0
Cách chiến trường gần 500 bước, Trần Quốc Toản ở phía sau những hàng tre cao bên đường xung quanh còn có không ít xác quân Chiêm bị trúng tên trên mặt đất. Nghe tiếng hô của nhóm quân Đại Việt bị vây trong đồn Khoái, Trần Quốc Toản mồm thì chê trách nhưng lại khẽ nở nụ cười. Ít nhất từ khi “sống lại” tới nay thì đây là nhóm quân Đại Việt đầu tiên Trần Quốc Toản thấy còn có chút dũng khí để đối mặt với kẻ thù, dù đánh đấm chả ra sao. Với Trần Quốc Toản, chỉ cần có dũng khí là được, kỹ năng có thể từ từ bồi đắp sau.
Quân Chiêm đã ồ ạt lao lên t·ấn c·ông nhưng Trần Quốc Toản vẫn dửng dưng quan sát không hề có dấu hiệu tới cứu viện. Quân Đại Việt của Trần Kính trong tay không có v·ũ k·hí tầm xa như cung nỏ, hỏa thương hỏa tiễn nên chỉ có thể nép dưới tường tránh tên của quân Chiêm lác đác bắn lên đợi chúng tới gần.
Tuy chỉ là cuộc chiến nhỏ, v·ũ k·hí thì hạn chế nhưng cũng nhanh chóng trở lên khốc liệt. Quân Đại Việt trên đồn bảo cố gắng dùng mọi thứ có thể để ném xuống đầu quân Chiêm phía dưới nhưng số lượng cũng rất hạn chế vì lượng quân dự bị và hậu cần quá ít. Quân Chiêm nhân cơ hội có cung thủ ít ỏi bắn yểm hộ thì nhanh chóng lấy mồm ngậm đao, 2 tay bám thang thoăn thoắt trèo lên như khỉ.
Thiếu hụt v·ũ k·hí tầm xa từ cả hai bên, cuộc chiến nhanh chóng trở thành màn cận chiến, chém g·iết trên đầu lũy, đầu thang. Nguyễn Chính kéo Trần Kính về phía sau lưng mình mặc kệ Trần Kính có vùng vằng muốn lao lên quyết chiến thế nào. Để vài thân binh quây lấy Trần Kính vào giữa để bảo vệ, còn bản thân Nguyễn Chính tuốt kiếm lao về phía tên quân Chiêm mới thò đầu lên ở đầu thang mây gần đấy hét lớn:
- Các huynh đệ, chiến đấu theo tổ ngũ đẩy bọn chúng xuống, đừng để chúng có vị trí đứng chân trên thành.
Đặng Trung nhìn quân Chiêm đã bu kín chân đồn Khoái như đàn kiến đang bâu xung quanh con mồi dù rất sốt ruột nhưng hắn vẫn đứng im như tượng đợi mệnh lệnh từ Trần Quốc Toản. Đã 3 ngày từ khi họ rời khỏi Hoài Văn vương phủ, nếu lúc xuất phát lòng còn đầy bất mãn thì qua 3 ngày chứng kiến khả năng của Trần Quốc Toản đã khiến Đặng Trung hoàn toàn tâm phục. Về thân phận thì có Vương phi công nhận thì chẳng còn gì để bàn.
Trong 3 ngày, chỉ với 200 binh sĩ của mình, Trần Quốc Toản đã liên tục chỉ huy bọn họ phục kích, cường công, đột kích quân Chiêm trên đường đi, không trận nào là không khiến quân Chiêm thua tan tác. Ngoại trừ chục huynh đệ b·ị t·hương, quân số của họ không những không giảm mà còn tăng lên so với lúc rời trang viên khi dọc đường đi liên tục có các nhóm dân binh, nghĩa sĩ xin đi theo. Nhưng Trần Quốc Toản chỉ cho những dân binh này nhiệm vụ canh giữ hoặc áp giải quân Chiêm b·ị b·ắt quay về trang viên, chứ chưa bao giờ cho họ vào hàng ngũ chiến đấu của Hoài Văn quân. Điều này khiến các binh sĩ tự nhiên thấy rất tự hào kèm theo một chút kiêu ngạo vì mình là Hoài Văn quân chính gốc, người khác có cầu xin thế nào cũng không được cậu chủ thu nhận dù chỉ một người.
