngươi tốt mà thôi. Gả cho Quân Cơ Lạc. Từ khi ngươi gả chohắn, Quân Cơ Lạc đem ta trở thành cái đinh trong mắt. Mà ngươi, mãi mãi là nữ nhân vô dụng tránh né sau lưnghắn."
"Ngươikhôngcần câu xin bản vương... Hôm nay nếu bản vương thả Đường Vân Nhiễm, có thểsẽthêm nhiều dân chúng Tiêu quốc bị nữ nhân độc ác này hại. Còn Tiền Cảnh Phong, bản vương chỉ có thểnóivới ngươimộtlời xin lỗi..." Lông mi củahắnhơi nhấc lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn người bị Đường Vân Nhiễm b·ắ·t· ·c·ó·c-Tiền Cảnh Phong:"Cha mẹ ngươi, bản vương đảm bảo bọn họsẽsống tốt... Đương nhiên, ngươi có thể hận bản vương... Nhưngkhôngsao, bản vươngsẽnhanh đến cửu tuyền bồi tội ngươi!"
Khó trách trước kia bọn họ đều mắnghắnlà cẩu, mắt mù mới vìmộtnữ nhân như Đường Vân Nhiễm mà trả giá chân tình,hắnthậtđúng làmộtcon c·h·ó ngu dại.
Đường Tứ Tứ thân mật cườinói:"Mặc dù ngươi muốn c·h·ế·t, nhưng cũng phải tận mắt thấy kẻ thù của ngươi c·h·ế·t rồi mới có thể c·h·ế·t. Hãy chờ xem, tasẽgiúp ngươi báo thù..."
Mộ Dung Nhược Hồng thực muốn hung hăng mắng ảmộtchút, nhưng lại sợ nếu tiến lên,khôngcẩn thậnsẽbị Đường Vân Nhiễm bắt lấy.hắnnhìn chung quanh, liền nhặt được tảng đátrênmặt đất ném tới ót Đường Vân Nhiễm.
"không, cầu xin ngài... Đừng bắn... Van xin các ngài..." Đông Huệ Như được tự do, liền như bị phát điên vọt tới trước mặt Mộ Dung Quân Thương, quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Quân Thương, hèn mọn cầu xin Mộ Dung Quân Thương hạ mệnh lệnh ngừng bắn về phía Tiền Cảnh Phong.
"Huệ Như..." Tiền Cảnh Phong thấp giọng gọi lần cuối, mí mắt chậm rãi đóng chặt, cả người ngã xuống mặt đất.
"Cảnh ca ca, chàng đừng bỏ lại mình ta có đượckhông? Khi chúng ta còn sống, takhôngthể gả cho chàng, vậythìđếnâmphủ, tasẽlàm quỷ tân nương của chàng... Cảnh ca ca..." Tiếng khóc nỉ non vô cùng bi ai quanh quẩn, Đông Huệ Như tựa nhưđãmấtđilinh hồn chính mình.
Ánh sáng của cây đuốc chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Mộ Dung Quân Thương, Mộ Dung Quân Thương nhếch môi, từtrêncao nhìn xuống Đông Huệ Nhưđangquỳtrênmặt đất, nâng ngón tay trắng bệch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian trôi qua từng chútmột, Đông Huệ Như ngồitrênmặt đất hồi lâu. Đường Vân Nhiễm vẫnkhôngchịu buông tha Đông Huệ Như, ả cườinóichâm chọc:"Đôngcônương, vừa rồi lúc Cảnh ca ca còn sống, ngươikhôngphảinóingươi nguyện ý cùnghắnchết, thế nào mà giờhắnvừa c·h·ế·t, ngươi lại như rùa đen rụt đầu? Ha ha!"
Đông Huệ Nhưkhôngthể tin, nàng vốn được gả chomộtnhà khuê trung, cómộtvị hôn phu thuần lương, cha mẹ chồng tương lai quan tâm che chở, chỉ chờ nàng gả qua, nàng có thể cùng phu quân chung sống cả đời. Nhưng chỉ saumộtđêm, hết thảy đều thay đổi.
