Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
"Tại sao em lại đồng ý bồi thường cho Lục Thần Phong? Nó dám phản bội em, đi tìm người phụ nữ khác, tại sao anh lại không thể đánh nó chứ?!"
"Còn em thì bây giờ vẫn chưa có được nhà riêng, vẫn phải ở trong căn phòng trọ 30-40 mét vuông."
Chương 2: Chương 2
"Tám năm trước, chính nó đã hứa hẹn trước mặt anh rằng sẽ cưới em và cho em một mái nhà. Nhưng bây giờ khi nó thành đạt rồi bỏ rơi em và quay lưng đi cưới người khác..."
Tôi nhìn bóng lưng cô ta khuất dần, cảm xúc lẫn lộn.
Thấy tôi không lên tiếng, anh quay người rời đi.
"Hai người quả thực là anh em ruột, vậy thì hãy chuẩn bị tiền đi. Tôi sẽ gửi hóa đơn chữa trị cho hai người."
"Mày còn có lương tâm không?"
Tôi không có cách nào giải thích nên chỉ đành cúi đầu xin lỗi Lục Thần Phong.
Lúc đó tôi không biết, lần quay người rời đi của anh kéo dài cả một đời người!
"Anh có biết rằng đã từng có một chàng trai sẵn sàng cho tôi một mái nhà không? Anh ấy đã làm việc liên tục 24 tiếng trong ngày, cố gắng mua một ngôi nhà cho tôi! Tôi cũng từng được một người kiên định lựa chọn, tôi cũng từng nhận được tình yêu."
Sau khi nghe Vương Hạo nói vậy, tôi nhìn cơn mưa nặng hạt đang rơi trước mắt, nắm chặt điện thoại, không nhịn được mà hỏi anh ta thêm một câu.
Chị Lý lại nói: "Trong tay tôi vừa có thông tin của một người mới đây, cô có muốn gặp thử không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cô không xứng đáng có được một người tốt như anh ấy..."
Từ khi ba mẹ mất, chúng tôi nương tựa nhau mà sống.
"Tại sao anh lại cho rằng tôi cứ phải chọn anh? Tại sao anh lại dám xem tôi như lốp dự phòng thế hả?"
4.
"Lục Thần Phong! Mày đúng là đồ khốn nạn bạc tình! Khi mày quen em gái tao, nó phải làm năm công việc một lúc để nuôi mày, còn mày thì chỉ ở nhà chơi game. Bây giờ mày thành đạt và nổi tiếng, vậy mà lại muốn cưới người khác?!"
"Anh hứa sẽ không như thế nữa, đợi anh trai kiếm được nhiều tiền sẽ mua cho em một căn nhà lớn, nhé..."
Lục Thần Phong dẫn đầu đội thi đấu tiến hành phát trực tiếp thử nghiệm trò chơi “Spy Shadow”.
Tôi hơi nghi ngờ nhưng vẫn bắt máy.
"Giang Hoài, tôi nghĩ chúng ta có thể hiểu thêm về nhau nhiều hơn."
Tôi mở thẻ lương ra xem, trong đó chỉ vỏn vẹn hơn mười ngàn tệ.
Anh trai là người thân duy nhất của tôi, nhưng trong nhiều năm qua, anh đã bị bắt quả tang ăn trộm, ăn cắp vô số lần.
"Đúng là tôi."
Khi về đến nhà, tôi nằm vật ra giường vì kiệt sức.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi phàn nàn với anh, càng nói thì nước mắt càng không thể kìm được mà rơi ra.
Tôi nhìn anh và tiếp tục:
"Anh, em cũng muốn có một mái nhà, một tương lai, nhưng anh cứ như vậy, thì em làm sao có tương lai đây?"
"Tiền lương, tiền tổn thất tinh thần... tổng cộng là 30 ngàn tệ." (đọc tại Qidian-VP.com)
……
Tôi cầm nó lên, là tin nhắn từ Lục Thần Phong, anh gửi hóa đơn cho tôi xem.
