Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Ra tay lạnh lùng
Dám sỉ nhục hắn như vậy, nếu không tự mình ra tay, khác nào có lỗi với khỏa tâm võ đạo này, về sau làm sao tiến xa trên võ đạo chi lộ.
Nhất là hắn đã trở thành võ giả, có võ học phòng thân, lại được hệ thống phụ giúp, chẳng lẽ rời đi Lang Nha võ quán, lại không sinh tồn được hay sao.
Nhất thời Trần lão bá toát mồ hôi lạnh, tuy nói hắn cùng Lý Thiết Sơn có chút giao tình, nhưng mà vẻn vẹn có vậy, không đáng để hắn liều mạng vì đối phương xin một con đường sống.
"Nhưng mà ngươi được Lý Thiết Sơn mời đến, cũng coi như đối đầu chúng ta."
Chạy chính là thượng sách.
Lâm Vũ nhìn Lý Hùng Cương biến mất tại phía xa, hắn có loại cảm giác bất lực, nhìn tốc độ kia, tuyệt đối là học qua thân pháp, mà hắn từ đầu đến giờ chỉ luyện mỗi quyền pháp, đuổi theo không có khả năng tìm tới chỗ tốt.
Lý Hùng Cương hừ lạnh, nâng chân đá Trần lão bá, cơ hồ không có lưu thủ, từ xa đều nghe được tiếng xương vỡ, thanh âm người gào thét đau đớn.
Đương nhiên vẻn vẹn như vậy, không đủ làm hắn nao lúng, hắn gọi Lý Hùng Cương, mười tám tuổi đã thành võ giả, ngưng luyện được mười ba đạo gân sắt, tại khu vực này cũng có chút danh tiếng.
"Cùng ta không quan hệ."
Mắt thấy Lâm Vũ một mực yên lặng.
Mà thân là h·ung t·hủ, Lâm Vũ rút tay ra khỏi huyết nhục bầy nhầy, ánh mắt băng lãnh nhìn về Lý Hùng Cương, thân hình khẽ động, lập tức vọt tới trước nhất.
"Đã các ngươi khăng khăng muốn tìm c·ái c·hết, ta cũng đành phải thanh toàn."
Lâm Vũ nhanh chóng đứng dậy, một cỗ khí tức mạnh mẽ bộc phát, không chút thua kém đối chiến khí thế hai người Lý gia.
Chương 13: Ra tay lạnh lùng
Mà một chường này đối ứng chính là một quyền. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai kẻ trước mặt này, giống như tôn hung thần ác sát, khí thế ép ra khiến hắn không thở nổi, tuổi càng già, thọ nguyên ngày càng ít, hắn mới biết trân quý mạng sống của mình.
Lâm Vũ có chút ngoài ý muốn cái gọi Trần lão bá làm ra hành động, hắn còn tưởng đối phương cùng Lý Thiết Sơn chung hội chung thuyền, xem ra không phải.
"Hai vị đại nhân, lão nhân ta thực sự bị oan, ta ngày ngày trông coi cửa hàng, nhưng mà Lý Thiết Sơn vụng trộm bái nhập võ quán, hôm nay hắn còn dẫn theo bằng hữu của mình tới, ngài xem bằng hữu của hắn đang tại bên cạnh, ta không có nói sai."
"Như vậy đi, ngươi quỳ xuống, bò bằng bốn chân ra khỏi cái quán này, sau đó cút trở về võ quán rách nát của ngươi, từ nay về sau không được xuất hiện trước mắt ta, chuyện này coi như xong."
Như muốn tranh công một dạng, Lý Đại bước ra một bước, năm ngón tay chụm lại hóa chưởng pháp, đánh về phía Lâm Vũ, trong mắt hắn, thiếu niên này đã sớm đón nhận kết cục c·hết.
Cho nên nhất thiết phải nhanh chóng hành động.
Chê cười, ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, sợ rằng về võ quán tìm trợ giúp, sau đó kẻ đầu tiên mang hắn ra trảm, tám chín phần mười chính là Triệu Vô Cực.
Mà Lý Hùng Cương cũng sửng sốt giây lát, sau đó âm thầm cười lạnh, kẻ này điên rồi, đã chân chính đặt một chân vào quan tài.
Chỉ thấy Lâm Vũ lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng:
Nam tử đứng sau tên gọi Lý Đại, hai mươi tuổi đồng dạng luyện gân võ giả, thế nhưng mới chỉ ngưng luyện tám đầu gân sắt.
Bình thường thái độ đối với võ quán đều là khinh thường, Lý gia chỉ coi võ quán như thanh kiếm, một thanh kiếm sai đâu đánh đó, hết giá trị liền vất bỏ, lại tìm một thanh kiếm mới thế chỗ vào.
Lão già này chỉ muốn an hưởng tuổi già, hắn còn muốn sống lâu một chút.
Ngưng một lúc, hắn nói tiếp:
Lý Hùng Cương cảm giác hắn đưa ra yêu cầu rất không tồi.
Dù sao Lý Đại cũng ngưng luyện tám đầu gân sắt, thế mà chỉ đỡ vỏn vẹn ba quyền liền ngỏm, hắn tự nhận bản thân không có năng lực đấy.
Một quyền đấm hụt vào không khí, đồng thời Lý Hùng Cương thoáng chốc lùi ra sau, lấy một loại tư thế quỷ dị vọt đi.
Chỉ là một lão già tham sống s·ợ c·hết mà thôi.
Lý Đại đằng sau đã sớm rục rịch, hắn trực tiếp quát lớn:
Hơn nữa.
