Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đông A Tái Khởi
Unknown
Chương 209: Cướp trại.
Hành quân trong rừng luôn là một thử thách thực sự kể cả với người đã sống cả đời trong rừng như sơn dân. Chưa kể tới các loại độc vật trong rừng, trèo qua những mỏm đã chơi vơi hiểm trở chỉ tính riêng chuyện tìm đường để đi tránh bị lạc đã là một vấn đề rất lớn. Lương thực không thể mang theo quá nhiều, dọc đường phải săn bắn kiếm thêm đồ ăn nhưng càng tới gần phủ Bách Sắc lại càng phải cẩn thận nên chuyện nấu nướng không được dùng.
Từ bản Giuốc, phải đi 3 ngày theo đường mòn trên đất Đại Việt đám Chiêu Giang và 150 sơn dân mới thấy được dòng Quây Sơn ở trước mắt. Mỗi sơn dân đều phải tự mang theo hai cây nỏ, một cây đao và một bọc lương khô lớn để bản thân và cả những người Tráng họ đang đi cứu dùng trong mấy ngày tới.
Ma Bách Lạc tới trước dò đường, hắn từ phía dòng sông cúi thấp người chạy ngược về tới chỗ Chiêu Giang mừng rỡ nói:
- Đùng là sông Quây Sơn rồi. Vượt con sông này đi thêm hai canh giờ đường nữa là chúng ta sẽ tới được tộc Ma Bách. Nước không không quá sâu, có đoạn nông có thể lội qua được.
Chiêu Giang ngửa cổ cố tìm khoảng hở của các tán cây để đoán định thời gian, tay đưa một miếng gan hươu sống cho Ma Bách Lạc nói:
- Ăn đi mà lấy sức. Hôm nay chúng ta không được nổi lửa. Lương khô, thịt khô phải tiết kiệm cho người tộc Ma Bách ăn mấy ngày nữa.
Ma Bách Lạc cảm kích vì người trong tộc của mình được ưu tiên thứ tốt, hắn nhận lấy miếng gan sống ăn ngon lành. Chiêu Giang quay lại gọi Nông Xú:
- Nông Xú, bảo mọi người nghỉ tại chỗ. Trời tối chúng ta sẽ vượt sông để tới chỗ tộc Ma Bách luôn. Kéo dài quá lâu chỉ thêm rắc rối, chi bằng tối nay tiến hành luôn. Để lại toàn bộ lương thực, chúng ta chỉ mang theo v·ũ k·hí đi thôi. Còn nhớ kế hoạch không? cử người ở lại canh chừng đường lui và coi giữ lương thực, bảo anh em tối nay chặt thêm ít tre cái, dùng dây rừng buộc táp lại với nhau để sẵn đấy. Khi cứu được người đến đây thì giăng qua sông để khi vượt sông bám vào đấy mà lội. Rõ chưa?
Nông Xú mồm cũng đỏ choét vì nhai miếng gan sống khác, tay còn đang cầm củ măng rừng khác gật đầu đáp:
- Ta nhớ rồi.
Tháng 11 trời tối rất nhanh, trong rừng thì lại càng nhanh, sương đêm bắt đầu giăng xuống khiến núi rừng như chìm trong làn khói mờ. Đây là thứ mà người phương bắc hay gọi là chướng khí hay Nam chướng.
Có màn đêm che chắn, Chiêu Giang cùng người của mình nhẹ nhàng rẽ qua làn nước lạnh để sang bên kia sông. Trời tối là đại kỵ của việc đi rừng, nhưng nhờ có Bách Lạc dẫn đường mà mọi thứ vẫn đang rất ổn. Hắn lớn lên ở đây nên thông thuộc từng cành cây ngọn cỏ ở vùng này.
Đường núi nhỏ hẹp chỉ đi được một hàng, Bách Lạc đi đầu mở đường, eo hắn buộc sợi thừng dài để những người phía sau bám vào đi theo tránh việc bị lạc.
