Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 197: Mộ Dung Quân Thương và Đường Vân Nhiễm, một mất một còn! (IV)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Mộ Dung Quân Thương và Đường Vân Nhiễm, một mất một còn! (IV)


Đường Vân Nhiễm liền như người c·h·ế·t đuối vớ được cọc gỗ, bắt lấy ống tay áo người đó, thống khổ cầu xin:"Cứu ta... Bọn chúng muốn g·i·ế·t ta..."

Hay là tấm lòng của Trần quốc chủ chỉ đồng tình với nữ nhân của ngài? Bản vương kỳthậtlớn mật phỏng đoán, phải chăng Trần quốc chủ ngài cùng Đường Vân Nhiễm từng cómộtđoạn tình cảm?hiệngiờ ngài vội vàng chạy tới cứu ả, chẳng qua cũng chỉ vìmộtđoạn nhân duyênkhôngđáng để tâm mà thôi?"

Đường Vân Nhiễm được Dạ Kiêu Cửu ôm trong ngực, ả cảm thấy bản thân như bị gió lạnh dần dần xâm chiếm, loại cảm giác lạnh buốt xuyên thấu tới tận xương tủy này khiến cho thần kinh ả chợt căng thẳng.

"Trần quốc chủ, làmộtngười Trần quốc... Ngàikhôngcó tư cách bình luận người Tiêu quốc..." Cuối cùng Mộ Dung Quân Thương cũng thốt ra đượcmộtcâu, cổ họng như thể muốn trào ra chất lỏng... Mộ Dung Quân Thương lại ho tới tê tâm liệt phế, rốt cụchắnngấtđi. Tiết thần y ở bên cạnhhắn, nhìn thấyhắnngấtđiliền nhanh chóng bắt lấy tay Mộ Dung Quân Thương, bắt mạch chohắn.

"Takhôngphải người lương thiện. Muốn ta cứu ngươi, vậy trước tiên ngươinóixem ngươi còn có thể vì ta mà làm được chuyện gì?" Nữ Nhân như Đường Vân Nhiễm có thể sống tới bây giờ là vì ả có giá trị lợi dụng, nếu ảđãkhôngcòn giá trịthìnên bị loại bỏ.

Mộ Dung Nhược Hồng bị châm chọc thẹn quá hóa giận,hắnphẫn nộnói:"Trần quốc chủ,hiệntại tuy là ban đêm nhưng cũngkhôngthể biến mộng đẹp thànhthật, mộng chung quy cũng chỉ là mộng, giang sơn Tiêu quốc này cũngkhôngthể bị loại người chỉ biết thả trâu chăn dê chiếm đoạt."

Đối với kẻđãgiết hại mấy vạn con dân Tiêu quốc - Trần quốc chủ, Mộ Dung Quân Thươngkhôngcó hảo cảm. Đúng vậy,hắnvà Mộ Dung Nhược Hồng có mâu thuẫn, nhưng đây là mâu thuẫn nội bộ, thân làm Nhiếp chính vương Tiêu quốc, trước mặt người Trần quốc,hắnvẫn cho Mộ Dung Nhược Hồng lễ ngộ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Máu tươi chảy ra từ ngực khiến hô hấp của Đường Vân Nhiễm ngày càng khó khắn. Ả gian nan kéo kéo góc áo của Dạ Kiêu Cửu, muốnhắnnhanh chóng mang ả rờiđi. Nếuhắntiếp tục dây dưa với Mộ Dung Nhược Hồng như vậy, kết quả cuối cùng chỉ có thể là ả mất máu quá nhiều mà c·h·ế·t.

Đây chính là nhắc nhởhắnthân là hoàng đế Tiêu quốc, cho dù chỉ là con rối hoàng đế nhưng cũngkhôngthể để mất mặt trước người Tiêu quốc.

