Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 207: Cây cùng một gốc.

Chương 207: Cây cùng một gốc.


Chiêu Giang nói không sai, Ma Bách Lí không phải chưa tới tìm nhà Minh xin sự giúp đỡ, hắn còn tìm tới cả Khâm Châu thậm chí là tới hẳn Phủ nha Nam Ninh để cầu viện nhưng đều không được. Bách Lí biết không thể giấu được nữa bèn gật đầu thừa nhận:

- Đúng thế, người Tráng bị nhà Minh bỏ rơi rồi. Ta đã tìm tới khắp các trấn ở phía nam có thể tới nhưng đều không nhận được sự giúp đỡ. Hiện giờ Lĩnh Nam hỗn loạn, bắc có người Miêu, Đông có tàn quân của Hồng Cân quân, Tây có tàn quân của Đại Hạ chưa kể người Duy Ngô Nhĩ xuất hiện ngày càng nhiều ở Quý Châu. Triều Đình dường như nhắm mắt làm ngơ để mặc cho các thế lực tự do chém g·iết không hề có ý ngăn cản chuyện này. Tộc Ma Bách hiện đang bị chính là tàn quân của Hồng Cân quân khống chế. Phía nam chính là hi vọng duy nhất của người Tráng hiện giờ.

Chiêu Giang cau mày nghĩ ngợi nói lơ lửng:

- Chính sách phân hóa. Người Hán muốn dùng các dân tộc khác nhau để tự chống lại nhau, khiến tất cả cùng suy yếu?

Ma Bách Lí khi 4 tuổi đã từng được tới Nam Ninh ăn học, nói thẳng ra là con tin ở Nam Ninh nên hắn hiểu những gì mà Chiêu Giang nói. Hắn gật đầu thừa nhận:

- Ta e đây chính là điều nhà Minh đang muốn.

Chiêu Giang gật đầu trầm ngâm nói:

- Chính sách này hiện tại dù tàn ác với người Tráng, người Tày hay có thể là cả người Miêu, khiến Lĩnh Nam trong vài năm nữa sẽ loạn lạc, máu chảy không ngừng nhưng lại là thời cơ tốt cho nhà Minh. Để Lĩnh Nam loạn lạc vừa làm suy yếu các dân tộc miền núi lại vừa là cách tốt để nhà Minh rảnh tay dọn dẹp nội bộ. Tàn quân Đại Hạ và Hồng Cân quân xem ra cũng là do nhà Minh cố ý thả ra mà thôi. Khi tất cả cùng suy yếu, chúng sẽ ra tay hốt một mẻ là xong. Các ngươi có kêu tới Nam Kinh thì cũng chỉ vậy mà thôi.

Bách Lí hiểu toàn bộ chuyện này, hắn đấm tay uất hận vì dù có biết cũng chẳng thể lật được càn khôn:

- Đúng thế, xưa nay Lĩnh Nam luôn là cái gai trong mắt dân Hán, khi có cơ hội chúng đều muốn thêm dầu vào lửa cho Linh Nam thêm loạn lạc. Với chúng tính mạng của sơn dân cơ bản không đáng gì.

Nông Mạnh xem ý Chiêu Giang thấy có vẻ hắn muốn hành động thì nói với Bách Lí trước khi kéo Chiêu Giang ra ngoài:

- Bách Lí, trước tiên cậu cứ nghỉ ngơi đi. Ta cùng Chiêu Giang về bản nói chuyện với các bô lão một chút rồi sẽ trả lời cậu.

Bách Lí biết đây là chuyện hệ trọng, nên không dám cầu ngay kết quả dù rất sốt ruột. Hắn chỉ gật đầu dùng ánh mắt cầu khẩn nói:

- Vâng, tộc Ma Bách trông cậy vào mọi người.

