Mắt thấy sắp nổ ra đánh nhau, Giang Hà nhanh chóng đứng lên, hắn ôm quyền hô lớn:
"Các vị chậm đã, chúng ta đều là đồng môn với nhau, hà tất gì phải động quyền động cước, hơn nữa vấn đề này không lớn, có thể giải quyết được."
"Lời này của Giang Hà huynh đệ là có ý gì."
Rất nhiều người nghi hoặc, nhưng không ai ra tay.
Nhất thời khu vực trở nên yên ắng, Giang Hà là ai, là người được đại sư huynh coi trọng, được đặc cách tập luyện cùng đệ tử chân truyền, địa vị trong đám đệ tử tạp dịch cũng là số một số hai, hắn đã nói như vậy còn có ai dám không nghe.
Chỉ thấy Giang Hà nhếch miệng cười, điệu bộ thản nhiên:
"Lâm Vũ ăn hết suất của các sư huynh sư đệ, khiến cho các ngươi làm cả ngày vất vả nhưng ăn không đủ no, ta thấy cách tốt nhất là ngày mai Lâm Vũ liền làm cả phần các ngươi, coi như bù lại số cơm canh mà hắn đã ăn."
"Các vị thấy như thế nào."
Lời này rất có lý, đám người không nhịn được gật gù, Lâm Vũ ăn phần ăn của bọn họ, như vậy phải làm cả phần việc tương ứng.
"Ta tán thành."
"Ta cũng tán thành."
"Giang sư huynh quả nhiên thiên tư hơn người, vấn đề như vậy cũng có thể nhẹ nhõm giải quyết."
"Lâm Vũ còn không mau cảm ơn Giang sư huynh, không có Giang sư huynh lí luận, ngươi đã sớm b·ị đ·ánh thành đầu heo."
Toàn bộ ánh mắt đổ dồn về một chỗ, Lâm Vũ duỗi lưng dựa vào thành ghế, thản nhiên nghỉ ngơi, cánh tay còn gác ra sau đầu, trông vô cùng thoải mái.
Cảm nhận đám người khác lạ, Lâm Vũ cười lạnh:
"Các ngươi đồng ý nhưng ta không đồng ý, bản lãnh tới đâu thì ăn được tới đó, các ngươi kém cỏi liền nghĩ cách đổ cho ta ăn nhiều, lý nào như vậy."
Lập tức bầu không khí ngưng kết, vốn Giang Hà cho rằng mọi chuyện đã được giải quyết, bây giờ cục diện càng thêm phức tạp, nhiệt độ phảng phất hạ xuống, mơ hồ nghe được tiếng hàm răng nghiến ken két, năm đầu ngón tay siết chặt thành quyền.
"Sợ rằng khó có thể yên ổn."
Giang Hà thở dài, hắn nhìn Lâm Vũ mà lắc đầu, kẻ này không sống được lâu, thái độ kiêu căng như vậy, không biết mình biết ta, sớm muộn cũng đắc tội đại nhân vật mà bị đ·ánh c·hết.
Hơn nữa có thể lành lặn qua được đêm nay, đã là kì tích lắm rồi.
"Ngày mai phải cố gắng luyện tập, gây ấn tượng tốt với đại sư huynh, bây giờ không nên vướng vào rắc rối."
Nghĩ như vậy, Giang Hà lặng lẽ rời đi nhà ăn, hắn tranh thủ về phòng diễn luyện quyền pháp, tận dụng thời gian đề thăng thực lực, còn như chuyện này đã không liên quan tới hắn.
Giang Hà vừa rời đi không lâu, một đại hán cao lớn bước ra, ánh mắt h·ăm d·ọa nhìn về Lâm Vũ, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Ngươi xác định không muốn làm việc."
Lâm Vũ không chút sợ hãi:
"Ta làm phần của ta, các ngươi làm phần của mình, ai cũng không liên quan tới nhau, còn thắc mắc gì nữa."
Vừa dứt lời, quyền đầu to như đá tảng từ trên dội xuống, nhằm thẳng bả vai mà đánh.
Đối mặt uy h·iếp, Lâm Vũ thay đổi sắc mặt, hắn nghiêm túc đối chiến, đồng dạng quyền đầu đối ứng quyền đầu.
Thế nhưng một quyền này chính là thức thứ nhất trong Lang Nha quyền, toái thạch quyền, phảng phất nghe được thanh âm xé gió.
Đại hán tử nguyên bản vô cùng tự tin, sau đó gương mặt trở nên nhăn nhó, cuối cùng ôm tay mà ngã ra sau, miệng méo liên tục rên rỉ.
Nhất thời vô số người chứng kiến, đều một mặt mộng bức.
Chuyện gì vừa xảy ra, tràng cảnh Lâm Vũ b·ị đ·ánh trọng thương khóc nhè đâu rồi, tựa hồ không giống với bọn hắn tưởng tượng.
Lâm Vũ đứng dậy, liếc mắt nhìn đám người bao vây xung quanh, hắn cười nhạt một tiếng, toàn bộ liên quan Lang Nha quyền đều được thi triển.
Lang Nha quyền đại thành, mười hai chiêu thức.
Phanh phanh phanh...
Chỉ trong chớp mắt, mười mấy tên tạp dịch b·ị đ·ánh cho không đứng dậy nổi, bọn hắn yếu ớt kêu cứu, trong ánh mắt là hoảng sợ nồng đậm, thiếu niên này quá kinh khủng, một quyền tới một quyền đều như trọng kích, đánh vào da thịt khiến xương sườn gãy mấy cái, lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn.