Lời vừa dứt, Lý Đại phá lên cười, hắn nghe thấy gì, đối phương muốn g·iết c·hết hắn, không phải si tâm vọng tưởng, chưa nói đến trước mặt hắn, chính là Lý Hùng Cương ngưng luyện được mười ba đầu gân sắt.
Lý Hùng Cương gật đầu tán thành, trái lại ngữ khí vô cùng bất thiện:
"Không biết, ha hả, ngươi nghĩ chỉ một câu không biết liền xong sao."
Hai người bọn họ chú ý Lý Thiết Sơn đã lâu, còn chưa tìm được thời cơ thích hợp ra tay, bây giờ đấu giá hội cần kề, cần thiết vơ vét chút tiền tài tranh thủ chỗ tốt, thuận tiện chỉnh chỉnh Lý Thiết Sơn một hồi.
Theo ngón tay Trần lão bá chỉ, ánh mắt hai người nhìn theo phương hướng, thiếu niên một bộ lãnh đạm quan sát hết thảy, trong con ngươi không chút gợn sóng, song song nhìn lại.
"Ngươi lựa chọn rất đúng."
Lý Đại chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, nguyên bản giống như ngàn ngon kiến cùng lúc cắn xé, hiện tại trực tiếp sụp đổ, xương cốt vỡ nát, một chưởng bị đáng xuyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phải biết chí ít hắn đã luyện được.
Đây là suy nghĩ trong đầu Lý Hùng Cương lúc này, hắn nhanh chóng lùi lại đằng sau, bản thân từng học qua một quyển võ học thân pháp, chưa đạt thành tựu lớn nhưng đã nhập môn, có thể vận dụng chút da lông.
Song song v·a c·hạm lẫn nhau, khí thế cường hãn đan xen, cuối cùng cái mạnh hơn áp đảo, thôn phệ toàn bộ không gian.
Tạm thời rút lui, quay về Lý gia báo cáo, sau đó dẫn người báo thù.
Đồng thời khí tức võ giả mạnh mẽ cường hoành, đây là hung hăng đe dọa.
Nam tử thứ hai cười khinh bỉ.
"Thế nào, Hùng Cương sư huynh nhân nhượng, lưu cho ngươi con đường sống, ngươi lại không biết điều, muốn tự tìm c·ái c·hết sao."
Cơ hồ lực đạo quá mạnh, cho dù Lý Đại thôi động toàn bộ tám đầu gân sắt đón đỡ, cũng vô pháp hoàn thủ, hai chân như tre gỗ đoạn gãy, tạch tạch thanh âm phát ra không ngừng.
Nhìn cũng không nhìn, Lý Hùng Cương xoay người đánh giá Lâm Vũ, dựa trên võ phục hẳn là xuất thân Lang Nha võ quán, Lý gia cai trị một khu vực lớn, mà bên trong tồn tại không ít võ quán, Lang Nha võ quán chính là một trong số đó.
Trần lão bá vội vàng hô:
Quyền đầu mang theo cuồng phong gào thép ập tới mặt, Lý Hùng Cương từ trong mê mang tỉnh lại, hắn là tên võ giả, n·gười c·hết trong tay hắn không ít, tinh thần cấp tốc tỉnh táo, làm ra phản xạ nhanh chóng.
Tìm võ quán, nhờ quán chủ Triệu Vô Cực giúp? (đọc tại Qidian-VP.com)
Trung giai chưởng pháp, Lưu Vân chưởng.
Đương nhiên đối phương đã chạy được, theo lý bây giờ hẳn là chạy về Lý gia, tìm người tới cứu viện, đã như vậy hắn vô pháp lưu lại Phong Hưu thành, trừ khi tìm được thế lực mới chống lưng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người của Lý gia thì sao, cùng lắm g·iết sạch, hủy thi diệt tích, sau đó thoát ly Phong Hưu thành, chẳng lẽ Lý gia lại cường đại tới mức, lục tung bốn phía, phái người đi khắp chân trời góc bể t·ruy s·át hắn.
Cho nên biết được Lâm Vũ thuộc Lang Nha võ quán sau, gương mặt Lý Hùng Cương thoáng hòa hoãn, hắn nhếch miệng cười lạnh:
Nhất định phải vạch rõ giới hạn, khẳng định bản thân không liên quan Lý Thiết Sơn, có như thế mới cầu được một đường thoát thân.
Không nên.
A a a...
Lập tức nam tử đứng đầu nhíu mày:
Kẻ trước mắt này tuyệt đối nguy hiểm, chí ít hắn không phải đối thủ.
"Chạy, ngươi còn dám chạy sao, Lý gia đệ tử đều hèn nhát như vậy."
Lâm Vũ trở nên trầm mặc, sâu trong con ngươi cuối cùng xuất hiện sát ý, hai người trước mặt này, tuy rằng cùng là võ giả, nhưng khí huyết bọn họ dao động, cảm giác còn chưa mạnh tới đe dọa được hắn.
Chỉ thấy Lâm Vũ thở dài một hơi, ẩn bên trong giọng nói còn có chút tiếc nuối.
"Cũng là võ giả, xem ra Lý Thiết Sơn tìm tới được chỗ chống lưng." (đọc tại Qidian-VP.com)
Quyền kình bá đạo, khí thế mãnh liệt kéo tới, nhất kích nện xuống bả vai.
Thanh âm rên rỉ yếu ớt, sau đó dừng hẳn, bời vì quyền đầu không có dừng lại, một kích lại một kích hạ xuống trọng yếu bộ vị, ngắn ngủi mấy giây chặt đứt sinh mệnh, Lý Đại c·hết không thể c·hết hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.