Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đông A Tái Khởi
Unknown
Chương 73: Thân phận của Trần Quốc Toản?
Trần Quốc Toản cũng đang sửa soạn lại một chút thì Lưu quản gia dẫn người tới tiếp ứng, lão Lưu còn mang theo bộ giáp được làm riêng cho Trần Quốc Toản. Mặc vào thì oai phong thật nhưng với kiểu đánh của Trần Quốc Toản nếu mang ra trận thì lại vô dụng nên Trần Quốc Toản chỉ mặc bộ giáp đẹp đẽ này khi đánh trận trở về hoặc vào các dịp lễ tiết. Lưu quản gia mới chỉ ngoài 30 tuổi, từ lúc Trần Quốc Toản gặp lão Lưu tới giờ ngoài việc thấy Lưu quản gia cư xử rất khuôn phép thì không thấy lão Lưu nói chuyện gì khác. Lão Lưu tới trước mặt Trần Quốc Toản khom người thi lễ:
- Bái kiến cậu chủ.
- Lưu quản gia, cho người dẫn đám tù binh kia tới nơi giam giữ. Để bọn chúng được ăn no một chút, sắp tới ta sẽ cần chúng làm rất nhiều việc. Giờ ta sẽ cùng 200 binh sĩ kia về vương phủ.
- Vâng, thưa cậu chủ.
Để mặc lão Lưu lo mọi việc còn lại, Trần Quốc Toản dẫn theo 200 kỵ binh cùng mình xuất trận tiến về vương phủ. Đi trên con đường đất hướng về công trang viên, lúc này các binh sĩ đã tươi tỉnh hơn nhưng không khí vẫn như đưa đám, Trần Quốc Toản động viên các binh sĩ thêm một chút:
- Dù vẫn còn nhiều thứ cần cải thiện, nhưng trận này các ngươi đã đánh rất tốt. Các ngươi có thể tự hào vì điều đó, sự chào đón của người dân phía trước là vinh quang các ngươi xứng đáng được nhận. Những chuyện chứng kiến ở trên sông không phải lỗi của chúng ta, nhưng chúng ta có trách nhiệm không để điều đó lặp lại. Đừng để những thứ đó thành gánh nặng trong lòng các ngươi, hãy lấy nó làm động lực cho mình. Có ta ở đây, ta đảm bảo sẽ có ngày ta dẫn các ngươi tới Đồ Bàn, trả đủ cả vốn lẫn lãi cho chúng. Nghe rõ chưa?
- Rõ thưa cậu chủ.
- Tốt lắm, Hoài Văn quân. Theo ta.
Dứt lời Trần Quốc Toản quất roi mạnh vào mông ngựa, chiến mã b·ị đ·au lao vọt lên phía trước. Các binh sĩ cũng học theo bá·m s·át theo lưng Trần Quốc Toản. Chẳng mấy chốc 200 chiến mã nối đuôi nhau phi nước đại rầm rập trên con đường đất khiến bụi đất tung lên bụi mù, cây cối như chạy ngược hướng với họ, tiếng gió cứ vù vù qua tai. Mỗi binh sĩ đều tận hưởng cảm giác kích thích từ tốc độ mang lại cùng những tiếng hô khản cổ thúc ngựa chạy nhanh hơn nữa khiến lòng các binh sĩ nhẹ nhõm đi rất nhiều. Trước kia Trần Quốc Toản mỗi khi buồn bực điều gì đó đều cưỡi ngựa phi bạt mạng thế này trên đường để giải tỏa.
Thấy bóng dáng của cánh cổng trang viên to lớn phía trước, Trần Quốc Toản dần cưỡi ngựa đi chậm lại dẫn đầu đội ngũ từ từ tiến về trang viên. Liều thuốc vừa rồi rất hiệu quả, các binh sĩ đã trở lên vui vẻ trở lại chỉ có điều những binh sĩ chạy phía sau người ngợm lại dính đầy bùn đất vì vó ngựa bắn lên. Nhưng chẳng sao cả, chút bùn đất này chẳng là gì.