Lần đầu tiên trong đời Đặng Trung, Đặng Vũ và 200 binh sĩ Hoài Văn quân biết tới cảm giác được cưỡi ngựa rong ruổi khắp các chiến trường, khiến kẻ địch phải kinh hoàng tháo chạy, đến và đi trong sự tung hô của dân chúng. Các binh sĩ đều cảm nhận được cố nhiệt huyết trong lòng đang sôi sục, nhìn quân Chiêm trước mắt kia như nhìn bầy dê chờ dê thịt. Qua ánh mắt Trần Quốc Toản có thể đoán được suy nghĩ trong lòng của họ, thực lòng thì nhóm quân này đã khá tốt nhưng Trần Quốc Toản không muốn binh sĩ của mình thành kiêu binh nên dội cho họ gáo nước lạnh:
- Làm nguội đầu của các ngươi đi. 3 ngày qua đối thủ của chúng ta chỉ là các nhóm quân Chiêm nhỏ lẻ, chúng chỉ là lộ quân và biên quân mà đã khiến các ngươi vất vả thế rồi. Nếu phải đương đầu với những cánh quân tinh nhuệ như quân Nguyên ngày xưa thì không biết các ngươi đ·ã c·hết bao nhiêu lần. Nói cho các ngươi biết, hiện tại các ngươi còn chưa đủ điều kiện đâu, sau này nếu còn muốn theo ta cùng nhau rong ruổi khắp trời nam đất bắc thì các ngươi phải cố gắng nhiều. Chuyến này về ta sẽ có giáo trình tập luyện đặc biệt cho các ngươi. Chuẩn bị tinh thần dần đi.
Nhìn ánh mắt sắc bén cùng điệu nhếch môi cười âm hiểm của Trần Quốc Toản, các binh sĩ đều biết cậu chủ không nói đùa. Người thì nuốt nước bọt lo sợ những điều sắp tới, người thì háo hức chờ đợi. Còn như Đặng Vũ và Đặng Trung thì chỉ trầm ngâm đứng đó, họ đã được cụ ông nhắc nhở về chuyện này.
- Tới lúc rồi, Đặng Trung, Bùi Triều, Bùi Hải các ngươi đánh bên trái. Ta cùng Đặng Vũ bên phải, vây tên chỉ huy kia vào giữa. Khi chúng đầu hàng thì đừng g·iết, sắp tới chúng ta sẽ cần rất nhiều lao động.
- Tuân lệnh cậu chủ!
Cả bốn người được nhắc tên ôm quyền nhận lệnh từ Trần Quốc Toản, các binh sĩ phía sau tuốt đao đợi sẵn nín thở chờ đợi. Tình thế chiến trường phía trước đã tới hồi gay cấn, là cơ hội tốt nhất cho Hoài Văn quân xuất trận, dù sao Trần Quốc Toản vẫn có lòng riêng muốn giảm bớt t·hương v·ong cho quân của mình và tạo cơ hội cho nhóm quân trong đồn kia được rèn luyện. Trần Quốc Toản từng được dạy "Khổ chiến mới rèn ra tinh binh" nên nhất quyết chờ tới thời khắc này. Trong ánh mắt chờ đợi của các binh sĩ, Trần Quốc Toản dựng thương hô lớn:
- Hoài Văn quân, vì Đại Việt! Giết!
“Giết” 200 binh sĩ gào thét theo sát Trần Quốc Toản, có cậu chủ mở đường bọn họ tin sẽ không có ai có thể cản bước tiến của họ.
