Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đông A Tái Khởi
Unknown
Chương 61: Bóng ma trỗi dậy.
Trong Hoài Văn vương phủ nổi bật hơn cả là tòa lâu ở mặt nam của vương phủ, không bị núi đồi che khuất nên từ trên tòa lâu có thể quan sát được phạm vi rất xa bên ngoài trang viên. Không chỉ nổi bật với chiều cao 3 tầng của nó, tòa lâu còn được xây toàn bộ bằng gạch đỏ, những cột và vì kèo đều được làm bằng những cây gỗ quý như lim, táu. Mái thì được lợp bằng ngói xanh với bốn góc được uốn cong rất đẹp.
Trên tầng 3 tòa lâu, Đặng Văn Thiết không còn dáng vẻ cao lớn như ngày trước, thay vào đó là một Đặng Văn Thiết da dẻ nhăn nheo, đã già không nhìn ra tuổi tác, mái tóc đã bạc trắng thưa hơn rất nhiều đang ngồi chính giữa gian nhà. Duy chỉ có ánh mắt vẫn sáng như sao nhìn chằm chằm xuống quân Chiêm đang tụ tập bên ngoài. Đặng Văn Thiết theo thói quen dùng bàn tay phải mảnh khảnh của mình vừa khẽ xoa xoa cánh tay trái cụt lủn cho đỡ ngứa vừa suy ngẫm lại những chuyện xưa kia.
Dù gia binh chỉ bằng một nửa số quân Chiêm bên ngoài, nhưng điều đó không khiến Đặng Văn Thiết phải lo lắng, là người đã từng đánh nhau với kỵ binh Mông Cổ thì chả có lý do gì phải sợ đám bộ binh đi chân đất, mặc bì giáp đang khua khua cây đao cụt lủn dưới kia cả.
Trước giờ Đặng Văn Thiết không tin vào chuyện thần tiên, ma quỷ nên Đặng Văn Thiết thừa hiểu mục đích lời nói lúc hấp hối của Trần Quốc Toản khi xưa là muốn mọi người ở lại có thể tiếp tục sống mà thôi. Dù hiểu là thế, nhưng sâu thẳm trong lòng Đặng Văn Thiết vẫn cố chấp hy vọng Trần Quốc Toản có thể thực sự làm được điều không tưởng đấy. Vì thế, Đặng Văn Thiết vẫn kiên trì cùng Vương phi ngày ngày đều dành thời gian nhìn về phía xa xa tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trở vệ. Chiều nay, Vương phi có vẻ hơi mệt nên không lên đây chờ với Đặng Văn Thiết.
Nhưng thoắng cái đã hơn 80 năm trôi qua, nhiều lúc Đặng Văn Thiết cũng không biết mình có thể tiếp tục duy trì tới bao giờ. Đặng Văn Thiết rất khâm phục ý chí của Vương phi, cho tới giờ, Vương phi dù đối mặt với áp lực rất lớn từ gia tộc nhưng người vẫn nhất quyết không chọn người từ trong đám con cháu để thừa kế Hoài Văn vương phủ. 86 năm trôi qua, Vương phi vẫn một lòng chờ đợi Trần Quốc Toản trở về, giữ lời hứa với Trần Quốc Toản khi xưa.
Đặng Văn Thiết khẽ gọi trà vài lượt mà không được, mới quay ra tức tối nhìn Đặng Trung đứng bên cạnh. Không biết Đặng Trung đang tò mò nhìn gì đó ở hướng tây tới mức không nghe thấy mình gọi, Đặng Văn Thiết phải quát lên:
- Đặng Trung, cháu nhìn gì vậy?
Đặng Trung dáng người cao lớn rất giống Đặng Văn Thiết khi xưa, nghe tiếng cụ mình quát thì giật mình cúi đầu thưa:
- Thưa cụ, con đang nhìn tên kỵ binh kỳ lạ ở phía Tây kia. Hắn làm mấy hành động kỳ lạ thế được một lúc rồi.
Đặng Văn Thiết nheo mắt nhìn theo hướng chỉ tay của Đặng Trung, như thấy điều gì đó kích động, mắt Đặng Văn Thiết dần mở to hơn. Đặng Văn Thiết vội vã quay lại nói với Đặng Trung:
- Mau đỡ ta tới gần cửa hơn.
Đặng Trung thấy ông cụ vội vàng như muốn tự mình đứng dậy bước đi liền tới dìu một bên luôn mồm nói:
- Cụ từ từ thôi, cụ từ từ thôi.
Tới gần cửa, Đặng Văn Thiết cẩn thận quan sát mọi thứ, hết nhìn kỵ binh ở phía xa kia, lại nhìn tới quân Chiêm phía tây, nhìn cả cây cối trên cánh đồng, nhìn cả mặt trời chói chang. Càng nhìn càng kinh ngạc. Thấy kỵ binh kia làm động tác dựng vó ngựa liên tục như để thu hút sự chú ý của người khác, cái tư thế làm dáng dựng chéo thương trùng với hướng dựng vó của ngựa kia quen quá. Đặng Văn Thiết biết một thiếu niên rất thích làm trò này chỉ vì nhìn nó oai phong. Đặng Văn Thiết bấu tay vào tay vịn lẩm bẩm:
- Giống, giống quá, cách tính toán cũng giống. Lợi dụng cây cối che khuất tạo điểm mù, lợi dụng ánh mặt trời để hạn chế tầm nhìn, lợi dụng sơ suất của kẻ địch để đánh hiểm. Haha còn cái tư thế làm màu kia nữa, không sai được. Hắn về rồi, hắn về thật rồi.
