0
Trần Quốc Toản thoải mái ngâm mình trong bồn tắm quen thuộc, các nô bộc dù tò mò về thân phận của Trần Quốc Toản nhưng Vương phi và Đặng Văn Thiết không nói gì nên họ chỉ có thể tận tình phục vụ cậu chủ mới.
Trần Quốc Toản đã ngó qua phòng mình và thư phòng, mọi thứ vẫn được giữ nguyên như ngày trước. Đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi. Giống như mọi thứ luôn sẵn sàng chờ Trần Quốc Toản quay về sử dụng dù đã 85 năm trôi qua. Trần Quốc Toản vốn không tin thần phật, nhưng đứng trước chuyện khó tin, không thể giải thích mà chính bản thân trải qua này cũng phải thầm lẩm bẩm:
- Nghị lực của mẹ thật phi thường, cũng nhờ thế mà mình có cơ hội gặp lại mẹ. Tạ ơn ông trời đã cho con cơ hội thứ 2 này.
Dù muốn ngâm mình lâu hơn chút nữa, vì mới tắm một lúc Trần Quốc Toản đã phải kêu người hầu thay nước một lần rồi. Xem ra Trần Quốc Toản này khi trước không được "sạch sẽ" lắm. Nhưng Trần Quốc Toản không thể để mẹ đợi lâu được, liền nhanh chóng tắm xong, khoác lên mình bộ quần áo lót bằng lụa, mặc thêm áo chiếc áo ngũ thân màu đen bên ngoài rồi bước như bay tới từ đường gặp mẹ.
Vừa tới cửa, Trần Quốc Toản đã thấy Đặng Văn Thiết đang ngồi ngoài cửa từ đường chờ đợi, bên trong tiếng tụng kinh vẫn vang lên đều đều. Trần Quốc Toản tới trước mặt Đặng Văn Thiết đang lim dim khẽ hỏi nhỏ:
- a Thiết, mẹ ta coi ngươi như con bà, ngươi vẫn nhất quyết chỉ ngồi ngoài thế này thôi à? Cả 86 năm rồi ngươi vẫn như thế?
Đặng Văn Thiết tặc lưỡi nói:
- Đây là quy củ, ngươi mau vào đi, đừng nhiều lời nữa vương phi đơi ngươi lâu rồi.
Trần Quốc Toản trước khi vào từ đường nói với Đặng Văn Thiết:
- Đặng Văn Thiết, quân Chiêm ở quanh đây b·ị đ·ánh tan rồi, không còn mấy nguy hiểm đâu. Chỗ Tiểu Thúy, Tiểu Đào có thể cho người đi đón về trang được rồi.
Đặng Văn Thiết chậm rãi nói với Trần Quốc Toản:
- Biết rồi, ta đã cho thêm người về bảo vệ họ, mai sẽ đưa họ về đây. Mọi thứ cũng chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi, tí nữa ngươi lựa lời mà nói với vương phi.
Đồng đội sát cánh bao nhiêu năm, Đặng Văn Thiết vẫn rất hiểu suy nghĩ trong lòng của Trần Quốc Toản. Trần Quốc Toản chỉ khẽ mỉm cười gật đầu với Đặng Văn Thiết rồi bước vào từ đường.
Trong từ đường nghi ngút khói, Vương phi vẫn quỳ tụng kinh phía dưới ban thờ đặt đầy bài vị, chỉ có duy nhất một bài vị có đặt một bức vẽ chân dung phía sau. Trần Quốc Toản lặng lẽ bước tới ban thờ, dâng hương trước bài vị tổ tiên và bài vị của cha. Bức chân dung kia là thứ duy nhất giúp Trần Quốc Toản biết mặt cha mình.