Trên tường đồn Khoái, quân Chiêm tràn lên được càng ngày càng nhiều, quân Đại Việt dần dần phải dồn về co cụm phòng thủ đoạn thành xung quanh Cung Tuyên vương Trần Kính. Gạch đá đã hết binh sĩ Đại Việt chỉ còn cách tuốt gương đánh giáp lá cà với quân Chiêm. Quân Chiêm cũng đã dùng hết số tên ít ỏi, mắt thấy đã dồn được quân Đại Việt vào một chỗ, mục tiêu đã trong tầm tay La Tát Đàn lại càng dồn quân lên đánh hăng.
Nguyễn Chính toàn thân máu me cố gắng giữ không cho quân Chiêm đầu cầu thang đối diện leo lên được tường lũy. Hắn b·ị t·hương cũng không ít, dù liên tục động viên các binh sĩ chiến đấu nhưng chính hắn cũng không biết liệu có viện binh tới không?
“Soạt” vừa mới phân tâm một chút, Nguyễn Chính đã bị một mũi thương đâm vào eo, hắn nghiến răng dùng tay nắm chặt cán thương, vung kiếm chặt đứt cán thương đá tên quân Chiêm ngã xuống dưới. Cảm giác đau đớn do v·ết t·hương ở eo truyền tới không làm Nguyễn Chính bớt vui sướng trợn mắt hét lên:
- Viện binh, viện binh tới rồi. Các huynh đệ, viện binh tới rồi!
Các binh sĩ Đại Việt đang vất vả chống đỡ quân Chiêm nghe tiếng hô của Nguyễn Chính kèm theo tiếng rầm rập của vó ngựa ngày càng gần thì vui sướng hò hét. Tinh thần của họ được đẩy lên rất cao, bất ngờ chiến đấu dũng mãnh hơn nhiều. Trái ngược với họ là quân Chiêm, khi nhìn về đoàn kỵ binh đen sì dũng mãnh đang lao về phía họ thì trở lên hoảng hốt, tinh thần rệu rã khiến quân Chiêm dù chiếm lợi thế về quân số trên tường thành lại đang trở thành bên phải vật lộn chống đỡ.
Tình thế đổi chiều quá nhanh, xung quanh La Tát Đàn còn chưa tới 100 quân, số còn lại đã được hắn điều tới sát chân đồn lũy để t·ấn c·ông rồi. La Tát Đàn cố gắng gọi quân t·ấn c·ông quay trở về để phòng ngự với kỵ binh Đại Việt, nhưng mọi chuyện đã muộn, quân t·ấn c·ông đã tiến lên phía trước quá xa sẽ không thể kịp quay lại được. Trần Quốc Toản đã cố tình chờ tới lúc này. La Tát Đàn cố gắng chỉ huy 100 quân có sẵn chống cự lại, hắn không có thời gian trách cứ đám lính được phái đi cảnh giới xung quanh.
Đối mặt với những kỵ binh đen sì không chút cảm xúc, tiếng vó ngựa rầm rập của vó ngựa ngày càng gần như từng nhịp trống đánh vào lồng ngực quân Chiêm. Dù đang cố gắng duy trì, nhưng đôi chân run rẩy của quân Chiêm đã muốn bỏ chạy rồi.
“Giết” cách quân chiêm 50m các binh sĩ trong Hoài Văn Quân gầm thét xung phong. Tiếng hô của các binh sĩ đã trực tiếp đánh tan chút lý trí cuối cùng của quân Chiêm, quân Chiêm theo bản năng quay đầu bỏ chạy tán loạn trên cánh đồng.
Mặc kệ binh sĩ xung quanh bỏ chạy, mọi âm thanh xung quanh như biến mất, La Tát Đàn vẫn đứng như trời trồng nhìn đoàn kỵ binh đen sì đang tràn tới chỗ mình. Trong đầu La Tát Đàn dần nhớ lại lời kể của những người già trong làng, những kỵ binh kia như từ các câu chuyện được truyền lại bước ra. La Tát Đàn thất thần lẩm bẩm:
- Thì ra đây mới là q·uân đ·ội Đại Việt.
