Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Chương 14
Trước đó, họ thỏa thuận với nhau rằng sau khi kết hôn, họ sẽ trở về Băng thành để chào lễ với ba mẹ cô.
27.
Anh nhớ Giang Hoài từng nói với anh rằng cô đã mười năm không quay trở về Băng thành.
Giọng nói của Giang Hoài đánh thức Lục Thần Phong, anh nhìn Giang Hoài trước mặt, đôi mắt dần đỏ lên, cổ họng nghẹn lại, hồi lâu vẫn không nói được lời nào.
28
Khi nhìn rõ hoàn cảnh trong phòng, Lục Thần Phong càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng.
"Lục Thần Phong, đừng ngủ nữa, thầy giáo gọi anh kìa!"
Lúc này, Giang Hoài đưa tay đẩy đẩy anh, thấp giọng nói: "Thần Phong, mau đứng dậy đi, thầy mà tức giận thì xong luôn đó!"
Lúc này, Giang Hoài vẫn đang nhỏ giọng an ủi anh.
Khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên, anh vẫn cảm thấy như mình đang ở một thế giới khác vậy.
Hơi ấm từ người Giang Hoài truyền vào cơ thể Lục Thần Phong nhưng không truyền tới được trái tim anh.
Anh sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ siêu thực mà anh đang mơ mà thôi.
Chương 14: Chương 14
Mặc dù giọng nói cố gắng đè nén âm lượng đến rất nhỏ, nhưng anh vẫn có thể nhận ra đó là giọng của Giang Hoài.
Lục Thần Phong vừa nói xong, Giang Hoài liền đưa tay sờ trán anh, lẩm bẩm nói.
Lục Thần Phong nắm tay Giang Hoài đi trên đường, nỗi bất an trong lòng anh cũng vơi đi phần nào.
Đột nhiên, anh như nghĩ ra điều gì đó và véo mạnh cánh tay mình.
Vì căn hộ nằm ở tầng cao nhất lại không có thang máy nên giá thuê rất rẻ, vì vậy hai người mới quyết định thuê.
Ở kiếp trước, sau khi Giang Hoài mất, anh đã tìm hiểu rất nhiều về bệnh lupus ban đỏ.
Khuôn mặt Giang Hoài lập tức đỏ bừng, đưa tay đẩy Lục Thần Phong ra.
"Anh không bị sốt, sao hôm nay anh lại cư xử lạ thế?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đó là một ngôi làng nằm giữa núi, cạnh bên bờ nước.
Lục Thần Phong quyết tâm kiếp này sẽ chăm sóc thật tốt cho Giang Hoài, không thể để cô mắc phải bệnh này nữa.
Hai ngày sau, Lục Thần Phong đem theo tro cốt của Giang Hoài lên chuyến bay đến Băng thành.
Ngay khi giáo viên toán học ở nơi cao trên bục giảng dứt lời, toàn bộ sinh viên trong giảng đường đều bật cười.
"Mặc dù ngôi nhà này ở tầng cao nhất nhưng giá lại rẻ. Chúng ta sẽ sống tạm ở đây trước, khi nào có nhiều tiền hơn thì chuyển đi."
Cảnh tượng bên trong phòng khiến Lục Thần Phong vừa cảm thấy quen thuộc lại vừa rất xa lạ, dường như không có gì thay đổi.
Trong quãng thời gian còn lại của tiết học, Lục Thần Phong ngồi sắp xếp lại tất cả thông tin trong đầu.
Nói xong, cô nhìn Lục Thần Phong rồi chậm rãi nói.
Lúc đầu họ chỉ coi nơi này là nơi ở tạm thời, nhưng ai biết rằng nó sẽ trở thành nơi ở cố định của Giang Hoài trong suốt quãng đời còn lại.
Lục Thần Phong ngăn cô lại, vừa định nói thì bị Phương Ngữ Tình lên tiếng cắt lời trước.
