0
Hình ảnh quân Nguyên đang bu tới như ruồi đập vào mắt khiến Trần Quốc Toản không kịp cảm nhận đau đớn đang tràn đi khắp cơ thể. Cố gắng lăn ngược về sau vài vòng tránh những mũi thương đang đâm tới, Trần Quốc Toản vơ đại thanh đao trên mặt đất vừa đỡ vừa phản đòn chém gục 2 tên quân Nguyên. Chưa kịp lấy hơi, 5-6 mũi giáo khác đã hướng tới Trần Quốc Toản. Ký binh Đại Việt từ phía sau ùa tới dùng thân thể mình và chiến mã nghiến răng húc bay mọi tên quân Nguyên đang nhắm tới Trần Quốc Toản.
Trần Quốc Toản được giải vây trong tích tắc, nghỉ để lấy hơi điều hòa lại cơ thể xong Trần Quốc Toản đi về phía Tiểu Bính, thân binh đã kịp nhảy lên dùng bản thân húc bay Trần Quốc Toản để tránh được mũi tên hướng tới. Dùng tay vuốt đôi mắt còn mở của Tiểu Bính, Trần Quốc Toản đặt tay vào lỗ thủng trên ngực Tiểu Bính nói:
- Cảm ơn ngươi, Tiểu Bính. Đợi ta, ta nhất định sẽ đem đầu tên xạ điêu thủ về tế vong linh của ngươi và Tiểu Bảo.
Một thân binh khắc dắt chiến mã đi tới đợi Trần Quốc Toản đón lấy rồi dùng hai tay dâng thiết thương khi nãy Trần Quốc Toản bỏ ra lên. Trần Quốc Toản quay đầu nhủ ngụm máu đỏ lòm còn đọng ở cổ ra, đưa tay nhận thiết thương, đội lại mũ giáp. Trần Quốc Toản lại tung mình lên ngựa xông lên trước.
Trần Quốc Toản biết loạt 4 mũi tên vừa rồi là chiêu thức liên hoàn của tên xạ điêu thủ, sau chiêu vừa rồi Trần Quốc Toản vẫn còn sống thì tên xạ điêu thủ kia khả năng cao sẽ trực tiếp đối mặt với mình.
Trần Quốc Toản nhìn mặt trời đã ngả hẳn về tây, trời bắt đầu tối thì biết cuộc chiến sắp tới thời khắc quyết định thắng bại rồi.
Ngọa Bàng kinh ngạc nhìn về phía quân Đại Việt, nhìn Trần Quốc Toản lại đang vọt lên đầu đội hình. Ngày hôm nay hắn đã bắn 7 mũi tên, trong đó 6 mũi dành cho Trần Quốc Toản bao gồm cả chiêu liên hoàn 4 mũi liên tiếp cuối cùng, chiêu thức hắn cứ nghĩ cả đời sẽ không phải dùng đến. Vì chiêu thức này mà tay hắn đang bắn đầu tê dại khó kiếm soát. Thế mà Trần Quốc Toản vẫn còn sống nhăn răng, còn đang không ngừng tiến về phía hắn.
Ngọa Bàng vẫn có thể bắn tiếp, nhưng lần đầu hắn nghi ngờ vào mũi tên sắp tới của mình. Sau một hồi suy nghĩ hắn nắm chặt tay hạ quyết tâm. Hắn không giống Bột Đặc Cách Nhĩ, hắn có thể cận chiến. Ngọa Bàng tự tin leo lên ngựa, rút kiếm cong sau thắt lưng ra rồi lao về phía Trần Quốc Toản.
Trần Quốc Toản thấy đối phương đang lao về phía mình liền quyết đoán thúc ngựa dấn lên, ra lệnh:
- Mở đường cho ta, ta phải tự tay đập c·hết thằng xạ điêu thủ này.
Thân binh, binh sĩ bên cạnh nghe thế thì dốc hết sức mình lao lên trước mở đường cho Trần Quốc Toản. Quân Nguyên dần bị rẽ ra như rẽ sóng, con đường hướng tới đối phương dần được mở ra trước mắt Trần Quốc Toản và Ngọa Bàng.
Trần Quốc Toản chiến đấu liên miên, thể lực bị suy giảm, lại thêm v·ết t·hương cũ mới tích tụ nên tranh thủ cố gắng tận dụng thời gian binh sĩ mở đường cho mình để lấy hơi hồi phục lại thể lực.
Ngọa Bàng dù nhìn có vẻ lành lặn, người không dính lấy một giọt máu nhưng ít ai biết hắn đang cố gắng nắm ra nắm vào bàn tay để giảm bớt cảm giác tê rần ở tay do đã phải bắn tới 7 mũi tên bằng cung 5 thạch, trong đó có đợt bắn liên tiếp 4 mũi vô cùng tốn thể lực.