Vượt qua sông Quây Sơn là một đoạn rừng bằng phẳng chạy dài theo dòng sông trước khi tiến tới dãy núi cao. Chỉ cần vượt qua dãy núi thì phía dưới sẽ là tộc Ma Bách. Đoạn đường này với sơn dân bình thường sẽ không quá xa, ban ngày thì chỉ cần 2 canh giờ là họ sẽ vượt qua được. Nhưng vì là buổi tối, phải mất tới gần bốn canh giờ Chiêu Giang và sơn dân mới có thể âm thầm tới rìa của bản làng.
Điều may mắn là sườn đông và sườn nam của dãy núi không quá dốc, không có con vực nào quá cao nên quân số tới được đây vẫn đủ nguyên, chỉ có vài người b·ị đ·au nhẹ.
Nhìn bản làng bên dưới, Bách Lạc hơi nhíu mày khi thấy có thêm đống lửa xuất hiện ngoài dự tính của hắn. Chiêu Giang cũng phát hiện ra vấn đề nên nhẹ giọng hỏi:
- Bách Lạc, có phải chúng tăng thêm người không? Trước kia ngươi không nói ngọn núi kia có quân đóng giữ?
Chiêu Giang chỉ vào một ngọn đồi thấp phía đông bắc có ảnh lửa lập lòe báo hiệu có trạm canh gác. Bách Lạc gật đầu khó xử:
- Hình như thế, trước khi ta rời đi ngọn đồi đó vốn không có trạm canh nào. Chiêu Giang, giờ chúng ta phải làm sao?
Chiêu Giang không để ý tới chuyện này, tay hắn đã bắt đầu móc túi bùn để bôi lên mặt. Xung quanh ai cũng làm thế cả. Từ trên cao nhìn xuống bố trí của bản làng hiện ra rõ mồn một rất giống với những gì Bách Lạc đã mô tả. Khu giam giữ sơn dân nằm im lìm trong một góc dựa vào vách đá, chỉ có một đốm lửa nhỏ phía trước ngay gần cửa phòng giam. Cách đấy khoảng trăm bước là cánh cổng và lũy gỗ chắn ngang khoảng đất trống có người đi đi lại lại phía trên. Phía ngoài nữa, nơi ngọn đồi thấp bên phải trong thung lũng là mấy chục nóc nhà sàn, nơi ở trước kia của sơn dân nay đã thành chỗ ở cho đám c·ướp. Sơn dân luôn tìm nơi có địa thế cáo trong thung lũng để làm nhà để tránh l·ũ l·ụt nên khi trại giam có vấn đề thì từ khu nhà này nhìn xuống sẽ thấy rất rõ, không bị cây rừng cản trở.
Cả người Chiêu Giang và 100 sơn dân xung quanh sau khi bôi bùn lên người thì như hòa vào bóng tối xung quanh chỉ còn đôi mắt như hai đốm sáng là có thể thấy rõ, hắn tự tin nói:
- Không sao, cứ theo kế hoạch mà làm. Giờ không trì hoãn thêm được nữa. Trước tiên ta cùng Bách Lạc sẽ xuống trước, hạ mấy tên lính canh, mọi người theo sau. Nhớ kỹ, đừng gây động tĩnh, hạ đám lính nhiều nhất có thể trước khi bị phát giác. Chuẩn bị xong chúng ta sẽ đi ngay.
- Ừm.
Xung quanh các sơn dân gật đầu ra hiệu đã biết, chỉ thấy hai trăm con mắt chuyển động lên xuống cũng đủ khiến Chiêu Giang yên tâm.
----------------------
Chỗ giam giữ người của tộc Ma Bách chỉ là những căn nhà cỏ đơn giản, xung quanh là những cây cọc gỗ được cắm sâu xuống đất, chỉ có mái được lợp cỏ còn quanh và nền nhà đều để trống. Sơn dân đều ngủ trực tiếp trên nền đất. Trời đêm trong núi bắt đầu lạnh dần, những sơn dân phải co quắp nằm sát vào nhau trên mặt đất để giữ ấm. Người già và trẻ con nằm vòng trong, người trẻ nằm vòng ngoài để cản gió.
Nhóm c·ướp ở đây rất tự tin vào bố cục của sơn trại nên phía ngoài chỉ bố trí vài tên lính canh gác sơ sài ngoài cửa phòng giam.
