Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đông A Tái Khởi
Unknown
Chương 75: Quốc Toản muốn lấy vợ?
Trần Quốc Toản vẫn mặc kệ các binh sĩ đang dần dần lết về cổng vương phủ còn bản thân thì vào khoảng sân ở tiền sảnh đứng tấn như tượng. Nhẽ ra vào ngày nghỉ phép thì các binh sĩ không được vào vương phủ khi chưa xin phép, nhưng Đặng Trung và Lê Văn Dần nhìn Đặng Văn Thiết một lúc thấy cụ ông ở cửa không có ý kiến gì liền nghiến răng nghiến lợi đi xếp hàng phía sau Trần Quốc Toản để đứng tấn.
Đặng Vũ thở hồng hộc cố kéo Bùi Triều, Bùi Hải về tới cổng nhìn thấy Trần Quốc Toản đang đứng tấn ở sân thì như rơi vào tuyệt vọng rồi cũng dần tiến tới xếp hàng đứng tấn phía sau Trần Quốc Toản
.
Đứng tấn đủ một canh giờ, khi mặt trời đã chiếu chói chang trên đầu Trần Quốc Toản chân tay mỏi rã rời đứng thẳng dậy nhìn xuống đám binh sĩ 2 đùi đang rung bần bật đang đứng tấn phía dưới bắt đầu nói lớn:
- Tốt lắm, ít nhất ta không thấy ai bỏ cuộc. Trong 10 ngày tới, canh 5 bắt đầu chạy bộ 30 dặm, đứng tấn đủ 1 canh giờ sau đó mới tới luyện võ, tập trận pháp. Luật lệ vẫn như cũ: Tên nào để mông chạm đất, lưng chạm đất lập tức loại khỏi Hoài Văn quân. Rõ chưa?
- Rõ.
Các binh sĩ phía dưới không dám dừng tập luyện, cố gắng trả lời cậu chủ như đám hết hơi. Trần Quốc Toản làm như nghe không rõ, hỏi lại:
- Ta nghe không rõ. Các ngươi sắp c·hết đói à? Hô to lên.
- Rõ thưa cậu chủ.
Lần này thì các binh sĩ gân cổ hết sức hô lớn mới khiến Trần Quốc Toản hài lòng:
- Tốt lắm. Đặng Trung, Đặng Vũ, Lê Văn Dần nghe lệnh! Từ mai ba người các ngươi mỗi người dẫn đầu một tổ 100 người thay nhau làm nhiệm vụ và tập luyện hàng ngày, không cần chia phiên về nhà làm ruộng nữa, ruộng vườn nhà các ngươi sắp tới sẽ có người cày cấy hộ.
- Bùi Triều, Bùi Hải nghe lệnh, sắp tới các ngươi lo huấn luyện tân binh.
Lê Văn Dần ù ờ mất vài dây, không ngờ chớp mắt cái hình như hắn thành bách phu trưởng rồi. Cả 5 người được điểm tên nhanh chóng quỳ một gối xuống chắp tay nói:
- Tuân lệnh cậu chủ.
Để lại các binh sĩ phía sau đang hò hét luyện tập, Trần Quốc Toản bước về phía sau trong vương phủ.
Dìm chìm nghỉm cả người trong chậu nước lạnh, Trần Quốc Toản nín thở ngồi khoanh chân dưới đáy bồn tắm nhẩm lại trong đầu tất cả những việc cần phải làm và có thể làm bây giờ. Thói quen ngâm mình sau mỗi buổi luyện tập này Trần Quốc Toản đã có từ “kiếp trước” làm thế này giúp cơ thể Trần Quốc Toản hồi phục nhanh hơn, cũng giúp đầu óc Trần Quốc Toản tỉnh táo hơn để lên kế hoạch cho việc gì đó khi mà mọi âm thanh bên ngoài đều đã biến mất.
Đặng Văn Thiết đủng đỉnh nhâm nhi tách trà nhìn mặt nước phẳng như tờ, tay nhẩm nhẩm gõ tính thời gian. Mặt nước dần có vài bọt tăm li ti rồi dần như nồi nước sôi nổi bọt ùng ục. Trần Quốc Toản như người sắp c·hết đ·uối vọt lên trên mặt nước mồm há ra cố đớp lấy thật nhiều không khí, vừa thở hổn hển vừa thều thào “tý thì c·hết” nhưng vẫn không biết Đặng Văn Thiết đang ở bên cạnh.
- Kinh thật, vẫn lì lợm như xưa, ta còn tưởng ngươi c·hết luôn trong bồn tắm rồi. Thế nào? nghĩ được gì rồi?
Nghe tiếng Đặng Văn Thiết bên cạnh, Trần Quốc Toản vội ngồi thụp xuống quát:
- Đặng Văn Thiết? thằng điên này, sao ngươi lại vào đây.
Thấy biểu hiện của Trần Quốc Toản, Đặng Văn Thiết khinh bỉ:
- Xời, lại còn giấu, năm xưa ta với ngươi thi lặn cùng nhau mãi, ta thắng không biết bao nhiêu lần, người ngươi có cái gì thì ta cũng thấy hết rồi không phải che.
Lúc nãy theo phản xạ có người ở cạnh Trần Quốc Toản mới giật mình ngồi xuống như thế, biết là Đặng Văn Thiết thì lại thoải mái trở lại.
- Bốc phét, năm xưa đánh nhau còn có khi thắng khi thua, chứ riêng khoản lặn này ta chấp 2 ngươi.
- Ta già rồi ngươi vẫn không chịu cho ta chút thể diện à?
Trần Quốc Toản chợt quay ra nhìn xoáy vào mắt Đặng Văn Thiết hỏi:
- Tên c·hết tiệt, ngươi thử ta? Ngươi vẫn nghi ngờ ta?
Trần Quốc Toản bực tức đấm đá, té nước túi bụi. Đặng Văn Thiết phì cười nói:
- Ngươi dừng lên cơn được rồi đấy, đừng luyên thuyên nữa. Nói đi, tiếp theo ngươi định thế nào? Lần nào ngươi trồi lên kiểu này ta và lão Bộc cũng có đống việc phải làm, lần này chắc cũng không ngoại lệ.
Trần Quốc Toản quay lại vẻ trầm ngâm nói:
- Ta muốn tuyển quân.
- Đương nhiên rồi, biên chế chúng ta vẫn còn 200 người nữa. Chỉ thế thôi à?
- Không, 800, ta muốn tuyển 800 quân. 200 quân để đổ đầy biên chế, số còn lại là gia nô.
Đặng Văn Thiết ngửa mặt thở dài:
- Haizzz, không chia làm nhiều đợt được à?
Trần Quốc Toản lắc đầu:
- Đầu thu chúng ta phải đi Thăng Long một chuyến rồi, trước khi đi ta phải huấn luyện cơ bản cho tân binh.
Đặng Văn Thiết ngao ngán lắc đầu:
- Trước kia có lão Bộc lo cho, giờ tới lượt ta gặp báo ứng rồi. Lo chỗ ăn ở cho tân binh, cho tù binh, cho người làm công. Mới gần 2000 người mà sao ta đã thấy việc ngập đầu thế này. Quốc Toản, từ từ thôi được không? thương ta với.
Trần Quốc Toản gãi gãi đầu hơi xấu hổ nói nhỏ:
- Sang thu khi ta tới Thăng Long có lẽ sẽ tuyển thêm 2000 quân. Có lẽ sẽ phải xây nhà thêm 2-3 năm nữa mới đủ dùng.
- Ôi thương cho cái thân già trăm tuổi của tôi!
Đặng Văn Thiết ngửa mặt than khổ, than cho Trần Quốc Toản nghe thế thôi chứ thực lòng Đặng Văn Thiết rất vui, lâu lắm rồi đầu óc mới được hoạt động liên tục lại thế này, hắn cảm giác cả người tràn trề sức sống chứ không còn vật vờ như trước đây. Hơn nữa, việc của Đặng Văn Thiết hiện giờ chỉ cần giao nhiệm vụ xuống sẽ có Lưu quản gia, các trướng phòng lo giúp mọi chuyện còn lại. Huyện Ngự Thiên xem ra chuẩn bị thành đại công trường rồi.
Mặc quần áo chỉnh tề, dù giờ đã khá muộn, mặt trời đã lên rất cao nhưng Trần Quốc Toản vẫn tới hậu viện để thỉnh an mẹ mỗi buổi sáng. Vương phi Trần Ý Ninh cũng quen với việc khi mặt trời lên tới 3 cây sào thì đứa con trai quý giá của mình tới thỉnh an rồi. Thói quen đã rèn hàng chục năm, Trần Quốc Toản luôn thức dậy tập luyện vào canh năm, tập tới cuối giờ mão mới về tắm rửa rồi mới đi thỉnh an mẹ. Vương phi luôn muốn ăn cơm cùng Trần Quốc Toản nên bà luôn ăn lót dạ trước rồi đợi Trần Quốc Toản tới thỉnh an mình mới cùng đi ăn cơm.
Hôm nay cũng thế, chỉ khác cái là Trần Quốc Toản mới tới gần cửa đã nghe tiếng cười khanh khách của Tiểu Đào vọng ra, xen kẽ là tiếng cười của Vương phi và Tiểu Thúy. Trần Quốc Toản để ý thấy sự hoạt bát của Tiểu Đào như ảnh hưởng tới mọi thứ của vương phủ, mẹ vui hơn, Tiểu Thúy vui hơn, Đặng Văn Thiết vui hơn, đến người hầu dường như cũng cười nhiều hơn. Những bức tường, hòn giả sơn đơn điệu cũng trở lên đặc sắc hơn nhiều nhờ những hình vẽ nguệch ngoạc, những cái cây cũng đẹp hơn nhờ mấy cái nơ treo lủng lẳng trên nó. Bồn hoa bị dập nát cũng chẳng sao cả, ai dám ý kiến?
Bữa cơm cũng tràn ngập những tiếng cười trước mỗi hành động vụng về gắp thức ăn của Tiểu Đào. Dường như Tiểu Đào chỉ cần động đậy thôi cũng đủ khiến cả nhà cười phớ lớ rồi. Trần Quốc Toản nhận ra mọi người chú ý vào Tiểu Đào nhiều hơn, không còn chăm chăm vào mình nữa, nếu thế thì có vẻ như mỗi lần mình ra ngoài công cán thì vương phủ sẽ không còn quá cô quạnh nữa. Trần Quốc Toản thừ người như mộng du nhìn Tiểu Đào đáng yêu rồi khẽ buột miệng:
- Nhẽ ra mình nên sớm có con mới phải?
Sau câu nói của Trần Quốc Toản, cả gian phòng chỉ còn tiếng nhóp nhép của Tiểu Đào, mười mấy ánh mắt c·hết lặng nhìn Trần Quốc Toản rồi bùng nổ loạn cào cào, Vương phi vội vã thúc giục người hầu:
- Mau mau, đi tìm Lưu quản gia tới đây, liệt kê hết tiểu thư, quận chúa,... nói chung là thiếu nữ của Đại Việt chưa có chồng thì liệt kê hết ra cho ta. Đem chân dung của họ tới cho ta xem.
Đặng Văn Thiết cứ đứng lên ngồi xuống nhấp nhổm không biết phải làm gì, mồm thì cứ lẩm bẩm như mê sảng “Quốc Toản muốn lấy vợ, Quốc Toản muốn lấy vợ?” Tiểu Thúy chưa gì đã vào hùa với Vương phi liệt kê một đống tiểu thư đã ngắm từ trước, rồi bắt đầu nghĩ tới chọn vải may váy cưới, trang trí phòng cưới,.... Trần Quốc Toản ôm đầu không biết phải đối phó với tình huống này thế nào, chỉ vì một phút mất tự chủ buột miệng nói ra mà hậu quả quá kinh khủng. Trần Quốc Toản được Hưng Đạo Đại Vương khen nhanh trí, giỏi ứng biến mà giờ đầu óc bùng nhùng không nghĩ ra ý tưởng gì, mồm cứ lẩm bẩm:
- Nghĩ đi, nghĩ đi. Giờ chưa cưới vợ được, cũng không thể cản niềm vui của mẹ được. Thằng ngu, nghĩ đi? Lúc bế tắc thì phải làm gì? Hoãn binh phải hoãn binh?
Trần Quốc Toản bỗng “a” lên một tiếng đứng bật dậy, mới chỉ thế Vương phi đã bắt đầu sụt sùi khóc lóc, người hầu xung quanh rất hiểu ý liền lui hết ra ngoài còn bế theo Tiểu Đào. Vương phi cố tỏ ra đau khổ đưa ống tay áo rộng lên liên tục chấm nước mắt nghẹn ngào nói:
- Ta biết ngay mà, mỗi lần nói chuyện này nó lại như thế, nó lại sắp bỏ đi biền biệt rồi.
Tiểu Thúy rất phối hợp vừa xoa lưng cho Vương phi vừa dùng cái miệng móm mém của mình nhiếc móc Trần Quốc Toản:
- Huynh là đồ vô lương tâm, bọn ta không còn sống được mấy năm nữa mà huynh vẫn nhất định không cho chúng ta bế cháu à?
Trần Quốc Toản thấy mẹ khóc lại càng cuống quýt chân tay, hai tay cứ chà ống quần không biết phải làm gì, cố gắng tìm lời để nói:
- Mẹ, không phải, ý con không phải thế. Ý con là giờ con chưa cưới được.
Nghe câu này Vương phi lại khóc càng to hơn, Tiểu Thúy giờ cũng khóc luôn rồi.
- Không phải, ý con là chờ Hoàng thượng xác nhận thân phận cho con đã, con mới có thể đường hoàng đi hỏi vợ được. Chứ giờ trong triều có ai biết con là ai đâu. Năm sau, nhất định năm sau con sẽ tìm được con dâu cho mẹ. Con xin thề?
Vương phi, Tiểu Thúy ngẩng đầu nhìn ánh mắt đầy cương quyết của Trần Quốc Toản chậm rãi hỏi lại:
- Năm sau con sẽ cưới vợ?
Trần Quốc Toản kiên định gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Con hứa, năm sau nhất định con sẽ cưới vợ.
Vương phi dùng bàn tay khẳng khiu gõ bàn cái “bốp” rồi nói:
- Chốt, Tiểu Thúy, những thứ chúng ta bàn lúc nãy cứ thế triển khai dần. Ta ăn no rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo.
Tình thế thay đổi quá nhanh, Trần Quốc Toản vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì, chỉ có Đặng Văn Thiết lại trở về cái vẻ nhởn nhơ nhấp chén trà. Mất tới nửa tuần hương, Trần Quốc Toản mới thấy có gì đó sai sai mới ngơ ngác quay sang hỏi Đặng Văn Thiết:
- Có phải ta bị lừa rồi không?
Đặng Văn Thiết liếc mắt nhìn Trần Quốc Toản vẫn đang ngơ ngác, chả mấy khi có cơ hội này Đặng Văn Thiết nhếch miệng khoái trí dùng giọng khinh bỉ nói:
- Giờ ngươi mới biết à? Bình thường ngươi thông minh lắm cơ mà. Sao nay tự nhiên ngu thế? Ngươi không nhìn ra chỉ có mấy bức tường từ phòng ngươi tới hậu viện mới bị vẽ nghệch ngoạc à? Ngươi nghĩ có ai dám để Tiểu Đào lội qua hồ sen để vẽ lên mấy hòn giả sơn không? Ngươi không thấy mấy cái nơ buộc quá cao so với tầm với của Tiểu Đào à? Ngươi nghