Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 59: Thằng mất dạy.

Chương 59: Thằng mất dạy.


Trần Quốc Toản chưa nhận biết được tỉnh hình, thấy thứ thân quen thì theo phản xạ giật mình hét lên. Tiếng Trần Quốc Toản oang oang gia nô cả bốn phía xung quanh cằm như muốn rơi ra, 2 tên gia binh đang dọn xác quân Chiêm cũng bất giác làm rơi cái xác cái bịch. Không ngờ lão bà bà nhà mình bị tên ranh đáng tuổi chút chít, ăn mặc thì như ăn mày gọi thẳng tên như đang gọi em gái, mất tới 3 giây c·hết đứng kinh ngạc, xung quanh không ai nói lên lời, rồi tất cả đồng thanh hét lên:

- Thằng mất dạy.

Cả đám gia binh, tỳ nữ, tính luôn cả Đặng Vũ khi nãy đối phó với quân Chiêm như gà rù mắc thóc thì giờ cả lũ như hổ đói vồ mồi nhào về phía Trần Quốc Toản. Có vẻ cả đám muốn xé vụn Trần Quốc Toản ra để ăn từng miếng cho hả giận. Lão bà bà gõ gõ gậy chống xuồng sàn kêu cộp cộp rồi nghiêm giọng nói:

- Dừng lại!

Lời lão bà bà vừa cất tiếng, tức thì cả đám xung quanh khựng lại không dám tiến thêm nửa bước. Trần Quốc Toản nhìn đám gia binh, tỳ nữ mắt đỏ rực thở phì phò như trâu đang nhìn mình, cả Đặng Vũ khi nay còn rất khách khí gì giờ nghiến răng ken két như muốn đem Trần Quốc Toản ra nhai. Bỏ qua tất cả những ánh nhìn hận thù đấy, Trần Quốc Toản lại cẩn thận khom người hành lễ với lão bà để hỏi chuyện:

- Thưa cụ, Trần Quốc Toản thất lễ, xin hỏi người một câu. Người thật sự là Tiểu Thúy mà con biết à? Cái vòng và vết sẹo này thì đúng là của Tiểu Thúy rồi, nhưng Tiểu Thúy mới có 10 tuổi mà, sao giờ lại thành lão bà bà được.

Đám gia binh, tỳ nữ cả đời chưa từng thấy lão bà bà nhà mình rơi lệ mà giờ đây, trong ánh mắt kinh ngạc của họ, Lão bà bà nước mắt giàn dụa bỏ qua hết đám gia binh xung quanh tiến tới nắm lấy tay Trần Quốc Toản kéo vào nhà. Trần Quốc Toản hiểu ý liền dìu tay theo lão bà bà chậm rãi tiến về gian nhà chính. Lão bà bà không cho bất kỳ ai đi theo mình, cả đám gia binh gia nô cứ chôn chân đứng nhìn lão bà bà nhà mình được tiểu tử kia dìu đi.

Vừa đi, lão bà bà vừa chậm rãi nói từng từ với Trần Quốc Toản:

- Huynh không nhận nhầm, ta thật sự là Tiểu Thúy đây, huynh có biết đã 86 năm rồi không, mọi người chờ huynh quay về đã 86 năm rồi. Chỉ còn muội, anh Thiết và Vương Phi là chờ được tới giờ. Còn lại không còn ai cả, đều đi hết rồi. Đến muội cũng nghĩ có lẽ mình không chờ được huynh quay về nữa.

Tiếng của Tiểu Thúy như sấm nổ bên tai Trần Quốc Toản, Trần Quốc Toản luôn mồm lẩm bẩm như không tin vào tai mình “86 năm rồi, với mình mới như chớp mắt một cái nhưng đã là 86 năm trôi qua rồi”. Nghĩ tới những người thân của mình, chỉ vì một câu nói trước lúc c·hết của mình đã khiến những người ở lại đã phải chờ đợi mình ròng rã 86 năm, nước mắt Trần Quốc Toản cũng vô thức chảy ra không ngừng. Nghe thấy tiếng khóc bi thương của Tiểu Thúy, Trần Quốc Toản mơ màng tỉnh lại, đứng lên khỏi tấm phản gỗ. Trần Quốc Toản ôm đầu Tiểu Thúy áp vào mình, tay phải khẽ vỗ lưng như ngày xưa Trần Quốc Toản vẫn hay làm:

- Vất vả cho muội rồi. Ta đã về, ta thật sự về rồi.

Người già thì không được u uất quá lâu, Trần Quốc Toản nhanh trí hỏi tránh đi chuyện khác để kéo Tiểu Thúy khỏi bi thương.