Thắp hương xong Trần Quốc Toản lùi về phía sau lưng mẹ mình, rất thành kính khấu đầu quỳ lạy tổ tiên. Đợi Trần Quốc Toản quỳ lạy xong, tiếng tụng kinh của vương phi cũng dừng lại. Nhìn Trần Quốc Toản, vương phi mặt đầy hành phúc nói:
- Nhờ có tổ tiên phù hộ, mẹ mới có thể gặp lại được con. Đến giờ mẹ vẫn sợ đây là mình đang mơ chứ không phải sự thật. Nếu đây là mơ, mẹ chỉ muốn….
Trần Quốc Toản vội ngắt lời mẹ không muốn mẹ mình nói ra những lời đen đủi:
- Mẹ, con về rồi, con thật sự về rồi. Mẹ đừng lo, đây không phải là mơ.
Trần Quốc Toản vừa nói vừa ôm lấy đầu mẹ áp vào ngực mình, tay khẽ khẽ vỗ lưng cho mẹ. Đây là chiêu duy nhất Trần Quốc Toản biết để an ủi người khác, nhưng nó luôn hiệu nghiệm. Có lẽ chỉ ở trong từ đường này hoặc trước mặt Trần Quốc Toản thì vương phi Trần Ý Ninh mới thể hiện ra những cảm xúc như thế này. Đây cũng là lý do kể từ khi Trần Quốc Toản c·hết, Đặng Văn Thiết luôn tự mình canh khác bên ngoài mỗi khi Vương phi vào từ đường.
Nghe tiếng thút thít của mẹ ở trong lòng, nhìn những tấm bài vị trên kia, Trần Quốc Toản không biết nhờ tổ tiên đang ở “thế giới bên kia” giúp đỡ hay nhờ mẹ mình 86 năm qua bất kể nắng mưa cầu khẩn tứ phương mà mình có cơ hội này.
Nước mắt mẹ thấm ướt ngực áo, khiến Trần Quốc Toản nhận ra trước kia mình sống quá ích kỷ. Chỉ chăm chăm sống theo khao khát của bản thân mà quên đi trách nhiệm với những người xung quanh. Dường như những năm cuối đời trước, thời gian Trần Quốc Toản ở nhà còn ít hơn thời gian rong ruổi trên chiến trường. Cuộc đời thứ 2 này có lẽ ông trời ban cho Trần Quốc Toản để Trần Quốc Toản nhận ra điều này, để bù đắp cho những người thân bên cạnh mà cuộc đời trước chưa làm được. Trần Quốc Toản thầm quyết định, chỉ lần này thôi hắn sẽ mặc kệ tất cả, kệ Thăng Long, kệ Đại Việt, Trần Quốc Toản sẽ gác lại tất cả dự định trong đầu. Toàn tâm toàn ý ở lại trang viên chăm sóc mẹ những năm cuối cùng.
Vương phi Trần Ý Ninh sau một hồi bi thương thì dần tỉnh lại, nghe tiếng b·iểu t·ình trong bụng Trần Quốc Toản, bà khẽ lau mắt rồi mỉm cười nói:
- Đi thôi, mẹ cũng đói rồi. Mẹ đã chờ bữa cơm này 86 năm nay rồi.
Trần Quốc Toản mỉm cười khẽ gật đầu đồng ý rồi đưa tay rìu mẹ ra ngoài. Vừa bước ra khỏi từ đường đã thấy Đặng Văn Thiết đứng đó đợi, thấy họ ra Đặng Văn Thiết khẽ khom người nói:
- Vương phi, cậu chủ. Cơm đã chuẩn bị xong, mời vương phi, cậu chủ đi dùng bữa.
Vương phi nhìn Đặng Văn Thiết nói:
- a Thiết, lớn tuổi cả rồi, lần sau đừng đứng canh bên ngoài nữa. Chuyện này để người hầu làm là được. Đi ăn cả đi, lâu rồi chúng ta mới được sum họp thế này.
- Dạ.
Trần Quốc Toản nhìn bộ dạng của Đặng Văn Thiết, thì quay ra thì thầm với mẹ mình:
- Mẹ, hắn chỉ "dạ" chuyện đi ăn cơm thôi. Chuyện kia hắn không nghe đâu.
