Đi thêm một đoạn thì phía trước có tiếng chém g·iết truyền lại, Trần Quốc Toản vội bế tiểu Đào chạy vào lùm cây bên đường trốn để nghe ngóng tình hình. Trần Quốc Toản giấu Tiểu Đào lên một trạc cây đa cành lá xum xuê rồi dặn:
- Tiểu Đào, em ở đây đợi anh nhá? Ở đây em sẽ được an toàn, anh đi một lát rồi quay lại. Nhớ kỹ đừng gây ra tiếng động gì?
Tiểu Đào nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, Trần Quốc Toản dúi vào tay Tiểu Đào vài quả dại hái bên đường để em ấy ăn tạm trong lúc chờ mình. Men theo từng bụi cây ven đường, Trần Quốc Toản dần tiếp cận nơi đang phát ra âm thanh chém g·iết là một căn nhà khá lớn và kiên cố, được xây bằng gạch và ngói xanh khá đẹp xem ra cũng là nhà phú quý. Đu mình trèo lên cây xoan gần bờ tường, Trần Quốc Toản nép mình sau thân cân rồi cẩn thận nhìn vào bên trong khuôn viên căn nhà để quan sát tình hình.
Trong khoảng sân khá rộng, trên sân lác đác 7-8 xác c·hết cả người Chiêm lẫn người Việt. Vẫn còn tầm hơn mười tên quân Chiêm khác đang hò hét vây đánh 3-4 hộ vệ người Việt.Trong đó nổi lên thanh niên người Việt tầm 17-18 tuổi võ nghệ cũng khá khá, còn lại thì cũng xoàng xoàng thua xa binh sĩ mà Trần Quốc Toản từng dẫn dắt. Thanh niên kia dù khá được, nhưng kinh nghiệm chiến đấu có vẻ không đủ, lại bị 4 tên quân Chiêm bao vây thay nhau t·ấn c·ông thì cũng chỉ cố gắng cầm cự được thôi.
Nhìn kỹ tấm biển Đặng Hoài Bá, Trần Quốc Toản khẽ nhíu mày vì biểu tượng con cá kình đang cưỡi sóng quen thuộc ở góc tấm biển. Biểu tượng này Trần Quốc Toản không lạ gì, vốn do Trần Quốc Toản tự tay vẽ, người khác nhìn nó thì bấm bụng cười khen nó đẹp, rất giống con lươn. Chỉ duy có mẹ của Trần Quốc Toản khen nó rất "được" nên liền kiên quyết lấy nó làm gia huy cho nhà mình.
Có biểu tượng này thì chắc chắn là người nhà, người trong trang viên Hoài Văn hầu. Nhưng trong trí nhớ của Trần Quốc Toản thì trang viên đâu có ai có tước bá đâu? Đầu Trần Quốc Toản thoáng nghĩ tới cái tên Đặng Văn Thiết quen thuộc. Công lao của Đặng Văn Thiết nếu xét ra thì chưa đủ để phong tước bá, nhưng Trần Quốc Toản nghĩ ngoài hắn ra thì không còn ai đặt cái tên như vậy cả. Không hiểu sao hết lão Bộc tới Đặng Văn Thiết cứ thích nhét thêm chữ Hoài vào tên mình. Trần Quốc Toản lẩm bẩm:
- Mà hơn hết, sao quân Chiêm đánh vào được tận trang viên nhà mình thế này? Thôi, cứ giúp người nhà đã rồi hỏi sau.
Trần Quốc Toản bám vào cành cây chìa về phía bờ tường, đu mình thoắt cái đã nhảy lên được đầu tường. Động tác di chuyển như con mèo không phát ra tiếng động, Trần Quốc Toản dần tiếp cận được nhóm hỗn chiến kia mà không bị ai phát giác. Chứng kiến thanh niên trẻ tuổi kia ngày càng vào thế yếu, xem ra cũng không cầm cự được lâu nữa, Trần Quốc Toản cố suy nghĩ tìm cách xem phải giúp đỡ thế nào.
Tình huống bất ngờ phát sinh, Trần Quốc Toản thấy thanh niên trẻ tuổi kia có vẻ sắp không xong. Không chần chừ được nữa, Trần Quốc Toản ném mạnh đao trong tay ra đồng thời hét lớn:
- Cúi xuống!
Đặng Vũ đang chật vật chống đỡ trước sự t·ấn c·ông của 4 tên quân Chiêm, nghe tiếng hét truyền tới thì tái mặt bất chấp cúi rạp người xuống. Một thanh đao xoay vù vù sượt qua đầu Đặng Vũ cắm phập vào tên quân Nguyên đang lén lút phía sau Đặng Vũ, kéo hắn bay ngược về sau bốn năm bước.