Đặng Văn Thiết kích động quay lại nói:
- Đặng Trung, mau tập hợp toàn bộ kỵ binh. Đợi hiệu lệnh của ta lập tức đánh ra từ mặt tây. Không có thời gian giải thích đâu, hắn sắp hành động rồi. Đi đi.
Đặng Trung kinh ngạc chưa hiểu chuyện gì, nhưng thấy cụ mình đã kiên quyết thì hắn chỉ có thể làm theo, dù sao hắn vẫn tự tin vào võ lực của gia binh vương phủ.
-----------------------------------
Trần Quốc Toản nheo mắt nhìn mặt trời thấy đã tới lúc hành động, quay lại nói với Đặng Vũ đang ép sát người vào gốc cây nói:
- Đi thôi, tới lúc rồi. Mình ta xông lên là được, ngươi ở sau bắn yểm trợ ta. Có 10 tên, ta 7 ngươi 3 nhớ nhắm kỹ rồi bắn, không cần vội.
Đặng Vũ ở phía sau khó chịu nói:
- Ta 7 ngươi 3 mới đúng. Nhưng làm sao ngươi biết được người của ta ở bên trong có nhận được tín hiệu qua mấy động tác ngờ nghệch kia của ngươi hay không.
Trần Quốc Toản mỉm cười chỉ tay về phía tòa lâu nguy nga trong vương phủ, lá cờ đỏ rực quen thuộc đang từ từ được kéo lên nói:
- Thôi được rồi, ta 6 ngươi 4. Không cần cố quá. Còn về phần họ có nhận được tín hiệu không ấy à? Ngươi nhìn xem, họ đang trả lời chúng ta đấy.
Nhìn lá cờ được kéo lên, Đặng Vũ há miệng kinh ngạc không tin vào mắt mình. Từ bé tới giờ hắn chưa từng thấy lá cờ này được sử dụng bao giờ. Chưa kịp tỉnh lại, Đặng Vũ đã nghe thấy tiếng vó ngựa của Trần Quốc Toản bắt đầu rời đi rồi khiến hắn vội vàng chuẩn bị theo sau.
-----------------------------
Shihamun vẫn đang chăm chú nhìn trang viên, hắn cần cầm chân binh sĩ trong tòa vương phủ kia hết ngày hôm nay là có thể rút về bờ sông rồi. Khi lên thuyền thì hắn không cần quan tâm tới hành động quân Đại Việt trên bờ nữa.
“Lọc cọc, lọc cọc” nghe có tiếng vó ngựa đơn lẻ từ phía sau đang tới gần, Shihamun nheo mắt dùng tay che ánh mắt trời nhìn về phía tây nơi phát ra tiếng vó ngựa. Mất một lúc từ sau những cái cây che khuất mới dần hiện ra một kỵ binh đang hướng về phía hắn. Dù ngược nắng khiến Shihamun chỉ thấy màu đen theo bóng của kỵ binh nhưng hắn cũng nhìn ra kiểu dáng trang phục trên người kỵ binh là của quân Chiêm. Shihamun nói với vài thân binh đứng sau đang cảnh giác:
- Là quân mình, có lẽ là đem tin tức tới cho ta.
Dù khẳng định như thế nhưng để đề phòng, Shihamun cho một thân binh trong đội hình của mình chạy về phía kỵ binh đang tới kia để lấy tin tức về cho hắn. Shihamun đang đứng đợi tin tức đem về thì thân binh bên cạnh hắn hô lớn:
- Chỉ huy, người nhìn xem kia là gì?
Shihamun nheo mắt nhìn về phía chỉ tay của thân binh bên cạnh. Từ tòa lâu 3 tầng nguy nga trong trang viên kia, một lá cờ đỏ rực đã được kéo lên từ lúc nào mà hắn không biết. Dù không thể nhìn rõ trên là cờ viết gì nhưng từ kích cỡ tới màu vàng của chữ trên lá cờ làm hắn biết đây là lá cờ rất đặc biệt. Nhìn lá cờ đang bay phần phật bỗng dưng trong lòng Shihamun dấy lên cảm giác bất an. Hắn đề phòng có chuyện bất ngờ xảy ra liền hạ lệnh cho thân binh:
- Hạ lệnh cho các đội đề cao cảnh giác, duy trì đội hình đề phòng địch có hành động bất ngờ. Ta có dự cảm không lành.