Tôi đứng trước gương, không thể nhìn thấy những đốm đỏ có hình con bướm trên lưng mình.
Lục Thần Phong ngẩng đầu lên, lạnh lùng đáp lời tôi: "Cô nên hỏi anh trai cô." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đây là lần thứ tư anh trai cô đến đây trong tháng này rồi, cậu ấy gần như đã trở thành khách quen ở đây luôn."
Lời nói của Phương Ngữ Tình cứ vang vọng mãi trong tâm trí tôi.
Nhưng anh trai tôi lại chẳng tin điều đó.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nói với chị Lý: "Vâng, mọi chuyện nhờ cả vào chị."
Lục Thần Phong không trả lời.
Quay trở về nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dòng nước lạnh chảy xuống cơ thể tôi, cơn đau nhói ở lưng cũng dịu đi đôi chút.
Anh ngồi trong hành lang với vẻ mặt u ám, quần áo trên người có vài chỗ nhăn nhúm.
"Lần này cậu ấy lại đánh vị này, bây giờ, hoặc là cậu ấy phải có được sự chấp nhận xin lỗi từ vị này, hoặc là chúng tôi phải nhốt cậu ấy vài ngày."
"Tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí y tế cho anh, mong anh chấp nhận hòa giải, tha thứ cho anh tôi và đừng để anh ấy phải vào tù."
Tôi đã quen với điều đó, thay vội quần áo, ra ngoài và bắt taxi đến đồn cảnh sát.
Nói xong, anh đứng dậy và rời đi.
Ngày hôm sau.
Một cảnh sát đi đến bên tôi.
Tôi hơi bối rối, nhịn không được nên bước tới hỏi: "Sao anh cũng ở đây?"
Trước khi tôi kịp mở lời, Lục Thần Phong đã hỏi lại tôi: "Tám năm trước, cô cũng nói với anh trai của mình về tôi như vậy sao?"
"Nếu trong vài năm tới cô vẫn chưa thể kết hôn, công ty chúng tôi sẽ cân nhắc toàn diện và thấy có lẽ cô không còn phù hợp với công việc này!"
Cơn đau khó có thể chịu đựng được ở lưng lại tái phát.
Nói xong, tôi kết thúc cuộc gọi và chặn số của đầu dây bên kia.
Tôi cũng không biết bản thân đã nghe câu này hết bao nhiêu lần rồi.
"Giang Chấn hiện đang bị chúng tôi tạm giữ, mời cô qua đây một chuyến."
"Anh ấy không nợ cô bất cứ thứ gì, mà cô, cũng không xứng đáng có được một người tốt như anh ấy."
Số tiền tôi kiếm được ngoại trừ việc mua thuốc cho bản thân thì đều dùng hết trên người anh tôi cả…
Bước chân ra khỏi đồn cảnh sát, anh trai tôi là Giang Chấn vẫn đang luôn miệng không ngừng.
Giang Chấn sửng sốt.
"Tôi xin lỗi, anh trai tôi không nên ra tay đánh anh."
Khi tôi đến đồn cảnh sát bắt gặp Lục Thần Phong cũng có mặt ở đó.
Đúng lúc này, tiếng chuông báo tin nhắn trên điện thoại vang lên.
Khi nghe anh trai tôi nói vậy, đầu óc tôi sực tỉnh, không cần hỏi cũng hiểu hết đầu đuôi câu chuyện.
……
Thấy tôi khóc, anh trai tay chân vụng về vội vàng lau nước mắt cho tôi.
Làm xong những việc này, tôi ngẩng đầu nhìn thấy Phương Ngữ Tình đang đứng cách đó không xa, tay cầm ô!
30 ngàn…
Nói xong, Phương Ngữ Tình quay người đi về công ty.
"Xin chào, đây là đồn cảnh sát khu vực phía nam. Cô có phải người nhà của Giang Chấn không?"
Đang định lựa lời từ chối, tôi nhớ lại những lời sếp nói:
Cả người tôi ướt sũng, đi tắm nước lạnh.