Từ trên đầu tường nhảy xuống, Trần Quốc Toản dùng mũi chân hất cây gậy dưới đất lên bắt lấy để làm v·ũ k·hí. Vung thử vài cái, cũng tương đối vừa tay Trần Quốc Toản khá hài lòng với v·ũ k·hí mới.
Bị tập kích bất ngờ, quân Chiêm dáo dác tìm kẻ thù mới tới. Khi thấy Trần Quốc Toản rách rưới, cơ thể mảnh khảnh nhảy từ đầu tường xuống, trên tay thì vung vẩy cây gậy gỗ, 3 tên quân Chiên cười gằn khinh thường rồi vung đao đánh tới.
Có lẽ nhờ tích lũy kinh nghiệm cua hàng chục trận chiến lớn nhỏ, đối mặt với 3 tên quân Chiêm đang chạy bộ tới, động tác thì chậm chạp như thước phim tua chậm, Trần Quốc Toản không cảm thấy áp lực chút nào, cảm giác còn chưa bằng đấu tập hàng ngày của Trần Quốc Toản ngày trước. Dù chỉ là gậy gỗ, trong mắt người khác có thể nó không có nhiều tác dụng, đập vào người cùng lắm là đau, nhưng trong tay Trần Quốc Toản thì khác. Gỗ khá tốt, cầm vẫn đầm tay, chiều dài vừa đẹp nhưng cây thương vẫn dùng, nếu dùng đòn đâm, đập vào chỗ hiểm Trần Quốc Toản vẫn thừa sức lấy mạng đối phương, thậm chí chỉ cần 1-2 đòn là đủ.
Tên đầu tiên quân Chiêm cũng bị như thế, Trần Quốc Toản đang đứng im nãy giờ tức thời vọt lên làm hắn bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì bị gậy trong tay Trần Quốc Toản nhanh như điện đâm thẳng vào cổ họng. Hắn vật ngửa ra đất, tay ôm cổ họng đã bị lõm vào sâu hoắm, mắt trợn ngược cong người lên giãy đạp, dù có cố thế nào hắn không thở nổi, cứ thế mà c·hết.
Tên thứ hai còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy cổ chân trái bị gậy đập gãy ngược về sau, đầu gối khụy xuống đất. Khó khăn lắm hắn mới chống tay xuống để mình không bị ngã, tay còn lại hắn còn chưa kịp nâng đao lên đỡ, tiếng vù vù xé gió của cây gậy trong tay Trần Quốc Toản đã nhắm tới cổ hắn. “Bốp” đầu tên quân Chiêm nghẹo sang một bên, cổ hắn như cây chuối non bị đá cho gẫy quặp lại.
Tên thứ ba kinh hoàng nhìn 2 đồng đội bị g·iết trong chớp mắt, đối diện với khí thế của Trần Quốc Toản bản năng muốn sống khiến hắn sợ hãi dần lùi lại. Thấy bĩnh sĩ dưới quyền bị g·iết gần hết, một tên có vẻ là chỉ huy của nhóm quân dùng tiếng Chiêm hô lớn, liền có 4 tên quân Chiêm khác cùng hắn đổi mục tiêu chuyển sang đối phó với Trần Quốc Toản. Quân Chiêm định dùng số đông vây đánh Trần Quốc Toản.
Nhìn 6 tên quân Chiêm hầm hầm lao tới chỗ mình, nếu là trước kia thì Trần Quốc Toản không ngán 6 tên này, có khi chỉ một hơi Trần Quốc Toản cũng thịt luộc được hết 6 tên này. Nhưng cơ thể này còn yếu quá, hơi thở không đủ sâu, mới vận động có tý đã thấy có chút mệt rồi. Khó lắm mới được sống lại, Trần Quốc Toản không muốn mình liều lĩnh t·ấn c·ông, tránh mạo hiểm không cần thiết.
Như ngày trước Trần Quốc Toản từng đấu tập với gia tướng của mình, Trần Quốc Toản vừa di chuyển để tránh bị quân Chiêm vây vào giữa, vừa đón đỡ các đòn t·ấn c·ông của quân Chiêm. Thi thoảng có tên quân Chiêm đau đớn ngã vật ra đất vì bị Trần Quốc Toản phản đòn, nhưng chúng cũng nhanh chóng bò dậy vì Trần Quốc Toản không có cơ hội kết liễu chúng.