Đây còn là Lâm Vũ lưu thủ, nếu như hắn dốc toàn lực đối chiến, có lẽ lúc này trên sàn nhà đã là mười mấy cái xác.
Cũng không phải hắn nhân từ nương tay, đơn giản nơi này là võ quán, đám người này bao quát cả Lâm Vũ là tài sản của võ quán, thiếu đi một tên là hao hụt tài sản, tạm thời hắn còn chưa phát triển tới trình độ không nhìn võ quán làm việc.
Rất nhanh động tĩnh nơi này kinh động võ quán cao tầng, đích thân Triệu Chí Kính đi tới quan sát.
Trông thấy Lâm Vũ ung dung đứng thẳng, dưới chân là mười mấy người nằm la liệt, gương mặt nhăn nhó kêu đau, đáy mắt thoáng một tia ngạc nhiên.
Bộ dáng thiếu niên gầy yếu, thế mà lấy một địch nhiều, còn ở vào thế thượng phong, cuối cùng dành thắng lợi áp đảo, phải nắm giữ một môn võ kĩ mới làm được như vậy.
Tuy rằng trong lòng suy đoán, ngoài mặt vẫn tỏ ra tức giận:
"Chuyện này là thế nào?"
Chỉ thấy Lâm Vũ cung kính nói:
"Triệu quản sự, trưa nay ta có diễn luyện quyền pháp, ngoài ý muộn ngộ ra chút kĩ xảo, thành công luyện được nhập môn, chỉ là luyện quyền pháp hao thể lực rất nhanh, ta một mực làm tới tối, bụng đã đói không chịu nổi."
Ngưng một chút, ánh mắt nhìn xuống dưới thoáng lăng lệ:
"Thế mà ta mới chỉ ăn có chút cơm uống chút canh đã bị đám người này chèn ép, muốn ta làm cả phần việc của bọn họ, nhất thời nổi nóng mới gây nên cơ sự, mong Triệu quản sự minh xét."
Triệu Chí Kính một bộ ta đã hiểu rõ sự tình, hắn vuốt vuốt ria mép lâm vào trầm tư, sau đó giật mình thất thanh:
"Ngươi nói tu luyện cái gì nhập môn."
Lâm Vũ ăn ngay nói thật:
"Không dám giấu quản sự, ta đã tu luyện Lang Nha quyền tới nhập môn, cơ bản nắm vững mười hai chiêu thức."
Nghe rất rõ, làm cho nội tâm Triệu Chí Kính nhấc lên từng đợt sóng ngầm.
Hắn nhớ được, kẻ này mới gia nhập võ quán hôm nay, thân phận còn là tạp dịch đệ tử, mỗi ngày chỉ được hai tiếng luyện võ.
Vỏn vẹn hai tiếng liền có thể luyện nhập môn quyền pháp, ngộ tính này đừng có nói quán chủ, ngay cả thế hệ thiên tài nhất Phong Hưu thành cũng xách dép không đuổi kịp.
Triệu Chí Kính là võ giả, ý chí chịu đựng vượt xa phàm nhân, rất nhanh khôi phục tâm tình, có phải là thiên tài hay không vẫn cần điều tra một hồi, hắn hoài nghi Lâm Vũ nói hươu nói vượn, hoặc căn bản đối phương đã luyện Lang Nha quyền từ trước.
Nhưng mà.
Nếu Lâm Vũ đúng thật là thiên tài, giá trị tuyệt đối vượt xa tưởng tượng, hơn nữa khế ước ràng buộc vẫn còn, chỉ cần bồi dưỡng cẩn thận, bất kể đối phương tu luyện tới độ cao nào, võ quán đều sẽ hưởng lợi nhiều nhất.
Triệu Chí Kính ho khan một tiếng, trầm giọng nói:
"Chuyện hôm nay tạm thời còn phải điều tra, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước, chuẩn bị tinh thần ngày mai có việc sẽ cần gọi tới."
"Cảm tạ Triệu quản sự, ta xin phép lui."
Lâm Vũ ôm quyền cung kính, đối phương đều đã nói như vậy, hắn không còn lý do lưu lại chỗ này.
Mà Lâm Vũ vừa rời đi, Triệu Chí Kính nhanh chóng phân phó đệ tử thu dọn tàn cuộc, kiểm tra những người nằm trên mặt đất, để hắn hết sức ngoài ý muốn là.
Ngoại trừ gãy mấy cái xương, hết thảy thương thế là ngoài da, không ảnh hưởng tới tính mạng.
"Nếu mà nắm giữ Lang Nha quyền nhập môn, thương thế như này có chút nhẹ, hẳn là đối phương đã tận lực nương tay."
Triệu Chí Kính thở ra một hơi, an bài thỏa đáng xong, hắn liền đi phái người điều tra thân phận Lâm Vũ, hết thảy tin tức đều nhanh chóng được đưa tới.
Đọc qua một lượt, nội tâm rung động nhè nhẹ.
Năm tuổi phụ mẫu c·hết sớm, làm chút việc vặt kiếm sống qua ngày, toàn bộ lịch sử ngoại trừ thảm ra, không xuất hiện vết gợn.
"Nói như vậy trước đó hắn chưa từng xem qua Lang Nha quyền."
Triệu Chí Kính đoán được, xuất thân thấp kém, muốn tiếp cận Lang Nha quyền khó như lên trời, điểm này không phải nghi ngờ.
0