Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 42: Lại là xạ điêu thủ.

Chương 42: Lại là xạ điêu thủ.


Trần Quốc Toản ở giữa đội hình kỵ binh Đại Việt quan sát tìm điểm yếu của quân Nguyên, nhưng thế trận quân Nguyên hiện tại rất kín kẽ nhờ có bộ não tinh quái của Lý Hằng cùng đội quân kỷ luật thiện chiến này.

Nhóm quân của Trần Quốc Toản bị kẹt vẫn chưa thể xuyên phá khối đội hình của quân Nguyên dù Trần Bảo phía trên đang điên cuồng vung đao mở đường nhưng hiệu quả không cao, chỉ cần có một tên bị hạ sẽ lập tức có quân Nguyên khác tràn lên lấp vào.

Ánh l·ửa b·ùng l·ên đỏ rực ở phía bắc của đội hình bộ binh Đại Việt, Trần Quốc Toản không chần chừ được nữa, nếu không giảm áp lực cho Đặng Văn Thiết thì quân Đại Việt khó có thể cầm cự được tới tối.

- Bảo Trần Bảo lui xuống, chúng ta đổi ca, ta sẽ đi trước mở đường.

Thân binh chưa kịp rời đi báo mệnh lệnh mới của Trần Quốc Toản thì Trần Quốc Toản như cảm nhận được gì đó liền rướn cổ cố sức hét lớn:

- Trần Bảo cẩn thận! Có xạ điêu thủ.

Trần Bảo vừa đánh bay một tên quân Nguyên nghe tiếng Trần Quốc Toản giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy một tia hàn quang chợt lóe phía trước thì đã thấy ngực mình đau rát, người như muốn bay lên. Trần Bảo ghì cương ngựa cúi xuống nhìn ngực mình có lỗ thủng như ngón tay cái, máu đang tuôn ra xối xả:

- C·hết tiệt!

Cơ thể Trần Bảo đổ gục xuống đất, mặt ngửa lên trời, máu vẫn không ngừng chảy ra đã thành vũng trên mặt đất. Dù đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo, nhưng cơ thể Trần Bảo lại thi thoảng giật lên, mỗi một cơn giật là một lần máu trào ra từ miệng và v·ết t·hương trên ngực Trần Bảo. Máu bắn tràn cả lên mắt, thế giới xung quanh như chuyển thành màu đỏ rồi dần dần biến thành màu đen. Trần Bảo khẽ nấc lên đầy nuối tiếc:

- Cậu chủ, Bảo không theo người được nữa rồi.

Quân Nguyên thấy chỉ huy võ nghệ khủng bố đi đầu quân Đại Việt đ·ã c·hết, liền lập tức ùa lên t·ấn c·ông muốn đẩy lùi quân Đại Việt về phía sau. Quân Đại Việt dần dần lâm vào thế yếu phải liên tục chống đỡ trong vòng vây đông đảo của quân Nguyên.

Trần Quốc Toản rẽ đội hình Đại Việt vội vã lao lên phía trước mở đường, dù nóng ruột Trần Quốc Toản biết mình sẽ thành mục tiêu của tên xạ điêu thủ kia nên quay sang nói với thân binh phía sau.

- Chú ý đừng đứng sau ta, chia sang hai bên cánh.

Thân binh xung quanh hơi ngần ngừ, nhưng cuối cùng cũng chia sang bảo vệ 2 bên cánh của Trần Quốc Toản. Trần Quốc Toản đã biết sẽ có xạ điêu thủ đang nhắm vào mình thì có thêm một phần tự tin bản thân có thể tránh được những mũi tên nhắm tới.

Lướt qua vị trí của Trần Bảo, thấy Trần Bảo đã gục trên vũng máu dưới mặt đất, không kịp nói gì cả Trần Quốc Toản chỉ khẽ hơi nhắm mắt, cúi đầu đưa tiễn Trần Bảo đi trước. Lên chiến trường mọi người đều xác định trước sẽ có ngày này, Trần Quốc Toản không muốn mình quá b·ị t·hương trước c·ái c·hết của gia tướng luôn theo sau mình.

Vừa thấy bóng dáng quân Nguyên đang vây ráp tiền quân của Đại Việt, như để xả mối bực tức trong lòng thương trong tay Trần Quốc Toản lập tức múa như điện tung ra một loạt đòn đâm đơn giản và hiệu quả. Liên tục 5,6 tên kỵ binh bị mũi thương sắc bén đâm thủng yết hầu gục xuống.

Không để quân Nguyên kịp phản ứng, Trần Quốc Toản cùng thân binh liền dấn sâu vào đội hình quân Nguyên điên cuồng chém g·iết. Tiền quân Đại Việt được giải nguy như lấy lại sức sống lập tức ùa lên lấy lại đà t·ấn c·ông.