Mộ Dung Nhược Hồng bị lờinóitrào phúng củahắnchọc giận, lớn tiếng lệnh đám thị vệ chung quanh:"Tất cả nghe lệnh của trẫm. Hôm nay chỉ cần ai có thể bắn c·h·ế·t quốc chủ Trần quốc Dạ Kiêu Cửu, trẫmsẽphong làm quan lớn, ban thưởng hậu hĩnh, khiến người đó cả đời hưởng vinh hoa phú quý!"

Cảm giác thấy Đường Vân Nhiễm tới gần, Dạ Kiêu Cửu cúi đầu nhìn ả như thể nhìn s·ú·c· ·v·ậ·t.

Mộ Dung Nhược Hồng quyết tâm trừ bỏ nữ nhân khiến người ta chán ghét này. Còn an nguy của Vân Tiện nhàhắn... Quênđi, trước tiên cứ trừ bỏ Đường Vân Nhiễmđãrồinóisau... Nếu để cái u ác tính này đến ngày mai vẫn có thể nhìn thấy mặt trờithìcả đời hai huynh muộihắnchẳng phảisẽbị nữ nhân này áp chế sao?

Mộ Dung Quân Thương dùng khăn che miệng, sau khi ho khan vài tiếng mới thản nhiênnóivới Mộ Dung Nhược Hồng:"Bệ hạ, ngài là hoàng đế của Tiêu quốc,hắnlà quốc chủ Trần quốc, hai người có thân phận ngang hàng, ngàikhôngcần hạ mình mà biểuhiệnra nhiều cảm xúc với quốc chủ Trần quốc."

Đường Tứ Tứđangngồi trong xe ngựathìcảm thấy bụng mình dâng lên cảm giác đau đớn. Thanh Nhi hầu hạ bên cạnh pháthiệnsắc mặt nàngkhôngbình thường, vội hỏi thăm:"Nhị tiểu thư, có phải tiểu công tử lại đá ngườikhông..."

Dạ Kiêu Cửu cười lạnh, cặp mắt hoa đào lộ vẻ mỉa mai quỷ mị:" hoàng đế Tiêu quốc quả nhiên là phế vật như lời đồn đại. Ngày hôm nay ta được nghiêm chứng qua liền cảm thấy vô cùng vui vẻ."

Dạ Kiêu Cửu đeo mặt nạ, thân ảnh quỷ mị đứng sừng sững trong vòng vây. Đôi mắt đào hoa tà mị liếc nhìn thương tíchtrênngười Đường Vân Nhiễm, nhìn thấy máu tươiđãthấm ướt sũng ngực áo của Đường Vân Nhiễm,hắnnhếch khóe miệngkhôngthèm để tâm.


Editor: Jun

Đường Vân Nhiễm trước kia luôn tự cho mình thanh cao, giờđãngã xuống đất ôm bụng thống khổ, ảkhôngngừng tuôn ra lời lẽ dơ bẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cứu ta...khôngta c·h·ế·t mất..." Ả cắn cánh môi, thống khổ gian nan mớinóira được mấy câu.

"Quốc, quốc chủ... Cứu ta... Ta nhất địnhsẽgiúp ngài... hồi báo..." Gương mặt xấu xí của Đường Vân Nhiễmđãsớm nhiễm đầy máu khiến ả càng thêm xấu xí dọa người.

Mộ Dung Nhược Hồngkhôngcam lòng quay đâu nhìn thoáng qua xe ngựa của Đường Tứ Tứ nhưng vân thu binh hồi cung.

Đường Vân Nhiễmđangtrọng thương đột nhiên cảm thấymộtbóng đen lướt qua trước mặt, ngay sau đó ả liền cảm giác bản thân được người khác ôm lên khỏi mặt đất, sau đó ả lâm vàomộttrận mê muội, ả ngửa mặt lênthìthấymộtkhuôn mặt đeo mặt nạ.

"Thanh Nhi, mau cho xa phu đánh xe, ta sắp sinh..." Đường Tứ Tứ đỡ lấy bụng quả quyết lệnh Thanh Nhi.