Tôi ngượng ngùng gõ vài chữ trả lời: "Toàn bộ tiền của tôi đều đổ vào cổ phiếu rồi, khi nào bán được tôi sẽ trả anh."
Lúc này, anh trai tôi là Giang Chấn đang bị mấy viên cảnh sát giữ chặt cách đó không xa, hét lớn.
Còn tôi lại thức trắng cả đêm.
Ấy thế lại chẳng lần anh giữ lời hứa nên dần dà tôi cũng chẳng tin vào lời của anh trai nữa.
Ngay khi tôi chuẩn bị tắt chuông điện thoại và nghỉ ngơi, tôi nghe thấy tiếng điện thoại di động reo.
Khi tôi bảo lãnh xong cho anh trai và hoàn tất một loạt thủ tục thì đã hai giờ sáng.
Vậy nên dù đã gần 30 nhưng tôi chẳng có khoản tiết kiệm nào cả.
Để yêu một người chỉ cần một khoảnh khắc, nhưng để quên đi một người có thể sẽ phải mất nhiều năm.
Phương Ngữ Tình cầm ô bước tới trước mặt tôi, đứng đó và chậm rãi cất lời.
"Tôi không bận tâm đến tuổi tác của cô, sống tạm bợ với nhau, sống với ai cũng như nhau thôi, cô thấy đúng không?"
Khi nghe những lời cô ta nói, tôi như c.h.ế.t lặng.
Nghe vậy, tôi liếc nhìn anh trai đang đầy tức giận, rồi lại nhìn Lục Thần Phong.
Tôi nhìn người anh râu ria lởm chởm trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất lực nên ngắt lời anh: "Anh... anh có biết không? Năm nay em đã 29 tuổi, tính theo lịch âm thì đã là 30 rồi, những người cùng tuổi với em đều đã kết hôn và sinh con."
3.
"Xin chào, tôi biết cô là bạn gái cũ của anh Lục, tôi cũng biết chuyện quá khứ giữa hai người."
Vì thế anh tôi không thể ngồi tù được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi tắm nước lạnh và nằm trên giường, tôi cảm thấy trán mình hơi nóng, biết bản thân lại bị sốt.
"Giang Hoài, năm nay cô đã 29 tuổi rồi, nếu một người phụ nữ đã 29 tuổi mà vẫn chưa kết hôn, cũng không có bạn trai, vậy thì khuynh hướng tính d·ụ·c của cô liệu có vấn đề gì không?"
Ngay sau khi tôi kết thúc cuộc gọi với chị Lý, Vương Hạo, người xem mắt trước đó của tôi, lại gọi điện tới.
Mỗi lần tôi nhận được tin tức về anh tôi đều là thông qua cảnh sát.
Phương Ngữ Tình tiếp tục nói: "Nhưng anh Lục và tôi sắp kết hôn rồi, hy vọng sau này cô đừng làm phiền anh ấy nữa."
Cổ họng tôi nghẹn lại.
Tôi phải thừa nhận rằng tôi không thể quên được Lục Thần Phong trong tám năm qua.
Khi chúng tôi còn nhỏ, anh trai đã ăn cắp tiền khắp nơi để chăm sóc tôi, có một lần, anh ấy đã bị đ.â.m vào bụng bằng dao, sau ngần ấy năm vẫn chưa thể khỏi hoàn toàn.
……
Lục Thần Phong không biết chuyện, nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm, trong ánh mắt có chút giễu cợt.
Những năm này, một phần tiền lương của tôi được dùng để mua thuốc, phần còn lại dùng để giải quyết chuyện của anh trai.
Giang Chấn là anh trai ruột của tôi.
"Tiểu Hoài à, em đừng khóc nữa, anh sai rồi."
Khéo léo lấy ra một lọ thuốc prednisone từ ngăn kéo và uống hai viên.
Thực ra, tôi đã nói với anh trai mình rằng Lục Thần Phong đã làm việc rất chăm chỉ, anh đã cố gắng chơi game thay người khác để kiếm tiền.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.