Nông Mạnh chỉ gật đầu đáp lại rồi cùng Chiêu Giang rời đi. Nông Mạnh từ khi nghe chuyện này thực lòng hắn cũng muốn giúp người Tráng một tay nhưng điều hắn lo ngại nhất chính là sợ nhà Minh chú ý, sẽ hướng mũi dùi vào Đại Việt và Quốc Toản.

Nội dung bức thư trước khi Quốc Toản rời đi đưa cho hắn đã giúp hắn hình dung được những rối ren trong triều đình. Kéo Chiêu Giang vào một căn nhà khác, Nông Mạnh đứng đối diện nhìn thẳng vào Chiêu Giang hỏi:

- Chiêu Giang, cậu định đi giúp tộc Ma Bách?

Chiêu Giang gật đầu xác nhận:

- Đúng thế! Nông Mạnh, ngài cũng muốn giúp họ mà.

Nông Mạnh bất ngờ tiến tới túm cổ áo Chiêu Giang, ánh mắt rất dữ dội gằn giọng:

- Ta khác, cậu khác. Bọn ta dù gì cũng là anh em chung gốc. Nhưng muốn là một chuyện, làm hay không lại là chuyện khác. Để nhà Minh biết được đại kế của chúng bị Quốc Toản nhúng tay vào sẽ mang tới phiền phức cho Quốc Toản. Ta thà bỏ qua lời dặn của tổ tiên chứ không muốn làm liên lụy tới đệ ấy. Chỉ cần là mầm họa cho Quốc Toản, ta tuyệt sẽ cắt bỏ toàn bộ. Kể cả cậu, Chiêu Giang. Dù cậu có là anh vợ của Quốc Toản nhưng nếu cậu tự ý làm bừa ta cũng không tha đâu.

Trước ánh mắt hừng hực như muốn lập tức chẻ đôi mình ra của Nông Mạnh, Chiêu Giang không ngờ lại thấy vui vẻ, sơn dân luôn rất thẳng thắn. Điều này chỉ cho thấy địa vị của Quốc Toản trong lòng sơn dân ở đây đã cao thế nào. Chiêu Giang mỉm cười hòa ái từ tốn giải thích:

- Nông Mạnh, huynh có lẽ không hiểu. Nếu Quốc Toản ở đây đệ ấy cũng sẽ đồng ý cho chúng ta ra tay cứu người Tráng thôi, thậm chí đệ ấy còn tích cực giúp chúng ta làm việc này là khác.

Nông Mạnh nhíu mày càng chặt nhìn xoáy vào Chiêu Giang hỏi lại:

- Vì sao? Sao cậu có thể hiểu được đệ ấy nghĩ gì?

Chiêu Giang tự tin nhìn vào mắt Nông Mạnh đáp:

- Vì thứ bọn ta được học giống nhau, cũng là cây cùng một gốc mà ra cả.

Chiêu Giang rất tin tưởng vào tổ phụ của mình, thời gian ngắn ở bên Quốc Toản hắn cũng hoàn toàn cảm nhận được con người y rất giống với những gì lão Bộc hay khoe khoang với niềm tự hào vô bờ bến. Nếu Trần Quốc Toản ở đây hắn sẽ tận dụng tối đa cơ hội này. Nông Mạnh vẫn chưa chịu buông tay ra gằn giọng nói thêm:

- Kể cả là thế thì việc này quá nguy hiểm, để quan viên Đại Minh biết ảnh hưởng sẽ rất lớn.

Chiêu Giang mỉm cười đáp đầy ẩn ý:

- Nông Mạnh đại ca, chúng ta là người Tày, người Tày giương cao ngọn cờ của tổ tiên, cứu giúp người Tráng trong lúc hoạn loạn thì có sao, đâu liên quan tới Quốc Toản hay Đại Việt. Hơn nữa, chúng ta chỉ cứu người không giữ đất.

Nông Mạnh thoáng nghĩ như hiểu ra nhưng vẫn chưa tường tận mọi thứ, hắn buông áo Chiêu Giang ra hỏi rõ hơn:

- Chiêu Giang, đệ nói rõ hơn đi.