Vừa thấy bóng dáng của Trần Quốc Toản và gia binh trở về, người dân hai bên đường đã khản giọng tung hô chào mừng các binh sĩ trở về. Trần Quốc Toản đi đầu liên tục chắp tay cảm ơn tấm lòng của các trang hộ. Những đứa trẻ con nghịch ngợm cầm giỏ hoa tung lên đầy trời. Những giỏ bánh, hoa quả, trứng gà,.... đủ các thể loại được người dân dúi vào lòng từng binh sĩ. Các binh sĩ lần đầu được cảm nhận vinh dự này nước mắt nước mũi tèm nhem vẫn cố nhét bánh, hoa quả vào mồm để cảm ơn tình cảm của hương dân. Binh sĩ nào chưa vợ như Bùi Triều thì ngại chín mặt khi có cô gái dúi vào lòng bó hoa kèm thêm ít bánh.
Bước qua con đường trải đầy hoa, Trần Quốc Toản tiến qua công trang viên thì lập tức nhảy xuống ngựa, ngay cổng là các ông bà cao tuổi ra tận nơi để đón Trần Quốc Toản trở về. Với người già Trần Quốc Toản lễ số rất chu đáo, Trần Quốc Toản luôn khom người vái sâu hơn để nhận lời chúc từ người cao tuổi, nhận tất cả những trà nước, bánh trái, hoa quả, trầu cau từ họ nhét vào mồm ăn ngon lành. Đối diện với cậu chủ của trang viên lễ phép, kính già yêu trẻ các ông bà cao tuổi rất hài lòng, cái miệng móm mém cười tươi rạng rỡ. Đừng nói con cháu trong nhà, bất kể ai trước mặt họ dám dị nghị về Trần Quốc Toản đảm bảo bị họ cho ăn gậy ngay lập tức.
Tiểu Đào rất hiểu chuyện, dù nó muốn nhào tới ôm Trần Quốc Toản nhưng nó vẫn nhấp nhổm đừng đó chờ Trần Quốc Toản hành lễ xong với người già ở phía trước. Khi Trần Quốc Toản vừa hành lễ xong với người già cuối cùng, Tiểu Đào nhào tới lòng Trần Quốc Toản hét lớn:
- Anh!
Trần Quốc Toản cũng thấy nó từ nãy rồi, nên khi vừa hành lễ xong với người cuối cùng, Trần Quốc Toản liền đưa tay ra bế Tiểu Đào lên quay một vòng cười sung sướng:
- Haha, Tiểu Đào của anh xinh quá. Tiểu Đào thấy anh của em có giỏi không?
Tiểu Đào cười khanh khách thích thú ôm ghì lấy Trần Quốc Toản, liên tục nhét vào mồm Trần Quốc Toản mấy quả đào chín. Tiểu Đào nói luôn mồm với Trần Quốc Toản đủ thứ chuyện mấy ngày qua. Dù Tiểu Đào rất hiểu chuyện, ở vương phủ cũng rất ngoan ngoãn không quấy phá, được mọi người yêu quý, được ăn ngon, mặc đẹp nhưng không lúc nào nó không mong Trần Quốc Toản quay về. Chung quy lại cả vương phủ rộng lớn nhưng đều là người lạ nó mới quen, chỉ có Trần Quốc Toản mới là người thân mà nó biết.
Trần Quốc Toản bế Tiểu Đào lên lưng ngựa, cùng cưỡi về vương phủ. Một lần nữa lại trải qua con đường đầy hoa và bánh kẹo, Tiểu Đảo thì rất thích thú còn Trần Quốc Toản chỉ muốn nhanh chóng về vương phủ, nhưng không thể phụ tình cảm của hương dân được nên đành chậm rãi cùng Tiểu Đào tiếp nhận lời chúc của các trang hộ.
