Đám đệ tử chân truyền xì xào bàn tán, bọn họ không nắm rõ thân phận Lâm Vũ, nhưng biết được đây là người mới, nhập võ quán muộn một ngày.
Đáng nhẽ chậm một ngày sẽ bị thụt lùi, thế mà tiến bộ bỏ xa bọn hắn, không riêng gì khí thế kia toát ra, thậm chí mỗi một chiêu quyền pháp đều cực kì tinh diệu, tất cả đệ tử chân truyền tự nhận, đơn giản là không nhìn thấu.
Sở dĩ cảm nhận cách biệt ngày một lớn, ngoại trừ Lâm Vũ có hệ thống, toàn bộ người ở đây, thân phận cũng không tốt bao nhiêu.
Vào được võ quán, ngoại trừ có chút tiền ra, chính là không còn gì khác.
Đúng thế, đệ tử thế gia bọn họ chướng mắt võ quán, trực tiếp ở lại thế gia tập luyện, còn như phú thương quan viên thế lực, lại có lựa chọn khác, muốn trở thành võ giả, như vậy gia nhập tông môn chính phái.
Vạn bất đắc dĩ, cùng đường mạt lộ, võ quán mới là nơi đến cuối cùng.
Lúc này.
Đã có người nhịn không được, muốn hướng Lâm Vũ thỉnh giáo mấy vấn đề.
Đột ngột Triệu Cách xuất hiện, khóe miệng nở nụ cười:
"Lâm Vũ ngươi không cần tập luyện nữa, theo ta đến một nơi."
Ngưng trong nháy mắt, nụ cười biến mất, giọng hắn trầm xuống:
"Người khác tiếp tục tập luyện, ai tỏ ra lười biếng sẽ có trừng phạt."
Rất nhanh, Triệu Cách dẫn theo Lâm Vũ ly khai võ đường.
Trong lòng không nhịn được tò mò, Lâm Vũ làm bộ lo lắng dò hỏi:
"Đại sư huynh, ngươi đây là đang dẫn ta đi đâu."
Chỉ thấy Triệu Cách nhếch miệng cười nói:
"Không cần lo lắng, quán chủ thấy ngươi kì tài ngút trời muốn gặp mặt, cho nên một chút nữa liền biểu hiện cho tốt."
"Hóa ra là như vậy."
Lâm Vũ một bộ đã hiểu rõ, thần sắc phấn chấn.
Thế nhưng bên trong âm thầm suy đoán, hắn không chắc chắn, quán chủ này muốn làm cái gì, nhưng mà tuyệt đối là có lợi với hắn, biểu hiện thông thạo Lang Nha quyền, dùng mấy ngày đạt được thông thạo là cái khái niệm gì.
Võ quán không muốn mất nhân tài, tuyệt đối phải trả cái giá không nhỏ.
Tham dự vây quét Thiết Chùy bang đã như ván đóng thuyền.
Rất nhanh, Lâm Vũ trông thấy đình viện, nơi này trống trải, vỏn vẹn một người đứng ở giữa sân, thân ảnh cao lớn phảng phất cùng không gian hòa làm một thể, khí tức nội liễm, cả người toát ra một loại cảm giác cao thâm khó dò.
Lâm Vũ vội vàng chắp tay cung kính:
"Đệ tử Lâm Vũ gặp qua quán chủ."
"Ngoại trừ Lâm Vũ, tất cả lui hết đi."
Triệu Vô Cực ra lệnh, hắn tập trung chú ý vào thiếu niên, người này đúng là khiến người ta bất ngờ, hư hư thực thực dùng hai tiếng nhập môn Lang Nha quyền, lại dùng chưa tới một tuần đem nó thông thạo.
Thiên phú bực này tuyệt đối không kém hơn đệ tử thế gia, thậm trí còn vượt xa hơn nữa.
Hết thảy số mệnh an bài, đối phương lại xuất hiện ở Lang Nha võ quán, còn lấy tư cách khế ước một đời gia nhập.
"Đúng là trời muốn giúp Lang Nha võ quán."
Triệu Vô Cực thở ra một hơi, sắc mặt hồng nhuận vô cùng thoải mái.
Con ngươi khẽ nhúc nhích, khoá chặt thân ảnh thiếu niên, sắc mặt trở nên nghiêm túc:
"Hiện tại ta đứng yên tại chỗ, ngươi dùng toàn lực thi triển Lang Nha quyền t·ấn c·ông, yên tâm ta sẽ chỉ đón đỡ mà thôi."
Tuy rằng Lâm Vũ không hiểu được đối phương suy tính, nhưng vẫn là làm theo, chỉ là một hồi phô trương quyền pháp.
"Như vậy đắc tội quán chủ."
Lâm Vũ thay đổi tư thế, quanh thân dâng lên một tầng chiến ý.
Lang Nha quyền thông thạo, quyền pháp tinh diệu triệt đệ bại lộ.
Thế quyền tức khắc như vũ bão mà tới, y phục theo gió bay phần phật.
Lâm Vũ đương nhiên sẽ vận dụng thuần túy quyền pháp thông thạo, cái gì gân sắt hắn đều không dùng, bản thân còn muốn lưu giữ thực lực, bại lộ hết chưa chắc đúng đắn.
Mà thuần túy quyền pháp thông thạo, đánh vào trên thân Triệu Vô Cực, phảng phất đối diện tòa núi lớn, lực đạo truyền tới liền như hòn đá rơi xuống nước, chẳng mấy chốc biến mất không dấu vết.