"Thần Phong, mọi người đang nhìn kìa, anh buông tay ra trước đã."
Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh trở về khách sạn, nằm trên giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà với đôi mắt vô hồn.
Giang Hoài giật mình vì cái ôm bất ngờ của Lục Thần Phong.
Chẳng mấy chốc, hai người quay trở lại căn nhà thuê ở tầng cao nhất.
Anh thật sự đã quay trở về khoảng thời gian mười năm trước!
Giang Hoài thoát khỏi vòng tay Lục Thần Phong, khi ngẩng đầu lên thì bắt gặp sự tan vỡ trong mắt Lục Thần Phong, cô sững sờ tại chỗ.
Mặc dù cảm xúc xung quanh đều chân thật như vậy, nhưng Lục Thần Phong vẫn không thể tin được.
Lục Thần Phong liên hệ với nhà tang lễ ở địa phương và chôn tro cốt của Giang Hoài bên cạnh ba mẹ cô.
Phần lớn sinh viên trong hội trường đều chưa rời đi, thấy hai người ôm nhau, có người bắt đầu trêu chọc.
Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ngồi trong lớp học đại học, mọi thứ đều rất đỗi quen thuộc.
Nói xong, Phương Ngữ Tình mỉm cười ngọt ngào với Lục Thần Phong: "Được rồi, cảm ơn anh Lục, em đi đây."
Nhưng Lục Thần Phong lại không nghe được gì cả, cảm thấy càng lúc càng bất an hơn.
Lục Thần Phong nhìn chằm chằm Phương Ngữ Tình hồi lâu rồi chậm rãi nói.
Lục Thần Phong vùi đầu vào cổ Giang Hoài, giọng nói run rẩy: "Giang Hoài, anh rất nhớ em."
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh nghe thấy có người gọi tên mình bên tai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh cứ ngỡ mình lại đang trong mơ, nhưng khi mở mắt ra, anh phát hiện cảnh tượng trước mắt rất rõ ràng, không giống như là mơ.
Giang Hoài thu dọn đồ đạc xong, thấy Lục Thần Phong vẫn ngồi ngây ngốc trên ghế, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Lục Thần Phong ôm chặt Giang Hoài, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô.
Vội vàng hỏi: "Thần Phong, xảy ra chuyện gì vậy? Nói em biết đi, chúng ta cùng giải quyết, anh đừng khóc." (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi hạ cánh, làn gió mát lạnh len lỏi qua người Lục Thần Phong, thổi bay sự mệt mỏi của chuyến đi.
Giang Hoài bị Lục Thần Phong kéo đi về phía trước, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy hôm nay Lục Thần Phong có gì đó không ổn.
"Đừng căng thẳng quá, chúng ta chỉ mới là sinh viên năm nhất và vẫn còn nhiều thời gian."
"Vậy anh thất thần là vì chuyện chỗ ở sao, em còn tưởng anh có chuyện gì giấu em nữa chứ?"
"Được rồi, mọi chuyện đều phải cẩn thận, chăm sóc bản thân là quan trọng nhất, nếu có chuyện gì thì cứ việc gọi cho anh.”
Không phải anh đang ngủ trưa trên giường ở khách sạn sao, tại sao lại đột nhiên xuyên không quay trở về mười năm trước?
Ngôi nhà họ đang thuê chính là ngôi nhà mà Giang Hoài đã thuê hơn mười năm ở kiếp trước.
"Tiểu Hoài, chúng ta dọn nhà thôi."
Thấy thái độ của anh thành khẩn, thầy giáo toán nghiêm mặt dạy dỗ thêm vài câu nữa rồi mới cho anh ngồi xuống.
Lục Thần Phong còn chưa kịp phản ứng lại thì thanh âm giận dữ của giáo viên dạy toán trên bục giảng đã vang lên.
Giáo viên toán đứng trên bục giảng vô cùng tức giận khi thấy Lục Thần Phong vẫn ngồi bất động trên ghế, nhìn chằm chằm vào Giang Hoài.
Cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, Lục Thần Phong từ từ chìm vào giấc ngủ.
Anh quay về khoảng thời gian học kỳ thứ hai của năm nhất đại học. Hai người đã ở bên nhau được nửa năm và vừa thuê một căn nhà gần trường vào tháng trước để thuận tiện cho công việc bán thời gian của họ.
Ngay khi vừa mở cửa, một mùi ẩm mốc bay đến.
Chỉ còn lại một vài hộ gia đình trong làng còn sinh sống, hầu hết các ngôi nhà đã sụp đổ từ lâu do xuống cấp và không có người ở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho dù đây là giấc mơ hay thực sự sống lại, anh sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm tương tự nữa.
Lúc này Lục Thần Phong còn đang hoài nghi có phải bản thân đang nằm mơ hay thật sự đã quay về mười năm trước.
"Lục Thần Phong, anh nghĩ là bản thân đang mơ à? Lại còn tự nhéo bản thân một cái nữa?"
Đau quá, đây không phải là mơ!
Sau nhiều lần hỏi thăm, cuối cùng Lục Thần Phong cũng tìm được địa chỉ quê nhà của Giang Hoài.
Bất kể đó có phải là mơ hay không, lần này, anh quyết tâm viết lại kết cục của hai người.
"Thần Phong, sao hôm nay anh lại mất tập trung thế? Có chuyện gì vậy?"
Lục Thần Phong cảm nhận được bàn tay của Giang Hoài chạm vào da thịt mình, nhiệt độ lòng bàn tay cô nóng bừng.
Sau khi Phương Ngữ Tình rời đi, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại một mình Lục Thần Phong.
Đây chắc chắn không phải là mơ, trong mơ sẽ không bao giờ có thể chân thực đến như thế.
Nghe vậy, Lục Thần Phong mới sực tỉnh, nhanh chóng đứng dậy xin lỗi, sau đó trả lời kết quả một cách rõ ràng và hợp lý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bây giờ, anh ấy thực sự đã đến, nhưng mục đích của anh thì đã thay đổi.
"Lục Thần Phong! Nếu bây giờ anh còn không đứng dậy thì anh chờ trượt môn đi!"
Lục Thần Phong tìm đến nhà của Giang Hoài và phát hiện ngôi nhà đó đã bị san bằng từ lâu.
Nhiều lần cô muốn hỏi nhưng đều bị Lục Thần Phong ngắt lời, bảo cô đợi về nhà rồi nói.
Lục Thần Phong nghĩ đến bệnh tình của Giang Hoài và căn nhà họ đang thuê, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.
Nói xong, cô bước lên ôm chặt Lục Thần Phong.
Nói xong, anh không để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh, nắm tay Giang Hoài đi ra khỏi lớp học.
"Anh Lục, em biết anh muốn nói gì, anh không cần phải thuyết phục em nữa đâu. Đừng lo lắng, em có thể chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì em sẽ nói với anh."
……
Một lát sau, Lục Thần Phong đột nhiên đứng bật dậy, ôm chặt Giang Hoài vào lòng, nước mắt chảy dài trên gò má.
Anh từ từ siết c.h.ặ.t t.a.y Giang Hoài, sau đó quay lại nghiêm túc nói với cô.
Giang Hoài ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở anh: "Lục Thần Phong, đừng ngủ nữa, câu số 5."
Lục Thần Phong nắm tay cô, nhẹ giọng nói: "Không sao, chỉ là anh nhớ em quá thôi, chúng ta về nhà đi."
Đầu tiên, môi trường sống rất quan trọng, căn phòng trọ này hiện giờ tuyệt đối không thể ở được, anh phải nghĩ cách kiếm tiền, sau đó đưa Giang Hoài dọn ra ngoài.
Không giống như Tinh thành nóng nực, Băng thành vẫn rất mát mẻ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.