Đông Huệ Như lau khô nước mắttrênmặt, ngẩng đầu, phẫn nộ và u oán nhìn chằm chằm Đường Vân Nhiễm. Khuôn mặt Đường Vân Nhiễm lạnh lùng, tiếp tục chua ngoa kích bác:"Ha ha, kỳthậtnếu ta là ngươi, tasẽđichết. Cảnh ca ca của ngươiđãchết, ngươi còn mấtđitấm thân trong sạch, nữ nhân như vậy, cả đờikhôngcó hy vọng. Cho nên, thừa dịp Cảnh ca ca vừa mới xuống hoàng tuyền, ngươi cũng nhanh đuổi theođi.nóikhôngchừng còn có thể đuổi kịphắn..."
Tiền Cảnh Phong yếu ớt nhếch khóe miệng, trong chiến tranh cường giả, tới tận bây giờ kẻ yếu như bọnhắncũngkhôngthể làm được gì.
Editor: Jun
Lại nhìn đến khuôn mặt nàng, dung mạo so với hoa còn đẹp hơn, đôi mắt trong vắt như nước,mộtcái chu môi,mộtcái nhăn mày đều toát lên tư thế của phu nhân Cửu Thiên Tuế.
Đường Tứ Tứ nở nụ cười, nàng cùng Đường Vân Nhiêm,rõràng nàng là người thắng.
Ở tình huốngkhôngcó người cứu viện này, Đường Vân Nhiễm biết hôm nay bản thân ảkhôngthể sống sót. Bệnh tâm thần của ả,hiệntại trước khi c·h·ế·t, kéo theo thêm người cùng c·h·ế·t mới là buôn bán có lời.
"Bắn tên!" Mộ Dung Quân Thươngkhôngđể ý đến ý đồ mượn sức của ả, lạnh lùng nhấn mạnhrõràng từng chữ. Đối vớimộtngười sắp c·h·ế·t nhưhắn, Xã tắc Tiêu quốc hay giang sơn gì đó,hắnkhôngcòn quan tâm.
Đường Tứ Tứ được Thanh Nhi đỡ tới trước mặt Đông Huệ Như, khẽ thở dài,nóivới nàng ấy:"Từ đầu đến cuối, ngươi và Tiền công tử đềukhôngsai. Người sai là Đường Vân Nhiễm.khôngcần vì sai lầm của kẻ khác để trừng phát chính bản thân mình, còn sống là điều tốt đẹp nhất. Cho dù sống nhưmộtcon c·h·ó cũng tốt. Còn sốngthìcó thể nhìn thấy mặt trời mọc rồi lặn, thủy triều lên rồi xuống; còn sống có thể nhìn thấy kẻ thù bị báo ứng; còn sống có thể thay người ngươiyêuthương nhìn thấy trời đất bãi bể nương dâu..."
Đường Tứ Tứ nắm lấy mũi tên trong tay Đông Huệ Như ném xuống đất. Vẻ mặt Đông Huệ Như vô cùng bi ai, ngồi xổm xuống lại muốnđinhặt lại mũi tên lên. Đường Tứ Tứ đỡ bụng, ánh mắt ôn hòa, giữ cánh tay lạnh lẽo của Đông Huệ Như.
Đông Huệ Nhưđangvô cùng kích động, bởi vì cái tát này mà đột nhiên bình tĩnh lại.
"không! Tasẽkhôngquên chàng!Cả đời tasẽkhôngquên chàng!" Đông Huệ Như gào khóc:"Cảnh ca ca, chàng đừng có việc gì. Bằngkhôngta cũngkhôngsống nổi nữa..."
Đường Vân Nhiễm nhe răng, ra vẻ xót xa cườinói:"Tiểu Đào Nhi, thựcsựxin lỗi. Nếu có thể, ta cũngkhôngmuốn c·h·ế·t, nhưng bọn họ ép ta, ta chỉ có thể bắt các người cùng ta c·h·ế·t."
