Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đông A Tái Khởi
Unknown
Chương 208: Tàn dư của Đại Chu
Đại Chu dù chỉ tồn tại một thời gian ngắn, có 14 năm, nhưng trong 14 năm ngắn ngủi đó Đại Chu của Trương Sĩ Thành theo đuổi chính sách nhân hòa đã thực sự giúp trăm họ một vùng Giang Chiết được an cư lạc nghiệp, tìm lại được cuộc sống như thời thái bình thịnh trị sau bao năm loạn lạc, sưu cao thuế nặng. Có trăm họ đồng lòng, chính vì thế mà Đại Minh năm xưa để diệt được Đại Chu phải đắp lũy, dựng chòi canh xung quanh vây thành Long Bình tới 10 tháng.
Chỉ tới khi tên hết, dân phải dỡ nhà cửa chùa chiền lấy gỗ đá thay tên đ·ạ·n, ăn sạch mọi thứ có thể ăn thì thành Long Bình mới có thể phá. Bản thân Trương Sĩ Thành t·ự t·ử không thành b·ị b·ắt. Vợ là Lưu thị ôm hai con trai chất củi tự thiêu trước mặt hàng vạn quân Minh mà c·hết.
Thái Ngạn Văn vốn là một nho sinh nghèo, nhờ Đại Chu cho lập Hoằng Văn quán tìm những người thông minh trong dân gian vào học lại chu cấp toàn bộ lương thực và tiền bạc mà Thái Ngạn Văn mới có cơ hội hiển lộ tài năng, từng bước đỗ đạt rồi ra làm quan dưới triều Đại Chu.
Trong biến cố Long Bình, Thái Ngạn Văn hiến kế ve sầu thoát xác, dùng thế thân để Lưu thị dàn cảnh cùng hai con tự thiêu trong cấm thành trước sự chứng kiến của hàng vạn quân Minh. Còn bản thân hắn liều c·hết bảo hộ cho nhi tử của Trương Sĩ Thành là Trương Sĩ Tôn mới mười tuổi trốn ra biển cùng chút tài sản và vài trăm thuộc hạ trung thành.
Sau vài tháng lẩn trốn, Thái Ngạn Văn cuối cùng cũng đưa được Trương Sĩ Tôn tới vùng Lĩnh Nam hẻo lánh cùng vài chục bộ hạ trung thành còn lại. Hắn chọn phủ Bách Sắc làm nơi dừng chân, đây là khu vực tự trị rất cao với đủ loại sắc tộc, nơi người Hán chỉ là dân tộc thiểu số, sau bao năm loạn lạc sức kiểm soát của triều đình với nơi này rất yếu. Ở đây, hắn có thể tạm thời trốn khỏi tai mắt của triều đình.
Dựa vào tài sản mang theo năm xưa, hắn bắt đầu tuyển mổ lại những cánh tàn quân của Đại Chu, của Hồng Cân quân năm xưa xây dựng lại lực lượng chờ ngày khởi sự. Tới nay, dưới trướng hắn đã có hơn 2000 người theo về. Trong suy nghĩ của hắn, Đại Minh là kẻ thù không đội trời chung, là kẻ thù đã phá hủy Đại Chu tươi đẹp, khi cơ hội tới hắn sẽ không ngần ngại bồi cho Đại Minh một đao để đem Đại Chu trả lại cho chủ nhân của nó.
- Thái thúc thúc, có tin từ chỗ Hoàng Kình xin thêm người để tăng phòng vệ mặt nam. Nghe hắn nói để chặn sơn dân không chạy về phía nam.
Từ khi rời Long Bình, Thái Ngạn Văn và người của mình chỉ gọi Trương Sĩ Tôn là Thiếu gia. Ở đây vì có đủ loại người, Thái Ngạn Văn phải dặn Trương Sĩ Tôn phải dấu đi thân phận của mình, đợi thời cơ tới mới được công khai ra ngoài. Thái Ngạn Văn đang mơ mơ hồ hồ suy nghĩ thì bị tiếng của Trương Sĩ Tôn làm cho tỉnh lại:
- Thiếu gia, thế thì cấp cho hắn 200 người, ngài lệnh cho Dương Tú dẫn người tới cho hắn là được.