Lính canh ở cửa nhà giam có 4 tên, hai tên ôm thương đang gục đầu cạnh đống lửa, lưng dựa vào cọc gỗ ngủ ngon lành. Còn hai tên vẫn thức, xoa xoa tay bên đống lửa để sưởi ấm. Vì nghĩ có cổng chắn giữ phía ngoài cho rồi nên bọn chúng chia ra ca ra thay nhau trực đêm cho đỡ mệt.
Một tên lính canh uể oải đứng lên vươn vai vừa ngáp sái quai hàm vừa tiến ra phía vách đá mơ mơ màng màng vạch quần ra muốn tè một bãi.
“Bộp” có tiếng vật rơi từ trên cao xuống đất khiến hắn giật mình, hắn là tân binh mới tới nên vội vàng đút "Peter" vào quần khiến quần hắn ướt sũng cũng mặc kệ, hắn cầm lên cây giáo quát vào bóng tối:
- Ai. Là kẻ nào?
Người còn lại cùng ca canh giữ với hắn thấy hắn quát thì cũng giật mình vơ lấy cây đao bên cạnh vội hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Ngoài tiếng bộp đơn lẻ vừa rồi lại không có thêm âm thanh gì khác, tên tân binh mới tới quay đầu lại nói với đồng bọn:
- Ta vừa nghe có tiếng động gì đó giống như có vật rơi từ trên cao xuống.
Hai người đang ngủ giật mình vì tiếng quát của hắn nghe thế thì bực bội làu bàu:
- Ui giời, đây là vách núi, thi thoảng có đất đá, que củi từ trên kia rơi xuống có gì mà lạ. Đừng hở ra là hét toáng lên nữa. Mất mộng đẹp của ta.
Nói xong 2 tên mặc kệ tên tân binh lại ôm thương gục đầu ngủ tiếp. Tên còn lại nhìn tên tân binh vẫn chưa yên tâm thì nói:
- Không sao đâu, chắc có thú rừng chạy trên kia làm đá rơi xuống thôi. Ngươi không yên tâm thì cứ đi kiểm tra xem.
Nói xong hắn cũng quay lại ngồi xuống ghế cạnh đống lửa sưởi ấm chẳng thèm quan tâm nữa. Tân binh ngập ngừng muốn quay về nhưng bị nội tâm thôi thúc hắn mạnh dạn dò bước về bên hông khu giam giữ sát vách đá để xem rốt cuộc là thứ gì rơi xuống. Trời không trăng không sao lại có sương đêm giăng xuống, không gian quá tối làm hắn chẳng thể thấy rõ phía trước là gì, cảm giác như chỉ có một hố đen sâu hun hút phía trước. Nhưng hắn cứ có cảm giác trong bóng tối đấy có thứ gì đó đang khe khẽ chuyển động.
Bước thêm 2 bước, lông tóc hắn bống dựng ngược cảnh báo nguy hiểm, nhưng cơ thể chưa kịp phản ứng tiếng xé gió khẽ vang lên phía trước cùng một ánh hàn quang mỏng chợt lóe lên trong mắt hắn. Tên tân binh vội ôm lấy cổ đang có cảm giác mát rượi, dòng máu nóng hổi chảy qua bàn tay khiến hắn theo bản năng buông thương trong tay ra để dùng tay còn lại ôm lấy vết rách. Từ bóng tối một đôi mắt sáng vọt lên ôm lấy hắn không cho hắn ngã xuống, Tân binh muốn hét lên nhưng cổ không phát ra được tiếng gì ngoài âm thanh òng ọc khe khẽ.
Chiêu Gian ôm chặt lấy tên tân binh, mặc máu nóng của y chảy ướt đẫm vai mình, tay còn lại vội bắt lấy cây thương đang rơi xuống đất. Đợi tên tân binh giật lên 3 cái rồi ngừng hẳn hắn mới từ từ hạ đối phương xuống đất không một tiếng động.
Vài sơn dân đang treo mình lơ lửng trên vách núi, mồm ngậm đao, lưng đeo nỏ thấy chuyện đã ổn lại bắt đầu trèo xuống nhẹ nhàng đáp đất.
