Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Chương 17
Sau khi Lục Thần Phong viết xong mã chương trình, anh gửi cho người mua, bên kia nhanh chóng thanh toán tiền.
Mặc dù vậy, Lục Thần Phong vẫn cắn răng trả tiền.
Giang Hoài nghe Lục Thần Phong nói như vậy thì vô cùng hoang mang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Thần Phong kéo Thẩm Bạch nằm dưới đất dậy, quan tâm hỏi thăm.
"Đừng lo lắng, anh luôn ở đây, em cứ giữ sức khỏe mình thật tốt, chuyện tiền bạc anh sẽ lo." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sao khi không anh lại nghĩ đến việc khám sức khỏe? Anh bị bệnh rồi sao?"
Tên côn đồ đánh người dữ dội nhất trừng mắt nhìn Lục Thần Phong mấy lần rồi mới rời đi, tiếng còi báo động vang lên, hắn mới bỏ chạy.
"Không, chỉ là thấy dạo này trông em có vẻ mệt mỏi nên muốn dẫn em đi kiểm tra sức khỏe thôi." Lục Thần Phong mơ hồ nói.
Anh tiến lên một bước, nhìn kỹ hơn thì phát hiện người nam kia chính là Thẩm Bạch, phó đội trưởng của đội thi đấu trong kiếp trước.
Anh ấy và Giang Hoài đều là sinh viên chuyên ngành khoa học máy tính và điểm số của họ nằm trong số những điểm tốt nhất trong chuyên ngành của mình.
Bầu không khí giữa hai người lại trở về như trước kia, giản dị và ấm áp.
Lần này anh không thể tiếp tục liều lĩnh chơi game như vậy được, nếu không anh chắc chắn sẽ lại lặp lại sai lầm tương tự.
Phòng thuê trọ hiện tại, ngày nắng thì vẫn còn ổn, nhưng đến ngày mưa, ngôi nhà sẽ đặc biệt ẩm mốc và có mùi rất khó chịu, về lâu dài sẽ không tốt cho sức khỏe.
Lục Thần Phong nhón chân lên giường, nằm cạnh Giang Hoài, ôm cô vào lòng.
Lục Thần Phong thỏa mãn l.i.ế.m môi, mùi đào trên người Giang Hoài vẫn còn thoang thoảng bao bọc lấy người anh.
Tiền mất rồi có thể kiếm lại được nhưng sức khỏe mất rồi thì chúng ta mất tất cả.
Lục Thần Phong bảo Giang Hoài gọi cảnh sát, sau đó tiến lên phía trước đá ngã tên côn đồ hung bạo nhất, tức giận hét lớn.
Lục Thần Phong không đồng ý ngay mà suy nghĩ về kế hoạch buổi chiều rồi trả lời.
Lục Thần Phong nhận ra người bị đánh trông rất quen mắt.
Sau khi thức dậy, chuẩn bị đồ đạc, hai người đến trường.
Khi đi qua một con hẻm, bắt gặp một nhóm người đang đánh ai đó.
Thấy vậy, Lục Thần Phong tiến lên, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng nói.
"Dừng lại, tôi gọi cảnh sát rồi, rất nhanh sẽ tới đây thôi!"
Nói xong, Giang Hoài vội vàng chạy về phía phòng ngủ.
Nói xong, tên côn đồ cầm đầu ra hiệu cho đám lính dừng lại, sau đó tất cả đều hoảng loạn bỏ chạy.
Lục Thần Phong nhớ mang máng Thẩm Bạch từng nói với anh, trước khi gia nhập đội, anh từng làm quản trị viên mạng ở một quán Internet.
Giang Hoài né tránh ánh mắt của Lục Thần Phong, nghiêng đầu sang một bên, chậm rãi nói.
Thu hồi suy nghĩ, Lục Thần Phong đi về phía chợ.
Bất lực, Lục Thần Phong đành phải tự mình dỗ cô ngủ.
Nghe vậy, Giang Hoài thở phào nhẹ nhõm.
