Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đông A Tái Khởi
Unknown
Chương 63: Không ai hiểu con bằng mẹ!
Vài năm sau khi Trần Quốc Toản mất, Đặng Văn Thiết nghĩ lại trận chiến cuối cùng năm đó nhiều lần mới nhận ra sự phục hồi nhanh tới lố bịch của mình. Nhưng không còn ai để kiểm chứng thông tin, Đặng Văn Thiết đành giữ mối nghi ngờ Trần Quốc Toản đã cho mình uống viên thuốc quý giá đấy, chứ không phải làm mất như lời Trần Quốc Toản nói với lão Bộc ở trong lòng ngần ấy năm qua.
Khi mới gặp mặt, từ ánh mắt Đặng Văn Thiết đã biết rõ thanh niên đối diện đúng là Trần Quốc Toản rồi, khí chất của hắn không ai có thể làm giả được. Dù chuyện này thật khó tin cũng không thể lý giải được nhưng Đặng Văn Thiết chắc chắn mình không thể nhầm được. Đặng Văn Thiết đặt câu hỏi kiểm chứng thân phận chẳng qua là muốn đánh lừa sự chú ý của Trần Quốc Toản để tìm câu trả lời cho mối nghi ngờ trong lòng mà thôi.
Trần Quốc Toản trả lời xong vội ôm miệng biết mình lỡ lời. Đối mặt với Đặng Văn Thiết đang trợn mắt tức giận phía trước, Trần Quốc Toản vô cùng kinh ngạc, ngày trước Đặng Văn Thiết đâu có mưu mô như thế này, hắn là tên ruột để ngoài da, có gì nói đấy cơ mà? Không ngờ Trần Quốc Toản có ngày lại bị Đặng Văn Thiết lừa vào tròng dễ dàng như thế.
Đặng Văn Thiết tức giận thở phì phò, tay run run chỉ Trần Quốc Toản nói:
- Tên điên này, ngươi bị điên à? Sao ngươi có thể làm việc tùy ý như thế, lúc đó ta chỉ mệt quá mà ngất đi, ngủ một giấc là khỏe lại. Viên thuốc quý như thế sao lại dùng tùy tiện như vậy, trận chiến năm đó, nếu ngươi có viên thuốc đó, không biết chừng, không biết chừng,....
Trần Quốc Toản đứng yên đợi Đặng Văn Thiết phát tác hết cảm xúc, nhưng già rồi chẳng chửi mắng được mấy câu đã thở dốc, Đặng Văn Thiết chán nản ngồi xuống thềm rơi vào bi thương nước mắt cứ thể chảy ra không ngừng. Trần Quốc Toản khẽ tới ngồi xuống bên cạnh vỗ vai Đặng Văn Thiết an ủi nói:
- Ngươi nghĩ mà xem, trận chiến năm đó nếu không có ngươi chia vai sẻ gánh với ta, ngươi nghĩ chúng ta có cầm cự được tới lúc trời tối không? nếu không có ngươi tới hỗ trợ, chắc ta đã lựa chọn dẫn hơn 4000 kỵ binh liều c·hết đánh thẳng vào cầu phao rồi. Khi đấy khéo còn c·hết nhanh hơn, c·hết không còn một mống. Nhờ có ngươi mà ta mới có cơ hội quay về gặp mẹ trước khi c·hết, nhờ có ngươi mà hơn 1000 binh sĩ được sống. Viên thuốc đấy ta dùng rất đáng. Hơn nữa, ta c·hết là do trúng độc, viên thuốc đó có tác dụng giải độc đâu.
Trần Quốc Toản khẽ đưa tay quệt mắt rồi nói tiếp. Trần Quốc Toản khẽ nhếch mép nhìn Đặng Văn Thiết mỉa mai trêu ghẹo:
- Gì mà mà ngủ một giấc là khỏe lại? hênh hoang nó vừa thôi, lúc đó ngươi đến nằm thở còn khó chứ nói gì tới đánh trận. Đừng bi thương nữa, ngươi già rồi, không chịu nổi bi thương nữa đâu. Bao nhiêu năm rồi vẫn không sửa được cái tính này. Ngươi biết không, nếu bỏ cái tình này đi ta thấy ngươi bây giờ giống chú Bộc tới 10 phần rồi đấy, đến cái biển phủ cũng cố nhét thêm chữ Hoài vào. Đến ạ cụ, cụ Thiết ạ.
Đặng Văn Thiết khẽ vung cánh tay cụt hất tay Trần Quốc Toản ra rồi nói:
- Cút đi, cút vào gặp Vương phi đi. Chuyện của chúng ta nói sau.