Ma Bách Lạc nhón từng bước như con mèo rừng lặng lẽ vòng ra sau tên lính đang ngồi bên đống lửa. “Xoẹt” Bách Lạc dùng một tay rắn chắc của mình bịt mồm, tay còn lại đồng thời một đao cứa tới tận xương cổ của tên lính, chân quắp lấy 2 chân đối phương không cho đối phương quẫy đạp để gây ra quá nhiều tiếng động.
Hai tên ôm thương gục đầu ngủ cũng âm thầm bị hai sơn dân khác c·ứa c·ổ mà không hay biết. Nhẹ nhàng đặt xác đám lính canh lại tư thế ngồi ngủ như cũ, Ma Bách Lạc liên tục ra hiệu im lặng cho người bên trong để trấn an rồi lục t·hi t·hể mấy tên lính canh để tìm chìa khóa.
Bóng tối của rừng già vẫn đang âm thầm che chắn cho sơn dân đang từ từ trèo từ đỉnh núi xuống dưới tập hợp lại. Lão Ma Bách Luận hơn 40 tuổi, râu ria lởm chởm, người có chút tiều tụy vì vất vả nhưng vẫn không giấu được nét khỏe mạnh trên cơ thế. Mắt lão sáng quắc như nhìn rõ màn đêm, lão nhận ra Ma Bách Lạc liền dùng âm gió nói:
- Bách Lạc, ngươi quay về rồi. Bọn chúng không có chìa khóa đâu, chìa khóa bị tên đầu lĩnh mang đi rồi.
Bạch Lạc dừng tìm kiếm, nhẹ nhàng tiến lại chỗ lão Bách Luận, luồn cây đao nhỏ vào trong thì thầm:
- Chú Luận, chú cởi trói cho mọi người trước đi, cháu sẽ tìm đồ phá cửa. Những anh em người Tày tới giúp chúng ta rồi. Mọi người sắp thoát khỏi đây rồi. Chú yên tâm, Bách Lí vẫn ổn, hắn đang ở làng Giuốc.
Lão Ma Bách Luận nghe được thế thì lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Chiêu Giang đã mò tới, nhìn qua hắn đã đoán được ai là trưởng bản, hắn hướng về Ma Bách Luận nói âm gió:
- Lão là Ma Bách Luận trưởng bản. Ta là Chiêu Giang. Lão nghe này, ta tới đây chỉ có 100 người, thời gian không còn nhiều, muốn đưa mọi người thoát ra chỉ có cách đánh ra ngoài thôi. Bọn ta mang theo nhiều nỏ, lão chỉ huy người của mình nhận nỏ rồi phối hợp với ta. Chỉ thế mới có hi vọng cứu được càng nhiều người trước khi trời sáng.
Lão Ma Bách Luận là người thông thái, chỉ cần nói thế là lão đã hình dung đã sơ bộ việc cần làm. Lão gật đầu cảm kích nhưng vẫn hỏi thêm ý kiến:
- Cảm ơn những người anh em Tày đã tới giúp đỡ, ta hiểu rồi. Người anh em có thể yên tâm, bọn ta không ngại chiến đấu. Vấn đề là mấy hôm nay bọn người Hán bắt về thêm hơn trăm người nữa, ta có thể dẫn họ theo cùng luôn không?
Chiêu Giang gật đầu ưng thuận, nhìn Bách Lạc đang cố phá song gỗ trong âm thầm thì nhắc lại:
- Được rồi cứ dẫn cả đi, chúng ta sẽ đi gây hỗn loạn trước, mọi người phải nhanh lên. Bách Lạc, nhớ kế hoạch chưa?
Bách Lạc ánh mắt đầy tự tin gật mạnh đầu rồi tiếp tục hì hục phá cũi.
Chiêu Giang tập hợp được người của mình ở phía sau, khi tới đây mỗi người đều mang theo 2 cây nỏ, Chiêu Giang hạ lệnh:
- Để nửa số nỏ lại rồi theo ta.
Mọi thứ xong xuôi, Chiêu Giang liền dẫn theo 70 người lại biến vào trong bóng tối phía trước khu nhà giam. Để lại Bách Lạc cùng 30 người của mình đang cố gắng phá song, trang bị v·ũ k·hí cho những trai tráng trong bản.