Đặng Vũ tạm thời được giải vây, chỉ còn 2 tên quân Chiêm trước mặt hắn, Đặng Vũ loay hoay một hồi cũng đá bay được 2 tên quân Chiêm ra xa. Được 2 gia binh còn lại hỗ trợ cầm chân quân Chiêm, Đặng Vũ chạy vọt vào nhà đứng trước một lão bà bà đang ngồi giữa sảnh, hắn còn cẩn thận khấu đầu với lão bà bà rất lễ phép. Lão bà bà thì không nhìn hắn mà cứ chăm chú nhìn theo từng động tác của Trần Quốc Toản.
Đặng Vũ nhận được cung tên từ tỳ nữ dâng lên, khấu đầu với lão bà bà xong rồi hắn lại tiến ra ngoài. Đao dùng thì hơi kém, nhưng cung tên thì Đặng Vũ khá giỏi. Tốc độ bắn rất nhanh, liên tục 4 tên quân Chiêm đang vây 2 gia binh bị Đặng Vũ bắn gục.
Trần Quốc Toản dù đang chiến đấu cũng phải thầm khen tài bắn của Đặng Vũ khá tốt nhưng mồm thì lẩm bẩm:
- Đúng là bên trọng bên khinh, bên này mình ta đang phải đối phó với 6 thằng thì không bắn giúp, bên kia có 3 đánh 4 mà cũng phải cứu trước.
Không để Trần Quốc Toản đợi lâu, Đặng Vũ lại giương cung bắn như máy, 4 mũi tên xé gió lao đi nhanh chóng hạ gục 3 tên quân Chiêm, mũi thứ 4 thì khó khăn lắm Trần Quốc Toản mới tránh được.
May nhờ Trần Quốc Toản linh hoạt tránh được mũi tên trượt mục tiêu, Đặng Vũ biết mình quá vội vàng tý làm hỏng việc thì xấu hổ tự trách còn có chút mất tự tin, tay cầm cung cứ đứng đó không dám bắn tiếp. Nhưng như thế cũng đủ giúp Trần Quốc Toản rồi, quân Chiêm chỉ còn 3 tên, thậm chí chúng muốn bỏ chạy rồi nhưng Trần Quốc Toản cứ quấn lấy khiến chúng không dứt ra được. Vừa đối phó với 3 tên còn lại, giọng Trần Quốc Toản vẫn oang oang truyền tới:
- Gì mà vội vàng thế, ta có thể ứng phó được cứ bình tĩnh ngắm cho đoàng hoàng hãy bắn. Chú ý hơi thở, đừng loạn.
Ba tên quân Chiêm còn lại Trần Quốc Toản có thể dễ dàng hạ được, nhưng Trần Quốc Toản vẫn ở thế thủ tạo điều kiện cho Đặng Vũ lấy lại tự tin. Trần Quốc Toản biết cung thủ một khi mất đi tự tin thì rất khó để có thể tiến thêm nên muốn cho Đặng Vũ cơ hội làm lại. Đặng Vũ hiểu ý của Trần Quốc Toản, hắn nhắm mắt hít vào thở ra vài hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi mới tiếp tục giương cung. Đặng Vũ không vội vàng nữa mà cố gắng duy trì hơi thởi đều, mắt cẩn thận quan sát chuyển động của quân Chiêm phía trước, khi thấy có cơ hội Đặng Vũ mới khẽ buông tay.
“Phập” mũi tên dễ dàng bắn xuyên đầu một tên quân Chiêm bên phải Trần Quốc Toản..
Đặng Vũ thoáng bất ngờ vì mũi tên vừa rồi mình bắn rất tốt, Trần Quốc Toản cũng khá hài lòng rồi, giúp thì cũng tới thế thôi. Nãy giờ quần với quân Chiêm cũng thấm mệt rồi, Trần Quốc Toản dễ dàng tung đòn hạ gục hai tên còn lại rồi hét lớn:
- Đừng bắn, giữ tên này còn sống ta có chuyện cần hỏi.
Nghe Trần Quốc Toản nói, Đặng Vũ hạ cung xuống rồi bước tới phía Trần Quốc Toản để cảm ơn ân cứu mạng vừa rồi. Nhìn tên quân Chiêm đang run rẩy dưới mặt đất, Trần Quốc Toản đặt ngang cây gậy giữa 2 bậc đá rồi ngồi xuống trước mặt tên quân Chiêm, Trần Quốc Toản nhìn như xoáy vào mắt hắn rồi hỏi:
- Ngươi chắc hẳn là chỉ huy của nhóm quân này? là thập trưởng à? Nói cho ta biết, quân các ngươi ở đây có bao nhiêu? nhiệm vụ của các người là gì? nếu thành thật ta sẽ cho ngươi sống, nếu có cơ hội sau 3 năm ta còn có thể thả cho ngươi về quê nhà.