Cả hai đều biết đối phương lợi hại, không hẹn mà gặp đều muốn tranh thủ hồi sức nhiều nhất có thể. Chỉ tới khi, thấy rõ Ngọa Bàng to lớn lực lưỡng trong tầm mắt, Trần Quốc Toản liền dứt khoát thúc ngựa lao tới. Ngọa Bàng cũng không chần chừ lập tức rút kiếm cong phi lên.
Chỉ cần lòng có chút do dự sẽ khiến hành động thiếu quyết đoán, ra đòn bị chậm hơn đối phương sẽ là dấu chấm hết cho bản thân. Cả hai đều biết điều đó nên toàn tâm toàn trí đặt cược mạng mình vào cuộc chiến, không một chút ý niệm rút lui.
Ngọa Bàng chỉ còn cách hơn 20 bước, Trần Quốc Toản dùng chân kẹp chặt bụng ngựa, chiến mã b·ị đ·au lao vọt lên trước. Trần Quốc Toản rất nhanh theo đà ngựa đâm tới, mũi thương nhanh như điện xuyên qua cổ tên quân Nguyên đứng giữa sượt qua tai Ngọa Bàng trong tích tắc. Mũi kiếm của Ngọa Bàng cũng xé eo tên quân Nguyên xấu số, mũi kiếm còn để lại vệt xước dài trên giáp của Trần Quốc Toản. Hai ngựa giao nhau, tên quân Nguyên xấu số bị cắt làm 3 đoạn, thân thể bay lên kèm theo những giọt máu huyết rơi lả tả như hoa trên khắp mặt đất.
Chưa đợi ngựa vọt qua, Trần Quốc Toản xoay thương đâm ngược trở lại xuất ra một chiêu hồi mã thương lợi hại nhưng mục tiêu không phải là Ngọa Bàng. Mũi thương sắc lẻm xuyên nát đùi ngựa của Ngọa Bàng, chiến mã đau đớn ngã quỵ, khiến Ngọa Bàng vất vả buông ngựa tiếp đất. Ngựa của Trần Quốc Toản cũng không khá khẩm gì hơn, đầu ngựa bị một thanh chủy thủ cắm sâu cả tấc, chiến mã ngã dúi dụi. Trần Quốc Toản và Ngọa Bàng đều cố gắng vặt mình tiếp đất.
Chớp thời cơ tướng bên phía đối phương bị ngã ngựa, cả binh sĩ Đại Việt và binh sĩ quân Nguyên đều muốn lao vào bồi một đao. Cả Trần Quốc Toản và Ngọa Bàng đều không cần nhìn, người thuận tay vu·ng t·hương, người trở tay vung kiếm hạ 2-3 bĩnh sĩ xung quanh dễ dàng.
Đối mặt với Trần Quốc Toản, Ngọa Bàng lần đầu cảm thấy nếu không dốc toàn lực rất có khả năng hôm nay sẽ là ngày c·hết của hắn.
Ngọa Bàng đứng thẳng dậy rồi dùng tiếng Hán ồm ồm nói chuyện với Trần Quốc Toản:
- Hẳn ngươi là Trần Quốc Toản. Nếu ta đoán không sai thì Bột Đặc Cách Nhĩ là bị ngươi g·iết.
Trần Quốc Toản rút thương đang cắm ở ngực một binh sĩ quân Nguyên cũng đứng thẳng dậy đáp:
- Thì ra tên xạ điêu thủ đấy tên Bột Đặc Cách Nhĩ à?
Ngọa Bàng nhận được lời xác nhận từ đối phương chính là Trần Quốc Toản thì cười ha hả rồi nghiêm mặt đầy nguy hiểm nói:
- Bột Đặc Cách Nhĩ không giỏi cận chiến, thua trong tay ngươi không oan. Nhưng ta là thầy……
Quân Đại Việt đang bị vây tứ phía, Trần Quốc Toản không có thời gian để dây dưa. Không để Ngọa Bàng nói hết, với kẻ thù Trần Quốc Toản cũng không muốn giữ lễ nghĩa quá nhiều, Trần Quốc Toản nhếch môi dơ tay lên nói:
- Đừng lải nhải nữa, có bản lĩnh thì vào mà húp.
Ngọa Bàng bị chặn họng, mặt đỏ tía tai tức giận. Nhưng thấy Trần Quốc Toản đã lao lên không cho hắn thời gian để phân bua. Ngọa Bàng cũng liền lao vào đối chiến.
Đều sử dụng v·ũ k·hí nhẹ, cả hai đều rất linh hoạt tung đòn rất nhanh về đối phương. Vừa chạm mặt, Trần Quốc Toản đã nhanh như chớp tung một đòn quét trụ nhắm vào chân Ngọa Bàng. Ngọa Bàng phản ứng rất nhanh hắn liền nhảy lên tránh đòn thuận thế vung kiếm chém ngang nhằm vào cổ Trần Quốc Toản.
Trần Quốc Toản buộc phải cúi gập người để tránh né, nhưng tay liền rút thương về vòng ra sau một vòng thành đòn đập từ trên cao nhắm đầu Ngọa Bàng đập xuống.
Ngọa Bàng lợi dùng đà của pha chém, xoay người ôm gối cuộn người tránh né cú đập trong tích tắc, hắn có thể cảm nhận được thân ngọn thương sượt qua sát người hắn. Không để người kịp chạm đất, lợi dụng quán tính Ngọa Bàng vung tay liền thành một đòn chém từ dưới chém lên.
Mũi kiếm như xé mặt đất nhắm thẳng cằm của Trần Quốc Toản, Trần Quốc Toản buộc phải buông tay phải cầm thương nghiêng người tránh né, từng sợi lông trên mặt Trần Quốc Toản có thể cảm nhận rõ lưỡi kiếm lạnh lẽo vừa sượt qua.
Nếu cuộc chiến của Đặng Văn Thiết và Mãng Cổ Thái thuần túy là sức mạnh, tốc độ ra đòn cực nhanh kết hợp cùng những đòn đánh đơn giản thì Trần Quốc Toản và Ngọa Bàng dùng một loạt chiêu thức nhanh, hiểm và đầy kỹ thuật. Vũ khí và cơ thể như thành một thể vừa tránh né vừa trả đòn đối phương, chiêu liên tiếp chiêu không ngừng nghỉ.
Mỗi khi bị tách ra, không tới một khắc, cả hai lại lao vào chiến đấu không cho đối phương cơ hội dừng lại lấy hơi nào. Xung quanh Trần Quốc Toản và Ngọa Bàng như được bao phủ bởi ánh đao, bóng kiếm loang loáng. Cuộc chiến nhanh chóng trở lên khốc liệt, không ai nhượng bộ ai, trên người cả hai đều dần xuất hiện vô số vết xước do đao kiếm mang lại.
---------------------------------------
Lý Hằng từ đại doanh quân Nguyên, nhìn chiến trường quân Nguyên dần dồn ép Đại Việt vào thế yếu, đội hình phòng ngự của Đại Việt ngày càng bị thu hẹp. Phía tây chỉ còn rạng hồng của ánh sáng mặt trời khiến Lý Hằng thêm an tâm. Dù Lý Hằng không hiểu vì sao Trần Quốc Toản không chọn liều mình đội phá để phá hủy cầu phao, lại lựa chọn hi sinh chiến mã để gây sát thương lớn cho quân Nguyên. Nhưng tin báo quân Nguyên đã chuyển thành công gần 1 vạn kỵ binh sang bên kia sông khiến Lý Hằng cởi bỏ được lo lắng, hết đêm nay, khi có thêm 3 cầu phao nữa thì sáng sớm mai quân Nguyên hoàn toàn có thể chuyển sang bên kia sông được 3-4 vạn kỵ binh.
Số quân đó hoàn toàn đủ để tiến hành vây Thăng Long từ phía tây. Thành công đã rất gần với quân Nguyên. Nhìn về trận chiến khốc liệt ở dưới chiến trường giữa Trần Quốc Toản và Ngọa Bàng, Lý Hằng lạnh lùng hạ lệnh:
- Đi bảo với Triệu Khuông. Nếu Ngọa Bàng thất bại thì bảo hắn tìm cách bắt sống Trần Quốc Toản cho ta. Vạn bất đắc dĩ phải g·iết mới g·iết.
Thân binh vâng lệnh rời đi, tình hình chiến trường đã nắm chắc trong tay, Lý Hằng hoàn toàn an tâm theo dõi cuộc chiếc quyết liệt của Trần Quốc Toản và Ngọa Bàng phía dưới. Nhưng chưa tới 1 tuần trà, từ phía sau Thoát Hoan cùng A Lý Hải Nha dưới sự bảo vệ của thân binh tiến tới chỗ Lý Hằng. Lý Hằng vội vã bước tới, khầu đầu với Thoát Hoan:
- Bái kiến Trấn Nam Vương, bái kiến tả thừa đại nhân.
Thoát Hoan đợi Lý Hằng khấu đầu xong liền thong dong tiến tới vỗ vai Lý Hằng dùng giọng thân tình nói:
- Lý Hằng đại tướng quân không cần đa lễ, ở đây chỉ có ta và A Lý Hải Nha, sát cánh với nhau bao lâu, từ sớm đã như người trong nhà. Không cần quá câu lệ.
Đợi Thoát Hoan nói xong, A Lý Hải Nha bước tới trước nhìn chiến trường ngổn ngang xác c·hết thì thoáng cau mày nói:
- Lý Hằng đại tướng quân, tình hình cuộc chiến ở đây thế nào rồi? Trần Quốc Toản là người như thế nào mà có thể khiến tướng quân hứng thú chiêu hàng vậy? Không ngờ chưa tới 5000 quân An Nam có thể gây thiệt hại lớn như vậy cho đại tướng quân.