0
- Có gì thì ngươi nói luôn đi, đừng dài dòng nữa.
Trần Quốc Toản cảm thấy sức lực của mình sắp tới giới hạn, cũng đã chán nghe lời khách sáo của Lý Hằng liền hỏi thẳng luôn vào chuyện chính.
Lý Hằng cũng không dây dưa thêm bắt đầu nói thẳng:
- Được, Trần Quốc Toản, đầu hàng đi. Nếu ta đoán không nhầm, có vẻ như ngươi đã trúng độc khi giao chiến với Ngọa Bàng tướng quân rồi. Nói cho ngươi biết, loại độc đó trên đời chỉ có một lọ thuốc giải duy nhất đang ở chỗ Trấn Nam Vương mà thôi. Chỉ cần ngươi đầu hàng, ta sẽ tới chỗ Trấn Nam Vương xin thuốc giải cho ngươi. Bằng không, ngươi không thể sống tới sáng mai đâu.
Đặng Văn Thiết khẽ giật mình lúc này mới để ý tới v·ết t·hương của Trần Quốc Toản vẫn có máu đen chảy ra thấm ra ngoài. Các binh sĩ Đại Việt khác rất muốn quay đầu lại nhìn Trần Quốc Toản xem có đúng như thế không nhưng đang đối mặt với kẻ thù, dù nhấp nhổm nhưng không ai dám lại nhìn. Lý Hằng vẫn tiếp tục thao thao nói:
- Hơn nữa, các ngươi chỉ còn gần 1000 quân ở đây, không thể đột phá được vòng vây cũng không thể cản trở kế hoạch của ta được nữa. Ngày mai, khi quân ta qua được sông sẽ là dấu chấm hết cho Thăng Long, cho An Nam. Ngươi là vị tướng tài năng, không nhất thiết phải bị hủy diệt cùng An Nam. Vì ngươi, cũng vì hơn 1000 binh sĩ còn lại đã theo ngươi tới giờ hãy đầu hàng đi. Chỉ cần ngươi đầu hàng, ta sẽ đảm bảo tính mạng cho 1000 bĩnh sĩ này cùng gia quyến của họ, ta sẽ xin Trấn Nam Vương phong vương cho ngươi.
Trần Quốc Toản nheo mắt nhìn về phía nam ở sau lưng Lý Hằng, Trần Quốc Toản đang chờ đợi ánh lửa từ Trần Văn Cảo đốt lên. Chưa thấy ánh lửa, Trần Quốc Toản cần câu thêm thời gian. Khẽ gãi gãi cằm như suy tư rồi Trần Quốc Toản nói với Lý Hằng:
- Lời đề nghị hấp dẫn lắm. Nhưng trước khi hàng, ta muốn hỏi ngươi vài câu trước. Lý Hằng, ngươi nghĩ thế nào về Quốc công tiết chế Hưng Đạo Vương của Đại Việt bọn ta.
Lý Hằng khẽ cau mày vì câu hỏi của Trần Quốc Toản không liên quan lắm, dù biết Trần Quốc Toản đang câu giờ nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:
- Theo ta thì Trần Quốc Tuấn là người sáng suốt, tinh tường, giỏi điều quân khiển tướng. Chỉ với việc hắn liên tục muốn c·hiếm đ·óng lại Vạn Kiếp từ tay bọn ta mỗi khi có cơ hội thì Trần Quốc Tuấn hoàn toàn là một thống soái hợp cách.
Trần Quốc Toản lại tiếp tục:
- Chiến báo của Khắc Bột Hải chắc ngươi đã xem, khi thực hiện kế hoạch này chắc ngươi cũng nắm được vị trí các cánh quân chính của bên ta đang ở đâu. Thế theo ngươi, cánh kỵ binh bên cánh phải của Khắc Bột Hải là quân từ đâu tới?
Lý Hằng khẽ vuốt râu suy tư rồi nói:
- Chắc hẳn là quân từ Vạn Kiếp tới.
