Lưu Thế Anh biết Trần Quốc Toản đang khiêu khích mình, nhưng nhìn cái mặt lấc cấc của Trần Quốc Toản hắn không nhịn được, không g·iết được Trần Quốc Toản thì có thoát về hắn cũng c·hết, nên hét hớn lấy tinh thần thúc ngựa phi tới.
Trần Quốc Toản thấy thế cũng thúc ngựa phi lên tham chiến, cơ hội lấy đầu tướng địch tới tay không thể để vụt mất. Đặng Văn Thiết thấy Trần Quốc Toản xung trận, càng nóng ruột muốn nhanh kết thúc nhưng khổ nỗi Lưu Nguyên dù thế yếu nhưng dai như đỉa, hắn chưa dứt ra được.
Thấy Đặng Văn Thiết nóng vội, Lưu Nguyên càng liều c·hết cản chân, tạo cơ hội cho Lưu Thế Anh tiếp cận Trần Quốc Toản. Lưu Nguyên cũng khá khéo léo, biết sức lực đọ không lại nên chỉ cố gắng làm chệch hướng các đòn t·ấn c·ông của Đặng Văn Thiết chứ không dám đón đỡ trực diện nên miễn cưỡng vẫn có thể cầm cự được cho tới giờ.
Trần Quốc Toản cầm thương nhắm thẳng loạn quân trước mặt phi tới, nhóm thân binh còn lại tiếp tục theo sát phía sau. Trần Quốc Toản sức lực không yếu lại rất nhanh, vu·ng t·hương đánh bay một tên quân Nguyên bên phải, không cần thu thế mà thuận tay dùng tay sau đẩy mạnh, tay trước kéo ngang điều chỉnh mũi thương, một tên quân Nguyên đối diện b·ị đ·âm xuyên người. Trần Quốc Toản buông thương, đợi ngựa chạy ngang qua tên quân Nguyên đã gục trên lưng ngựa thuận tay rút thương tiếp tục phi tới. Mọi chuyện xảy ra nhất nhanh, tức thì lỗ hổng loạn quân được mở toang cho đội thân binh phía sau tràn lên, tiếp tục hướng về phía Lưu Thế Anh.
Nhìn đã quen, quân Đại Việt biết bản lĩnh của tướng quân nhà mình nên không hề ngạc nhiên. Lưu Thế Anh lần đầu tận mắt thấy thương thuật của Trần Quốc Toản, hắn cũng là cao thủ dùng thương trong quân Nguyên, chứng kiến cảnh kia Lưu Thế Anh cũng phải thầm khen ngợi Trần Quốc Toản trong đầu “thật lợi hại”.
Nhưng không vì thế mà chùn bước, Lưu Thế Anh không do dự tiếp tục lao tới đón đỡ.
Lưu Thế Anh thương pháp cũng rất nhanh, vừa vào phạm vi t·ấn c·ông Lưu Thế Anh đã liên tục tung ra một loạt những đòn đâm nhằm vào vị trí yếu hại của Trần Quốc Toản. Những đòn đâm đều rất nhanh, mạnh và hiểm. Biết đối phương cũng không phải dạng vừa, Trần Quốc Toản chủ động bình tĩnh đón đỡ. Trình độ hai bên không chênh lệch là bao.
Trần Quốc Toản không vội t·ấn c·ông, nhớ lại lời lão Bộc từng nói với Trần Quốc Toản lúc tập luyện “Cậu chủ nhớ, khi gặp đối thủ cũng dùng thương có trình độ ngang mình, cậu chủ không nên vội nhắm vào những vị trí hiểm yếu để t·ấn c·ông như những đối thủ khác. Như thế rất nguy hiểm. Thay vào đấy ngài hãy bình tĩnh thủ thế đợi cơ hội, chỉ cần ngài lừa đối phương có cơ hội để hắn rướn người đâm tới. Khi đó cổ tay của địch sẽ nằm trong phạm vi t·ấn c·ông của cậu chủ, khoảnh khắc này cậu chủ chỉ cần né tránh và nhắm vào cổ tay của đối phương t·ấn c·ông là được. Làm được điều này, ngài tất thắng”.
Lưu Thế Anh bất ngờ khi thấy Trần Quốc Toản chỉ thủ không t·ấn c·ông, không rõ ý đồ của Trần Quốc Toản nên dù t·ấn c·ông điên cuồng nhưng Lưu Thế Anh vẫn chủ động giữ khoảng cách, đặt mình ở phạm vi an toàn tránh bị Trần Quốc Toản phản đòn. Chỉ cần Trần Quốc Toản có ý lại gần, Lưu Thế Anh sẽ lập tức tung một đòn đâm hiểm nhắm tới, buộc Trần Quốc Toản lần nữa lại vào thế thủ.