Trương Sĩ Tôn gật đầu đáp ứng, phê vào lệnh tiễn xong hắn ngẩng đầu muốn hỏi Thái Ngạn Văn:
- Thái thúc thúc, vì sao chúng ta không xuống phía nam nương nhờ An Nam, Chiêm Thành hay Vạn Tượng mà phải ở đây bắt giữ sơn dân man di làm nô lệ?
Thái Ngạn Văn dừng bút ngẩng lên giải thích cho Trương Sĩ Tôn, hiện giờ hắn vừa lo gây dựng thế lực vừa đảm nhiệm vai trò dạy Sĩ Tôn những gì cần thiết:
- Thiếu gia, Trần Hữu Lượng năm xưa hùng mạnh là thế, khi đề nghị An Nam giúp đỡ còn bị từ chối. Thì chúng ta hiện giờ không có hi vọng được chúng cưu mang. Huống hồ hiện giờ An Nam suy yếu, thân ốc còn chẳng mang nổi mình ốc thì đâu còn dư sức mà giúp ta. Khi thấy ta, chúng sẽ lập tức dẫn chúng ta tới trước mặt Chu Nguyên Chương để thỉnh công mong tránh chiến hỏa chứ không có chuyện ngược lại.
Ngó nhìn xung quanh không có ai dòm ngó, Thái Ngạn Văn mới tiếp tục:
- Đại Chu ta chú trọng nhân hiếu, việc chúng ta ở đây bắt giữ người Tráng cũng là bất đắc dĩ, đám người Tráng quá cứng đầu, chúng sẽ không để người ngoại lai như chúng ta tới đất tổ tiên của chúng để ở. Chúng ta buộc phải c·ướp lấy địa bàn để tranh thủ mà xây dựng thế lực, người Tráng cũng là lực lượng lao động cần thiết cho chúng ta, vì thế ta không thể để chúng rời đi được. Sắp tới vùng Lĩnh Nam này sẽ rất loạn lạc, Bắc có người Miêu, Đông có người Minh, tây có tàn dư Đại Hạ, còn chưa kể người Duy Ngô Nhĩ của Ha Lặc Ba Sĩ đang muốn tới đây, chúng ta phải tranh thủ thời gian thật nhanh tích lũy lực lượng để đương đầu với sóng gió sắp tới. Sau khi sự thành, thiếu gia bù đắp cho họ sau cũng chưa muộn.
Trương Sĩ Tố gật đầu ra vẻ đã hiểu nói:
- Thái thúc thúc, cháu đã hiểu. Mọi chuyện xin nghe theo thúc.
----------------------
- Bản làng của Tộc Ma Bách như một cái lòng chảo với ngọn đồi thấp và chút thung lũng bằng phẳng ở giữa, bốn xung quanh đều là những ngọn núi đá cao, mặt Đông, Tây, Nam là những dãy núi chạy dài liền mạch, phía Bắc là vài ngọn núi nhấp nhô đan xen. Phía nam chỉ có một con đường mòn để ra ngoài chính là nối đi nhỏ giữa hai dãy núi dẫn ra sông Quây Sơn, còn phía Bắc có 3-4 con đường mòn khác nhau dẫn tới những châu động khác.
Hơi ngừng lại lấy hơi, Ma Bách Lí lại tiếp tục chỉ bản đồ nói:
- Người đang chiếm giữ bản làng là Hoàng Kình có khoảng 300 người, số còn lại đã rời đi. Trong 300 người thì khoảng gần 200 tên cứ tối đến là phải chia ra canh gác các con đường mòn, số còn lại hơn 100 tên ở lại giữ bản. Ban ngày chúng sẽ quay về bản đông hơn. Khu ở của đám c·ướp và người Ma Bách được bố trí tách biệt. Toàn bộ hơn 200 người tộc Ma Bách bị chia thành nam nữ nhốt ở khoảng đất thấp sát chân núi đá phía trong. Núi đá là nhà giam tự nhiên, có một phần như cánh cung bán nguyệt nên chúng chỉ cần canh giữ mặt trước là sẽ không lo sơn dân có thể chạy trốn. Hơn nữa, muốn đi ra ngoài buộc phải đi qua khu nhà ở của bọn c·ướp. Đấy là lý do buổi tối chúng chỉ cần 100 tên ở lại giữ bản.