"Trước tiên hãy nghỉ ngơi, ngủ một giấc, buổi tối anh sẽ bù cho em."
Giang Hoài vừa mới tỉnh lại chẳng bao lâu, bây giờ vẫn chưa buồn ngủ.
Lục Thần Phong trong một buổi chiều đã đi xem năm căn nhà, cuối cùng trước khi trời tối đã tìm được một căn nhà thích hợp.
Sau khi Giang Hoài ngủ thiếp đi, Lục Thần Phong rón rén đi ra khỏi nhà.
"Thẩm Bạch, cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi nói ra, cơn giận của Giang Hoài cũng đã lắng xuống.
Lục Thần Phong nghe tiếng bận rộn từ trong điện thoại truyền đến, trong lòng thở dài một hơi.
Thấy vậy, anh vội lên tiếng trước: "Tiểu Hoài, đừng đi làm thêm nữa được không? Không phải vì chuyện học hành, mà là vì sức khỏe của em. Mới năm nhất mà em đã mệt mỏi như vậy, rồi tương lai sẽ thế nào?"
Nghĩ đến sự vất vả của mẹ, Lục Thần Phong cảm thấy buồn vui lẫn lộn.
"Sao anh biết tên tôi?"
Anh không nói gì thêm và dự định sẽ trực tiếp đưa cô đi kiểm tra vào cuối tuần này.
Giang Hoài đã sống trong căn phòng đó hơn mười năm, tình trạng của cô chắc hẳn là ngày càng tệ hơn.
Lúc này, Thẩm Bạch đang bị một đám côn đồ bao vây, sỉ nhục và đánh đập.
Anh tìm một công ty môi giới, nói về nhu cầu thuê nhà của mình và đi xem nhà.
"Chắc do chuyện làm thêm nên em mới mệt mỏi, không sao đâu, anh đừng lo lắng, kiểm tra sức khỏe cũng mắc quá, nếu dư tiền thì chúng ta tiết kiệm để sau này mua nhà thì tốt hơn. "
"Trước đây chuyện gì anh cũng nghe em hết, nhưng chỉ riêng lần này, em nghe lời anh được không?"
Lục Thần Phong nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng của mình và im lặng suy nghĩ về bước tiếp theo.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia rất ồn ào, một lúc sau, giọng nói dịu dàng của mẹ Lục vang lên.
Giang Hoài bị đẩy ra khỏi bếp, không có việc gì làm, liền lấy máy tính ra làm bài tập nhóm.
"Vậy thì chỉ chọn một trong hai công việc thôi, được không, phần việc nào chiếm quá nhiều thời gian học tập của em thì nghỉ đi, nhé?"
"Thần Phong, anh biết tình hình nhà em mà, em không thể để anh trai mình trộm cắp vặt cả đời như vậy được."
Ngày hôm sau là thứ sáu, hai người không có tiết học vào buổi sáng và ngủ đến mười giờ.
Khi anh trở lại phòng, phát hiện Giang Hoài đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi.
Cô nghĩ đến tiết học hôm nay mà mình đã trốn, lo lắng nói: "Thần Phong, anh giảng lại bài buổi sáng nay em nghỉ nhé."
Anh đi mua chút đồ rồi trở về nhà, thấy Giang Hoài đã thức dậy và đang bận rộn trong bếp.
Ở kiếp trước, khi còn là sinh viên năm nhất, anh cũng từng viết một số code để kiếm tiền, nhưng anh cảm thấy kiếm tiền theo cách này quá chậm nên đã chuyển sang chơi game hộ người khác.
Một lúc sau, Lục Thần Phong đứng dậy, duỗi thân người cứng đờ, bắt đầu rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Nói xong, mẹ Lục kết thúc cuộc gọi một cách nhanh chóng.
Sau đó, Lục Thần Phong dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó và tiếp tục nói.
"Tiểu Hoài, cuối tuần này chúng ta đi khám sức khỏe đi."
"Đúng rồi, vẫn còn một số loại rau chưa bán hết được. Không nói với con nữa, có khách tới mua hàng rồi."