Vương phi nghe đứa con mình vẫn ton hót mấy chuyện vớ vẩn như ngày xưa thì phì cười, khẽ gõ đầu Trần Quốc Toản một cái. Thấy mẹ đã vui, Trần Quốc Toản quay lại háy mắt với Đặng Văn Thiết một cái rồi cả ba vui vẻ về phòng ăn.
Mâm cơm rất thịnh soạn, có đủ các món Trần Quốc Toản thích. Bản thân Trần Quốc Toản cũng không hiểu nổi, rõ ràng suy nghĩ của bản thân vẫn thấy món ăn này cũng ngon, nhưng không phải ngon tới mức độ khiến Trần Quốc Toản ăn như rồng cuốn mà không thể dừng lại như thế này chứ? Trần Quốc Toản nghi hoặc:
- Chả lẽ đây là phản ứng của cơ thể này?
Nhìn Trần Quốc Toản ăn khiến Vương Phi cười tít mắt vui vẻ, bản thân bà và Đặng Văn Thiết chỉ ăn một chút cháo gạo, ít rau dưa ăn kèm và ít thịt ninh nhừ. Trần Quốc Toản ăn quá nhanh, Vương phi khẽ vỗ vỗ lưng Trần Quốc Toản ân cần nói:
- Con ăn từ từ thôi không nghẹn, thức ăn còn nhiều lắm.
Trần Quốc Toản miệng không ngừng nhai ú ớ nói:
- on iết, ưng on ông ừng ược (Con biết, nhưng con không dừng được)
Nhìn bộ dạng của Trần Quốc Toản khiến Đặng Văn Thiết và vương phi phải phì cười. Tiếng cười vui vẻ chẳng mấy chốc vang khắp gian phòng. Dần dần, Vương phi và Đặng Văn Thiết bắt đầu kể chuyện, kể chuyện vui, chuyện buồn, chuyện gì cũng kể. Trần Quốc Toản cứ vừa ăn vừa nghe, thi thoảng lại xen vào vài câu. Chẳng ai nhắc tới chuyện tương lai, dường như tất cả đều muốn tránh chủ đề này.
Đợi Trần Quốc Toản ăn xong, trà được người hầu bưng lên, Vương phi khẽ ngả người ra chiếc ghế tựa, Đặng Văn Thiết thì ngồi như tượng thi thoảng lại nhấp ngụm trà. Trần Quốc Toản thì như con chó con ngồi cạnh ghế tựa, nhẹ nhàng bóp tay chân cho mẹ. Tìm được tư thế thoải mái, Vương phi nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác hạnh phúc được con trai chăm sóc, nghĩ về những giờ phút vui vẻ vừa rồi bà bắt đầu từ từ nói:
- Quốc Toản, thời gian vừa rồi là thời gian vui vẻ nhất của mẹ trong suốt 86 năm qua, nếu được thì mẹ ước gì nó sẽ mãi mãi như thế. Nhưng Quốc Toản à, 86 năm chờ đợi con trở về mẹ mới nghiệm ra một điều. Con biết không, mẹ nhận ra với mẹ con là quan trọng nhất, quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Đã có rất nhiều đêm mẹ nghĩ liệu mình có chờ con trở về được không? và nếu mẹ không thể duy trì tới lúc con về thì liệu mẹ có ân hận vì ngày xưa đã đồng ý cho con lên chiến trường không?
Khẽ dơ tay cản Trần Quốc Toản muốn nói, Vương phi lại tiếp tục kể:
- Nhưng rồi mẹ nghĩ về những chuyện đã xảy ra, nhớ lại niềm vui của con khi được mẹ đồng ý cho tự lập gia binh, niềm vui của con khi nhận được lá đại kỳ đẹp đẽ, niềm vui của con khi lần đầu được ra trận vì nước, sự háo hức của con khi con kể lại cho mẹ từng chi tiết của trận chiến.... Nhớ lại những hình ảnh vui sướng đấy của con mẹ biết mẹ sẽ không hối hận vì những quyết định của mình. Phú quý? mẹ không cần. Gia tộc? Mẹ cũng chả quan tâm, gia tộc còn nhiều người sẽ tiếp tục giúp gia tộc truyền thừa không có mẹ cũng chả sao. Hương hỏa? Mẹ chả cần, nhà ta sẽ luôn luôn có người lo hương khói đời đời. Còn Đất nước? Đất nước này mà không có con thì mẹ cũng không lưu luyến nó.