- Con đường phía nam dẫn tới sông Quây Sơn có một đồn canh, chỉ có khoảng 50 tên canh giữ con đường này, nhưng đường núi nhỏ hẹp, lũy gỗ dựng chắc chắn, nếu đánh trực diện thì rất khó có thể hạ được, tử thương cũng sẽ rất lớn. Ở dãy núi phía đông có một đường đi bí mật mà chỉ có người Ma Bách bọn ta mới biết, dù khó đi nhưng với sơn dân chúng ta vẫn có thể đi được. Con đường này vừa khéo dẫn tới vách đá sau lưng khu đang giam giữ người Ma Bách, nếu chúng ta mang theo chút dụng cụ có thể từ đỉnh núi này trèo xuống, âm thầm chiếm lấy cổng trại để cho người phía sau lợi dụng đêm tối theo đường này thoát đi thì có thể thành công.
Bách Lạc đợi Bách Lí nói xong thì đứng ra vỗ ngực tự tin đáp:
- Đúng thế, bọn ta cũng là lợi dụng đêm tối trèo theo lối đi này mà thoát được. Chân Bách Lí b·ị t·hương, ta có thể dẫn mọi người đi đường này để tập kích.
Nông Xú im lìm không biết nói gì, hắn chỉ nhìn xem Chiêu Giang tính toán thế nào. Chiêu Giang nghe xong kế hoạch nghe có vẻ hợp lý này thì cau mày không thôi, hắn gãi gãi cằm nhìn chằm chằm hỏi Bách Lí:
- Ngươi muốn cứu nhiều người hay chỉ cứu vài người rồi số còn lại c·hết hết?
Bách Lạc vô tư không nghĩ ngợi gì vội xen vào:
- Đương nhiên phải cứu tất cả chứ.
Chiêu Giang trừng mắt quát:
- Im mồm, ta đang hỏi Bách Lí. Nông Xú dẫn Bách Lạc ra ngoài.
Bách Lạc gãi đầu gãi tai đang ngỡ ngàng không hiểu vì sao Chiêu Giang lại nổi giận lúc này, hắn là người vô tư, khi bị Nông Xú kéo đi mà không thấy Bách Lí có phản ứng gì thì hắn cung ngoan ngoãn ra ngoài, trong gian nhà chỉ còn lại mình cùng Bách Lí, Chiêu Giang gằn giọng hỏi lại lần nữa:
- Nào giờ chỉ có hai ta, nói đi, ngươi muốn cứu nhiều người hay chỉ vài người quan trọng.
Bách Lí gục đầu xấu hổ, nội tâm hắn như đang đấu tranh dữ dội nhưng rồi hắn cũng nói ra ý định thực sự của mình:
- Dĩ nhiên ta muốn cứu nhiều người, nhưng kẻ địch bố trí mấy hàng phòng vệ, đường đi lại xa xôi hiểm trở, đi nhiều người sẽ rất chậm, khó mà thoát được, để cứu toàn bộ là điều không thế. Nếu tình thế bất đắc dĩ, Chiêu Giang, huynh có thể cân nhắc ưu tiên cứu….
“Rầm” không để Bách Lí nói hết câu, Chiêu Giang túm cổ áo ép mạnh hắn vào cây cột giữa nhà, mặc kệ chân Bách Lí lại chảy máu, Chiêu Giang gằn giọng tức giận:
- C·h·ó c·hết, Ma Bách Lí, ngươi ăn học vài năm với người Hán đã muốn học theo bọn chúng, coi mạng sơn dân bọn ta không ra gì rồi? Ngươi chỉ muốn cứu người nhà ra dù có phải đẩy vài trăm người khác vào chỗ c·hết? Lời dạy của tổ tiên ngươi đã quên hết rồi?
