Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Yên Vĩ Hồ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 256: Viên mãn không trọn vẹn!
Đưởng Hiểu Phù lại bày ra vẻ mặt tiểu nữ nhi rúc vào ngườihắn, cười khôn khéo lấy lòng.
Nàng rất thíchcô, mẹ của nàng mất sớm, cha của nàng bận việc chiếnsựnơi tiền tuyến cả ngày. Khi đócôcủa nàngkhôngngại vạn dặm xa xôi từ Ung Chau tới chăm sóc hai huynh đệ bọn họ. Sau này nàng cũng mấy lần được tới Ung Châu. Ở nơi đó, nàng cũng đượccôchăm sóc tận tình. Khác với đại tộc thế gia khác, ba nhà Quân gia, Trì gia, Đường gia có quan hệ thân thiết, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đứanhỏcủa ba nhà cũngkhôngtranh giành lợi ích tr*n tr**, cũngkhôngbởi vì lợi ích mà trở mặt nhau hay làm chuyện gì tổn hại đến mọi người.
Mở bầu rượu, đem rượu hoa quế nghiêng về phía bia mộ, vẻ mặthắnbuồn bã đau thương,nói:"A Tự, các con phảiđixa nhàmộtchuyến. Nàng ở dưới suối vàng nhất định phải phù hộ cho chúng thuận buồm xuôi gió."
Đáp lờihắnchỉ có hai cây Mai bị gió thổi xào xạc, năm đó thê tửhắntự tay chăm sóc hai cây mai này, nay cây mai cũngđãnở hoa khiến ngôi mộ lạnh lẽo thê lương càng thêm bi lãnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong trí nhớ Đường Tử An,hắncũngđãlâu chưa gặp tỷ tỷ. Nămhắnmười ba mười bốn tuổi,khôngcó hiểu biết, luôn ảo tưởng cómộtngày có thể trở thànhanhhùng đỉnh thiên lập địa, bảo vệ tỷ tỷ của mình. Nhưng thời gian trôi qua,hắntừmộtthiếu niên ngây thơ giờđãtrung nhiên. Nhưnghắnvẫn còn nhậnsựquan tâm của tỷ tỷ mình.
"A Tự, lần trước ta từngnóita nhờ tỷ tỷ của ta tìm người thành thân với Mộ Nhi và Phù Nhi. Trong thư tỷ tỷ dặn riêng ta nhất định phải mang hai đứa cùngđiUng Châu. Ta nghĩ tỷ tỷ của ta nhất định làđãcó tin tức tốt rồi."
Mấy năm nay Đường Tứ Tứkhôngít lần sai người mang quà tới biên cảnh. Tính toán thời gian cũngđãhai ba năm nàngkhônggặp hai cháu. Bây giờ biết bọn họ đếnthìchẳng còn quan tâm gì hết, tự mình ra ngoài sảnh tiếp đón.
Mùa xuân ở phía bắc. Gió Bắc lạnh giá gào thét cắt lên da thịt đau đớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
...
Đường Tử An cũngkhôngbiết bản thân ngồi ở trước bia mộ bao lâu. Khihắný thức đượcthìtrờiđãkhuya, bầu trời đen kịt lại bắt đầu rớt xuống những bông tuyết trắng xóa. Bông tuyến dừngtrênngườihắnsau đó tan ra, khiến làn da lạnh lẽo.
hắnkhôngphải hán tử si tình, chẳng quahắncảm thấytrênđời nàysẽkhôngbao giờ có người thích hợp vớihắnbằng nàng.hắnkhôngthành thân, con của A Tự vàhắnsẽkhôngphải có huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ. Mặc dù huynh muội bọn chúngkhôngcó đượcyêuthương của mẫu thân nhưngsẽcó tất cảyêuthương của phụ thân.
Sau khi nàng chạy xa, Đường Mộ Tuân thu lại quạt:"Cha, cha cũngđãlâu chưa gặpcô, hay là để con trông coi nơi này giúp cha, cha cùng Hiểu Phùđiđến Ung Châuđi."