“Soạt” Shihamun vừa dứt lời, âm thanh mũi thương xuyên qua da thịt truyền tới tai hắn, quay đầu lại nhìn hắn kinh hãi thấy mũi thương kỵ binh trẻ tuổi mặc trang phục quân Chiêm kia xuyên qua cổ họng một thân binh của mình. Shihamun nhìn gương mặt non nớt của kỵ binh kia đang mỉm cười nhìn hắn chằm chằm khiến hắn bất giác lạnh sống lưng. Shihamun vội vàng hô lớn:
- Kẻ địch tập kích. G·i·ế·t nó.
Thấy xung quanh chả có c·h·ó khô mèo lạc nào khác, chỉ có duy nhất một tên kỵ binh tới đánh lén. Thân binh xung quanh Shihamun tự tin lao về phía Trần Quốc Toản đón đánh, nhưng tiếc cho bọn chúng, dù chúng cũng đang cưỡi ngựa nhưng là ngựa đang đứng yên chưa có đà chạy, còn Trần Quốc Toản là ngựa đang phi nước đại.
Chỉ trong chớp mắt Trần Quốc Toản đã lao tới áp sát bọn hắn trong khi quân Chiêm còn chưa kịp thúc ngựa di chuyển. Trần Quốc Toản lại tung ra những đòn đâm sở trường của mình, chỉ thấy đầu thương ánh lên tia sáng phản chiếu ánh mặt trời thì đã có thêm 2 binh sĩ quân Chiêm bị Trần Quốc Toản đâm thủng ngực.
Hai tên quân Chiêm phía ngoài cùng lao lên vòng về phía sau Trần Quốc Toản muốn vây Trần Quốc Toản vào giữa để đánh, khi chúng dồn mọi chú ý vào Trần Quốc Toản thì phía sau chúng tiếng rít gió khẽ vang lên.
“Phập, phâp” Hai mũi tên từ phía sau xuyên qua ngực trái của chúng, khiến cả 2 tên ngã vật ra đất.
Trần Quốc Toản không thèm để ý sau lưng, hơi cúi đầu tránh một lưỡi đao nhắm cổ mình chém tới, thương trong tay Trần Quốc Toản chỉ cần khẽ gạt ngang, mũi thương sắc lẻm xé toang eo tên quân Chiêm, hắn chỉ cảm thấy eo mát lạnh rồi kinh hoàng dùng tay bịt lỗ hổng ở eo khiến máu và ruột đang không ngừng tràn ra ngoài.
Không cần ngẩng đầu lên chỉ dựa vào tiếng gió Trần Quốc Toản cũng đoán được lưỡi đao khác đang chém ngang nhằm vào ngực mình, Trần Quốc Toản ngửa hẳn người ra yên ngựa sử dụng chiêu thức đơn giản mà vô cùng lợi hại của thương thuật “hồi mã thương”. Mũi thương dễ dàng từ phía sau đâm xuyên ngực tên quân Chiêm vừa mới chém hụt Trần Quốc Toản. Những tưởng dễ ăn khi chỉ thấy kẻ địch đi một mình, Shihamun phải kinh hoàng chứng kiến bảy thân binh của mình bị hạ trong chớp mắt. Hắn không do dự lập tức quay đầu bỏ chạy về phía đại quân.
Trần Quốc Toản chưa kịp ngồi dậy đuổi theo thì một mũi đao đang từ trên bổ xuống, buộc Trần Quốc Toản phải dơ cán thương lên đỡ, nhưng tên quân Chiêm còn chưa kịp chém xuống thì “phập” một mũi tên nữa xuyên qua đầu hắn. Còn một tên khác đang chần chừ lựa chọn xem có lên lao vào đánh không thì Trần Quốc Toản không để ý tới hắn, mắt thấy Shihamun đã chạy phía trước hơn 10 bước, Trần Quốc Toản nghiêng người lấy đà rồi gập mạnh người ném thương đi. Dù cơ thể này còn rất yếu so với Trần Quốc Toản ngày trước nhưng trong phạm vi 10-15 bước thế này thì không trượt được, mũi thương lạnh lùng từ trên trời rơi xuống, xuyên qua ngực Shihamun, găm luôn hắn xuống đất.
Tên quân Chiêm còn lại thấy Trần Quốc Toản mất v·ũ k·hí thì nhân cơ hội lao vào, mồm hắn mới há ra chưa kịp hô lên thì mũi tên khác đã lạnh lùng xuyên qua cổ, hắn chỉ kịp ôm cổ ú ớ vài từ rồi cũng đổ gục xuống.
Trần Quốc Toản không một chút chần chừ tiến tới c·hặt đ·ầu Shihamun cắm vào cây thương của mình rồi nhặt cây tù và dưới đất đưa lên miệng, lấy hơi thôi thật mạnh. Tiếng tù và trầm trầm liền vang đi khắp chiến trường. Đặng Vũ từ phía sau còn chưa kịp vui mừng, phấn khích vì đột kích thành công, chứng kiến cảnh Trần Quốc Toản cắm đầu tên quân Chiêm lên cây thương dựng ở đó rồi đưa tù và lên thổi như thông báo cho toàn bộ quân Chiêm phía trước biết: Họ vừa g·iết chỉ huy của chúng.
Đặng Vũ đứng ngẩn tò te, chỉ muốn chửi thề “Bố tổ thằng điên”.