Trần Quốc Toản đã vọt lên trước mở đường hô lớn:

- Theo ta, chúng ta cần giảm bớt áp lực cho huynh đệ bộ binh. G·i·ế·t bọn c·h·ó Mông Cổ. Sát Thát!

Quân Nguyên nhất thời bị khí thế quân Đại Việt làm lúng túng, luống cuống chống đỡ. Đội hình trong chớp mắt bị khoét sâu như cái bát. Trần Quốc Toản đi tới đâu, quân Nguyên ngả ra như dạ tới đó, những đổi thủ phía trước không có ai có thể so được võ lực với Trần Quốc Toản.

Kỵ binh Đại Việt tưởng như đã bó tay chịu trận, bị kìm kẹp giữa các khối đội hình quân Nguyên lại lần nữa bùng lên thậm chí còn mạnh hơn lúc nãy khiến Ngọa Bàng phải chú ý. Lúc trước, khi hắn cẩn thận quan sát mũi t·ấn c·ông của Đại Việt, khi thấy Trần Bảo dẫn đầu mũi t·ấn c·ông võ lực không tồi khiến hắn nhầm tưởng đấy là Trần Quốc Toản. Giờ đây, khi thấy một thanh niên trẻ tuổi khác tiến lên tiếp tục chỉ huy quân Đại Việt mở đường, khí thế võ nghệ còn mạnh hơn nhiều. Ngọa Bàng lẩm nhẩm:

- Thà g·iết lầm còn hơn bỏ sót, mặc kệ ngươi có phải Trần Quốc Toản hay không, tên nào bước ra ta g·iết tên đấy là được.

Nhiệm vụ của Thoát Hoan giao phó cho Ngọa Bàng là lấy đầu Trần Quốc Toản. Vì niềm kiêu hãnh, danh dự và tính mạng của hắn, hắn không dám bỏ qua bất kỳ trường hợp khả nghi nào.

Ngọa Bàng nắm chắc cây cung nặng trịch được chạm khắc tinh xảo trong tay, rút mũi tên to như ngón tay làm bằng thiết mộc, dùng lông điêu làm đuôi, mũi tên bạch ngân sáng bóng lóe sáng. Ngọa Bàng mắt chằm chằm nhìn theo từng chuyển động nhỏ nhất của Trần Quốc Toản. Khi thấy có góc bắn, Ngọa Bàng lập tức giương cung, cánh tay lực lưỡng nổi gân cuồn cuộn kéo cong cánh cung nặng nề kêu cót két, lồng ngực khẽ phập phồng theo hơi thở đều đều. Bỗng Ngọa Bàng nhướng mày buông tay, cùng theo tiếng bật giây đanh thép, mũi tên lao v·út đi để lại vệt hàn quang lạnh lẽo trên đường đi.

Trần Quốc Toản biết mình là mục tiêu, dù đang đi đầu mở đường nhưng cũng không quên để ý xung quanh. Chợt cảm nhận được hàn quang lao đến, Trần Quốc Toản theo phản xạ nghiêng người sang bên. Mũi tên theo tiếng rít sượt qua ngực Trần Quốc Toản ghim thẳng vào ngực kỵ binh Đại Việt phía sau, mũi tên trực tiếp xuyên qua còn dư đà ghim vào ngực binh sĩ khác, kéo bay về phía sau thêm 3m.

Như không thèm để ý đến nguy hiểm vừa rồi, Trần Quốc Toản tiếp tục dẫn quân tiến lên, thương trong tay vẫn liên tục gặt hái tính mạng quân Nguyên.

Ngọa Bàng thấy lần đầu tiên có người đối diện với mũi tên của hắn mà vẫn giữ thái độ dửng dưng, cứ như không coi mũi tên hắn ra gì. Điều này Ngọa Bàng nổi điên, hắn nghiến răng tiếp tục giương cung bắn tiếp quyết không để Trần Quốc Toản đắc ý. Lại một mũi tên xé gió rít gào lao đi, lần này Trần Quốc Toản đã biết vị trí của Ngọa Bàng, việc né tên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Đối diện với mũi tên đang tới, Trần Quốc Toản chỉ khẽ nghiêng đầu, mũi tên sượt qua vai Trần Quốc Toản còn mang theo chút tóc.

Thậm chí, né xong Trần Quốc Toản nhìn chằm chằm vào vị trí Ngọa Bàng đang đứng, còn khẽ nhếch môi cười đưa tay ra ngoắc ngoắc khiêu khích Ngọa Bàng.

Không phải vì Trần Quốc Toản tự tin, dù tim Trần Quốc Toản đang đập loạn xạ vì căng thẳng nhưng Trần Quốc Toản vẫn cố chưng ra bộ mặt vô cảm khó ưa, kèm chút coi thường để chọc tức Ngọa Bàng. Trần Quốc Toản hi vọng tên xạ điêu thủ đang ẩn nấp kia bị chọc tức mà mất bình tĩnh, nếu có thể dụ hắn tới giáp chiến sau vài loạt tên nữa thì càng tốt.