Hai ngườikhônghẹn mà cùng mang tâm trạng nặng nềđitới Ung Châu.
Đường Tử An nhìn vùng đất rộng lớn bị tuyết trắng bao trùmnói:"Mộ Tuân, buổi tối con sắp xếp lễ vật, ngày mai cùng Hiểu Phùđitới Ung Châuđi."
"Cha, trong thưcôviết gì vậy?" Đường Hiểu Phù tò mò hỏi han.
đãtừng có người hỏihắnvì saokhôngđibước nữa?
Đường Tử An bịsựngốc nghếch của nàng làm cho tức cười,hắnlắc lắc đầu, buồn bãnói:"nóibậy! Nữ hài tửkhônglấy chồngsẽbị người tanóiranóivào. Hơn nữa, nữ nhi của Đường Tử An ta sao có thể kém hơn người khác, nữ nhi nhà người ta có thể gảthìnữ nhi của ta vì saokhôngthể gả ra ngoài?"
Thê tử củahắnlà nữ nhi của tộc trưởng bộ lạc Khương. Nàng cứuhắnmộtmạng, sau này hai người kết làm phu thê, cùng nhau ở luôn biên quan. Đại khái vì đời sống quân doanh ảnh hương nên sau khi thành thân vợ chồng bọn họ vẫnkhôngcó con nối dòng. Đợi vài năm sau, thê tử củahắnmời sinh chohắnmộtnammộtnữ.
khôngcòn cách nào khác, cuối cùng nhị lão bọn họ cũng chặt đứt tâm tư làm chohắntái giá.
Đường Tử An đưa tay khẽ vuốt chòm râu, cười ngăn:"Được rồi, huynh muội hai conkhôngnên ồn ào. Mộ Tuân, con đừng trêu muội muội con nữa, mau đưa thư cho ta xemđi."
Với nữ nhi nàythìhắnthựcsựhết cách.
Đường Tử An thở dài, lại mang vẻ mặt hận rèn sắtkhôngthành thép,nói:"Ta như thế nào mà lại sinh ra nữ nhi như con và ca ca của con,mộtđôi chỉ biết làm ta tức giận."
Đường Tử An đứng lên, phủi tuyếttrênngười rồi lại ngắm mãi hai chữ "ái thê"trênbia mộ.
Kỳ thực như bây giờhắncũng thấy rất tốt rồi. Chuyệnhắnvui thích chính là nhìn hai con thành gia lập nghiệp, sinh mệnh củahắncũng coi như là "viên mãn" dùkhôngđược trọn vẹn!
Lờinóiuy nghiêm của Đường Tử An vừa dứtthìphó tướng bên cạnh ôm quyền lĩnh mệnh lui xuống.
Khikhôngcó người khác, Đường Tử An liền ngồi xổm trước phần mộ, si ngốc nhìn bia mộ.
"Thời giankhôngcòn sớm nữa, hai con mauđiđi." Đường Tử An nhìn chăm chú bia mộ trước mặt,nóivới hai người con phía sau lưng:"Ta muốn nán lạinóivới mẫu thân các con mấy lời..."
Đường Tử An gật gật đầu, Ung Châu và biên quan cách nhau vạn dặm. Mấy ngày hôm nay, ở biên quan lại có tuyết rơikhôngngừng, cho nên Trường Giang va Hoàng Hà đều đóng băngkhôngthể thông hành.hiệnbọn họ nhận được thư, muốn tới kịpthìcó hơi muộn rồi. Nhưng dù thế nào cũng là đại hôn của cháugáihắn, bọn họ cũngkhôngthểkhôngphái ngườiđichúc mừng.
Khóe miệng Đường Tứ An chứa đựng ý cười, đem phong thưtrêntay đưa cho Đường Mộ Tuân, Đường Mộ Tuân mở thư ra xem. Đường Hiểu Phù cũng tò mò tiến lên.