- Mà Tiểu Thúy này, giờ ta phải gọi muội như thế nào? Vẫn gọi Tiểu Thúy à hay gọi là cụ Thúy nhá?

- Cứ gọi muội là Tiểu Thúy như trước là được.

Trần Quốc Toản hơi gãi gãi đầu rồi nói:

- Nhưng muội không thấy khi nãy đám gia binh, gia nô nhà muội như hổ đói vồ mồi nhào cả vào ta đấy à? gọi thế chúng có để yên không? với lại giờ nghĩ lại, muội đã ngót trăm tuổi mà ta cứ xưng hô Tiểu Thúy, Tiểu Thúy nó cứ kỳ kỳ.

Tiểu Thúy dơ gậy ra vẻ muốn vụt Trần Quốc Toản một cái nói:

- Muội thích là được, huynh không biết làm lão bà bà tới tuổi này thích thế nào đâu, nói một là một, hai là hai. Đám trẻ kể cả quan viên không dám trái lời muội lấy một câu. Giờ cả Đại Việt này chỉ có lời Vương phi nói muội mới cần nghe theo.

Cuộc trò chuyện mới vài câu ngắn ngủi đã trở lên vui vẻ hơn rất nhiều, Tiểu Thúy như quên hết những buồn bã trong lòng, chớp mắt cái như trẻ ra chục tuổi. Đám nữ tỳ, gia binh kinh ngạc thấy cụ bà nhà mình trong vài khắc ngắn ngủi còn cười nhiều hơn thời gian hàng chục năm qua họ được thấy. Tâm trạng cả đám được thả lỏng hơn, dù không biết tên tiểu tử kia có trò gì khiến cụ bà cười vui vẻ thế, có đ·ánh c·hết chúng cũng không tin Trần Quốc Toản thực sự đội mồ sống lại, nhưng chỉ cần cụ bà vui vẻ là chúng sẽ phần nào tha thứ cho cái kiểu xưng hô mất dạy của tên kia.

Tiểu Thúy đã vui vẻ trở lại, Trần Quốc Toản ngồi xuống phản gỗ bên cạnh, bốc miếng trầu bỏ vào miệng nhai rồi hỏi:

- 86 năm rồi, sao muội chắc ta là Trần Quốc Toản mà muội biết?

- Lúc huynh đánh với quân Chiêm muội đã ngờ ngợ rồi, cách đánh quá giống ngày trước huynh tập với anh Thiết và gia binh. Hơn nữa, nhìn cái vòng tay và vết sẹo này huynh đã nhận ra ta là Tiểu Thúy luôn còn gì?

Trần Quốc Toản mở to mắt kinh ngạc nói:

- Chỉ mỗi vậy? Nếu ta là kẻ giả danh thì cũng biết cái vòng này, vết sẹo và danh tính của muội mà? võ nghệ cũng có thể học được, có khó khăn quá đâu? Muội có dễ tin người quá không vậy?

Nghe thế Tiểu Thúy cũng ồ lên một cái như thừa nhận rồi vừa đưa tay ra vừa nói:

- Cũng đúng, nhưng ánh mắt, cử chỉ tự tin cùng khí chất của huynh thì không giả được, mấy thứ này không học được, khắp Đại Việt này cũng chẳng có ai. Hơn nữa, huynh biết con gì được khắc trên chiếc vòng này không?

Trần Quốc Toản không cần nhìn cũng biết, thuận miệng đáp luôn:

- Là con mèo chứ con gì? có thế mà cũng hỏi?

Tiểu Thúy cười híp mắt nói:

- Đấy, huynh đúng là Trần Quốc Toản rồi. Con mèo này ngoài huynh và anh Thiết ra chả ai nhận ra cả.

Trần Quốc Toản biết mình bị trêu thì cười phá lên, Tiểu Thúy cũng cười thành tiếng rất sảng khoái. Trần Quốc Toản sợ Tiểu Thúy cười to quá bị ho liền đứng dậy vỗ vỗ lưng nhẹ nhàng nói:

- Muội có tuổi rồi, đừng kích động quá.

Tiểu Thúy hiểu tấm lòng của Trần Quốc Toản xua xua tay nói:

- Không sao, lâu lắm rồi muội mới vui vẻ thế này, muội thấy mình còn khỏe hơn chục năm trước. Nói chuyện thế đủ rồi, huynh không cần lo lắng cho muội, quân Chiêm dù còn vài tên lảng vảng quanh đây nhưng muội vào hầm trú ẩn thì gia binh có thể đối phó được. Huynh mau tới chỗ Vương phi đi, anh Thiết cũng đang ở đó. Quân Chiêm không đủ sức đánh vào vương phủ, chúng chỉ muốn cầm chân gia binh của ta ở đấy để thoải mái c·ướp b·óc các thôn làng ngoài này thôi. Chắc chúng cũng sắp rút rồi, huynh tới đó vẫn kịp cho chúng một trận đấy.