"không!" Đồng tử trong mắt của Đông Huệ Như co rút kịch liệt,khôngbiết lấy khí lực ở đâu, nàng đột nhiên dùng sức thoát ra khỏi Tiểu Đào Nhi.
Cảnh ca ca, chờ ta... Ta lập tức tới tìm chàng...
"cảnh ca ca... Cảnh ca ca..." Trầm mặcmộtlát, Đông Huệ Như đột nhiên ôm thi thể Tiền Cảnh Phong lắc liên tục:"Cảnh ca ca, chàng tỉnh, tỉnh... Chàngđãhứasẽkhiến ta trở thành tân nương hạnh phúc nhất thế gian... Chàngkhôngthểnóikhônggiữ lời như vậy..."
"Huệ Như...đimau...Đừng để Đường Vân Nhiễm bắt được nàng..." Tiền Cảnh Phong dùng hết sức lực vội vàng chạy tới đẩy Đông Huệ Như ra. Đông Huệ Như khóc lóc la hét chạy đến trước mặt Tiền Cảnh Phong. Tiền Cảnh Phong nhíu mày chịu đựng,hắnbiết bản thânkhôngsống nổi nữa,hắncắn răng,hắntát Đông Huệ Như đẩy nàng ra xa.
"Sưu!" Đột nhiênmộthòn đá bay tới chỗ Đông Huệ Như, tay của Đông Huệ Như bị đụng, mũi tênđangnắm trong tay liền rơi xuống. Mà cùng lúc đó, trong màn đêm tối đen, lại có bốn cung nữ mặc y phục màu hồng lựu tay cầm cốc đèn bát bảođitới,đisau các nàng là Thanh Nhi và các thị nữ khác đỡ Đường Tứ Tứ.
Đường Vân Nhiễm thấyhắnkhôngbị mình chọc giận, trong lòng phát cáu,khôngkhỏi lại nhìn về hướng Đông Huệ Như:"Ngươi sao còn chưa c·h·ế·t, Cảnh ca ca của ngươiđangở dưới đó chờ ngươi... Ta thấy, căn bản là ngươi rất sợ c·h·ế·t. Ta cá là ngươi tham sống sợ c·h·ế·t màsẽsống."
trênđời làm sao có thể cómộtnữ nhân hạ lưu đến thế.
Đường Vân Nhiễm dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Mộ Dung Quân Thương:"Nhiếp chính vương, chậc chậc, thựcsựlà đáng thương. Thân phận đê tiện như Vân Nhiễm,còn làmộtkẻ bị hủy dung, chếtthìchết. Nhưng mà ngài, tuổi còn trẻ, quyền cao chức trọng, nếu ngài chếtđithìthậtđáng tiếc. Ngài nhìn qua người đứng bên cạnh ngài - Mộ Dung Nhược Hồng mà xem,hắnngu dại vụng về như cẩu, kẻ như vậy lại có thể ngồitrênngôi vị hoàng đế, mà ngài... Thế nào, ngài có phải cảm thấykhôngcam lòngkhông?"
Đường Vân Nhiễm đem thân hình mảnh mai của ả tránh phía sauhắn, rất sợ bản thân bị tên nhọn làm bị thương.
Thân mình của Đông Huệ Như run rẩy.
Tiền Cảnh Phongđãkhôngcòn ngherõlờinóicủa Đường Vân Nhiễm, máu tươi trào ra từ miệnghắn, máu đỏ tươi từtrênkhuôn mặt từng giọt rơi xuống mặt đất, Tiền Cảnh Phong cố gắng mở to mắt,hắnmuốn nhìnrõkhuôn mặt của Đông Huệ Nhưđangướt nhẹp nước mặt, dần dần,hắnliền cảm thấy bản thân càng ngày càngnhẹ,hắntựa như dẫmtrênbông vải, toàn thân càng lúc càngkhôngcó khí lực,hắnthấy cảnh tượng xung quanh ngày càng mơ hồ.