Các binh sĩ, gia binh khác nhìn những binh sĩ theo cậu chủ về trong vinh quang thì đỏ mắt hâm mộ, họ thèm giỏ dãi cái cảm giác đấy. Họ không còn tin nổi vào mắt mình khi thấy những cô gái thường ngày không thèm liếc bọn họ tới một cái thì giờ đang hò hét mong thu hút được sự chú ý từ những binh sĩ kia. Một số tên đập đầu rầm rầm vào cửa tiếc nuối vì mấy hôm trước không được theo cậu chủ xuất chiến.
Bước vào vương phủ, Trần Quốc Toản giao lại ngựa cho mã phu rồi rảo bước vào tiền sảnh. Tiểu Đào ở phía sau nhìn dáng đi kỳ quái của Trần Quốc Toản nhưng không dám hỏi, nó nhớ anh nó có bao giờ bước đi giống vịt đẻ thế này đâu? Tới trước mặt Vương phi Trần Ý Ninh đang nghiêm nghị ngồi đó, Trần Quốc Toản hạ chiếc mũ Phượng Xí đang đội xuống rồi quỳ khấu đầu sát đất:
- Mẹ, con về rồi!
- Con vất vả rồi, con làm tốt lắm.
Vương phi Trần Ý Ninh nhìn Trần Quốc Toản đầy yêu thương, sau vài câu hỏi han ân cần của vương phi và Trần Quốc Toản, đợi vương phi dừng lại Tiểu Thúy mới tò mò lên tiếng:
- Quốc Toản, mới mấy ngày không gặp sao dáng đi của huynh lạ thế.
Đặng Văn Thiết biết rõ nguyên nhân thì phì cười, Trần Quốc Toản là trong độ tuổi mới lớn thì ngại chín mặt chưa biết phải nói ra thế nào. Trong ánh mắt háo hức của Tiểu Đào muốn biết nguồn gốc cái dáng đi vịt đẻ kia của anh trai, vương phi Trần Ý Ninh đã dập tắt hi vọng của nó nói:
- Tiểu Thúy, Tiểu Đào theo ta vào hậu viện, ta muốn tới từ đường thắp hương. Quốc Toản mệt rồi, để nó tắm rửa nghỉ ngơi. Quốc Toản, con tắm rửa xong rồi cùng Đặng Văn Thiết tới từ đường thắp hương rồi chúng ta cùng ăn tối. Dặn Lưu quản gia cho người mở tiệc ăn mừng cậu chủ chiến thắng trở về, báo với các trang hộ nếu thiếu rượu có thể tới vương phủ để lấy.
Vương phi đã lên tiếng, tất cả chỉ có thể chắp tay thưa vâng nghe theo. Đợi mẹ đi rồi, trước mặt Đặng Văn Thiết thì chẳng cần phải ý tứ làm gì. Trần Quốc Toản lóp ngóp đứng dậy cầm lấy ấm trà tu ừng ực rồi ngồi ngả người ra ghế, duỗi chân duỗi tay thẳng cẳng kiếm tư thế thoải mái nhất. Đặng Văn Thiết híp mắt cười nói:
- Thế nào, cơ thể này cưỡi ngựa không quen à? Cưỡi liền mấy ngày không rên một tiếng. Giỏi lắm.
Trần Quốc Toản hơi ngóc đầu dậy đáp:
- Ừ, còn phải luyện tập nhiều. Đang rát lắm, mấy ngày vừa rồi trên chiến trường không có điều kiện để chăm sóc v·ết t·hương, khéo giờ quần nó dính vào luôn rồi cứ nghĩ tới tý phải cởi quần ra mà run. a Thiết, thư ta gửi về ngươi xem chưa? có điều tra được gì không?