"Theo như lời Trần quốc chủnóithìhoàng thất Tiêu quốc chúng ta ti bỉ vô sỉ thích nhất việc ỷ vào nhiều người mà h**p đáp kẻ yếu. Vậy Trần quốc quốc chủ cũng dùng phương pháp ti bỉ b·ắ·t· ·c·ó·c Trì quốc công Tiêu quốc, vậy việc nàythìphảinóinhư thế nào? Bản vương thựcsựkhôngnghĩ ra...

"Mộ Dung quốc chủ,hiệntại Cửu Thiên Tuếđangở Trần quốc xa xôi, Nhiếp chính vươngthìcó thể c·h·ế·t bất đắc kì tử bất cứ lúc nào,hiệntại Tiêu quốc chỉ có thể trông cậy vàomộtmình ngài.thậtđáng tiếc! Để chomộtkẻkhôngcó bản lĩnh như ngài ngồitrênngai vàng hoàng đế, đối với ngài mànóicũng làmộtloại tra tấn. À còn nữa, ta có lòng tốtnóicho ngàimộttin tức, ngày mai đại quân Trần quốc chúng tasẽđánh hạ thành trì Quỳnh Châu. Có khả năng mấy tháng tới đây, hoàng đế Tiêu quốc ngàisẽphải hành lễ với Trần quốc chủ ta." Dạ Kiêu Cửu tràn đầy tự tin,khôngchỉ có Mộ Dung Nhược Hồng, cho dù là Mộ Dung Quân Thương,hắncũngkhôngđể vào mắt.

Mộ Dung Nhược Hồng vừa suy nghĩ xong liền thả mũi tên trong tay, mũi tên nhọn xé gió mang theo tất cảyêuhận tình cừu bắn tới Đường Vân Nhiễm.

Mà saumộttrận gà bay c·h·ó chạy, tất cả lại khôi phục cục diện giương cung bạt kiếm. Dạ Kiêu Cửu hoàn toànkhôngđể hoàng đế Tiêu quốc Mộ Dung Nhược Hồng vào trong mắt.

Mộ Dung Quân Thương cũngkhôngvì lời thăm hỏi của Dạ Kiêu Cửu mà thay đổi thái độ. Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng,nói:"Trần quốc chủ, bản vương chính là Nhiếp chính vương của Tiêu quốc...hiệntại ngàiđangở Tiêu quốc, theo lễ tiết,khôngphải ngài nên chủ động thăm hỏi ân cần hoàng đế Tiêu quốcmộttiếng hay sao?"

Mộ Dung Nhược Hồng cũng hiểurõđược lờinóicủa Mộ Dung Quân Thương,hắnlập tức ưỡn ngực, thu hồi cảm xúc kích độngtrênmặt, tận lực giả bộ bình thản.

mộtbàn tay của Đường Vân Nhiễm đặttrênbụng, tay kiathìbám lấy góc áo Dạ Kiêu Cửu, thống khổ lẩm bẩm:"Van cầu ngài... Cứu tađi, ta nhất địnhsẽkhôngđể quốc chủ ngài phải hối hấn ngày hôm nayđãcứu ta..."

Thân thể của Mộ Dung Quân Thươngkhôngtốt cho nên khihắnb*n r* liên tục hai mũi tên hướng vào Đường Vân Nhiễm,hắnđãmệt đến nỗi toàn thân đồ mồ hôi lạnh.hắnthở phì phò rồi ho khanmộttrận kịch liệt.

Chương 197: Mộ Dung Quân Thương và Đường Vân Nhiễm, một mất một còn! (IV)

Ả thống khổ cuộn mình, sau đó từ từ tiến sát vào trong lòng Dạ Kiêu Cửu. Đượchắnôm thựcsựấm áp,hiệntại ả rất cần cái ôm ấm áp của nam nhân.

Bầu trời đầy sao lấp lánh, toàn thân ảnhẹbẫngđi, cảm giác c·h·ế·t chóc kinh hãi gần kề.

Mộ Dung Nhược Hồng ở bên cạnh nhìn thấy thế, trong mắthiệnlênmộtchútkhôngđành lòng,hắnnhướng mày,tiếp lấy cung nỏ từ trong tay Mộ Dung Quân Thương, khởi động cung nỏ nhắm vào Đường Vân Nhiễm.

