Lý Thiết Sơn hô hấp trầm trọng, hắn chỉ sợ người trước mặt bạo phát tính cách, động thủ động cước với hắn.
Dù sao thắc mắc như vậy, rất nhiều người đè nén trong lòng, duy nhất có hắn dám đứng ra hỏi trực tiếp.
Chỉ thấy Lâm Vũ nhếch miệng cười:
"Muốn biết."
Lý Thiết Sơn vội vàng gật đầu.
"Đúng thế."
"Cố gắng là được."
Lâm Vũ quăng ra một câu, tiếp tục luyện quyền, không có chú ý tới đối phương.
Hiển nhiên câu trả lời chưa thỏa đáng.
Lý Thiết Sơn lại chẳng làm gì được, hắn xám xịt trở về hàng, chỉ là con mắt luôn chú ý thân ảnh luyện quyền, bất kì một động tác nào đều bị hắn ghi tạc trong đầu.
Kì thực Lý Thiết Sơn đã sớm biết được đáp án, nhưng nam nhân tự tôn, vẫn là Lý gia đệ tử, ai lại chịu thừa nhận thiên phú mình kém đâu.
Hắn muốn tìm một lý do khác, thuần túy chữa trị nội tâm đau đớn.
Thiên phú không bằng người, vĩnh viễn chỉ nhìn theo chân đối phương, cho tới lúc đối phương biến mất trong tầm mắt.
Nhưng mà Lý Thiết Sơn muốn thay đổi, hắn không chấp nhận số phận.
"Thiên phú không bằng người, như vậy lôi kéo tạo dựng thế lực."
Ý tưởng vừa nảy ra trong đầu, tầm mắt khoá chặt Lâm Vũ, nhân tuyển ở ngay trước mắt, còn cần thiết đi đâu xa tìm, hơn nữa thân là đệ tử Lý gia, cái danh này tuyệt đối dụ hoặc kinh người.
Chờ đợi rèn luyện kết thúc, Lâm Vũ tiến về nhà ăn, Lý Thiết Sơn giữ một khoảng cách theo sau.
Mà hành động này phảng phất bị Lâm Vũ phát giác, mắt lạnh đi vài phần.
Chân chính bị người theo dõi, mới biết bản thân khó chịu như nào.
Đương nhiên.
Lâm Vũ không có vạch mặt, đối phương làm như vậy, tất nhiên có mục đích bên trong, hắn cứ thuận theo, muốn nhìn một chút, mục đích cuối cùng lại là cái gì.
Hôm nay nhà ăn phi thường náo nhiệt, nguyên do cũng không khó đoán, người cố gắng ở lại luyện tập so với hôm qua phải nhiều thêm, chí ít nhân số tiếp cận hai mươi.
Mà bọn họ rèn luyện cùng nhau mấy ngày, đại khái làm quen, chia thành từng cái nhóm nhỏ tụ hợp.
Chỉ là Lâm Vũ khác biệt, lẻ loi một mình một mình, gương mặt lạnh lùng lệnh người khác e dè.
Hắn xuất hiện lập tức khiến xung quanh trao đổi.
"Lâm Vũ tới rồi."
"Hắn bị đại sư huynh gọi đi không biết làm gì, nhưng mà sắc mặt đại sư huynh tốt như vậy, thật khó đoán."
"Có gì khó đoán, tám chín phần mười là coi trọng biểu hiện của Lâm Vũ."
Nói đến đây, nhất thời đám người im lặng.
Lâm Vũ biểu hiện quá kinh khủng, tất cả đều là tân thủ, luyện quyền chỉ cần kiên trì tới cuối đã là kì tích, thế mà kẻ này mỗi một chiêu tung ra, bá đạo cực kì, người tới gần đều cảm giác kình phong ập tới.
Đơn giản đều là Lang Nha quyền, nhưng thi triển đi ra, đã không cùng một tầng thứ.
Thiên phú tốt như vậy, bị cao tầng võ quán chú ý, cũng là điều sớm hay muộn.
Ghen ghét đố kị, phần lớn lại vô cùng hâm mộ.
Bất tri bất giác, địa vị của Lâm Vũ trong lòng đám người cao hơn mấy phần.
Có thiên phú, đại biểu thực lực, tương lai nhất định trở thành võ giả, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, người muốn thân cận cọ cọ danh khí, xếp hàng còn không nhìn thấy điểm kết.
Đương nhiên đây là thầm hiểu trong lòng, ai lại mặt dày nói ra bên ngoài.
Lâm Vũ chọn lựa một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, trải qua tập luyện khổ cực, bụng đã trống rỗng từ lâu, từng đợt cồn cào truyền tới để lông mày nhíu lại.
Cơm vừa lấy đến, tức thì ăn như rồng cuốn, vỏn vẹn chục phút đã ăn xong chục bát cơm, đây vẫn còn chưa dừng lại, số lượng tiếp tục tăng nhanh, cho tới tiếp cận ba mươi bát mới dừng.
Cảm thụ bụng căng phòng, đại khái che lấp được cơn đói, Lâm Vũ an ổn một chỗ điều tức, không nhanh không chậm tiêu hóa thức ăn.
Mặt khác Lý Thiết Sơn hít sâu một hơi, từng bước lại gần, cuối cùng ngồi đối diện Lâm Vũ, thần sắc hồi hộp:
"Vũ ca, ngày mai Phong Hưu thành tổ chức đấu giá, có muốn ra ngoài quan sát một chút."
Nguyên bản Lâm Vũ không hề để ý tên này, nhưng mà nghe hai chữ ra ngoài kia, nội tâm trở nên dao động.