Người mới cưỡi ngựa dù kỹ thuật có cao siêu kiểu gì thì cũng không thể tránh khỏi việc bị yên ngựa cọ sát vào háng khiến vùng da non này bị toét ra, mỗi bước bước đi là một bước đau. Cưỡi ngựa mấy ngày nay tin rằng cái háng của Trần Quốc Toản nhoe nhoét cả rồi, cái dáng đi như vịt đẻ của Trần Quốc Toản là vì thế. Nếu không chăm sóc cẩn thận, để quần dính vào v·ết t·hương, máu khô lại đến lúc cởi quần ra thì ối dồi ôi, có thể nói là đau thấu trời xanh. Đặng Văn Thiết đang khoái chí cười vui vẻ trước hoàn cảnh của Trần Quốc Toản, nghe Trần Quốc Toản hỏi tới thì nghiêm túc lại nói.
- Yên tâm, ta đã bảo Lưu quản gia cho người đi điều tra rồi, đám ở kinh thành thì vài ngày nữa sẽ có tin tức cho ngươi, còn thông tin của Chiêm Thành thì chúng ta có chút làm ăn với vài tên thương nhân b·uôn l·ậu bên đấy nhưng phải đợi một thời gian nữa. Ngươi số đỏ đấy, gặp được Trần Kính còn cứu hắn một mạng sau này trong triều có đồng minh rồi, mọi việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Trong đám vương tôn quý tộc bây giờ ta thấy hắn là người còn giữ được chút cốt khí của các tiên đế.
Trần Quốc Toản uể oải cho miếng trầu vào mồm nhai rồi mới đáp:
- Ừ, lúc nói chuyện ta có thử lòng Trần Kính một chút, xem ra Trần Kính cũng là người có lòng muốn xây dựng lại Đại Việt. Tương lai có thể trông cậy được. Trừ cái khoản đánh trận ra, huynh ấy gà quá. "Chẹp chẹp" Lúc nói chuyện với Trần Kính thì không sao, giờ trước mặt ngươi gọi hắn là huynh huynh đệ đệ cứ ngượng mồm, vẫn chưa quen lắm. Mà nhắc ngươi, chắc là sắp tới sẽ có nhiều người điều tra về thân phận của ta. Chắc mấy hôm vừa rồi ngươi cũng điều tra rồi? có vấn đề gì không?
Đặng Văn Thiết chống gậy nhìn cậu chủ tinh như cú mèo này của mình thì thầm than, không hiểu sao đầu hắn có thể cùng lúc nghĩ tới nhiều thứ như thế.
- Không có gì, chưa tìm ra được gia đình của ngươi trước kia, Tiểu Đào đáng yêu thì được ngươi bế đi phiêu bạt khắp nơi từ nhỏ. Mấy huyện quanh đây thì chỉ có vài người có ấn tượng có 2 anh em đi với nhau khắp nơi xin ăn, xin việc để làm, ngươi thì luôn tự xưng mình là Trần Quốc Toản thôi. Tiểu Đào cũng không phải em ruột của ngươi, những gì hỏi được thì có vẻ ngươi lang thang cũng gần 10 năm rồi, Tiểu Đào thì mới có 5 tuổi.
Trần Quốc Toản vừa nhai trầu vừa ngửa mặt lên nhìn trần nhà nói với Đặng Văn Thiết:
- Xem ra con người trước kia của ta cũng không tệ. Đặng Văn Thiết này, dừng mọi điều tra đi, thế là đủ rồi. Không cần tác động gì cả, cứ để nguyên như thế, để người khác thấy chuyện này có người động chân động tay vào lại không hay.
- Vâng, thưa cậu chủ.
---------------------------------------------------
P/s: Các bạn đọc tới chương này cho mình xin chút ý kiến, cảm nhận về những chương vừa rồi (từ lúc Trần Quốc Toản sống lại) ở phần cmt với nhé. Không biết tiết tấu có chậm quá không? Bối cảnh mới mình đang cố xây dựng lại, giải quyết từng vấn đề nhỏ một để truyện logic hơn và đỡ bị sạn. Như 15 chương vừa rồi mình chủ yếu muốn giải quyết chuyện hợp lý hóa thân phận cho Trần Quốc Toản tại chính vương phủ. Nhưng giờ ngẫm lại thấy diễn biến đang có vẻ khá chậm, không biết có làm mọi người thấy chán không?