Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 60: Cùng lắm thì chạy.

Chương 60: Cùng lắm thì chạy.


Đặng Vũ nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng đắp cho cụ bà của mình, nhìn cụ nhắm mắt thiu thiu ngủ ở ghế tựa cũng không giấu được nét mặt vui vẻ sau cuộc gặp gỡ vừa rồi. Đặng Vũ không biết thanh niên kia có phải tên l·ừa đ·ảo không nhưng sau ngần ấy năm, lần đầu chứng kiến cụ bà cười vui vẻ như thế, Đặng Vũ quyết định trong lòng sẽ đi theo tên cậu chủ tạm thời kia theo lời cụ dặn dò, cũng là để giá·m s·át hành động của hắn đề phòng hắn có m·ưu đ·ồ bất chính.

Đặng Vũ bước ra ngoài khi trời đã gần trưa, trời tháng 3 sáng sớm thì se se lanh nhưng giờ lại nắng nóng có phần gay gắt rồi. Đặng Vũ chỉ các gia binh, tỳ nữ xung quanh nói:

- Các ngươi đi chuẩn bị đồ đạc đi, tập hợp các gia binh tản mát, cứu chữa những người b·ị t·hương rồi theo lão bà bà xuống hầm trú ẩn. Chuẩn bị cho ta hai con ngựa, ta sẽ cùng “cậu chủ tạm thời” kia về vương phủ gặp vương phi.

- Vâng, thưa cậu chủ.

Với những gia nô ở đây thì Đặng Vũ là cậu chủ của họ ở phủ Đặng Hoài bá, cậu chủ đã ra lệnh thì họ đương nhiên sẽ làm theo không dám trái lời.

Trần Quốc Toản chạy đi chưa tới hai khắc đã quay lại, trên tay còn bế theo Tiểu Đào đang sợ sệt dấu mặt vào vai của Trần Quốc Toản. Gặp Đặng Vũ trước cửa gian chính, thấy Tiểu Thúy đã ngủ, Trần Quốc Toản vừa vỗ vỗ tấm lưng nhỏ bé của Tiểu Đào để trấn an cô bé vừa nói với Đặng Vũ:

- Tiểu Thúy ngủ rồi à? Đây là em gái ta tên Tiểu Đào, ngươi cho người chăm sóc em ấy giúp ta, ta không thể mang em ấy theo được.

Đặng Vũ vẫn không quen nổi cách tên tiểu tử tuổi ngang ngang mình cứ gọi lão bà bà là Tiểu Thúy. Nhưng lão bà bà đã dặn, Đặng Vũ đành nhịn vào trong lòng, hắn chưa kịp trả lời thì tiếng lão bà bà của hắn lại vọng ra:

- Huynh về rồi à? bế cô bé vào đây, ta trông cô bé cho.

Trần Quốc Toản bế Tiểu Đào tới trước mặt Tiểu Thúy nhẹ nhàng nói:

- Ta làm muội thức giấc à?

Tiểu Thúy lắc đầu, nhìn Tiểu Đào đang sợ sệt trong lòng Trần Quốc Toản nói:

- Không phải, tuổi già là thế đấy, chợp mắt một tý lại tỉnh. Cô bé là em gái kiếp này của huynh à? Cô bé đáng yêu, cháu tên là gì thế?

Trần Quốc Toản khẽ “Ừm” một tiếng rồi hai tay đặt Tiểu Đào xuống đất, Trần Quốc Toản ngồi xuống trước mặt Tiểu Đào nói:

- Tiểu Đào, em chào cụ bà đi, lát nữa anh cần đi ra ngoài có chút việc, em ở đây với cụ bà ngoan nhé.

Tiểu Đào là cô bé hiểu chuyện, nghe anh dặn dò thế thì ngoan ngoãn gật đầu với Trần Quốc Toản rồi quay ra nhìn Tiểu Thúy, khoanh tay lễ phép nói:

- Con chào cụ ạ! Thưa cụ con tên là Tiểu Đào, năm nay con 5 tuổi ạ.

Thấy Tiểu Đào lễ phép, Tiểu Thúy cười híp mắt từ tay áo lấy ra một viên đường bọc giấy, khen ngợi:

- Tiểu Đào ngoan quá, Tiểu Đào lại đây cụ thưởng cho Tiểu Đào này.

Được sự thúc đẩy của Trần Quốc Toản, Tiểu Đào rón rén bước lên nhận lấy viên đường cho vào miệng. Trẻ con vẫn đúng là trẻ con, khuôn mặt Tiểu Đào không giấu nổi niềm hạnh phúc khi được nhận đồ ăn ngon. Chẳng mấy chốc Tiểu Đào đã quen với lão bà bà trước mặt. Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, Trần Quốc Toản đứng dậy nói:

- Tiểu Thúy, vậy thì nhờ muội chăm sóc Tiểu Đào. Không còn sớm nữa, ta phải đi đây.