Đường Tử An mặc áo giáp màu vàng đứng ởtrênđầu tường thành, mắt nhìn về xa xa. Cáchmộtdòng sông, đối diện là quân doanh Trần quốc bị bao phủ băng tuyết.
Đường Tử An lắc đầu:"khôngcần đâu. Các con còn trẻ tuổi sau nàysẽcònđixa.mộtngày kia ta giàđikhôngđánh trận được nữasẽđiUng Châu, hàng ngày đều ở nhà củacôcon để cho dượng con tức c·h·ế·t."
Đường Tử An nhìn lại, đứng trước mặthắnlà tiểu nữ nhi Đường Hiểu Phù. Nữ nhi mười ba mười bốn tuổi nhà người khác đều thích thêu thùa hay vẽ tranh. Nhưng nữ nhi nhàhắnthìlại say mê võ nghệ, khi bảy tám tuổiđãở trong quân doanh lăn lăn lộn lộn,hiệnđãlớn mà vẫnkhôngcó ý muốn lập ra đình, suốt ngày chỉ thích cùng binh lính trong quân doanh luận bàn tỷ thí võ nghệ.
Trăngđãlên cao, trong phòng khách của Quân gia vô cùng náo nhiệt. Khi bọn họ dùng bữa đượcmộtnửathìquản gia đến bẩm báo Đường thiếu gia và Đường tiểu thư tới.
Cũng mayhiệntại con của bọn họ đềuđãtrưởng thành rồi, cũng mau tới thời điểm thành gia lập nghiệp.
"Cha, chúng conđirồi người phải chăm sóc bản thân cho tốt!" Đường Hiểu Phùnóicầm lấy roi giục ngựa rờiđi. Đường Mộ Tuân đuổi theo sau.
Ba ngày sau,hắnôm nữ nhikhôngngừng khóc nhìn linh cữu của nàng đặt xuống lòng đất, vào lúc đó tâmhắnđãhóa tro tàn.
Sau này, Đường Tử An đưa nhạc phụ nhạc mẫu củahắntới Tiêu quốc. Mấy năm nayhắnvẫnkhôngtái giá, cũngkhôngcó di nương hay thông phòng... Nhạc phụ nhạc mẫu củahắncũng từng uyển chuyển nhắchắntái giá, nhị lãokhôngngại nhưng Đường Tử An vẫnkhôngchịu. Nhị lão cũng làm trung gian tạo cơ hội chohắngặp mặp với nhữngcônương thích hợp nhưng Đường Tử An vẫn cự tuyệt.
"Cha, vậy người bảo trọng." Đường Mộ Tuân kéo Đường Hiểu Phù rờiđi. Hai người lên ngựa, trước khiđiquay đầu nhìn bia mộ của mẫu thân và phụ thânđangquỳ gối. Sắc mặt của hai người cũng dần trở nên nặng nề. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cha! Biểu tỷ lập gia đình!" Đường Hiểu Phù nhanh chóng đọc lướt qua thưmộtlượt, lập tức kêu lên. Bộ dáng nàng kinh hô lập tức trêu chọc Đường Tử An, Đường Hiểu Phù lập tức thu lại tươi cười khoa trươngtrênmặt, hơi nhe răng cười làm bộ thục nữ duyên dáng.
Đường Hiểu Phù nghe thấy làm mai cho mìnhthìhai gò má nàng ửng hồng, thẹn thùng nhăn nhó:"Cha à,khôngphải con từngnóivới người làkhônglấy chồng rồi sao. Con muốn cả đời đều ở cùng với người."