Chờ khi Thanh Nhi quay lại lên xe ngựa, Đông Huệ Như ngồitrênxekhôngcó Đường Tứ Tứđãsớm bị dọa tới hôn mê. Thanh Nhi nhìn thấy gương mặt Đường Tứ Tứ có vẻ thống khổ, nàng hoảng sợ, cúi đầu quan sátthìthấy y bào dưới thân Đường Tứ Tứđãnhuốmmộtmảng máu, sắc mặt nàng hoảng hốt.

hắnnhanh chóng phân phó người đưa Mộ Dung Quân Thương trở về, Tiết thần y sai người báo cho Đường Tứ Tứmộttiếng, chung quyhắnkhôngđành lòng nên vẫnđitheo xem xét tình hình của Mộ Dung Quân Thương.

Dạ Kiêu Cửu hơi nhếch khóe miệng, trong cặp mắt đào hoa lộ vẻ khinh tiếu (khinh bỉ + chế giễu). (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Vân Nhiễm cảm thấy bản thận có nguy cơ phải c·h·ế·t, vì sống còn con mắt ả đảo qua đảo sau đó bènnóibừa:"Ta có thể giúp quốc chủ ngài... g·i·ế·t Đường Tứ Tứ."

"Đường đường là hoàng đế Tiêu quốc và Nhiếp chính vương, thế nhưng lại xuất động suốt đêm chỉ để đối phó vớimộtnữ tử tay trói gàkhôngchặt, người trong hoàng thất Tiêu quốc các ngài chẳng lẽ đều ti bỉ vô sỉ như vậy sao?"

Dạ Kiêu Cửu cườiyêudãnói. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nhị tiểu thư, người..." Thanh Nhi nhíu mày, biết chuyện Đường Tứ Tứ giao phó quan trọng, liền nhanh chóng xuống xe ngựa, sai người báo với Mộ Dung Nhược Hồng.

Cho dù trước đây hai người có thâm cừu đại hận, nhưng trướcmộtkhắc sinh mệnhhắnbị đe dọa, Mộ Dung Nhược Hồng vẫn có chút thương hại.nóithế nàothìnói, dù sao Mộ Dung Quân Thương cũng là người sắp c·h·ế·t, cũngsẽkhôngthể tranh đoạt cùnghắn. Việchắncó thể làm chính là giúphắnta trước khi chếtkhôngđến nỗi quá thống khổ...

"Nhiếp chính vương,đãnghe đại danh ngài từ lâu, hôm nay mới được diện kiến, xin bái kiến!"hắnchắp tay,nóivới Mộ Dung Quân Thương, còn với Mộ Dung Nhược Hồng, Dạ Kiêu Cửu xem nhưkhôngnhìn thấyhắn. Mộ Dung Nhược Hồng nhướng mày, đối với thái độ của Dạ Kiêu Cửukhônglộ ra hờn giận.

Nhưng mà...

Đêm nay, Mộ Dung Quân Thương hao phí nhiều tinh lực, nay nhìn thấy Mộ Dung Nhược Hồng bị Dạ Kiêu Cửu sỉ nhụckhôngcòn chút uy nghiêm.hắncó lòng muốn giúp Mộ Dung Nhược Hồng lấy lại chút mặt mũi nhưng thân thểhắngiờ đâykhôngcho phéphắncó thêm hành động kịch liệt.

Gió lạnh tiêu điều, giọngnóicủa Mộ Dung Quân Thương có chút suy yếu. Nhưngnóira câu này vẫn khiến mọi người trong sân xôn xao. Mộ Dung Nhược Hồng kích động hỏi Mộ Dung Quân Thương:"Tam ca, huynhnóihắnlà cái người Trần quốc từng cùng phụ hoàng tiếng xấu truyền xa - Dạ Kiêu Cửu?"