Chiêu Giang mỉm cười đáp:

- Như đệ đã nói, tham gia vào chuyện này sẽ chỉ có người Tày chúng ta, người Việt không được phép tiến sang bên kia biên giới. Điều quan trọng nhất, trước mắt chúng ta lấy danh nghĩa của vua Nùng năm xưa đã dùng, cũng dùng chính lá cờ của vua Nùng năm xưa để hành động và chỉ cứu người, không giữ đất. Một là vì lực lượng của chúng ta không đủ để giữ được đất, hai là giữ đất sẽ khiến quan viên nhà Minh nghi ngờ hoặc cố gán cho chúng ta có liên quan tới Đại Việt. Nếu chúng ta chỉ cứu người bỏ đất thì dễ dàng ngụy tạo nó thành cuộc bỏ chạy của người Tráng về phía nam. Có thể lừa được hoặc ít nhất có căn cứ để phủ nhận toàn bộ liên quan tới Đại Việt. Quan trọng nhất là…

Nông Mạnh hiểu ra nói xen vào đoán ý Chiêu Giang:

- Quan trọng nhất là để lại vùng Lĩnh Nam loạn lạc cho ba thế lực người Miêu, tàn quân Hồng Cân quân, tàn dư của Đại Hạ có thể là cả đám Duy Ngô Nhĩ mà Bách Lí vừa nói tự sinh tự diệt, tự suy yếu lẫn nhau. Sau này người Tráng khi đã hồi phục có quay về lấy lại đất tổ cũng dễ dàng hơn. Nhưng Chiêu Giang, chúng ta có đủ người để làm chuyện này không? nếu dẫn quân sang bên kia thì ai sẽ canh chừng bản Giuốc?

Chiêu Giang mỉm cười vỗ vai Nông Mạnh đáp:

- Đúng thế. Việc bảo vệ bản Giuốc trước mắt đệ có thể nhờ Đinh Mãi và Nguyễn Nạp Hòa giúp đỡ. Vấn đề là huynh và người Tày có dám làm, chấp nhận hi sinh để cứu người Tráng hay không mà thôi? Huynh phải biết hi sinh là điều không tránh khỏi.

Hơi ngừng lại một chút, Chiêu Giang tiếp tục thuyết phục Nông Mạnh:

- Hơn nữa, huynh giúp người Tráng bây giờ cũng chính là đang giúp Quốc Toản trong tương lai. Quốc Toản từng dự tính, cuộc chiến với nhà Minh là điều không thể tránh khỏi, vấn đề chỉ là thời gian. Huynh thử nghĩ xem, nếu nhà Minh có người Tráng giúp sức thì sẽ mang tới rất nhiều phiền phức cho đệ ấy. Ngược lại, nếu bây giờ có thể kéo người Tráng khỏi nhà Minh thì tương lai sẽ giúp đỡ được cho Quốc Toản rất nhiều.

Nông Mạnh siết tay đắn đo, hắn thực sự muốn cứu người Tráng nhưng vẫn không hạ được quyết tâm hỏi lại:

- Nếu có thể làm theo lời dặn của tổ tiên cũng đồng thời tránh mọi nguy cơ cho Quốc Toản thì ta và người dân bản Giuốc sẽ luôn sẵn sàng. Chỉ là chuyện này có cần hỏi ý kiến đệ ấy trước không?

Chiêu Giang lắc đầu, kiên định nói:

- Không kịp, đệ sẽ gửi thư tới chỗ Đinh Mãi trước, từ đó Quốc Toản sẽ đoán biết được chuyện này. Còn chúng ta trước tiên cứu cứu tộc Ma Bách trước đã, chuyện này chúng ta vẫn kịp làm trước khi về dự lễ cưới của Quốc Toản. Khi đó, chúng ta nói trực tiếp với đệ ấy xem ý kiến của đệ ấy thế nào là được. Nông Mạnh nếu huynh quyết định làm việc này thì huynh chỉ cần chuẩn bị quà cưới là được, còn lại có thể giao cho đệ.