Thực ra dù cười nói nãy giờ nhưng Trần Quốc Toản đang rất lo lắng tình hình của mẹ và Đặng Văn Thiết, nhưng cũng không dám để Tiểu Thúy lại đây vì sợ quân Chiêm có thể kéo tới. Tiểu Thúy thừa hiểu tính cách của Trần Quốc Toản, không để Trần Quốc Toản kịp nói gì đã nghiêm giọng gọi ra ngoài:

- Đặng Vũ, tới đây!

Đặng Vũ đang kinh ngạc nhìn cụ bà mình đang vui vẻ cười đùa, nghe tiếng gọi mình thì tỉnh lại, lễ phép bước vào. Vừa bước qua bậu cửa Đặng Vũ đã lễ phép cúi người nói:

- Dạ, Cụ cho gọi con ạ?

Tiểu Thúy chưa trả lời Đặng Vũ ngay mà chỉ tay vào hắn rồi quay ra nói với Trần Quốc Toản:

- Cậu chủ, Đặng Vũ là chắt nội của anh Thiết Đấy.

Trần Quốc Toản kinh ngạc nhìn Đặng Vũ nói:

- Đặng Văn Thiết vốn sức lớn, giỏi dùng chùy cơ mà, nhìn Đặng Vũ sức lực cũng đâu kém sao ta thấy hắn lại giỏi dùng cung hơn nhỉ?

Đặng Vũ vẫn cúi đầu dù khó chịu khi cụ nhà mình cứ liên tục bị thanh niên trước mặt gọi thẳng tên nhưng cũng không khỏi kinh ngạc trước câu nói của Trần Quốc Toản, không ngờ thanh niên “mất dạy” trước mặt có thể rõ khả năng của cụ nhà mình như thế. Nhưng Đặng Vũ chỉ dám nghiến răng tức giận trong lòng, các cụ còn chưa có ý kiến thì hắn không có tư cách.

Tiểu Thúy nghe tới đây thì cười nói:

- Sau cuộc chiến với quân Nguyên, chứng kiến khả năng của xạ điêu thủ, anh ấy nhất định bắt nếu có hai đứa con trai thì một đứa phải học bắn cung. Anh ấy còn một đứa chắt nữa tên là Đặng Trung, cũng giỏi dùng chùy như anh ấy nhưng so với các anh ngày xưa thì còn kém xa lắm.

Quay về phía Đặng Vũ, Tiểu Thúy nói:

- Đặng Vũ, dù chưa chính thức nhưng sớm thôi đây chính là cậu chủ của con. Con chuẩn bị 2 con ngựa rồi dẫn cậu chủ tới vương phủ. Nhớ trên đường mọi việc đều nghe theo cậu chủ sắp xếp. Ta sẽ xuống hầm trú ẩn, không cần lo cho ta.

Đặng Vũ đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, nhưng lời lão bà bà đã nói ra, hắn không dám cãi chỉ có thể vâng theo. Đặng Vũ khom người đáp:

- Vâng, thưa cụ, con đi chuẩn bị ngay.

Trần Quốc Toản vội ngăn Đặng Vũ lại rồi nói:

- Đặng Vũ, ngươi cứ sắp xếp đưa Tiểu Thúy xuống hầm trú ấn trước đi, ta phải chạy ra ngoài một lát, ta sẽ quay lại ngay.

Nói xong, Trần Quốc Toản chạy vọt ra ngoài trong ánh mắt ngỡ ngàng của Đặng Vũ và đám gia binh. Nhìn theo bóng lưng của Trần Quốc Toản, Đặng Vũ rụt rè lại gần hỏi cụ bà nhà mình, chỉ có 2 cụ cháu nên ngữ khí cũng thoải mái hơn nhiều:

- Cụ, kia thật sự là cậu chủ trong truyền thuyết của con à? Các cụ ngày xưa thật sự lợi hại như thế sao? đến anh Trung cũng không là gì thật ạ?

Đối mặt với đống câu hỏi của đứa chắt, Tiểu Thúy khẽ xoa đầu Đặng Vũ nhìn theo bóng lưng Trần Quốc Toản rồi nói:

- Đúng thế, kia thật sự là cậu chủ của con. Cậu chủ con lợi hại thế nào qua vài câu chuyện không thể diễn tả hết được, con và anh con còn phải cố gắng nhiều. Con cứ ngoan ngoãn theo cậu chủ là con sẽ hiểu. Thôi, nói nãy giờ ta cũng mệt rồi, con đi chuẩn bị đi, ta cần nghỉ ngơi.

Chương 59: Thằng mất dạy.