Bách Lí trên tay Chiêu Giang khóe miệng chảy máu vì cú va đập mạnh, cẳng chân lại buốt tới đỉnh đầu. Hắn nghiến răng hét lên:
- Nhưng núi cao dựng đứng, đường xá gập ghềnh. Chuyện giữ bí mật cho bằng đấy người rời đi là không thể, cũng không đủ thời gian. Thay vì cứu tất cả, chi bằng chọn người quan trọng để cứu trước. Đợi một thời gian khi lực lượng đã đủ, khi có cơ hội chúng ta sẽ quay lại để cứu toàn bộ cũng chưa muộn.
Chiêu Giang nghe giọng điệu của Ma Bách Lí mắt muốn tóe lửa, răng nghiến ken két rít ra từng chữ:
- Cơ hội? Bao lâu? ai cho ngươi cơ hội này? Hàng trăm người khác có sống để chờ được cơ hội này? Ma Bách Luận tộc trưởng có biết ngươi đã biến thành loại người này không? Ngươi không thấy xấu hổ với người trong tộc, xấu hổ với người bạn Bách Lạc của ngươi à?
Những câu hỏi của Chiêu Giang hắn chẳng thể trả lời, Ma Bách Lí xấu hổ gục đầu không dám nhắc tới cha mình. Cha hắn, Ma Bách Luận là người đầy trách nhiệm, luôn đặt an nguy của bộ tộc lên hàng đầu, chính vì thế năm xưa Ma Bách Lí phải tới Nam Ninh để làm con tin. Nhìn Ma Bách Lí chỉ im lặng gục đầu xấu hổ, Chiêu Giang yên tâm phần nào, thái độ của hắn cho thấy hắn còn cứu được, đây cũng chỉ là chút lòng riêng của hắn, không liên quan gì tới tộc Ma Bách. Chứ còn nếu đây là ý của Ma Bách Luận thì Chiêu Giang đuổi tên này đi ngay.
Chiêu Giang thả tay khiến Bách Lí ngã sõng soài ra đất, hắn hừ lạnh cầm tấm bản đồ nói với Bách Lí trước khi rời đi:
- Ma Bách Lí, ngươi còn trẻ, suy nghĩ lệch lạc là điều có thể hiểu. Ngươi vẫn còn cơ hội để sửa sai, chuyện hôm nay ta tạm giữ lại. Tổ phụ từng dạy ta, chỉ cần là người có lòng thì chuyện khó mấy cũng có cách giải quyết. Ngươi cứ ở lại mà suy nghĩ cho kỹ, chuyện cứu tộc Ma Bách ta sẽ thay ngươi giải quyết.
Chiêu Giang nói xong liền bỏ ra ngoài để lại Bách Lí một mình.
Ma Bách Lí gục dưới nền nhà sàn thẫn thờ, chỉ khi nghe thấy tiếng Bách Lạc bị Chiêu Giang gọi đi hắn mới có thể phát tiết cảm xúc của mình. Hắn xấu hổ gào khóc không muốn người anh em tốt biết bộ mặt này của hắn. Ma Bách Lí cũng biết suy nghĩ của bản thân là ích kỷ, nhưng hắn không nghĩ ra được biện pháp nào để có thể cứu được người trong tộc.
Mấy năm tiếp xúc với người Hán, đầu óc Ma Bách Lí được mở mang ra không ít, cộng với tuổi đời còn trẻ lại rời bản từ nhỏ khiến hắn tự tin vào suy nghĩ của bản thân. Nhưng có lẽ hắn không ngờ được bản thân cũng đã vô thức coi thường kiến thức của sơn dân tích lũy từ nhiều đời truyện lại. Hoặc có lẽ hắn không biết Chiêu Giang là người thế nào.
Ở bên ngoài, Chiêu Giang đã bắt đầu vạch ra một kế hoạch mới dựa trên những thông tin đã biết. Chiêu Giang không có ý định phải bỏ lại hàng trăm người chịu c·hết.