Trần Quốc Toản dừng lại trước mặt La Tát Đàn, ra hiệu cho các binh sĩ khác tiếp tục tiến lên truy đuổi quân Chiêm. Người khác có thể không hiểu tiếng Chiêm, nhưng học của Chiêu Văn Đại vương bao năm, Trần Quốc Toản có thể nói khá nhiều ngôn ngữ. Nhìn La Tát Đàn như n·gười c·hết rồi, Trần Quốc Toản dùng tiếng Chiêm nói:
- Chưa đâu. Quân đội Đại Việt sẽ còn hơn thế này hàng trăm lần.
Quay lại với Đặng Vũ đằng sau, Trần Quốc Toản ra lệnh:
- Trói tên này lại, hắn là chỉ huy. Truyền lệnh xuống bên dưới, có thể bắt sống được thì đừng g·iết.
Quân Chiêm đã dồn lên thành rất nhiều, chỉ huy thì b·ị b·ắt, dưới mặt đất quân Chiêm hoàn toàn tan vỡ bỏ chạy tứ tán. Trên khắp cánh đồng, kỵ binh Đại Việt đuổi theo quân Chiêm khắp nơi, hễ tên quân Chiêm nào quỳ xuống ngoan ngoãn đầu hàng đều được tha c·hết, tên nào còn cố chạy là còn c·hết. Chỉ hơn một tuần hương sau toàn bộ chiến trường chỉ còn cảnh quân Chiêm ngoan ngoãn xếp hàng quỳ dưới đất bị trói lại với nhau.
Trần Kính trên tường thành sau thời gian ban đầu vui mừng khi thấy có viện quân tới, thì hiện giờ đang thoáng cau mày suy đoán danh tính của đội quân phía dưới. Các vương hầu, tướng quân, đô chỉ huy khắp Đại Việt không ai là Trần Kính không biết. Nhưng nhìn đội quân giáp trụ đen sì một kiểu dưới kia Trần Kính không nhận ra ai cả. Chỉ có duy nhất một thứ Trần Kính có thể nhận ra, chính là lá cờ đỏ rực thêu sáu chữ vàng kia, miệng Trần Kính khẽ lầm bẩm:
- Hoài Văn vương? Hoài Văn quân?
Trần Kính rất muốn ngay tập tức được gặp người lĩnh q·uân đ·ội kỵ binh bên dưới kia để hỏi chuyện vì hàng chục năm nay Hoài Văn quân chưa từng rời khỏi đất phong cũng như chưa từng lộ diện trước mặt vương hầu khác. Nhưng các binh sĩ còn đang bận rộn giải giáp quân Chiêm, cổng đồn Khoái thì đã bị binh sĩ dùng đá bịt kín nên Trần Kính chỉ có thể chờ đợi trên đồn Khoái. Nhớ ra Nguyễn Chính b·ị t·hương, Trần Kính quay lại hỏi thăm hắn:
- Nguyễn Chính, v·ết t·hương của ngươi sao rồi.
Nguyễn Chính đã được binh sĩ cởi giáp băng bó v·ết t·hương, hắn đang mặc lại giáp thì nghe Cung Tuyên vương hỏi tới bèn vội vàng dừng lại khom người lễ phép đáp:
- Bẩm vương gia, nhờ có bộ giáp tốt vương gia chuẩn bị mà tiểu nhân chỉ b·ị t·hương nhẹ. Đội ơn vương gia.
Nguyễn Chính vẫn còn khỏe, câu trả lời của hắn cũng khiến Trần Kính hài lòng, Trần Kính gật đầu nói:
- Thế thì tốt, ngươi nghỉ ngơi đi.
Nhìn đội quân bên dưới, Trần Kính có thể dễ dàng nhận ra nếu không tính tới việc sử dụng hỏa khí thì sức chiến đấu của đội quân phía dưới vượt xa tư binh của hắn, trong lòng Trần Kính bây giờ có rất nhiều câu hỏi cùng những nghi ngờ.
---------------------------------------------------------
Tác: Nay đăng 2 chương nhé các bạn. Mấy hôm vừa rồi bận quá, nay mới có thời gian để lên chương :)))