Chuyển thành giọng nghiêm nghị, Đặng Văn Thiết nói:
- Lưu quản gia, dẫn cậu chủ vào gặp Vương phi. Đừng cho ai vào trong, để vương phi và cậu chủ ở một mình.
Lưu quản gia khom người, từ tốn thưa vâng rồi đi theo Trần Quốc Toản đã chạy tót đi từ bao giờ.
Đặng Vũ đã chứng kiến cụ bà nên cũng không quá bất ngờ khi thấy cụ ông cũng cư xử kỳ lạ như thế khi gặp Trần Quốc Toản. Khác với hắn, Đặng Trung, Bùi Hải, Bùi Triều đang muốn rớt hàm ra ngoài không tin vào mắt mình. Cụ ông luôn nghiêm nghị, trầm ổn, mặt không bao giờ biết sắc trước bất kỳ hoàn cảnh nào của họ lại trong thời gian ngắn chưa tới một khắc bộc lộ hết hỉ nộ ra ngoài, thậm chí còn khóc không một chút giấu diếm trước mặt người khác. Trước kia, tối đa họ chỉ có thể thấy hình ảnh ông cụ kín đáo ngồi một mình buồn rầu nhìn xa xa mà thôi.
Đặng Trung nghi hoặc nhìn Đặng Vũ đang đứng đó mỉm cười hỏi:
- Đặng Vũ, cụ bà cũng như thế khi gặp tên kia à?
Đặng Vũ nhún vai rồi nhìn theo bóng lưng của Trần Quốc Toản đang đi sâu vào trong nói:
- Em thấy Vương phi cũng như thế khi gặp hắn thôi.
Có lệnh của Đặng Văn Thiết, không ai dám ngăn cản Trần Quốc Toản, không cần ai dẫn đường, Trần Quốc Toản tự mình bước nhanh về phía hậu viện mặc kệ Lưu quản gia đang cố gắng bắt kịp. Vượt qua tiền sảnh, đi qua ao sen, tiểu cảnh,.... Tới trước gian nhà phía cuối vườn hoa Trần Quốc Toản không kìm được nước mắt, chưa vào nhà mà nước mắt đã ròng ròng.
Bước nhanh vào trong, Trần Quốc Toản quỳ rạp xuống đất khấu đầu với lão bà bà tóc bạc trắng không thể đoán nổi tuổi tác, tay chân đã nhăn nheo cả lại dường như chỉ còn chút da bọc lấy xương đang ngồi trên chiếc ghế thọ ở giữa gian nhà nhìn mình đầy hạnh phúc.
- Mẹ, con về rồi, con trai bất hiếu để mẹ phải chờ quá lâu rồi.
Giữa mẹ và con luôn có sợi dây vô hình khó có thể diễn tả, dù con cái có biến thành hình dạng thế nào thì người mẹ luôn có thể dễ dàng nhận ra con mình từ những động tác nhỏ nhất. Vương phi Trần Ý Ninh mỉm cười vươn bàn tay nhăn nheo gầy gò của mình khẽ vuốt vuốt má Trần Quốc Toản đầy hạnh phúc.
Trần Quốc Toản khẽ ngẩng lên gối nhẹ đầu lên đùi để mẹ có thể dễ dàng xoa đầu mình dễ dàng hơn. Có thể cảm nhận rõ hơi ấm trong lòng của mẹ, cùng mùi hương quen thuộc khiến Trần Quốc Toản rất thoải mái. Từ nhỏ, Trần Quốc Toản đã rất thích vừa gối đầu lên đùi mẹ vừa nghe mẹ kể chuyện thế này sau những buổi tập luyện.
Trong gian nhà, ban đầu chỉ có tiếng nấc nghẹn bi thương của hai người, dần dần được thay bằng tiếng nói, tiếng cười đều đều phát ra. Cùng những câu chuyện được kể liên miên không dứt. Người hầu theo lời dặn của Đặng Văn Thiết chỉ dám đứng bên ngoài chờ đợi được sai khiến, không ai dám vào làm phiền Vương phi và Trần Quốc Toản. Họ chưa bao giờ được chứng kiến vương phi kể chuyện không biết mệt thế này.
Ngoài tiền viện, Đặng Vũ dâng trà lên cho Đặng Văn Thiết đã trở lại vẻ nghiêm nghị thường ngày, chờ Đặng Văn Thiết uống xong ngụm trà Đặng vũ mới rón rén hỏi:
- Thưa cụ, người kia thực sự là cậu chủ trong truyền thuyết mà người hay kể ạ? Chuyện này quá khó tin thưa cụ.