- Quốc Toản à! Để con được sống làm những điều con thích, để con được thỏa thích tung hoành với những khao khát của mình là điều đúng đắn nhất mẹ từng làm. Nghĩ lại thì niềm vui lớn nhất trong đời của mẹ là khi còn sống được thấy con vui vẻ làm những điều mình muốn. Quốc Toản của mẹ là người luôn lo lắng cho đất nước, sẵn sàng đứng lên bảo vệ nó, là người căm giặc như thù. Mẹ biết, chứng kiến đất nước bị quân giặc giày xéo lòng con không hề dễ chịu. Vì thế, con không cần vì mẹ mà bỏ đi những khát khao, ước muốn của bản thân. Không cần vì mẹ mà phải kìm nén bản thân. Hãy cứ vui vẻ làm những điều con thật sự muốn, mẹ sẽ luôn ủng hộ con. Con sống vui vẻ là sự báo đáp tốt nhất cho mẹ, những thứ khác đều không quan trọng.
Vương phi Trần Ý Ninh có thể vì lâu không nói chuyện nhiều như thế khiến cơ thể mệt mỏi, bà vừa nói xong thì chẳng mấy chốc tiếng ngáy khe khẽ vang lên, mặc kệ Trần Quốc Toản đang nước mắt nước mũi tèm lem dưới đùi mình.
Đặng Văn Thiết yên tĩnh nghe từng câu từng chữ, thấy vương phi đã ngủ mà Trần Quốc Toản vẫn chưa có ý định dừng khóc lóc lại thì khẽ thở dài nói:
- Không biết kiếp trước ngươi làm gì mà được ông trời ban cho người mẹ yêu chiều ngươi tới mức độ này.
Trần Quốc Toản nghe Đặng Văn Thiết nói thì dùng tay áo lau qua mặt mũi rồi trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ta làm gì ngươi còn không biết? ta vì cứu cả Thăng Long không bị quân Nguyên quay lại tập kích mà c·hết đấy.
Trần Quốc Toản nhìn mẹ đang ngủ trên chiếc ghế tựa đặc chế, khẽ kéo chăn cho người rồi ra hiệu với Đặng Văn Thiết ra ngoài để nói chuyện. Đợi người hầu vào chăm sóc cho vương phi, Đặng Văn Thiết mới cùng Trần Quốc Toản ra chiếc đình nhỏ ngoài hoa viên để nói chuyện. Ngoài đình đã được người hầu chuẩn bị sẵn trà và bánh, Đặng Văn Thiết thì có chiếc ghế tựa bọc da rất ấm áp, còn có tấm chăn mỏng để đắp. Trần Quốc Toản thì chỉ có chiếc ghế đẩu bên bàn trà, rót trà đưa cho Đặng Văn Thiết đang tần hưởng cảm giác được cậu chủ phục vụ. Trần Quốc Toản nể tình Đặng Văn Thiết già cả nên không thèm chấp, đưa trà xong Trần Quốc Toản cắn miếng bánh rồi hỏi Đặng Văn Thiết:
- a Thiết, dù là cơ thể khác nhưng không biết vì sao tâm trí ta có thể trở về được. Ngươi biết không, ta rất mừng khi có cơ hội được gặp lại mẹ, ngươi và tiểu Thúy. Cảm ơn ngươi đã duy trì tới giờ. Nếu có thể gặp lại chú Bộc nữa thì tốt quá. a Thiết, sau khi ta c·hết, chú Bộc đã làm gì?