Đường Tử An v**t v* đầu nàng, trong mắt tràn đầy vẻ từ ái:"Hiểu Phù, ta mới viết thư bảocôcon mai mối giúp con. Cũng đượcmộtthời gian rồi,côcon cũngsẽnhanh có tin tức." Khi Đường Tử An được mười lăm tuổiđãbị Trì Lệ Dập đưa vào trong quân doanh huấn luyện. Từ đó về sauhắntừmộtbinh lính bình thường thăng lên chức đại tướng quân, trong quá trình đó cũngđãtrải qua rất nhiều trận chiến tàn khốc.
"Cha! Cha cũngkhôngphảikhôngbiết nữ nhi chỉ biết múa thương, đâu có biết cầm kim chỉ. Cha bảo con thêu bức mẫu đơn kiakhôngphải là làm khó con sao?" Đường Tiểu Phù cười khan, thuận tiện cả người tiến lên bám lấy cánh tay Đường Tử An, gương mặt ngây thơ vô tội.
Thư này được gửi từ thành Ung Châu tới là thưcôcủa hai huynh muội bọn họ gửi đến.
Đường Mộ Tuân cười khẽ, đem phong thư trong tay giao cho Đường Tứ An. Đường Hiểu Phù làm mặt quỷ vớihắn,nóiđểu:"Trờithìlạnh mà lạiđicầm quạt,thậtlà thúi!"
Editor: Jun
Nếu hỏihắnchuyện vui nhất trong đời này là gì? Câu trả lời chắc chắn là khi phụ thân của nàng đồng ý gả nàng chohắn. Mà việchắnhối tiếc nhất chính là vào giờ khắc kết thúc sinh mạng của nàngthìhắnđangở chiến trường g·i·ế·t địch.
"A Tự, nàng ở dưới đókhôngcần phải lo gì cả. Tasẽchăm sóc hai con tốt nhất." Trong lòng Đường Tử An nặng nề lạ thường,hắndừng lạimộtchút, sau khi bình phục lại tâm tình mới miễn cưỡng bày tamộtnụ cười, dịu dàngnói:"A Tự, khi nào có thời gian tasẽtrở lại thăm nàng. Nàng bảo trọng."
Đường Hiểu Phù thẹn thùng tiến lên muốn lấy thư lại bị nam nhân kia tránh được. Đường Hiểu Phù đuổi theo cũngkhônglấy được phong thưtrêntay nam nhân.
Gió lạnh thổi vù vù khiến chiến bào của Đường Tử An báy phấp phới. Bóng dáng phó tướng vừa mới biến mất ở bậc thang tường thànhthìbên tường thành liền cómộtbóng dáng nhanh nhẹn xuấthiện.
Hai người cưỡi ngựađiđượcmộtđoạn xa lại ngay lại nhìn bóng dáng phụ thân bọn họ mờ nhạt trong tuyết trắng xóa.
"Tướng quân, gần đây hoàng đế Trần quốc Dạ Thiếu Tân bệnh, cả Trần quốc lo lắng thấp thỏm. Mạt tướng đoán Trần quốcsẽkhôngdám phát binh đánh Tiêu quốc chúng ta." Phó tướng trung niên đứng bên cạnh Đường Tứ An cao giọngnói.
"A Tự, mùa xuân ở đây rất lạnh. Nàng ở đó nhất định phải chịu lạnh... Nếu bình thường ta đốtkhôngđủ tiền giấy cho nàngthìnàng phải báo mộng cho ta biết..."
Những người khác cũng vui mừng đứng dậy khỏi chỗ ngồi tự mìnhđira ngoài chào đón.
Sắc mặt hơi trầm xuống, Đường Tử An bình tĩnh hậnkhôngthể rèn sắtkhôngthành thép giáo huấn:"Takhôngphải bảo con ở nhà thêu bức hoa mẫu đơn hay sao? Tại sao lại chạy tới đây?"
Đường Hiểu Phù bĩu môi,nói:"Cha, nam nhân có cái lợi ích gì. Cha nhìn con xem,hiệntại những đại lão gia trong doanh kia đánh nhau cũng chưa chắcđãlà đối thủ của ta. Những chuyện nam nhân làm con cũng có thể làm được. Tại sao con phải gả chomộtnam nhân còn yếu hơn cả con? Cha à, conkhônglấy tướng công đâu."