Tiểu Thúy gật đầu nói:

- Huynh đi đi. Đặng Vũ, nhớ lời lúc nãy ta dặn cháu.

Đặng Vũ đang chờ ngoài hiên nghe thế liền khom người nói:

- Vâng, con hiểu rồi ạ.

Trần Quốc Toản bước ra ngoài vỗ vỗ vai Đặng Vũ nói:

- Chúng ta đi thôi.

Trần Quốc Toản và Đặng Vũ tung mình lên ngựa nhanh chóng hướng về phía vương phủ.

-----------------------------------------------

Đầu năm 1371 sau khi quân Chiêm đánh bại quân Đại Việt ở Cửa Đại và Đồng Bằng sông Hồng, trong khi đại quân quân Chiêm đã theo Po Binasour (Chế Bồng Nga) tiếp tục tiến đánh Thăng Long thì nhiều nhóm quân nhỏ của quân Chiêm chủ yếu là các lộ quân và biên quân được lệnh đồng thời tỏa ra c·ướp phá khắp các làng mạc ven 2 bờ sông Hồng của Đại Việt. Mục đích ngoài c·ướp b·óc gây tổn thất cho Đại Việt, quân Chiêm làm thế còn để phân tán sự chú ý của các cánh quân khác của Đại Việt, bắt Đại Việt phải căng mình ra phòng thủ nhiều nơi để không thể đưa quân tới cứu viện Thăng Long, tạo điều kiện cho Chế Bồng Nga tiến đánh Thăng Long thuận lợi. Một phần do quân Đại Việt thời này quá bạc nhược, chưa đánh đã chạy khiến cho kế hoạch của quân Chiêm thành công mỹ mãn. Dù với quân số rất ít ỏi nhưng quân Chiêm đã quậy tanh bành các làng mạc ven 2 bờ sông Hồng.

Shihamun là thiên phu trưởng của quân Chiêm, hắn đang dẫn một nhánh quân Chiêm như bao nhánh quân khác c·ướp phá làng mạc xung quanh ngã ba sông Hồng và sông Luộc. Tiến sâu thêm 20 dặm vào đất liền, Shihamun gặp tòa trang viên không khác một tòa thành thu nhỏ là mấy. Ba mặt trang viên dựa vào những con sông, hồ xung quanh mà xây dựng hệ thống phòng ngự, xung quanh có rất nhiều hàng tre trồng dày đến 2-3m, muốn từ ba mặt này đánh vào là bất khả thi. Muốn đánh trang viên thì chỉ có thể đánh chính diện từ phía tây. Phía tây trang viên toàn bộ đều được xây bằng gạch rất chắc chắn, cao hơn 10 thước (khoảng 3 đến 4 mét). Cổng làm bằng gỗ được bọc đồng bên ngoài để chống cháy rất chắc chắn, dọc theo bờ tường còn có rất nhiều tháp canh xây nhô cao khỏi bờ tường.

Không những thế, khác hẳn với các tòa phủ đệ xa hoa, các bảo lũy khác của Đại Việt, khi Shihamun cùng quân của mình tới đây không hề thấy có một chút r·ối l·oạn nào xảy ra, thậm trí người dân và tài sản bên ngoài đã được rút bớt vào trong trang viên. Shihamun đã thử cho quân t·ấn c·ông trang viên từ phía Tây, nhưng quân của hắn dù đã bỏ lại gần 20 xác c·hết dưới chân tường cũng không gây được tổn thất đáng kể nào cho trang viên kia.

Hắn biết mình gặp phải thứ dữ, không thể cứ thế đâm đầu vào được. Nhưng nhiệm vụ thì không thể không làm, biết tòa trang viên kia không có nhiều quân lính, Shihamun liền chia quân ra, hắn để 600 quân ở lại tiếp tục t·ấn c·ông cầm chân binh sĩ trong trang viên, số quân còn lại thì tỏa ra khắp nơi đánh c·ướp, quấy phá các làng mạc xung quanh theo kế hoạch.

Shihamun tự tin chia quân vây chặt cánh cổng duy nhất của trang viên, những chỗ khác hắn đã đi kiểm tra thử, không có lối đi bí mật nào nên hắn có thể hoàn toàn yên tâm bỏ qua những vị trí đó. Tin tức thuộc hạ gửi về cũng báo xung quanh hắn không có đơn vị quân lính Đại Việt nào, Shihamun hoàn toàn yên tâm cùng 10 thân binh đứng lùi về phía sau để kiểm soát toàn bộ hành động xung quanh tòa trang viên thuận tiện hơn.

Shihamun rất hài lòng với tình hình hiện tại, nhiệm vụ của hắn hiện giờ rất đơn giản, chỉ cần tiếp tục cầm chân nhóm quân trong trang viên kia là được. Cứ thi thoảng Shihamun lại cho quân Chiêm lại tổ chức một đợt t·ấn c·ông thăm dò để gây uy h·iếp với binh sĩ Đại Việt phía trong.