Dạ Kiêu Cửu khẽ lắc đầu, thái độ càng thêm khinh bỉ, cườinói:"Tiêu quốc chủ, làm sao bây giờ? Ta lại càng cảm thấy ngươi đúng là phế vật!"

Khóe miệng của Dạ Kiêu Cửu cong lên châm chọc, nhấc hai tay lên như muốn hất văng Đường Vân Nhiễm ra, Đường Vân Nhiễm bị dọa nhanh chóng bám chặt quần áo củahắn, liều mạngnói:"Quốc chủ, nếu hôm nay Đường Vân Nhiễm có thể sống sót, sau này cả đờisẽnguyện làm trâu làm ngựa vì ngài..." Mộ Dung Nhược Hồng thựcsựkhôngnhìn nổi nữa,hắngiơ cung nỏ trong tay lên, khởi động nhắm Dạ Kiêu Cửu mà bắn. Dạ Kiêu Cửu vẫn đứng bất động tại nơi đó. Mãi đến khi Mộ Dung Nhược Hồng bắn tên tới,hắndùng sức vung ống tay áo rộng về phía mũi tên, tên dài "ba"mộttiếng liền rơi xuống đất.

Dạ Kiểu Cửu cười, hỏi thămmộttiếng lấy lệ với Mộ Dung Nhược Hồng. Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy Dạ Kiêu Cửu trước mặt này còn kiêu ngạo cuồng vọng hơn cả Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc dám kiêu ngạo trước mặthắnbởi vìhắnta nắm quyền hành, có năng lực và ảnh hưởng lớn. Mà Dạ Kiêu Cửu chỉ làmộtngười Trần quốc lại dám hành xử như vậy trước người Tiêu quốc,hắnnghĩ mình là cái gì?

Dạ Kiêu Cửu ghé tai ả lạnh lùngnói:"Đợi chốc látđi. Nếu còn kêu tasẽkhôngcứu ngươi!"

"Hoàng thượng, Nhiếp chính vương... tình hình rất tệ... Chỉ sợkhôngqua khỏi..." Tiết thần y chẩn mạch, vẻ mặt nghiêm trọngnóivới Mộ Dung Nhược Hồng.

Đường Tứ Tứđangchuẩn bị lên xethìnghe thấy giọngnóità mị chỉ thuộc về Dạ Kiêu Cửu, nàngnóivới người đánh xe ngựa tạm thời chưa rờiđi. Nàng suy nghĩ, thấp giọngnóibên tai Tiết thần y cũngđangngồi trong xe ngựa. Tiết thần y vừa nghe xong, hai hàng lông mi lập tức dựng thẳng lên, nhanh chóng nhảy khỏi xe ngựa, chạy đến bên cạnh Mộ Dung Quân Thương,nóinhỏvài câu bên taihắn.

Giữa sân, Mộ Dung Quân Thương và Mộ Dung Nhược Hồng đột nhiên thấymộtngười đeo mặt nạ xuấthiện, hai người đều nghi hoặc. Sau khi nghe Tiết thần ynóixong, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương đột nhiên nhíu lại, dùng ánh mắt thâm trầm khó dò nhìn Dạ Kiêu Cửu.

"Thực có lỗi. Vừa rồi lời của ngươi và Đường Tứ Tứ ta đềuđãnghe được. Ta cảm thấyhiệntại ngươikhôngcó năng lực g·i·ế·t được nàng ta." Dạ Kiêu Cửukhônghề tránh né hay kiêng kị người Tiêu quốc, thản nhiênnóichuyện cùng Đường Vân Nhiễm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Tứ Tứ cắn răng chịu đựng đau đớn trong người,nhẹnhàngnóivới Thanh Nhi:"Ngươi phái ngườinóivới Hoàng thượng... Dạ Kiêu Cửu tuyệt đốikhôngcó khả năng chỉ đơn giảnmộtmình cùnghắntranh cãi. Có khả năng người củahắnchưa tới... Bảo Hoàng thượngkhôngcần giằng co vớihắn, bãi giá hồi cungđi..."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Mộ Dung Quân Thương và Đường Vân Nhiễm, một mất một còn! (IV)