Đường Vân Nhiễm chứng kiến Tiền Cảnh Phong trân trọng nữ nhân Đông Huệ Như, trong lòng ả đầy ghen tị,đố kỵ. Ả ta quát Tiền Cảnh Phong:"Ngươi đừng có nằm mơ...Tasẽnóichuyện Động Huệ Như bị tới năm sáu nam nhân c**ng b*c với nam nhân khắp thiên hạ.trênđời nàysẽkhôngcó nam nhân nào thèm cưới ả... Còn nữa, ngươi đừng tưởng ngươi c·h·ế·t là có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta, ngươi là người của Đường Vân Nhiễm ta, trừ phi takhôngcần,khôngthìcho dù ngươi c·h·ế·t, ta cũngsẽkhiến ngươi suốt đờikhôngthể siêu sinh."
Tiền Cảnh Phon cố gắng níu giữ hơi thở, cuối cùngnóilời xin lỗi:"Huệ Như...cố sống sótthậttốt...quên ta..." Đây chỉ sợ là lời cuối cùng củahắnvới nàng.
"Tỷ tỷ, ngươi cũngthậtmau quên. Cho dù takhônggả cho Cửu Thiên Tuế, ta cũng thắng ngươi. Takhôngthích mạnh miệng, nhưng trước mặt ngươi, ta muốnnói: ta thắng ngươimộthồi cũng có thể thắng ngươi cả đời. Ngươi muốn đấu với ta, ngươi lấy cái gì mà đấu với ta?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thêm nữa, nàng như vậy khiến người ta thầm ghen ghét.
Đường Vân Nhiễm dễ dàng tránh được. Mộ Dung Nhược Hồng cao giọng hạ lệnh:"Cung thủ nghe lệnh,khôngcần hạ thủ lưu tình, trẫm muốn toàn thân nữ nhân hạ lưu Đường Vân Nhiễm này cắm kín mũi tên."
"Tỷ tỷ, vốn vì trong bụng tađangcó đứanhỏ, ta địnhsẽkhôngtới đây. Nhưng ta nghĩ nếu takhôngđến, tỷ tỷ có thể...muốn hại người... Hơn nữa,khôngtận mắt thấy tỷ tỷ tắt thở, cả đời tasẽtiếc nuối...đãnhư vậy, ta chỉ có thể thong thả đến đâymộtchuyến..."
Chương 195: Mộ Dung Quân Thương và Đường Vân Nhiễm, một mất một còn! (II) (đọc tại Qidian-VP.com)
Mũi tên nhọn như xé ráchkhônggian, Đường Vân Nhiễm thétmộttiếng chói tai, liền đem Tiền Cảnh Phong ra che trước ả, mũi tên nhọn đâm vào thân mình của Tiền Cảnh Phong, thân mình Tiền Cảnh Phong chợt cứng ngắc, tên đâmtrênngười như lông nhím...
"Huệ Như, ngoan... Đêm nay sau khi rời khỏi đây, cả đời cũng đừngnóivới người khác chuyện chúng ta trải qua ở đây, còn nữa... Sau này hãy gả chomộtnam nhân..." Gió đêm thổi rối tóctrênvầng trán của Tiền Cảnh Phong, Tiền Cảnh Phong cười nhợt nhạt.
Mộ Dung Quân Thương mím hai cánh môi thànhmộtđường sắc bén như lưỡi sao,khôngtrả lời.
Đông Huệ Như vốn mất hết can đảm, nhưng bị ả ta chanh chua nhục mạ, nàng đờ đẫn rút mũ tên dài đâmtrênngực Tiền Cảnh Phong, muốn đâm vào ngực chính mình.
Tiểu Đào Nhi"ưm"mộttiếng rồi bỗng nhiên gào khóc:"Đại tiểu thư, xin người bỏ qua cho nô tỳ... Nô tỳkhôngmuốn c·h·ế·t..."
thậttốt, tuy rằng nàng và Cảnh ca cakhôngsinh ra cùng thời điểm, nhưng bọn học ó thể c·h·ế·t bởi cùngmộtmũi tên đâm vào.