-----------------------------

Trần Quốc Toản cùng Đặng Vũ trong trang phục quân Chiêm đã thuận lợi tiếp cận gần với trang viên. Núp sau bụi tre quan sát quân Chiêm, thấy chúng đang bao vây trang viên Trần Quốc Toản khẽ quay lại hỏi Đặng Vũ:

- Đặng Vũ, có cách nào báo tin vào trong trang viên được không?

Đặng Vũ nghe hỏi thì lắc đầu nói:

- Có nhưng phải đợi tới tối. 10 tên kia đứng đấy quan sát được hết động tinh xung quanh rồi, giờ chúng ta tiếp cận trang viên thì quá nguy hiểm.

Trần Quốc Toản lắc đầu nói:

- Tối thì không được, trời tối chúng có nhiều cơ hội chạy thoát hơn.

Trần Quốc Toản đang mải suy nghĩ biện pháp đối phó không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Đặng Vũ đang nhìn mình như nhìn thằng điên. Quân Chiêm đông thế kia còn đang vây kín cả vương phủ mà tên “cậu chủ tạm thời này” còn muốn bắt sống chúng? “cậu chủ này” có bị ấm đầu không?

Trần Quốc Toản chợt nhớ ra gì đó rồi hỏi Đặng Vũ:

- Đặng Vũ, tòa lâu 3 tầng kia bình thường có ai hay ở trên đó không?

Đặng Vũ nhìn Trần Quốc Toản kỳ quái rồi nói:

- Có, Cụ ta và Vương phi đều hay ngồi trên đó nhìn ra xa. Lúc ta đi tới chỗ cụ bà thì cụ và vương phi vẫn ngồi trên đó nhìn quân Chiêm bên ngoài. Chắc bây giờ người vẫn ngồi ở đó, không hiểu sao cả cụ ta và vương phi mỗi ngày đều ngồi trên đó rất lâu.

Trần Quốc Toản nghe tới đây thì đấm 2 tay vào nhau nói:

- Có cách rồi. Nếu Đặng Văn Thiết thật sự ở trên đó thì ta biết cách để phối hợp với họ rồi.

Đặng Vũ đang khó chịu vì có tên gọi thẳng tên cụ mình không chút khách khí, thấy Trần Quốc Toản nhổm dậy định đi, thì kéo mạnh Trần Quốc Toản ngã ngửa ra sau rồi trợn mắt lên hỏi:

- Ngươi định làm gì?

Trần Quốc Toản ngồi dậy phủi tay nói:

- Đi bắt đám quân Chiêm kia chứ làm gì?

Đặng Vũ càng gấp gáp:

- Ngươi bị ngu à, ta chỉ có 2 người, còn chúng đông như thế kia thì ta làm gì được?

Trần Quốc Toản khẽ thở dài, mỉm cười vỗ vỗ vai Đặng Vũ nói:

- Đặng Vũ, để ta nói cho ngươi mấy điều này. Một là đánh rắn thì đánh dập đầu, mục tiêu của ta là chục tên quân Chiêm đang quan sát ở phía sau, chứ không phải bầy kiến kia. Nhìn trạng bị 10 tên kỵ binh duy nhất kia có thể đoán ra tên chỉ huy quân Chiêm đang đứng ở đó.

- Hai là phải biết tận dụng mọi thứ để làm lợi thế cho mình trong đó có địa lợi. Địa lợi không chỉ có những thứ dưới đất, nó còn bao gồm cả những thứ trên trời nữa. Đây là thứ ta rất thích dùng.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Đặng Vũ, Trần Quốc Toản cứ thao thao bất tuyệt, cuối cùng Trần Quốc Toản khẽ đấm vào ngực trái Đặng Vũ nói:

- Cuối cùng, Đặng Vũ đừng để nỗi sợ làm loạn suy nghĩ của ngươi. Đối đầu với đối thủ mạnh tới đâu ngươi cũng không được mảy may một chút sợ hãi, nếu trong lòng ngươi có chút sợ hãi thôi thì người thua cuộc sẽ là ngươi. Phải tin vào chính mình, phải luôn tin mình sẽ làm được. Ngươi biết không? quân Chiêm luôn có nỗi sợ thầm kín với Đại Việt, cái này được tích lũy hàng trăm năm qua rồi, không phải với vài năm phất lên gần đây là chúng có thể quên được đâu. Chúng ta sẽ nhắc cho chúng nhớ lại.

Đặng Vũ, vẫn băn khoăn hỏi lại:

- Khoan đã, nhỡ người trong trang không phối hợp cùng ta thì sao?

Trần Quốc Toản gãi gãi tai trước đống câu hỏi của Đặng Vũ, mặt vô tư nói:

- Cùng lắm thì chạy, ta có ngựa mà. Đừng ngồi đó lo này lo kia nữa, đi thôi, không phải ngươi muốn biết ngày xưa bọn ta chiến đấu thế nào à?

Chương 60: Cùng lắm thì chạy.