Trong loạn quân, thấy chủ tướng t·ấn c·ông chưa có kết quả, một tên quân Nguyên nhân cơ hội thoát được khỏi loạn chiến, lao về phía Trần Quốc Toản từ phía sau vung đao chém tới. Trực giác cho Trần Quốc Toản biết phía sau có nguy hiểm, Trần Quốc Toản theo phản xạ, gập người cúi đầu sát cổ ngựa. “Xoẹt” đao của tên quân Nguyên chém vụt qua đầu Trần Quốc Toản trong tích tắc. Dù đang ở tư thế bất lợi nhưng Trần Quốc Toản vẫn tiện tay gạt ngang trường thương, mũi thương sắc bén vừa vặn chém ngang vào sườn tên quân Nguyên. Lập tức máu tuôn ra xối xả, ruột theo vết rách tràn ra ngoài, tên quân Nguyên đau đớn ôm lấy eo rồi cùng ngựa ngã dúi dụi.
Thấy Trần Quốc Toản mất thế phòng thủ, người đã cúi rạp không có khả năng né tránh trừ khi phải bỏ ngựa, có cơ hội trời cho Lưu Thế Anh liền thúc ngựa cố sức đâm tới. Trần Quốc Toản trong tình thế nguy hiểm lại khẽ nở nụ cười, hai chân Trần Quốc Toản gồng hết sức kẹp chặt bụng ngựa. Chiến mã bị kẹp đau mới khẽ dựng vó hí thì Trần Quốc Toản lập tức người nghiêng hẳn sang bên phải, chiến mã bị mất trọng tâm lập tức cả người cả ngựa của Trần Quốc Toản ngã ra phía bên phải. Mũi thương của Lưu Thế Anh trong tích tắc đâm sượt qua mũ trụ của Trần Quốc Toản.
Lưu Thế Anh đâm trượt mất đà, biết không hay định thu tay lại thì đã muộn. Trần Quốc Toản trước khi ngã đã kịp vận sức tay phải đâm tới. "Xoẹt" một chiêu trả đòn rất đẹp được tung ra, mũi thương đâm xuyên cổ tay phải của Lưu Thế Anh.
Đợi ngựa Lưu Thế Anh vọt qua, Trần Quốc Toản giật cương ngựa, con ngựa đứng dậy như có chuyện gì xảy ra. Lưu Thế Anh ôm cổ tay phải đầm đìa máu vào lòng, tay trái cố gắng cầm thương, dường như đã chấp nhận số phận, quay đầu lại nói:
- Lợi hại lắm, sao ngươi còn chưa ra tay? Muốn ta cầu xin tha mạng à?
Trần Quốc Toản chưa muốn kết thúc nhanh Lưu Thế Anh, muốn thông qua Lưu Thế Anh tìm hiểu thêm một chút thông tin về kế hoạch của quân Nguyên nên chủ động nói:
- Không phải, ta vốn không có ý định để ngươi sống. Ta chỉ không muốn đâm sau lưng người khác mà thôi. Hơn nữa ngươi là một đối thủ đáng kính, không chỉ võ thuật mà cả về tài trí. Trong tình huống tan đàn xẻ nghé mà vẫn có thể tìm được cơ hội tập kích ta. Trận này ta có thể thắng dễ dàng là vì quân Nguyên trong tay ngươi quá vô dụng, thiếu thốn đủ thứ. Nếu là đội quân được huấn luyện đầy đủ khác khả năng ta sẽ phải đánh đổi rất nhiều thứ cho chiến thắng này.
Lưu Thế Anh đã xác định số phận, dù biết đấy chỉ là lời ngon ngọt của Trần Quốc Toản nhưng cũng phần nào đánh vào lỗi lòng của hắn. Lưu Thế Anh khẽ thở dài nói:
- Cảm ơn ngươi đã đánh giá cao ta. Đúng là đội quân này thiếu thốn đủ thứ, nhưng nghĩ lại trận này ta thua không oan. Ngươi đã sắp xếp mọi việc rất chu toàn, từ từ đưa ta vào bẫy. Từ việc ngươi chủ động giấu quân khiến ta không biết ngươi có tới 5000 kỵ binh, tới việc tung hỏa mù làm quân ta từ căng thẳng, cao độ cảnh giác biến thành lơ là thả lỏng. Cố ý thu hút sự chú ý của ta vào ngươi và cánh trái mà bỏ quên cánh phải tạo điều kiện cho Trọng giáp kỵ binh dễ dàng đột phá. Không chỉ địa hình, hướng t·ấn c·ông mà đến ngay cả thời điểm mặt trời mọc cũng bị ngươi lợi dụng để hạn chế tầm nhìn của quân ta thì trận thua này ta thua không oan chút nào. Dù sao ta cũng sắp c·hết trong tay ngươi, thẳng thắn nói cho ta biết: Ngươi vẫn còn sát chiêu nữa mà ta chưa biết đúng không? có thể không phải là cho trận này mà là cho cả trận chiến tiếp theo?