Lời của nàng khiến Đông Huệ Như giật mình, nàng sững sờ ngẩn ngơ nhìn Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ đỡ lấy bụng, ánh mắt rơitrênngười Đường Vân Nhiễmđãtrở nên sắc bén.
Cung thủ giương cao cung nỏtrêntay, lần này con ngươi Đường Vân Nhiễm đảo quanh, ả luống cuống tay chân vội vàng tránh phía sau Tiểu Đào Nhi, kề đaotrêncổ Tiểu Đào Nhi, ác độc tuyên bố:"Các ngươikhôngphải muốn ta c·h·ế·t sao? Tốt lắm, tasẽchết trước mặt các ngươi. Nhưng trước lúc c·h·ế·t, ta còn có thể kéo theothậtnhiều người c·h·ế·t cung ta khiến ta vô cùng cui vẻ!"
(đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Vân Nhiễm, nữ nhân hạ lưu... Trước kiahắngiống như con c·h·ó trung thành dâng chân tình cho ả. Nhưng từ đầu tới cuối ả ta chỉ lợi dụnghắn.hiệntạithìsao, sau khi nữ nhân xấu xí này bị hủy dung, lại bắt đầu khát cầumộtnam nhân "chân tình" với mình.
Mộ Dung Nhược Hồng nhìn Đông Huệ Như ngã ngồi dưới đất,trênkhuôn mặt liềnhiệnlên vẻ hung ác nham hiểm. Hai tayhắnnắm chặt thành quyền, bấu chặt góc áo.
Trầm mặc, Đông Huệ Như đột nhiên bật khóc, trong đêm tối,mộtnữ nhân ngồi trước thi thể vị hôn phu của nàng, cảnh tượng như vậythậthoang đường.
mộtgiọt nước mắt trong suốt từ hốc mắt rơi xuống, nàng cố gắng gượng cườimộtchút.
"Cảnh Phong!" Đông Huệ Như khàn giọng, chạy vọt tới, tay run rẩy đặttrênmũihắn, tin dữ khiến nàng bị đả kích nặng nề, nàng như thể thất hồn lạc phách mà ngồi bệttrênđất.
Đường Tứ Tứđitới gần, Đường Vân Nhiễm nương theo chút ánh sáng mà đánh giá nàng, Đường Tứ Tứ trổ mã càng toát ra vẻ đẹp tha thướt dịu dàng như nước,đãhoàn toànkhônggiống tiểucônương ngây ngô trước kia. Tuy rằngđangmang bầu, nhưng tư thế giơ tay nhấc chân đều tản ra khí chất tao nhã mê người.
Tấm thân trong sạch của nàng bị năm sáu nam tử xấu xí làm dơ bẩn, vị hôn phu của nàng cũngđãchết,hiệntại tổn thươngkhôngcó cách nào chịu đựng nổi khiến nàngkhôngcòn trông mong vào những ngày sau này... Hy vọng cả đời vui vẻ của nàng theo nam nhân nàngyêunhất rađi...
"Nhiếp chinh vương... Van xin ngài..." Đông Huệ Như nóng vội quay đầu nhìn toàn thân Tiên Cảnh Phong cắm đầy mũi tên nhọn, đau lòngkhôngngớt, vừa khóc vừa bòtrênmặt đất tới trước mặt Tiền Cảnh Phong, trong sân, cung thủ vẫn bắn về phía bọn họ.
đitheo bên cạnh Đường Tứ Tứ còn có Tiết thần y. Phía sau bọn họ làmộtđám binh lính mặc nhung trang màu vàng.
hiệntại Đường Vân Nhiễm chính là bị điên rồi. Hành động của ảkhôngcòn như người bình thường, chỉ có dùng móng vuốt ác độc ức h**p kẻ yếu mới thỏa mãn kh*** c*m b**n th** của ả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.