0
Vốn dĩ, Trần Quốc Toản nghĩ phải chiến đấu với đội quân tối thiểu là 5000 kỵ binh trước khi rút lui, còn phải cử 1 phần ở lại chặn hậu nhưng cánh viện binh bất ngờ kia giúp Trần Quốc Toản loại bỏ tất cả những rắc rồi còn lại.
Vượt qua đội hình tán loạn của quân Nguyên, nhìn phía sau bãi đất c·háy x·em, nằm la liệt xác quân Nguyên cả bộ binh, kỵ binh Trần Quốc Toản hơi cúi đầu nói:
- Cảm ơn các ngươi, những huynh đệ người Tống. Nhờ các ngươi, kế hoạch của chúng ta đã thành công. Các ngươi đã cứu rất nhiều binh sĩ Đại Việt. Cảm ơn!
Kỵ binh Đại Việt đi theo Trần Quốc Toản dù không nắm rõ nhưng biết chủ soái đang cảm ơn những người giúp họ gây r·ối l·oạn đội hình quân Nguyên vừa nãy. Cũng kẽ cúi đầu bày tỏ cảm kích với những cái xác nằm kia.
- Cho thám báo nhanh chóng tới thông báo sự tình cho Đại tướng quân. Chúng ta không phái kỵ binh đuổi theo được, ta cần số kỵ binh này để tiếp tục vây hơn một vạn quân Đại Việt trong lũy và đề phòng 3000 kỵ binh bên phải. Hơn nữa, Đại tướng quân có hơn 10 vạn quân tinh nhuệ nhất của ta, số quân ít ỏi kia sẽ không làm được gì đâu. Chưa kể chắc chắn đại tướng quân sẽ có sắp xếp cho quân canh giữ phía sau đại quân. Cứ yên tâm, không cần quá lo lắng, cho phái thám báo thông báo tin tức cho Đại Tướng quân là được.
Hai nhóm kỵ binh từ quân Trần Quốc Toản tách ra, nhằm hướng Thăng Long và Vạn Kiếp lao đi. Một số kỵ binh riêng lẻ khác tách ra tỏa đi khắp nơi.
- Không cần. Từ khi bên phải hắn có một nhánh kỵ binh của ta thì hắn không đủ sức phái quân đuổi theo. Hơn nữa, nếu hắn có dám thì chú Bộc cũng sẽ làm hắn phải điều quân quay về mà thôi. Ngoài ra, phái thêm người liên lạc với các cánh quân, dân quân quanh đây, bảo họ tới Thạch Đà cứu viện, giúp ta chuẩn bị một số thứ.
Nghe tiếng tù và, từ trong lều bước ra, Phạm Ngũ Lão trạc 30 tuổi giáp trụ chỉnh tề, chòm râu được cắt tỉa gọn gàng, ánh mắt như ưng, khuôn mặt anh tuấn dù không thể tỏa ra khí thế uy nghiêm, quý tộc như các vị vương gia nhưng khí chất cũng không kém là bao. Phạm Ngũ Lão nhìn về cổng doanh trại đang có bụi mù bốc lên, bình tĩnh chờ tin tức sắp tới.
- Là hồng linh cấp sứ, mau mở cổng.
- Quân tình khẩn cấp 800 dặm! Mau mở cổng.
Giờ thân, sau gần 4 canh giờ di chuyển liên tục từ lúc phá vây, Trần Quốc Toản và đội quân của mình đã tới phạm vi sông Cà Lồ. Từ đây tới Thạch Đàn còn khoảng 40 dặm. Trần Quốc Toản quyết định cho quân dừng lại nghỉ ngơi. Cần hồi phục sức chiến đấu, sức ngựa trước trận chiến ngày mai.
Phân phó xong mọi việc, Trần Quốc Toản cũng không kịp nghỉ ngơi, mà dẫn theo thân binh quan sát xung quanh chuẩn bị cho trận quyết chiến hôm sau.