Hắn xuyên qua tới nay, ngoại giới đều dựa vào trong kí ức phân loại ra, chưa lần nào chân chính trải nghiệm.
Phối hợp quy tắc võ quán, phàm là đi vào khó có thể đi ra, chí ít trở thành võ giả mới có thể xuất nhập tự do.
Vẻn vẹn Lâm Vũ biểu hiện ra thông thạo Lang Nha quyền, muốn ra khỏi bậc cửa vẫn là chưa đủ.
Thế mà kẻ trước mặt lại nói chuyện, giống như thường tình, phảng phất đối với hắn chỉ là vấn đề nhỏ.
Cẩn thận nhớ lại, đối phương có nói, bản thân chính là Lý gia đệ tử.
Lý gia đệ tử gia nhập võ quán, kẻ ngu cũng biết được, trong đó nhất định có ẩn tình, có điều, kể cả là vậy, thân là Lý gia đệ tử, địa vị bất đồng với đệ tử chân truyền khác, về mặt nào đó cơ hồ ngang với đại sư huynh.
Lý Thiết Sơn dễ dàng ra vào võ quán, đó cũng là chuyện hiểu được.
"Ngươi tên gì."
Lâm Vũ khẽ mở miệng hỏi, đáy mắt nâng lên dị sắc.
Phảng phất hài lòng kết quả, Lý Thiết Sơn thở ra một hơi, cười cười đáp lại:
"Vũ ca, về sau ngươi gọi ta Thiết Sơn liền tốt."
Đầu Lâm Vũ điểm nhẹ, tiếp tục hỏi:
"Nói nghe qua một chút Phong Hưu thành đấu giá."
Mặc dù kiếp trước hắn đọc qua tiểu thuyết, biết được đấu giá là như thế nào, nhưng đây đều là biết qua sách vở, chưa từng chân chính tận mắt thấy, hiện tại nhấc lên Phong Hưu thành tổ chức đấu giá, khiến hắn có chút tò mò.
Lý Thiết Sơn cảm nhận thái độ thiếu niên không còn lạnh lùng, mới vui vẻ kể rõ sự tình:
"Ta mới từ hôm qua biết được, có thương đội lớn sắp tới Phong Hưu thành, hẳn là tối nay liền vào thành, lúc đó sẽ có đồ vật từ thương đội chuyển về phòng đấu giá, mà đồ vật tuyệt nhiên bất phàm, ngày mai một hồi đấu giá sẽ nhấc lên sóng lớn."
Ngưng một chút, Lý Thiết Sơn nói tiếp:
"Vũ ca, tuy rằng chúng ta không có tiền, nhưng mà đến đó chiêm ngưỡng phong quang, rất nhiều đại nhân vật sẽ xuất hiện, bọn họ tranh đoạt bảo vật, trong quá trình nhất định phát sinh thú vị."
Ngẫm nghĩ một hồi, Lâm Vũ hạ xuống quyết định, đợt đấu giá này hắn muốn đi xem.
Lý Thiết Sơn một bộ vui vẻ:
"Vũ ca không cần lo lắng, có ta Lý gia đệ tử ở đây, mang ngươi ra võ quán là chuyện đơn giản."
Nói chuyện một hồi, cả hai quyết định sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát.
Lâm Vũ rời đi phòng ăn sau, không có ngay lập tức trở về phòng, hắn tìm được đại sư huynh Triệu Cách ở võ đường, đối phương chỉ đạo đám đệ tử bọn hắn, cả ngày vẫn không luyện tập, dành chút thời gian từ chiều tối đến đêm luyện quyền.
Triệu Cách phát giác được Lâm Vũ, nhanh chóng kết thúc bài tập, hắn lộ ra nghi hoặc:
"Giờ luyện tập đã kết thúc, ngươi là muốn luyện thêm."
Chỉ thấy Lâm Vũ lắc đầu, hắn tỏ ra nghiêm túc mà hỏi:
"Đại sư huynh, ngươi có bao nhiêu hiểu biết đối với Lý Thiết Sơn."
Triệu Cách nghe xong rất là kinh ngạc, đột nhiên nhấc lên cái tên này, có vấn đề gì sao, đương nhiên hắn vẫn thiện tâm trả lời:
"Là cái bán thành phẩm, xem như Lý gia đệ tử mà thôi."
Lời nói khó nghe, hiển nhiên nhắc tới danh từ Lý gia này, Triệu Cách vô cùng ghét bỏ.
Cũng đúng.
Lý gia áp chế võ quán bao lâu nay, nội tâm tích tụ rất nhiều bất mãn, chỉ là mọi người hiểu ngầm với nhau, cố kị lời ra tiếng vào, đến tai Lý gia dẫn xuất tai họa.
Lâm Vũ nhìn được chút gì, hắn hỏi lại:
"Mong đại sư huynh nói rõ hơn."
Triệu Cách quan sát xung quanh vắng vẻ, cuối cùng mới trầm giọng:
"Xem như Lâm sư đệ là người mới, được quán chủ coi trọng, ta cũng sẽ giảng giải một lần."
Nghe xong lời nói của đối phương, Lâm Vũ rốt cuộc hiểu rồi.
Lý gia Đại thiếu gia Lý Vân Hà khi còn nhỏ tạo ngộ á·m s·át, phụ mẫu Lý Thiết Sơn lúc bấy giờ là gia nô, không tiếc mạng mình cứu được Lý Vân Hà, cả hai tuy rằng trọng thương, đối với Lý gia lại có đại ân.
Cuối cùng Lý gia hứa hẹn, chỉ cần con của hai người sinh ra, tất được ban họ Lý, trở thành con cháu Lý gia, đơn giản giống như cá chép vượt long môn, thu được thành tựu hóa rồng.
0