Trần Quốc Toản khẽ cười nói tiếp:
- Không hổ là Lý Hằng, đấy là quân của Hưng Vũ Vương từ Vạn Kiếp tới. Nếu ngươi đã đoán ra đấy là quân từ Vạn Kiếp tới thì hẳn ngươi cũng phải đoán ra người phái đội quân đấy tới là ai chứ?
Lý Hằng như bị câu hỏi của Trần Quốc Toản làm chìm trong suy tư nhưng vẫn nhanh chóng trả lời:
- Là Trần Quốc Tuấn.
Trần Quốc Toản không để cho Lý Hằng quá nhiều thời gian, liền tiếp lời:
- Chính xác, là Hưng Đạo Vương phái tới. Theo ngươi, vì sao Hưng Đạo Vương lại phái Hưng Vũ Vương tới hỗ trợ ta phá vây? Ngươi nghĩ vì sao ta đoán ra kế hoạch này của các ngươi?
Thực ra, Trần Quốc Toản không rõ mục đích Hưng Đạo Vương phái Hưng Vũ vương tới Như Nguyệt để làm gì, Nhưng 5 phần sự thật vẫn là sự thật, Trần Quốc Toản nhanh trí nói mục đích Hưng Vũ vương tới để giúp mình phá vây. Không để Lý Hằng kịp trả lời Trần Quốc Toản tiếp tục.
- Lý Hằng, nói cho ngươi biết, mọi hành động đáng ngờ của các ngươi là cơ sở giúp ta đoán ra kế hoạch này, những nghi ngờ này ngay từ khi chiến đấu với Lưu Thế Anh đã được ta gửi tới cùng chiến báo cho các cánh quân khác, đặc biệt chiến báo tới Vạn Kiếp và Thăng Long lại càng chi tiết hơn. Theo ngươi, nếu ta có thể phán đoán ra kế hoạch này của ngươi thì với tài trí của Hưng Đạo Vương, Hưng Đạo Vương có đoán ra không? nếu không thì việc phái Hưng Vũ Vương tới hỗ trợ ta là vì sao? Nếu ngươi là Hưng Đạo Vương khi có mối nghi ngờ trong lòng, cùng phán đoán như thế ngươi sẽ hành động thế nào?
Lý Hằng chìm sâu vào suy nghĩ không để ý phía sau lưng bắt đầu có vài đốm lửa lóe sáng, Thoát Hoan và A Lý Hải Nha cũng bị thu hút vào những câu hỏi của Trần Quốc Toản. Lý Hằng giật mình nói:
- Hưng Đạo dẫn quân về Thăng Long rồi?
Câu nói của Lý Hằng khiến Thoát Hoan và A Lý Hải Nha cũng phải giật mình kinh ngạc, nếu đây đúng là sự thật thì kế hoạch của chúng sẽ khó khăn hơn rất nhiều, quân số 3 vạn theo kế hoạch ban đầu có thể sẽ không còn đủ sức để t·ấn c·ông Thăng Long. Trần Quốc Toản nhịn đau ở eo cười lớn không cho Lý Hằng cơ hội suy nghĩ lâu hơn liền lớn giong nói tiếp:
- Haha ngươi nghĩ ra rồi à? Lý Hằng, ta có thêm vài câu hỏi cho người, Nếu thêm quân Vạn Kiếp về phòng thủ thì ngươi còn nghĩ quân Nguyên qua sông có thể chiếm được Thăng Long nữa không? Nếu đoán được kế hoạch của các ngươi rồi, ngươi nghĩ bọn ta có tương kế tựu kế lại không? Nói thêm cho người, ngươi nghĩ vì sao ta ở đây chiến đấu với ngươi nửa ngày liền? Vì sao ta bỏ ngựa để tử thủ ở đây mà không xông tới phá cầu phao? Ta gây động tĩnh lớn như thế có phải khiến ngươi, thậm chí cả Thoát Hoan, A Lý Hải Nha đều dồn tất cả chú ý tới ta đúng không? Nếu ta đoán không sai hẳn Thoát Hoan và A Lý Hải Nha cũng bị dụ tới đây rồi?
Ở phía sau lưng Lý Hằng, cả Thoát Hoan và A Lý Hải Nha đều giật mình vì mọi thứ dường như đều đúng như những gì Trần Quốc Toản sắp xếp. Trần Quốc Toản ôm eo vì cơn đau từ v·ết t·hương truyền tới nhưng lại giả vở là ôm bụng cười. Trần Quốc Toản dừng cười, nén đau, chỉ tay về phía nam nói:
- Hahaha, đừng đứng đó suy nghĩ nữa, nhìn sau lưng các ngươi đi?
Lý Hằng quay lại theo hướng chỉ của Trần Quốc Toản trợn mắt nhìn những ánh lửa đỏ rực đang liên tiếp bốc lên ở phía nam. Thoát Hoan cũng không nhịn được quát lên:
- Có chuyện gì xảy ra, sao lại có lửa cháy phía nam.
Đúng lúc A Lý Hải Nha đang rối như tơ vò vì phía nam có chuyện gì trách nhiệm sẽ đổ dồn lên đầu hắn. Đang chưa biết trả lời làm sao, một kỵ binh quân Nguyên mặt mũi đen nhẻm phi tới, không đợi ngựa dừng lại đã nhảy xuống ngã dúi dụi, hắn hốt hoảng nói:
- Bẩm Trấn Nam Vương, quân Đại Việt trá hàng, giả làm phụ binh chở gỗ nhập doanh trại rồi bất ngờ tập kích đốt cháy 2 cầu phao của ta, ngoài ra, ngoài ra khu tập kết gỗ cho công tượng chế tác cầu phao cũng đã bị thiêu hủy toàn bộ. Công tượng tử thương vô số.
-Lũ vô dụng!
Thoát Hoan tức giận quát lớn, roi trong tay quất rách mặt tên kỵ binh khiến mặt hắn loang lổ máu ngã lắn ra đất, nhưng hắn không dám nằm đó liền nhanh chóng bò dậy dập đầu như giã tỏi, luôn mồm nói:
- Xin Trấn Nam vương bớt giận, Xin Trấn Nam vương bớt giận.
Trần Quốc Toản bấm bụng nhịn đau, không thể để thời gian cho Lý Hằng có thời gian suy nghĩ đối sách, lớn giọng gọi Lý Hằng nói tiếp:
- Lý Hằng, chưa hết đâu đấy chỉ là tín hiệu khởi đầu thôi, ngươi thử nhìn phía sau lưng ta xem? haha Hôm nay các ngươi đừng ai mong có thể rời khỏi đây.
Lý Hằng nghe Trần Quốc Toản nói, dù đang đau đầu suy nghĩ biện pháp ứng phó cũng phải hướng mắt nhìn về bóng tối phía sau lưng Trần Quốc Toản. Dần dần từ bóng tối vô số ánh đuốc dần hiện ra trải dài khắp mặt đất như vô số con rắn đang từ từ di chuyển về phía quân Nguyên. Chưa kịp định thần, lại kỵ binh khác phi tới quỳ xuống nói:
- Bẩm Trấn Nam Vương, Đại tướng quân, 20 dặm về phía Tây phía Bắc xuất hiện nhiều cánh quân đang hướng tới đây, không rõ số lượng. Rất nhiều thám báo của chúng ta đã bị g·iết nhưng vẫn không thể tiếp cận gần để quan sát.
- Báo!!!!!!! Phía Đông xuất hiện nhánh kỵ binh An Nam, xem cờ hiệu là quân Vạn Kiếp của Hưng Vũ vương tới.
- Vô dụng, lũ vô dụng.
Thoát Hoan ở bên cạnh như nổi điên, roi trong tay đánh túi bụi đám thám bảo đang quỳ. Khi hắn nóng vội định hạ lệnh rút lui thì Lý Hằng bước tới ngăn lại liền nói:
- Xin Trấn Nam Vương bình tĩnh, ta vẫn chưa rõ thực hư số lượng quân địch, cẩn thận trúng kế rung cây dọa khỉ của Trần Quốc Toản.