Đối diện với câu hỏi của Lưu Thế Anh, Trần Quốc Toản chỉ bình thản mỉm cười, không nhận cũng không phản bác suy nghĩ của hắn. Dù vậy cũng đủ khiến Lưu Thế Anh phải rùng mình với đối thủ trước mặt dù còn rất trẻ nhưng đã kín kẽ, thâm sâu khó dò như thế này, không biết tương lai sẽ phát triển tới mức nào.
Trần Quốc Toản chủ động chuyển hướng câu chuyện, tận dụng tối đa cơ hội để thu thập thêm tin tức để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới:
- Lưu Thế Anh, ta không nói ngoa, ngươi cũng xứng đáng là một tướng tài. Ta vẫn đang thắc mắc một điều, hẳn ngươi đã phái người đi cầu viện Lý Hằng ngay từ đầu cuộc chiến rồi đúng không? Nhẽ ra với tài kỵ thuật của Mông Cổ thì giờ chúng phải tới từ lâu rồi. Chỉ cần kỵ binh Mông Cổ xuất hiện ta sẽ lập tức phải rút lui, nếu không kẻ phải c·hết sẽ là bọn ta, nhưng đến giờ vẫn không thấy tăm hơi của chúng đâu? Chả nhẽ chỉ vì các ngươi là người Hán mà bị Lý Hằng bỏ rơi mặc sống c·hết rồi? hay các ngươi còn tính toán khác?
Trần Quốc Toản cố ý khoét vào mâu thuẫn trong quân Nguyên, mong có thể lợi dụng điều này để làm Lưu Thế Anh mất bình tĩnh mà nói ra điều gì đấy. Nhưng có vẻ mọi việc đều vô ích. Lưu Thế Anh ngẩng mặt cười dài hô lớn:
- Hahaha Hay lắm, ngươi quả là gian xảo. Muốn thông qua ta để dò la tin tức à? Đừng có nằm mơ? Dù là bại tướng ta cũng có niềm kiêu hãnh của mình. Đừng nhiều lời nữa, tới đây?
Dứt lời Lưu Thế Anh liền thúc ngựa phi tới, hắn không muốn dài dòng hơn nữa với Trần Quốc Toản. Tránh việc có tai mắt quân Nguyên ở gần đây sẽ gây họa tới người nhà của hắn. Lưu Thế Anh buộc dây cương vào cánh tay tay phải đầm đìa máu cố gắng điều khiển ngựa, tay trái vu·ng t·hương đánh tới.
Trần Quốc Toản dù muốn khai thác thêm thông tin nhưng Lưu Thế Anh đã vu·ng t·hương đánh tới không làm gì được nữa, chỉ đành vu·ng t·hương đón đỡ. Không cần dùng gì nhiều, về cơ bản Lưu Thế Anh dù chưa c·hết nhưng cũng không khác gì người đ·ã c·hết nên chiêu số rất đơn giản. Trần Quốc Toản khẽ dùng thương hơi tỳ lên cán thương của Lưu Thế Anh làm chệch hướng mũi thương là đủ, thuận thế đâm tới, mũi thương lạnh lùng đâm xuyên cổ của Lưu Thế Anh, Trần Quốc Toản lựa thể xoay ngang, rồi hất mạnh. Lập tức thủ cấp của Lưu Thế Anh bay lên trời.
Phía bên kia, toàn bộ kỵ binh quân Nguyên đều đã bị tiêu diệt, khi đột kích chủ tướng địch mà không thể giải quyết trong thời gian ngắn, đợi quân xung quanh kéo về cứu viện thì cầm chắc c·ái c·hết.
Một thân binh chạy tới nhặt đầu Lưu Thế Anh dơ nên, lập tức cả chiến trường hô vang truyền tin chiến thắng.
Quay lại nhìn Đặng Văn Thiết, ngoài một vài vết xước thì không có vấn đề gì, Trần Quốc Toản yên tâm bảo với thân binh bên cạnh.
- Nổi hiệu thu quân, chúng ta ngừng truy kích quân Nguyên! Cố gắng thu niệm các huynh đệ chiến tử. Nhanh lên, viện quân địch có thể tới bất kỳ lúc nào.
0