Nông Mạnh đắn đo một hồi cũng hạ quyết tâm:

- Được, vậy việc này tùy đệ sắp xếp. Đệ nhớ ưu tiên hành động không để ảnh hưởng tới Quốc Toản. Trước mắt chúng ta chỉ cứu người tộc Ma Bách trước. Sau đó đợi có ý kiến của Quốc Toản chúng ta mới hành động tiếp.

Chiêu Giang đấm hai tay vào nhau cái bốp hứng khởi:

- Được, thống nhất thế. Đệ sẽ tới tìm Bách Lí lên kế hoạch cụ thể rồi sẽ báo lại huynh.

- Được rồi, vậy ta rời đi trước. Sơn dân dồn về khá đông, ta phải sắp xếp cho họ chỗ ở đã.

Nông Mạnh bỏ lại Chiêu Giang đi tìm Bách Lí, Bách Lạc còn bản thân quay trở về bản Giuốc.

Bản Giuốc trong thời gian ngắn ngủi đã thay đổi chóng mặt, ngẩng mặt nhìn từng nóc nhà đều khói bếp nghi ngút, với Nông Mạnh đây là cảnh đẹp nhất trong đời hắn. Đám trẻ con đến giờ vẫn kéo nhau đi khoe với bọn trẻ mới tới chuyện cái ngày Quốc Toản cùng người của mình mang theo đồ ăn ngon như thế nào lên cho chúng. Người già ngồi hiên nhà đan lát, vót tên vẫn không ngừng kể về con người thân thiện, cũng ăn bốc, uống bằng mũi còn hát lượn Slương rất hay nữa. Đám trai tráng không còn tính tự tung tự tác, mạnh ai làm gì thì làm nữa, dưới sự quản thúc của Chiêu Giang và vài ý tưởng bị nhồi nhét vào đầu, bọn chúng bắt đầu tập luyện chăm chỉ hơn rất nhiều.

Những ngôi nhà được dựng lên liên tục, chuồng trại chăn nuôi cũng không ngừng xây mới. Đến cả lò rèn, lần đầu tiên bản Giuốc có một lò rèn cho riêng mình, đây là thứ trong mơ trước kia hắn cũng không dám mơ.

Dù còn nhiều khó khăn nhưng khác hẳn với những đau thương và tương lai tối tăm gần hai tháng trước, hiện giờ tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống có thể thấy được khắp mọi nơi, trên từng ngọn cỏ ở bản Giuốc. Sơn dân ai ai cũng phấn đấu cho một tương lai đầy hi vọng phía trước. Nông Mạnh phấn khởi bước đi nhanh hơn về phía bản Giuốc.

Chiêu Giang quay lại làm Bách Lí và Bách Lạc mừng húm, tiếng hò hét vọng ra khỏi căn nhà sàn. Ma Bách Lạc liền xung phong đi đầu, hắn hồ hời hoa chân múa tay nói ra mọi thứ hắn biết chẳng theo thứ tự gì cả.

Chiêu Giang vội trải ra nền nhà sàn một tấm bản đồ sơ họa, nhìn vào hai tên đang phấn khích trước mặt bắt đầu hỏi những thông tin cần thiết:

- Được rồi, được rồi. Chúng ta người có hạn, trước tiên hai ngươi nói cho ta mọi thứ mà hai ngươi biết, từ vị trí số lượng người trong tộc Ma Bách, đường mòn lối đi cả công khai lẫn bí mật có thể tới đó, quân số của giặc c·ướp là bao nhiêu, trang bị của chúng thế nào,... Nói chung là mọi thứ chi tiết nhất có thể. Trước tiên, chỉ cho ta vị trí tộc Ma Bách đang bị giam giữ đã.

Chương 207: Cây cùng một gốc.