Trần Quốc Toản quay lại nói với Đặng Văn Thiết:
- Nổi hiệu thu quân, nhanh chóng rút lui. Cho người tìm mọi cách bắt liên lạc với quân đội trong phòng tuyến sông Như Nguyệt. Ta muốn biết rõ ý đồ của Trần Quốc Toản.
Đợi hậu quân hội đủ, Trần Quốc Toản liền dẫn quân rút lui về phía tây, để lại sau lưng chiến trường tan hoang cùng ánh mắt đầy ngờ vực của Khắc Bột Hải.
- Tướng quân, mau cho kỵ binh đuổi theo chúng, không thể để chúng làm gián đoạn kế hoạch của Đại tướng quân được.
Ba kỵ binh thân thể bụi bặm, trên giáp còn dính nhiều máu khô, trên lưng 2 kỵ binh phía sau còn cắm 2 mũi tên, riêng người quỳ phía trước đang cầm chiến báo lưng còn cắm tới 3 mũi lang nha tiễn phía sau nhưng hắn như không biết máu của mình đang rỉ ra vẫn yên tĩnh chờ Phạm Ngũ Lão trả lời.
Cùng lúc đó, ở doanh trại quân đội Đại Việt ở Vạn Kiếp. Một nhóm 3 kỵ binh đang phi như bay từ phía ngoài về cổng doanh trại, tới gần cổng tại viên kỵ binh gân cổ hô lớn:
- Bẩm tướng quân, tiểu nhân có quân tình khẩn cấp cần bẩm báo tới Hưng Đạo Vương. Mong tướng quân tiến dẫn.
Phía cánh phải quân Nguyên, Hưng Vũ Vương và 3000 kỵ binh Đại Việt đang quấy phá quân Nguyên vòng ngoài chứ không đánh sâu vào đội hình quân Nguyên. Khi phát hiện cánh quân của Trần Quốc Toản không có ý đánh vào đại bản doanh của quân Nguyên mà lui về phía tây, Hưng Vũ Vương quay lại nói với thân binh bên cạnh.
Nói xong, lính canh lập tức cầm tù và lên thổi báo hiệu có quân tình khẩn cấp. Thấy cổng doanh trại đã mở, nhóm 3 kỵ binh phi qua cổng không hề giảm tốc độ, bụi mù mịt quấn theo sau lưng nhằm thẳng phía lều chính ở giữa doanh trại phi tới.
------------------------------------
Mải suy nghĩ biện pháp đối phó, ý đồ của Trần Quốc Toản. Mất một lúc sau, Khắc Bột Hải như giật mình tỉnh ra, hét lớn:
- Hưng Đạo Đại Vương đã về Thăng Long từ hôm qua, người đã giao lại đại doanh do ta quản lý, có việc gì ngươi có thể trực tiếp báo cáo với ta.
- Chết tiệt, chẳng lẽ chúng đoán ra kế hoạch của Đại Tướng Quân và Trấn Nam Vương rồi?
Phạm Ngũ Lão không dài dòng, trực tiếp vừa nói vừa sai người vào lều cầm hổ phù ra nói:
Khắc Bột Hải luôn coi thường quân Hán, thêm hôm nay nhìn thấy sức chiến đấu của quân Đại Việt, hắn bỏ luôn suy nghĩ dựa vào số lượng quân Hán kia để có thể cầm chân được hơn 1 vạn quân Đại Việt trong tường lũy phía trước. Nên tình thế không cho phép hắn mạo hiểm điều kỵ binh truy đuổi, nếu không để thêm 1 vạn quân Đại Việt kia tới được Thạch Đàn thì sẽ rắc rối hơn rất nhiều.
--------------------------------------
- Đặng Văn thiết, hạ lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ. Phái thám mã do thám tình hình phía trước. Ta đoán Lý Hằng sẽ cho quân đóng giữ đường lớn để đề phòng tập kích, cố gắng tìm hiểu cho ta nhiều thông tin nhất về nhóm quân này.
Tham mưu bên cạnh nghe thấy thế thì hoảng hốt, vội vã thúc giục:
Đặng Văn Thiết chắp tay vâng lệnh rời đi. Trần Quốc Toản quay lại nói với Trần Văn Phúc và Trần Văn Cảo:
Trần Quốc Toản không vội rời đi, vì Trần Quốc Toản biết Khắc Bột Hải đang nghĩ mình nhắm vào hắn nên Trần Quốc Toản có đủ thời gian để chờ hậu quân của Trần Văn Phúc, Trần Văn Cảo theo kịp mà không lo Khắc Bột Hải cử quân chặn đánh trước. Đồng thời Trần Quốc Toản cũng muốn từ hành động của mình có thể giúp đội quân cánh phải thuận lợi thoát li chiến đấu.
Khắc Bột Hải nhăn mày suy nghĩ một lúc rồi nói:
Đặng Văn Thiết nghe xong có chỗ chưa rõ ràng muốn hỏi thêm:
Ở đại bản doanh, Khắc Bột Hải cau mày nhìn 2 cánh quân Đại Việt dần rút đi, hắn không hiểu rõ mục đích của Trần Quốc Toản nên không dám cho quân vội đuổi theo. Một phần vì hắn lo Trần Quốc Toản còn gian kế, 2 biến số là nội gián người Hán trong quân và cánh quân bên phía phải làm hắn lần đầu tiên mất tự tin vào phán đoán của mình.
Trần Quốc Toản không nhìn lại, mỉm cười bình tĩnh nói:
Trần Quốc Toản biết, thực hiện kế sách này thì cầm chắc cái chết vì dù sao 200 bộ binh là con số quá nhỏ bé trước kỵ binh Mông Cổ. Nên khi giao nhiệm vụ cho Lưu Bá Nham, Trần Quốc Toản đã dặn hắn có thể tùy ý rút lui cùng quân Nguyên chờ cơ hội khác là muốn cho bọn hắn có cơ hội lựa chọn. Nhưng Lưu Bá Nham và 200 binh sĩ kia thực hiện nhiệm vụ không hề do dự, không hổ là đấng nam nhi. Nếu người Tống ai cũng dũng cảm như thế thì đã không bị họa mất nước.
- Trần Văn Phúc, Trần Văn Cảo tướng quân, sau trận chiến vừa rồi hai vị chỉ còn gần 1000 quân, ta sẽ cấp cho 2 vị thêm 1000 quân. Ta đoán không xa phía trước sẽ có một đội quân địch đóng giữ trên đường lớn. Hai vị cho quân tốt nghỉ ngơi, tối nay ta cần hai vị giúp ta phá toán quân địch phía trước. Chúng ta không có nhiều thời gian nên hai vị chỉ cần làm thế này…….
Một phần khác, thế trận bao vây của Khắc Bột Hải đã bị chọc thủng nhoe nhoét, lực lượng kỵ binh hiện tại trong tay là lực lượng duy nhất giúp hắn tự tin vẫn có thể tiếp tục vây hơn 1 vạn quân Đại Việt còn lại ở trong lũy. Hắn không dám để xảy ra thêm sai sót nên không phái đội kỵ binh truy kích.
Thân binh bên cạnh thưa vâng lập tức dơ kèn hiệu lên thổi. Rất nhanh chóng, 3000 kỵ binh Đại Việt rút lui khỏi chiến trường như thủy triều.
Từ tháp canh phía trên cổng doanh trại, thấy kỵ binh lao tới không hề có ý dừng lại, lính canh nheo mắt nhìn kỹ thấy dấu hiệu của hồng linh cấp sứ của Đại Việt, liền không do dự quay xuống dưới hét:
--------------------------------
- Chủ soái, không cần do thám tình hình phía sau đề phòng Khắc Bột Hải cho quân đuổi theo sao?
Tới lều chính, nhóm kỵ binh dựng vó ngựa dừng lại, lập tức nhảy xuống quỳ trước mặt Phạm Ngũ Lão chắp tay thở hổn hển bẩm báo: