Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 74: Chạy bộ.

Chương 74: Chạy bộ.


Trần Quốc Toản ngồi dậy nhìn Đặng Văn Thiết kỳ quái: “Rõ ràng lúc nói chuyện bình thường với mình thì cứ ngươi ngươi ta ta có vấn đề gì đâu, nhưng mình cứ hở ra câu nào giao việc xuống là Đặng Văn Thiết lại vâng vâng dạ dạ rất đúng mực, phân rõ ranh giới chủ tớ”. Chép miệng than phiền rồi Trần Quốc Toản lại hỏi Đặng Văn Thiết:

- Ngươi vẫn ương bướng như thế. Thôi kệ ngươi, miễn sao ngươi thoải mái là được. a Thiết, việc điều tra tù binh thế nào rồi? Chỗ giam giữ tù binh thì ngươi thuê các trang hộ hoặc người dân huyện xung quanh bị quân Chiêm c·ướp phá về làm công. Để họ có thêm thu nhập.

Trần Quốc Toản hỏi chuyện thì Đặng Văn Thiết lại quay về cách nói chuyện bình thường.

- Ta đang cho người làm rồi, thêm số tù binh hôm nay thì phải cần thêm 3 ngày nữa mới chốt được. Nói thật là từ khi ngươi về, ta thấy người của của vương phủ thiếu thiếu, người làm thuê vẫn đang tuyển liên tục nhưng vẫn không đủ để sai khiến nữa. Mà ngươi cần điều tra tới tận quê quán, gia cảnh của tù binh để làm gì vậy?

Trần Quốc Toản chống tay đứng dậy muốn rời đi nói:

- Đặng Văn Thiết này, báo với thương đội làm ăn bên Chiêm Thành để ý tới gia đình của những tù binh này. Với truyền thống của Chiêm Thành thì gia đình của những người này khả năng sẽ bị biếm thành nô lệ khá cao, chúng có trở về thì cũng không khá hơn c·hết là bao. Bảo với người của ta, cố gắng mua lại những nô lệ này, ưu tiên phụ nữ trẻ nhỏ và người già. Khi có dịp thì đưa họ về Đại Việt, ta sẽ có sắp xếp. Đối xử với tù binh tốt một chút, ta dự định sau này sẽ dùng họ cho các hoạt động bên Chiêm Thành. Nhờ cả vào ngươi, ta đi tắm đây.

- Ừ, đi đi ta cho người hầu chuẩn bị nước muối ấm cho ngươi rồi. Cẩn thận kẻo nhiễm trùng.

Trần Quốc Toản gật đầu rời đi, để lại Đặng Văn Thiết vẫn nhẩn nha nhấm trà. Nghe những âm thanh huyên náo bên ngoài truyền vào, Đặng Văn Thiết nhắm mắt mỉm cười rất hài lòng. Sức hút của Trần Quốc Toản vẫn như xưa, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, dùng một cuộc chiến nho nhỏ đã có thể dễ dàng thu phục lòng người trong trang viên. Sau ngày hôm nay, Trần Quốc Toản có thể nói đã chính thức thành cậu chủ của Hoài Văn vương phủ. Những bước tiếp theo tới rồi.

Trần Quốc Toản mới đi được một lúc thì từ phía sau truyền ra tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chửi của Trần Quốc Toản khi biết mình bị chơi khăm:

- Đặng Văn Thiết, thằng c·hết tiệt.

Đặng Văn Thiết vẫn mải mê nhắm mắt tận hưởng không khí vui vẻ bên ngoài vương phủ, tiếng ca hát bên ngoài kèm theo tiếng hét đau đớn của Trần Quốc Toản hòa vào nhau khiến Đặng Văn Thiết rất khoái trí, tay vẫn cứ nhẩn nha đánh nhịp trên mặt bàn.

Buổi tối hôm đó, cả trang viên Hoài Văn vương đóng cửa không tiếp người ngoài. Các trang hộ linh đình tiệc tùng mừng chiến công, nỗi buồn mấy ngày trước bị đ·ốt p·há đồng ruộng dường như không hề ảnh hưởng tới họ. Trong vương phủ kín cổng, người hầu, gia thần của vương phủ cũng được thiết đãi bằng những bàn tiệc thịnh soạn, lão Bộc cũng được một mâm cúng đầy do Trần Quốc Toản và Đặng Văn Thiết tự tay bê tới. Vương phi Trần Ý Ninh, Đặng Văn Thiết, Tiểu Thúy và Tiểu Đào rất vui vẻ trong bữa cơm đoàn tụ được mong chờ từ lâu. Chỉ có Trần Quốc Toản ánh mắt vẫn u oán nhìn Đặng Văn Thiết.

-----------------------------------------

Cuối canh 4, Lê Văn Dần tỉnh dậy, dù không muốn rời khỏi tấm thân ấm áp của người vợ trẻ đang quắp lấy mình nhưng Lê Văn Dần vẫn nhẹ nhàng dùng cánh tay phải khẽ nâng đầu vợ đang gối trên tay mình xuống. Lê Văn Dần toàn thân mỏi rã rời ngồi dậy, đêm qua đúng là một đêm điên rồ trong đời của hắn, cả trang viên tưng bừng như lễ hội, hơi ngà ngà say làm cuộc yêu của hắn và vợ khá “điên cuồng”. Nghĩ lại đến giờ Lê Văn Dần vẫn hơi ngại ngại, kéo lại chăn che đi tấm lưng trắng bóc của vợ, khẽ thơm lên má đứa con gái mới một tuổi của mình Lê Văn Dần mới chịu rời giường.

Mặc lên người bộ quần áo bằng vải bố, nai nịt gọn gàng Lê Văn Dần húp vội bát bánh đúc rồi như con mèo, hắn rón rén bước từng bước ra cửa không một tiếng động. Trước khi khép cửa lại hắn còn cố nhìn thêm một lần vợ và con đang ngủ say đầy hạnh phúc mới chịu rời nhà.

Thời tiết đầu tháng 4 đêm vẫn còn hơi se se lạnh, Lê Văn Dần khẽ hà hơi vào tay xoa xoa nhìn về phía vương phủ đầy quyết tâm bước tới. Mới đi được một lúc, từ phía sau lưng đã có tiếng gọi hắn:

- anh Dần à? Chờ đệ với.

Lê Văn Dần nheo mắt nhìn về phía tiếng gọi phát ra, phải một lúc sau mới nhận ra đối phương là ai. Lê Văn Dần hỏi:

- Thoại? Mới canh tư mày đã đi đâu thế?

Phạm Thoại cũng là một binh sĩ trong Hoài Văn quân, hắn vừa bước tới chỗ Lê Văn Dần vừa nói:

- Còn huynh? Chắc huynh cũng tới vương phủ hả?

- Ừ, chuyện hôm đó ta không quên được, nằm cạnh vợ con ta lại càng không muốn lười biếng. Như lời cậu chủ nói, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt để tương lai đập bỏ mẹ đứa nào dám động vào gia đình của ta.

Phạm Thoại vừa nhanh chân bước theo Lê Văn Dần vừa nói:

- Đệ cũng thế. Đệ cũng rất thích cảm giác cưỡi chiến mã rong ruổi khắp chiến trường cùng cậu chủ. anh Dần, anh có nghĩ cậu chủ thật sự là cậu chủ trong truyền thuyết của chúng ta không?

Lê Văn Dần quay lại vỗ cái “bốp” vào đầu Phạm Thoại trừng mắt lên chửi:

- Mẹ cái thằng ngu. Mày muốn bị các trang hộ đập c·hết à mà đi hỏi câu này? Cậu chủ chưa đủ tài giỏi như kỳ vọng của mày à? Mày không thấy mấy huyện xung quanh tiếng khóc dậy đất, chỉ có nhà mình được mở tiệc mừng công à? Ngu cũng có mức độ thôi.

Phạm Thoại chỉ dám xoa đầu cười hề hề làm hòa, không dám ý kiến ý cò gì nữa. Hắn chỉ định hỏi vu vơ, nhưng giờ hắn biết hắn mà mở mồm nói thêm một câu nữa khéo Lê Văn Dần còn nổi điên hơn, tốt nhất cứ im lặng cho chuyện qua đi. Cả hai cứ vừa đi về phía vương phủ vừa chuyển qua nói chuyện phiếm, càng tới gần vương phủ đoàn người càng đông lên.

Tới cổng vương phủ, phía ngoài cổng đã chật ních người, Lê Văn Dần đảo mắt nhìn qua thì thấy có vẻ đủ cả 200 người mới cùng cậu chủ trở về. Đặng Trung, Đặng Vũ cũng có mặt ở ngoài này. 200 người cứ yên lặng đứng đó chờ đợi nhìn về phía cánh cổng cao lớn sơn đỏ, thi thoảng mới có người làm động tác duỗi chân duỗi tay cho đỡ mỏi.

Đầu canh năm, Trần Quốc Toản cũng mặc bộ quần áo bằng vải bố đã nai nịt gọn gàng, loại quần áo chuyên mặc để tập luyện. Vừa ra tới tiền sảnh, Trần Quốc Toản đã thấy Đặng Văn Thiết đang ngả người ra cái ghế tựa vừa khẽ đung đưa vừa nhóp nhép nhai trầu.

- Già rồi, ngươi không ngủ mà ra đây phơi sương làm gì?

Khi chỉ có 2 người, Đặng Văn Thiết và Trần Quốc Toản nói chuyện rất thoải mái không nhận ra thứ bậc. Đặng Văn Thiết vẫn nhai trầu đủng đỉnh nói:

- Già rồi mới ngủ ít. Ngươi có khắc nghiệt với bản thân quá không? v·ết t·hương ở háng lại toét ra đấy.

Trần Quốc Toản vừa làm động tác duỗi cơ vừa nói với Đặng Văn Thiết:

- Không sao, trước kia học cưỡi ngựa từ nhỏ nên có thể nhẩn nha, trải qua một lần nên cũng chuẩn bị tâm lý rồi. Giờ ta đã 17 tuổi mà thể lực yếu quá, thời gian cũng không còn nhiều nữa phải tranh thủ thôi. Đi đây.

- Ừ, ta ở nhà chuẩn bị nước muối cho.

- Thằng c·hết tiệt.

Trong ánh mắt tóe lửa nhưng bất lực của Trần Quốc Toản đang chạy ra cổng vương phủ, Đặng Văn Thiết vẫn cười khà khà khoái trí. Giờ hắn là bô lão rồi, Trần Quốc Toản có tức đến mấy cũng chả làm gì được.

“kẹt kẹt kẹt” Cánh cổng vương phủ nặng nề được binh sĩ gác cổng mở ra, Trần Quốc Toản vừa bước ra ngoài đã thấy 200 binh sĩ ngay hàng thẳng lối chờ mình. Trần Quốc Toản chẳng hỏi vì sao họ ở đây, Trần Quốc Toản cũng không cho gọi, vỗn dĩ bọn họ được nghỉ phép 3 ngày trước khi quay lại tập luyện. Việc họ đứng đây như không liên quan tới Trần Quốc Toản.

Các binh sĩ quỳ một gối xuống chào Trần Quốc Toản, bọn họ ở đây đều là tự nguyện Trần Quốc Toản tuy hài lòng nhưng vẫn không nói gì cả chỉ gật đầu với họ như đáp lễ. Rồi cứ thế chạy đi hướng ra ngoài trang viên, dù không có lệnh nào được đưa ra nhưng các binh sĩ cũng rục rịch đứng dậy chạy theo Trần Quốc Toản. 200 người cứ thế nối đuôi nhau chạy bộ, chỉ còn tiếng bước chân và tiếng thở của các bĩnh sĩ ngoài ra không có âm thanh gì khác.

Chạy được 3 dặm, các binh sĩ dù không biết vì sao cậu chủ lại chạy bộ, nhưng họ chắc chắn là cậu chủ đang tập luyện. Cậu chủ đã tập luyện thì họ chỉ cần tập luyện theo cậu chủ là được.

Chạy được 5 dặm, các binh sĩ dần không nghĩ gì nữa chỉ có thể dành hết tâm trí vào bước chân.

Chạy được 10 dặm, lồng ngực các binh sĩ như bị đốt cháy, hởi thở ngày càng trở lên khó khăn. Nhưng cậu chủ vẫn đang chạy phía trước, bọn họ cố gắng nghiến răng để chạy theo.

Chạy được 12 dặm, dần dần có những binh sĩ chỉ còn cố gắng lê bước trên đường, họ bị bỏ lại càng lúc càng xa nhưng họ không dám bỏ cuộc. Trên cánh đồng đã lác đác có trang hộ đi làm, bọn họ đều đang tò mò nhìn đoàn người đang lè lưỡi ra thở cố gắng chạy từng bước.

Chạy được 15 dặm, đến Trần Quốc Toản cũng bắt đầu thở dốc, nhưng từng trải qua cảm giác này Trần Quốc Toản biết chỉ cần vượt qua được giai đoạn này thì mọi chuyện sẽ dần dễ dàng hơn, tuyệt đối không thể bỏ cuộc. Phía sau Trần Quốc Toản rất nhiều binh sĩ đã bắt đầu nằm vật ra đất để thở. Trần Quốc Toản quay lại nói với Đặng Trung đang cố gắng chạy theo sau mình:

- Bảo với các binh sĩ, không chạy nổi thì bò. Từ giờ tên nào để mông, để lưng chạm đất, dừng di chuyển thì loại khỏi Hoài Văn Quân.

Lệnh của Trần Quốc Toản được truyền đi, các binh sĩ sợ xanh mắt mèo, nghiến răng nghiến lợi chạy theo Trần Quốc Toản. Lần đầu tiên trong đời họ cảm nhận được việc chạy lại gian nan thế này.

Chạy được 20 dặm đến Trần Quốc Toản cũng phải cố gắng nhấc từng bước chân mà chạy. Trong ánh mắt kỳ quái của các trang hộ, rất nhiều binh sĩ hôm qua oai phong là thế mà giờ đang chống tay quỳ gối bò trên đường giống như đang bị phạt. Tên nào còn đứng để đi được thì mặt tái nhợt, thở phì phò còn hơn trâu.

Chạy được 25 dặm số binh sĩ còn đứng được chỉ chưa tới một nửa.

Chạy được 30 dặm, Trần Quốc Toản về tới cổng vương phủ thì cũng là cuối canh 5, tiếng gà gáy đã vang lên ở khắp nơi, miễn cưỡng theo được Trần Quốc Toản tới đây chỉ còn Lê Văn Dần và Đặng Trung. còn đám Đặng Vũ tụt đi đâu không biết rồi. Trần Quốc Toản đã dừng chạy, vẫn đang đi đi lại lại để thả lỏng chân tay. Lê Văn Dần và Đặng Trung dù đã mệt rã rời cũng không dám ngồi xuống, hay dùng tay chống gối đứng lại để thở. Luật Trần Quốc Toản đặt ra vẫn còn đó, bọn hắn không muốn phạm phải sai lầm ngớ ngẩn này.

Đặng Văn Thiết được người hầu kê ghế ngồi ở cửa, nhẩn nha nhâm nhi ly trà nhìn đội ngũ dài thườn thượt phía xa chỉ lắc đầu hỏi Trần Quốc Toản:

- Có 30 dặm (khoảng 16km) khởi động mà chỉ còn ngần này người à?

Trần Quốc Toản đi lại một lúc thì đã dần hồi phục lại thể lực, hơi thở đã đều hơn. Vừa vặn mình Trần Quốc Toản vừa nói.

- Ừ, thể lực hơi kém nhưng được cái ý chí khá tốt. Không thấy tên nào bỏ cuộc cũng là thành công rồi.

Chương 74: Chạy bộ.