0
Trần Quốc Toản cố gắng dứt mình khỏi những suy nghĩ bi thương, lấy lại vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị, không dùng những lời động viên trước trận. Trần Quốc Toản chỉ tay sang bên phải dùng giọng lớn dứt khoát nói:
- Tất cả những ai đang phải quấn băng cầm máu. Bước sang bên phải.
Các binh sĩ ngơ ngác vì điều lệnh bất ngờ nhưng vẫn nhất nhất làm theo, trái lệnh khéo mất đầu như chơi. Khoảng hơn 120 người quấn băng chi chít dần dần rời hàng sang phía bên phải. Trần Quốc Toản nói tiếp:
- Tất cả những ai là độc đinh trong nhà, chưa có con nối dõi. Bước sang bên phải.
Các binh sĩ lại càng kỳ quặc nhìn nhau, tiếng xì xầm ngày càng lớn, lấn cấn không muốn bước đi. Trần Quốc Toản phải quát lớn:
- Yên lặng, đây là quân lệnh.
Các binh sĩ miễn cưỡng rục rịch bước ra khỏi hàng, lần này có gần 300 binh sĩ bước ra khỏi hàng đi về phía bên phải. Đợi đội hình ổn định, Trần Quốc Toản lại nói lớn:
- Tất cả những ai có cha mẹ già cần phụng dưỡng. Bước sang bên phải.
Hơn 200 binh sĩ nữa ngơ ngác chần chừ rồi rời hàng. Một thân binh của Trần Quốc Toản mặt cúi gằm xuống đất như không muốn ai nhìn thấy mình, hai tay hắn bấu chặt run run đứng sau lưng Trần Quốc Toản. Trần Quốc Toản đang đi quanh quan sát toàn bộ binh lính, thấy tên thân binh của mình còn đứng đó liền đi tới.
“Bốp” Trần Quốc toàn sút vào mạnh mông tên thân binh một cái khiến hắn ngã dúi dụi rồi quát:
- Sửu? Cút sang bên phải? ngươi nghĩ ta không biết nhà người có những ai à hay ngươi muốn trái quân lệnh của ta?
Thân binh lập tức quỳ rạp xuồng đất, dập đầu như giã tỏi bò tới ôm chân Trần Quốc Toản khóc lớn nói:
- Cậu chủ, cậu chủ, cầu xin người cho Sửu theo người. Con không dám cãi lệnh người nhưng con không về, con có về cha mẹ, hàng xóm cũng đ·ánh c·hết con vì để cậu chủ lại. Xin cậu chủ. Người cũng có mẹ cần phụng dưỡng, người là độc đinh, người cũng chưa cưới vợ sinh con, người không về thì làm sao con dám về. Xin cậu chủ cho con đi theo cậu chủ.
“Bốp” Trần Quốc Toản lại đá vào mông tên thân binh khiến hắn ngã dúi dụi quát:
- Mả cha mày, ta là hầu gia, mày là cái thá gì mà dám so với hầu gia ta. Lệnh của ta là dùng cho binh sĩ, không phải cho ta. Ta c·hết thì có triều đình phụng dưỡng cha mẹ, có người lo hương khói đời đời, ngươi mà c·hết thì nhà ngươi còn cái chó gì, cút về mà cày ruộng, cưới vợ sinh con báo hiếu cha mẹ.
Không để tên Sửu lải nhải khóc lóc thêm, Trần Quốc Toản chỉ tay quát đám thân binh đang nhốn nháo còn lại.
- Trần Quỳnh, chú lôi thằng Sửu này sang bên kia. Còn các người, cẩn thận ta đuổi hết đám các người về nhà cùng nó đấy.
Trần Quỳnh đánh mắt nhìn những thân binh nãy giờ cười cợt tên Sửu khiến cả đám rụt vòi rụt cổ tái mặt lao tới xốc nách Sửu kéo đi. Trần Quỳnh không vợ không con, cũng trạc tuổi với Nguyễn Hoài Bộc nhưng có phần cao lớn vạm vỡ hơn. Cả hai là người đã từng theo hầu Vũ Uy Vương từ lâu, trong đội quân gia binh của Trần Quốc Toản thì Trần Quỳnh có tiếng nói chỉ đứng sau Trần Quốc Toản. Đều là người vô cùng nghiêm khắc và trung thành với Trần Quốc Toản, Trần Quỳnh và Nguyễn Hoài Bộc từng đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì phân chia nhiệm vụ ai được đi theo Trần Quốc Toản lên chiến trường, ai ở lại giữ nhà. Cuối cùng thì người thắng là Trần Quỳnh.
Ở dưới, binh lính đã sang bên phải nhìn thấy cảnh trên liền hiểu ra, lập tức quỳ xuống nhốn nháo hô lớn:
- Tướng quân, Tiểu nhân không phải kẻ hèn nhát tham sống s·ợ c·hết. Xin tướng quân cho thuộc hạ theo người.
Một số binh lính lớn gan, dùng tay rạch vải băng bó trên người, kệ máu lại rỉ ra mặt vẫn tỉnh bơ nói dối:
- Tướng quân, v·ết t·hương của tiểu nhân đã lành, không còn chảy máu, xin phép tướng quân cho tiểu nhân về hàng.
Trần Quốc Toản biết binh lực không đủ, trận chiến sắp tới vài nghìn binh sĩ này sẽ phải đối mặt với hàng chục vạn đại quân tinh nhuệ. Thêm 1-2 nghìn người cũng chả thay đổi được gì nên muốn rút bớt những người b·ị t·hương, những người có cha mẹ già, những người là độc đinh trong nhà ở lại đây để giữ chút hương hỏa cho vài gia đình. Hoặc ít nhất bớt được bao nhiêu n·gười c·hết thì hay bấy nhiêu.
Tinh thần các binh sĩ phía trước khiến Trần Quốc Toản rất cảm động, nhưng Trần Quốc Toản không có ý định thay đổi suy nghĩ. Nghiêm mặt gay gắt quát lớn:
- Câm mồm hết cho ta. Đây là q·uân đ·ội chứ không phải cái chợ, tên nào dám tự ý về hàng ta chặt chân. Các ngươi dùng cái đầu lợn của mình thử nghĩ xem, chúng ta đánh trận là vì cái gì? Có phải vì bảo vệ gia đình, xóm làng, đất nước; vì cuộc sống yên bình cho con cháu sau này của chúng ta hay không?
Trần Quốc Toản hơi dừng lại, chỉ tay về phía gần 5000 binh sĩ trong hàng ngũ bên dưới rồi lại chỉ về đám quân rời hàng bên phía phải, dịu giọng đi vài phần nói:
- Ta và những huynh đệ kia có c·hết trận thì trong nhà vẫn có người hương khói, con thơ, cha mẹ già vẫn có người chăm sóc. Còn các ngươi, các ngươi mà c·hết thì gia đình các ngươi còn cái chó gì? Các ngươi có muốn nhà mình tuyệt tử tuyệt tôn, cha mẹ về già không có người chăm sóc? c·hết đi không có người hương khói? Nếu thế các ngươi có thấy mình bất hiếu không? Lại còn thi nhau đi đòi c·hết đúng là một lũ vô trách nhiệm không biết tốt xấu. Dùng đầu lợn các ngươi mà nghĩ, nếu thắng trận mà gia đình của các ngươi rơi vào hoàn cảnh như thế, thử hỏi các ngươi đánh trận vì cái chó gì?
Dưới hàng ngũ, các binh sĩ im lặng nghe Trần Quốc Toản chửi bới, dù nhiều người lớn tuổi hơn cả mẹ của Trần Quốc Toản nhưng nghe người chỉ bằng tuổi con mình quát tháo cũng không ai cảm thấy tức giận. Dần dần, trong hàng ngũ xuất hiện những tiếng thút thít, tay bấu chặt đất, ai nấy nước mắt nước mũi ròng ròng nghĩ về những người thân ở nhà. Trong đầu họ đấu tranh giữ dội giữa trách nhiệm với quốc gia và trách nhiệm với gia đình. Hôm nay, Trần Quốc Toản cho họ biết: Nếu chỉ vì quốc gia mà bỏ quên gia đình thì đấy là vô trách nhiệm, chiến đấu như thế chả có ý nghĩa gì với bản thân và gia đình của họ cả.
Trần Quốc Toản thấy tâm tình binh sĩ đã êm êm, thầm thở phào chỉ về phía 4800 kỵ binh bên dưới, trừng mắt dọa nạt nói:
- Trận chiến sắp tới 9 phần sống, 1 phần c·hết, ta biết trong số các ngươi vẫn có kẻ độc tử, độc tôn vẫn đang trốn ở lại. Nếu là huynh đệ tốt, lo nghĩ cho gia đình bọn họ, muốn nhà họ duy trì được hương hỏa thì các ngươi đá đít bọn chúng ra đây. Để ta truy ra được thì ta đánh què giò cả lũ.
Quân lính trong hàng ngũ giật mình giáo giác nhìn xung quanh, thi thoảng có tên bị đồng đội đẩy, đá, quăng ra ngoài kèm theo một tràng tiếng chửi rủa.
- Cái loại ngu độn, lòng tốt của tướng quân mà không biết. Còn ở lỳ đây làm gì, chưa đến lượt mày đi c·hết, cút về…………………..
Sau một hồi nháo nhác, chửi rủa và khóc lóc, Trần Quốc Toản hài lòng nhìn đội ngũ ngót nghét 4600 quân còn lại, Trần Quốc Toản dịu giọng nói:
- Những gì cần nói ta đã nói hết rồi. Trận chiến sắp tới sẽ là trận chiến vô cùng khó khăn, có thể nói là chỉ có đi không có về. Bao gồm cả ta. Nhưng, khắp Đại Việt bây giờ chỉ có chúng ta mới có thể cứu được dân tộc khỏi vó ngựa Nguyên Mông. Một canh giờ nữa chúng ta sẽ xuất phát, trong thời gian đấy, muốn gửi gắm thứ gì về gia đình thì các ngươi tranh thủ giao phó cho 800 huynh đệ đang khóc tu tu như đàn bà kia đi.
Tức thì 4800 kỵ binh còn lại được phen cười vỡ bụng với bộ dạng mếu máo của đám huynh đệ từng g·iết quân Nguyên như nghóe phía bên phải. Nhưng thời gian có hạn, dần dần các binh sĩ tản đi chuẩn bị đồ vật gửi về cho người nha. Biết chuyến này chỉ có đi không có về, các binh sĩ dốc cạn đồ vật có giá trị trên người đem ra, hi vọng giúp người nhà có thể sống thoải mái một chút. Đống tài vật được gói trong từng bọc, từng bọc cứ cao dần như núi, tất cả đều là chiến lợi phẩm của binh sĩ giành được trên người quân Nguyên. Thập cẩm đủ các loại: từ tiền đồng, vàng, bạc, ngọc bội, chuỗi ngọc, tới cả đao kiếm được trạm trổ khéo léo...........
Qua đúng một canh giờ, nhìn đống tài sản chất cao như núi cũng khiến Trần Quốc Toản phải há hốc mồm kinh ngạc, thì ra trước giờ đánh trận chỉ có mỗi Trần Quốc Toản là không giành chiến lợi phẩm, tới gần đây Trần Quốc Toản mới có mỗi cây cung ghẻ, lại còn đem cho Đặng Văn Thiết rồi. Xem ra Trần Quốc Toản mới là người nghèo nhất trong đám này chứ không phải những binh sĩ kia. Nhìn binh sĩ bên dưới đã tập hợp lại vào hàng ngũ, hành tra đã nhẹ đi “khá nhiều” nhiều tên đang lén lén nhìn Trần Quốc Toản ngại ngùng. Trần Quốc Toản khẽ hắng giọng nói:
- Yên tâm, đây là chiến lợi phẩm các ngươi dùng máu đổi về đương nhiên là tài sản của các ngươi, ta đảm bảo sẽ không ai có ý kiến gì. Nếu còn lo lắng thì đem tới Hoài Văn hầu phủ quy đổi ra tiền đồng, sẽ tiện hơn cho các ngươi nhiều. A Sửu, về nói lại với quản gia, việc này đã được ta chấp thuận cứ thế mà làm.
Các binh sĩ lúc đầu còn lo lắng nhưng khi nghe Trần Quốc Toản nói liền quỳ xuống rối rít tạ ơn Trần Quốc Toản, trước đây rất nhiều tài sản, chiến lợi phẩm bọn hắn thu được đều phải xung công phần lớn, binh sĩ đêm về bán cũng hay bị các hiệu đồ bắt chẹt, giá trị giảm đi rất nhiều. Đồng lương lại ít ỏi nên xưa nay cuộc sống của gia đình các binh sĩ luôn rất khó khăn. Nay được Trần Quốc Toản đảm bảo, còn giúp bọn hắn đổi thành tiền đồng làm họ yên tâm hơn rất nhiều vào cuộc sống gia đình của mình sau này.
Thấy mọi việc đã xong xuôi, Trần Quốc Toản tung mình lên ngựa quay lại nói với các binh sĩ:
- Đến giờ rồi. Xuất phát.
Trần Quốc Toản cùng Trần Văn Cảo đi đầu, theo sau là 4600 kỵ binh Đại Việt hành tra gọn nhẹ tiến về phía bờ sông Hồng. Để lại sau lưng gần 1000 binh sĩ đang chống tay, quỳ 1 gối đưa tiễn họ lên đường.