Đặng Vũ đã tới chỗ Trần Quốc Toản, nhìn Trần Quốc Toản dù gầy còm xanh xao, quần áo rách rưới nhưng từ ngữ khí, hành động, khí chất tỏa ra không phải thứ người thường có được. Mọi hành động của Trần Quốc Toản đều rất tự nhiên, giọng nói đầy tự tin. Đây tuyệt đối không thể cứ học mà thành được.
Đặng Vũ rất tò mò về thân phận của Trần Quốc Toản nhưng cũng không vội tiến tới bắt chuyện mà để yên cho Trần Quốc Toản nói chuyện.
Trước áp lực từ Trần Quốc Toản, tên thập trưởng quân Chiêm thành thật khai hết. Vì quân Đại Việt đã chạy hết nên xung quanh đây chỉ còn vài trăm quân Chiêm đang tỏa ra c·ướp b·óc của cải ở làng mạc xung quanh bên bờ sông Hồng, chúng chỉ là các lộ quân và biên quân nên không dám tiến vào sâu đất liền. Đại bộ phận cấm quân tinh nhuệ nhất của quân Chiêm đang trên đường tiến tới Thăng Long rồi.
Lúc mới tỉnh lại Trần Quốc Toản nghĩ quân Chiêm lại c·ướp phá các vùng cửa biển là cùng, nhưng nghe tới quân Chiêm đang hành quân về Thăng Long thì nghiến răng ken két tức giận vô cùng, không ngờ q·uân đ·ội Đại Việt hiện tại yếu kém tới vậy. Để quân Chiêm đánh vào tận Thăng Long là vết nhơ trong lịch sử mấy trăm năm qua của Đại Việt. Nắm đấm Trần Quốc Toản siết vào kêu răng rắc vì tức giận nhưng nói lời giữ lấy lời, Trần Quốc Toản theo thói quen vẫy tay ra hiệu:
- Người đâu, trói tên này giam lại.
Đợi mãi không thấy ai đáp lời, Trần Quốc Toản mới chợt nhớ ra giờ mình không còn là Trần Quốc Toản ngày trước nữa rồi. Đặng Vũ từ phía sau phất tay cho gia binh tiến lên trói gô tên thập trưởng quân Chiêm lại như cái bánh tét. Lúc nãy thì không thấy đâu, mà giờ không biết từ đâu kéo tới thêm mưới mấy gia binh nữa rồi. Nhưng nhìn qua Trần Quốc Toản cũng biết chúng cũng vừa mới vất vả chiến đấu xong, tên nào cũng dính máu trên người cả. Để mặc cho gia binh xử lý tù binh, Đặng Vũ tiến tới khấu đầu với Trần Quốc Toản nói:
- Tạ ơn huynh đệ đã ra tay cứu giúp! Xin hỏi quý tính đại danh của huynh đệ.
Trần Quốc Toản chưa kịp trả lời, thì thấy lão bà bà già không nhìn ra nổi tuổi tác kia đang chầm chậm được tỳ nữ dìu đi tới phía mình. Bỏ qua Đặng Vũ, Trần Quốc Toản khom người hành lễ, lế số rất chu đáo nói:
- Thưa cụ, vừa rồi Trần Quốc Toản làm người kinh sợ rồi. Xin cụ thứ tội.
Trần Quốc Toản đang cúi gằm người để hành lễ, chỉ nhìn thấy bàn tay của lão bà bà vẫn đang lại gần mình. Trần Quốc Toản không biết trên đầu mình, khi nghe thấy cái tên Trần Quốc Toản mọi người xung quanh đều đang há mồm trợn mắt kinh ngạc nhìn Trần Quốc Toản như thằng điên. Có thằng điên nào lại giám đứng ở trang viên nhà mình tự nhận là "Trần Quốc Toản" không? Nhưng lão bà bà chưa nói, chúng không ai dám mở miệng nói ra.
Cánh tay lão bà bà khẽ lắc lắc để lộ ra cái vòng ngộ nghĩnh ở cổ tay, trên vòng khắc con gì đó mà không ai nhận ra, chỉ có Trần Quốc Toản biết theo ý định ban đầu thì đấy là con mèo nhưng tài nghệ của Trần Quốc Toản quá ối dồi ôi. Chiếc vòng khẽ trượt về sau để lộ ra vết sẹo nhỏ ở cổ tay vì bị bỏng mà thành, cái vòng này vốn sinh ra để che đi vết bỏng trên tay Tiểu Thúy. Thấy hai thứ này, Trần Quốc Toản giật mình ngẩng mặt lên nhìn lão bà bà đang cười híp mắt nhìn mình. Trần Quốc Toản kĩnh hãi hét lên:
- Tiểu Thúy? sao muội già thế?
0