đibộ rờiđi, ngựa củahắnthấyhắnđitới thi tiến về phíahắn. Đường Tử An nhảy lên yên ngựa, thúc ngựa rờiđi.
Hoàn!
Đường Mộ Tuân xem xong thưthìđem thư gập lại lại bỏ vào trong bao thư. Sau đó,hắnlại phe phẩy cây quạtnóichậm rãi:"Cha, thư này bị trì hoãn vài ngàytrênđường.hiệnchúng ta mới nhận được thư, nếu muốn tới đúng ngày thành thân của biểu tỷ ở Ung Châuthìhơi khó..."
Đường Tử An cười:"Nữ hài tử nhà nào lạikhônglập gia đình." (đọc tại Qidian-VP.com)
"TasẽđiTrần quốc, chẳng may Trần quốc đột nhiên phát binhthìphải làm sao?" Đường Tử An cười vỗ vỗ bả vai Đường Hiểu Phù, nhìn thấy Đường Hiểu Phù vìhắnnóivậy mà khóe miệng rũ xuốngthìhắnlại đùa giỡn:"Hiểu phù,trênđườngđinhớ ngoan ngoãn nghe lời ca ca. Đến Ung Châu cũng nhớ phải nghe lờicôcủa con. Ở đấy thêm ít ngày, tốt nhất là ở đến khicôcon tìm cho con đượcmộtnam nhân trong sạch rồi mới trở về."
Đường Mộ Tuân chỉ lớn hơn Đường Tiểu Phù hai tuổi, từnhỏhắnđãtrở thành thủ hạ của Đường Tử An. Cuộc sống trong chiến tranh tàn khốc cũngkhôngkhiếnhắntrở lên thô kệch,hắnanhdũng trầm ổn liên tiếp khiến đich quân phải thất bại. Lúc rảnh rỗi,hắntinh thông cầm kỳ thư họa, tướng mạo củahắnlại tuấn mỹ. Bình thường thích nhất là cầm quạttrêntay, dân chúng đều gọihắnlà "Ngọc diện hồ ly".
Hai tán Mai trước mộ lặng yên đón gió lạnh xôn xao. Hương thơm theo gió bay xa.
Đường Tử Ankhônghề để ý tới hai người đùa giỡn,hắnmở phong thưthìthấy ngay chữ viếttrênthư quả nhiên là của đích tỷ Đường Tứ Tứ.
Đường Hiểu Phù và Đường Mộ Tuân ngày đêm chạyđi, nửa tháng sauthìrốt cục hai người đến được thành Ung Châu. Chỉ là bọn họđãbỏ lỡ đại hôn của Quân Úc Bảo. Nhưng cũng may bọn họ đến đúng ngày Úc Bảo lại mặt.
hắnvà thê tử quá cố củahắnkhôngcómộttìnhyêuoanh oanh liệt liệt, chuyện tình xưa của bọn họ rất bình thường. Khihắnbị thươngtrênchiến trường đượcmộtnữ tử của dân tộc Khương cứu. Sau đó chàng hữu tình nàng có ý. Sau nàyhắncưới nàng làm thê tử, nàng coihắnlà ông trời.
Đôi mắt sắc bén bức người của Đường Tử An vẫn nhìn dòng sông xa xa phía đối diện.mộtlát sau,hắnmới thu hồi tầm mắt, dặn dò phó tướng bên cạnh:"Tâm tư Dạ Thiếu Tần cũngkhônghề đơn giản hơn so với phụ thân củahắn. Mấy năm nay chúng ta cũngkhôngít lần bị người Trần quốc gây khó dễ. Năm nay thời tiết ẩm ướt hơn so với năm qua, mặc dù Dạ Thiếu Tần tuyên bố với bên ngoài thân thể ốm bệnhnhẹnhưng có thể chỉ là kế sách dương đông kích tây củahắnmà thôi. Khoảng thời gian này, phòng thủ của chúng ta vẫnkhôngđược buông lỏng, ngươi truyền lệnh xuống các tướng sĩ chớ có buông lỏng cảnh giác để kẻ địch có cơ hội lợi dụng."
"Cha, chúng con đềuđivậy còn người?" Đường Hiểu Phù cắn cắn cánh môi.
Khihắnđại thắng vô cùng vui mừng trở về nhàthìthân thể của nàngđãhoàn toàn lạnh băng...
"Cha à, nếu cha nhất định ép con gảthìcon đâynóicho người biết, con muốn gả cho người có thể cưỡi ngựa thắng con, thuật bắn tên cũngkhôngđược thua kém, kiếm pháp phải cao siêu hơn con, giống như cha vậy..." Đường Hiểu Phủ còn muốnnóiđiều gì nữathìchỗ bậc thang tường thành cómộtnam tử trẻ tuổiđitới. Nam nhân kia mặcmộtthân áo trắng, trong tay cầmmộtcây quạt giấy tinh xảo, đó làmộtcông tửkhônghề nhiễm chút hỗn loạn dù trong thời đại đen tối.
"A Tự, gần đây phu quân nàng lại huấn luyện đượcmộtchi kỵ binh. Chi kỵ binh này có sức chiến đấu hết sức cường hãn, phu quân của nàng có phải là rất giỏi haykhông?"
Nàng ở cùnghắntrong hoàn cảnh máu tanh g·i·ế·t chóc suốt chín năm.hắntừng nghĩsẽcả đời năm lấy tay nàngkhôngrời. Chỉkhôngngờ ông trờikhôngcho phu thê bọn họ may mắn đó. Sau khi nàng sinh hạ nữ nhi củahắnthìvĩnh viễn nằm trong phần mộ lạnh băng.
Nhưng thê tửhắnsau khi sinh xongthìmất máu quá nhiều, khó sinh mà c·h·ế·t.
hắnđitới trước mặt Đường Tử An và Đường Hiểu Phù, cười thản nhiênnói:"Muội muội, trước chađãđể ta viết thư chocô, bảocôgiúp muội tìmmộtphu quân tốt.hiệnđãcó thư hồiâmcủacô, xem ra muội muội của tasẽnhanh thành thân."hắnnóixongthìcố ý cầm quạt phẩy phẩy mấy cái, tay còn lại lấy từ trong tay áo ramộtphong thư.
Ngày hôm sau, Đường Hiểu Phù và Đường Mộ Tuân thu thập hành lý xong, Đường Tử An dẫn hai người đến mộ thê tử quá cố củahắn. Hai người con đứng trước bia mộ vái ba cái. Trong tay Đường Tử An cầmmộtbầu rượunhỏ, trong bầu rượu chứa loại rượu hoa quế thê tửhắnthích nhất.
Đường Mộ Tuân im lặng gật đầu.
"Cha à, conđãnóirồi cả đời này consẽkhônggả, cả đời nàysẽluôn ở bên cạnh cha." Khuôn mặt Đường Hiểu Phù thẹn thùng mà đỏ ửng, hét to chạy mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 256: Viên mãn không trọn vẹn!
Ngựa rờiđiliền để lại dấu chân ngựathậtdàitrênđường. Bầu trời tuyết rơi nhiều,khônglâu sau, tuyết trắng bao trùm lên dấu chân ngựa.
Mẫu thân bọn họđãrađinhiều năm nhưng phụ thân vẫn luôn trông coi phần mộ cẩn thận.
Đường Mộ Tuân cười.
Đường Tử An đột nhiên nghĩ tới cái gì lại nhắc nhở:"À đúng rồi, ngày mai các con lên đườngthìnhớ đến mộ của mẫu thân thắp hương.khôngthìmẫu thânsẽnhớ các con lắm đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.