Trần Quốc Toản biết dù xạ điêu thủ bắn cung vô cùng lợi hại, nhưng số mũi tên có thể bắn được cũng có hạn, như tên xạ điêu thủ trước đó (Bột Đặc Cách Nhĩ) nhìn cánh tay to lớn chắc nịch cũng đủ biết sức lực của hắn lớn như thế nào, nhưng lại dễ dàng bị Trần Quốc Toản hạ gục sau một cú đập. Điều này chứng tỏ việc kéo cây cung năm thạch kia khiến xạ điêu thủ mất rất nhiều sức.

Ngọa Bàng biết mình đã bị lộ vị trí, lần này hắn thừa nhận năng lực của Trần Quốc Toản dù cách né tên của Trần Quốc Toản không tốn một giọt mồ hôi kèm theo vẻ mặt câng cấc không biết trời cao đất dày làm hắn rất ngứa mắt. Cố giữ cho bản thân bình tĩnh tránh trúng phải kế khích tướng của Trần Quốc Toản, Ngọa Bàng hít sâu một hơi rồi lặng lẽ di chuyển đổi sang vị trí khác.

Trần Quốc Toản đoán sau 2 lần trượt mục tiêu, Ngọa Bàng chắc chắn sẽ liên tục thay đổi vị trí trong những phát tên tiếp theo, nên dù đang liên tục đi trước mở đường Trần Quốc Toản vẫn để ý mọi động tĩnh xung quanh. Dù không lộ ra mặt, khiêu khích thì khiêu khích thế nhưng hiện giờ thần kinh Trần Quốc Toản căng như dây đàn, thậm chí Trần Quốc Toản có thể nghe rõ nhịp tim của mình. Mũi tên kia có thể tới bất kỳ lúc nào khiến Trần Quốc Toản căng thẳng chờ đợi nó.

Chẳng bảo lâu sau, Trần Quốc Toản vừa vu·ng t·hương quét ngang đánh bay một tên kỵ binh quân Nguyên phía trước. Bất ngờ Trần Quốc Toản lập tức ngửa người về sau, tới mức lông đuôi ngựa còn quệt quệt vào mặt Trần Quốc Toản. Một mũi tên sắc lẹm sượt qua bụng Trần Quốc Toản, trúng vào kỵ binh Đại Việt đen đủi ở phía sau.

Trần Quốc Toản vừa gồng người ngồi dậy, thân binh bên cạnh phải liều mình lao lên gạt 2 cây thương của quân Nguyên nhân cơ hội đang đâm tới phía Trần Quốc Toản. Mồ hôi túa ra như tắm, Trần Quốc Toản cố gắng nheo mắt xác định vị trí của tên xạ điêu thủ.

Nhưng còn chưa kịp thấy gì, Trần Quốc Toản liền buông thương, chân đạp, tay ấn mạnh tay xuống yên ngựa cả người Trần Quốc Toản bay lên khỏi chiến mã hơn 1m. Phía dưới chiến mã b·ị b·ắn xuyên đầu ngã dúi dụi, Trần Quốc Toản trên không vặn người xoay 1 vòng tránh một mũi tên khác. Mũi sượt qua chân Trần Quốc Toản trong gang tấc.

Từ phía xa, Ngọa Bàng nhìn Trần Quốc Toản nhếch môi cười tay đang giữ mũi tên đầu bèn bẹt như lưỡi cuốc khẽ buông ra. Trần Quốc Toản còn chưa kịp rơi xuống, đầu óc vẫn đủ cảm nhận được mũi tên đang lao đến nhưng không có điểm tựa để tránh né, cú vặn mình vừa rồi là toàn bộ những gì còn lại Trần Quốc Toản có thể làm. Lâu lắm rồi Trần Quốc Toản mới phải nghiến răng bất lực nói:

- C·hết tiệt.

"Phập" mũi tên mạnh mẽ xuyên qua da thịt, đầu mũi tên đặc biệt đục thủng cơ thể con người một mảng như nắm tay dễ dàng, máu tuôn ra xối xả, người khác có thể nhìn rõ trái tim bị khoét mất một nửa vẫn đang đập yếu ớt, khiến ai nhìn vào cũng phải lạnh sống lưng. Thân thể Trần Quốc Toản nặng nề ngã dúi dụi xuống đất cuốn bụi mù bốc lên, miệng phun ra một ngụm máu đỏ chót.

Một số tên quân Nguyên đứng gần đấy thấy cơ thể Trần Quốc Toản rơi xuống liền nhân cơ hội ùa vào muốn bồi thêm một đao.

- Tướng quân!

- Cậu chủ!

Binh sỹ Đại Việt phía sau mắt đỏ ngầu, gầm thét liều mạng lao về phía Trần Quốc Toản ngã xuống, nghiến răng nghiến lợi muốn băm vằm quân Nguyên phía trước.

Chương 42: Lại là xạ điêu thủ.