"Em đi ngủ đây."
Lục Thần Phong bây giờ có thể nghe lời trong mọi chuyện, ngoại trừ những vấn đề liên quan đến sức khỏe của cô.
Ở kiếp trước, Giang Hoài đã đưa toàn bộ số tiền kiếm được từ công việc làm thêm cho Giang Chấn, nhưng vẫn không giúp anh ấy thay đổi thói quen, anh ấy vẫn tiếp tục ăn cắp vặt.
Nghe vậy, Thẩm Bạch ngẩng đầu nhìn Lục Thần Phong, vẻ mặt kinh ngạc, nghi hoặc.
Trong lòng Giang Hoài vẫn còn chút do dự, nhưng nghĩ đến việc Lục Thần Phong quan tâm đến mình như vậy nên đành gật đầu đồng ý.
"Khói nhiều quá, em đi ra ngoài trước đi, trong này cứ để anh xử lý."
Họ chỉ bắt đầu làm quen với nhau sau khi gia nhập đội thi đấu.
Lục Thần Phong đứng ở góc phố, cầm hợp đồng cho thuê đã ký trên tay, nhìn dòng xe cộ qua lại, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.
32.
Chương 17: Chương 17
Khi bắt gặp ánh mắt xa lạ của Thẩm Bạch, Lục Thần Phong mới nhớ ra mình và Thẩm Bạch vẫn chưa quen biết nhau.
Nhưng giá thuê căn hộ này hơi đắt và có thể tiêu hết tiền tiết kiệm của họ.
Lục Thần Phong đặt bát đĩa trên tay xuống, đi vào bếp, cầm lấy thìa từ tay Giang Hoài rồi đẩy cô ra khỏi bếp.
Sau bữa tối, Lục Thần Phong giảng lại bài học hôm nay cho Giang Hoài xong, giục cô đi nghỉ ngơi.
Nghĩ đến đây, giọng điệu của Lục Thần Phong dịu xuống.
31.
Chỗ trọ mới thuê không mở cửa trong tuần, phải đến cuối tuần mới có thể dọn vào, vừa kịp lúc để họ chuyển đến ngay sau khi thực hiện kiểm tra sức khỏe.
Anh ấn Giang Hoài xuống ghế sofa và hôn cô cho đến khi mặt cô đỏ bừng.
Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn quá non xanh rồi, rõ ràng anh có thể kiêm cả hai, nhưng anh chỉ tập trung vào một trong hai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Hoài thực sự có chút buồn ngủ, nên đồng ý, cô quay lại phòng và ngủ bù.
Rất nhanh, Lục Thần Phong đã bày đồ ăn ra bàn và bảo Giang Hoài ăn.
Lục Thần Phong cất hợp đồng đi, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho mẹ mình đang ở quê nhà rất xa.
Ngay khi anh định thực hiện bước tiếp theo, Giang Hoài vội vàng ngăn anh lại.
Nghĩ vậy, Lục Thần Phong bắt đầu màn biểu diễn.
Anh dời ánh nhìn đi, bình tĩnh lại, lấy máy tính ra và bắt đầu viết mã.
"Thần Phong, có chuyện gì vậy?"
"Nếu anh ấy có tiền, anh ấy sẽ không làm những điều đó, linh hồn cả ba mẹ trên thiên đường cũng sẽ được an nghỉ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng mấy chốc, anh cũng vào giấc.
"Không sao đâu mẹ, lâu rồi con không gọi điện cho mẹ. Hôm nay con rảnh rỗi, mẹ vẫn ở chợ chứ?"
Anh đã phải sắp xếp lại suy nghĩ và giải quyết mọi việc trong hai ngày kể từ khi trở về quá khứ, bây giờ cuối cùng anh cũng đã có thời gian gọi điện cho mẹ mình.
Lục Thần Phong nghe thấy giọng nói mệt mỏi của mẹ, kết hợp với âm thanh từ đầu dây bên kia, anh biết bà vẫn đang bán rau ở chợ.
Tuy số tiền không nhiều nhưng có còn hơn không.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.