Hoàn mĩ mười hai chiêu thức, trái lại Triệu Vô Cực nhàn nhã một bên đánh giá, tuy rằng có nói đón đỡ, kì thực không chút nào để ý công kích này.
Theo Lâm Vũ kết thúc quyền chiêu thứ mười hai, đáy mắt Triệu Vô Cực toát lên dị sắc, hắn thầm khen trong lòng, quả nhiên là Lang Nha quyền thông thạo, mới chỉ nghe qua đã không tưởng tượng nổi, trực tiếp chứng kiến càng kinh diễm cỡ nào.
Hắn đã điều tra ngọn ngành thân phận Lâm Vũ, đến nỗi không thể kĩ hơn được nữa, đối phương mười sáu tuổi, sinh ở gia đình bần nông, tuổi nhỏ mất đi song thân, khổ cực lăn lộn ăn xin sống tới bây giờ.
Với thiên tư này, nếu là tiếp xúc võ học từ sớm, còn kinh khủng bậc nào.
Nghĩ đến thôi Triệu Vô Cực càng không dám nghĩ tiếp, quá mức dọa người, đến hắn còn thấy áp lực.
May mắn đối phương là người của võ quán, tận dụng bồi dưỡng, chưa biết chừng còn là cây cột chống trời, võ quán có thể tựa lưng vào được.
Nhớ rõ.
Trong lịch sử Trường Sinh huyện, từng tồn tại một thế gia, nó mới thành lập cách đây trăm năm, so sánh với các thế gia khác, chỉ về nội tình đơn giản là chênh lệch một trời một vực.
Có thể tồn tại tới bây giờ, vẫn còn lấy danh xưng thế gia, đều không phải trong chi thứ xuất ra thiên tài.
Mười tám tuổi ngoại luyện luyện bì cảnh, hai mươi tuổi trở thành võ giả nội luyện trẻ nhất Trường Sinh huyện, đối phương sau đó bái nhập Thiên Kiếm tông, về sau càng là vẽ ra truyền kì, một thân cảnh giới cực kì kinh khủng, diệt đi mấy cái thế gia nội tình ngàn năm, rung động cả một châu quận.
Sở dĩ Triệu Vô Cực liên tưởng tới sự tích này, hắn hi vọng võ quán cũng giống như vậy, bồi dưỡng ra thiên tài tuyệt đỉnh, chống đỡ thế lực đi lên, dù không cầu sánh ngang thế gia, chỉ mong không bị thế gia chưởng khống trong tay, cầm lại được vận mệnh của mình.
"Đúng là Lang Nha quyền thông thạo, ngươi biểu hiện ra không tệ."
Triệu Vô Cực gật đầu nhẹ, hắn ra hiệu Lâm Vũ đi theo, cùng tiến nhập thư phòng.
Nơi này khác biệt võ đường, có thư họa treo lên bốn phía, nhan hương lan tỏa, dừng trong chốc lát có cảm giác tâm hồn thư thái.
Triệu Vô Cực đi tới kệ sách, tìm kiếm một hồi lấy ra một bản bí tịch, cẩn thận lau đi bụi phủ bên trên, hiển nhiên lâu ngày chưa động.
Đem bí tịch đặt trên bàn, Triệu Vô Cực có chút thâm ý nhìn về thiếu niên, chưa vội nói ra.
"Đây là?"
Lâm Vũ tiếp nhận bí tịch, nhìn lên trang giấy có hiện dòng chữ, nội tâm chấn động vô cùng.
Lang Nha quyền chí cực.
Thông thường luyện võ học tới một mức độ tột cùng, liền có thể nhất niệm khắc ra võ học tinh diệu nhất, có thể sử dụng phương pháp lưu trữ vào giấy, trải qua thủ đoạn gia công tạo thành bí tịch chí cực.
Nhấc lên hai chữ chí cực, chính là thâm ảo sau cùng của quyền pháp, nếu cùng lúc lĩnh ngộ song song quyền pháp, đơn giản hiệu suất cao hơn quá nhiều, giống như ngươi giải một nan đề khó, ngay bên cạnh là có cách giải, hơn nữa cực kì chi tiết, trăm phần trăm chuẩn xác.
Đương nhiên không ai nguyện ý lấy thứ này ra, vỏn vẹn truyền thụ cũng lựa chọn gắt gao truyền nhân.
Triệu Vô Cực cứ thế đưa cho hắn, đây là quá mức coi trọng thiên phú hắn, vẫn là còn mục đích khác.
Đứng một bên, Lâm Vũ rơi vào trầm tư, hắn chưa vội mở lời, cần chút thời gian suy xét.
Chỉ thấy Triệu Vô Cực đột nhiên bật cười, thanh âm bình thản:
"Không cần lo lắng, ta thuần túy là thưởng thức thiên phú của ngươi, muốn bồi dưỡng ngươi tôn thiên tài này, về sau có thể giúp được võ quán."
Triệu Vô Cực trực tiếp nói thẳng, hắn nghĩ nghĩ vòng vo chỉ làm song phương thêm ngăn cách, chi bằng biểu lộ trực tiếp ý định của mình, sau đó đánh giá làm bước tiếp theo.
Lâm Vũ cũng ẩn ẩn đoán ra được, hắn không cho là Triệu Vô Cực có ý đồ gì xấu, phong cách làm việc này, đơn giản là gặp qua nhiều rồi.
Bồi dưỡng thiên tài lúc nhỏ yếu, hắn phát triển mạnh rồi, thuận tiện trả lại ân tình khi xưa.
Xem ra những ngày qua, Lâm Vũ bộc lộ thiên phú quyền pháp, cuối cùng thu được kết quả như ý.
0