Đặng Văn Thiết nhấp nhấp trà trong miệng nuốt xuống rồi nhìn Đặng Vũ đủng đỉnh nói:
- Dù chỉ là trận chiến nhỏ, nhưng chiều nay cháu được chiến đấu cùng hắn rồi, cháu nghĩ thế nào?
Đặng Vũ nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Kinh ngạc, thưa cụ! Cảm giác của con là rất kinh ngạc, dường như mọi thứ đều nằm trong tính toán của cậu chủ, mọi thứ không ngờ tới đều được cậu chủ lợi dụng. Võ nghệ cũng rất cừ.
Thấy Đặng Vũ gọi Trần Quốc Toản là cậu chủ không có chút ngượng ngạo, Đặng Văn Thiết khẽ mỉm cười nói với Đặng Vũ:
- Chưa đâu, điều cháu thấy bây giờ mới chỉ là chút lông da bên ngoài mà thôi, cứ đi theo cậu chủ cháu sẽ được chứng kiến nhiều thứ còn kinh ngạc hơn nữa. Bình thường hắn hài hước nhí nhố thế thôi nhưng khi lên trận sẽ là người hoàn toàn khác. Đặng Vũ này, cháu và Đặng Trung phải tranh thủ nỗ lực lên, hiện tại hai cháu miễn cưỡng có thể theo kịp cậu chủ, nhưng đợi hắn phục hồi được sức lực thì sợ rằng hai cháu có vắt chân lên cổ cũng không đuổi kịp đâu.
Nghe cụ ông dặn dò, cả Đặng Vũ và Đặng Trung đều ngoan ngoãn khom người nói:
- Vâng, con xin nghe lời cụ dạy bảo! Từ mai con sẽ rèn luyện chăm chỉ hơn.
Nhìn Đặng Vũ đăm chiêu suy nghĩ, Đặng Văn Thiết cười rất vui vẻ, vốn biết hai đứa chắt của mình trong trang này không có đối thủ nên từ lâu không phát triển lên được. Hiện giờ, Đặng Văn Thiết rất muốn xem 2 đứa trẻ này vượt qua ngọn núi kia kiểu gì? Là người ăn tập cùng Trần Quốc Toản từ nhỏ nên Đặng Văn Thiết biết rõ, để đuổi theo được Trần Quốc Toản năm xưa hắn đã phải tập luyện cực khổ thế nào.
Cụ bà khi sáng đã từng nói “Đặng vũ và Đặng Trung vẫn còn kém xa các cụ ngày trước" vốn lúc đầu Đặng Vũ không tin. Nhưng tận mắt chứng kiến, lại thêm cụ ông khẳng định lần nữa làm Đặng Vũ bắt đầu tin rằng thế hệ của mình còn quá yếu kém. Trái ngược lại là Đặng Trung đang cảm thấy khá khó chịu trong lòng, thậm chí còn có chút bất mãn hắn không tin thanh niên người thì được một mẩu kia lại còn ít hơn hắn 2 tuổi có thể lợi hại như thế.
Thấy trời sắp tối, Đặng Văn Thiết quay lại nói với người hầu đang phe phẩy cây quạt quạt cho mình phía sau nói:
- Tiểu Đồng, dẫn ta đi thăm vương phi. Còn hai đứa đi nhắc Lưu quản gia xem cơm nước chuẩn bị xong chưa rồi đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ có nhiệm vụ cho hai đứa.
- Dạ!
Trần Quốc Toản đang nằm trên phản đầu vẫn gối trên đùi mẹ mình thao thao bất tuyệt kể chuyện. Mấy lần Trần Quốc Toản sợ mẹ mệt định ngồi dậy thì đều bị vương phi ấn đầu xuống. Đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất của bà trong 86 năm qua, bà ngồi mãi không biết mệt còn liên tục phát ra tiếng cười vui vẻ.
“Ọc ọc ọc” bụng Trần Quốc Toản réo lên ầm ầm, Vương phi chợt nhớ ra trời sắp tối rồi nên nói với Trần Quốc Toản:
- Mẹ quên mất, chắc con đói lắm rồi, con đi tắm đi. Mẹ qua từ đường thắp hương, mẹ cần báo với tổ tiên là con đã về. Tắm xong con qua từ đường vái tổ tiên rồi chúng ta cùng ăn cơm.
Khi xưa Trần Quốc Toản cũng hay bị mẹ nhắc chuyện này sau mỗi chuyến đi xa trờ về, Trần Quốc Toản ngồi dậy gãi đầu cười hề hề rồi theo thói quen nói:
- Con cũng quên mất chưa thắp hương cho cha và tổ tiên. Thế con xin phép đi tắm rồi qua từ đường thắp hương. Người nghỉ ngơi chút đi ạ, ngồi nãy giờ chắc người cũng mệt rồi.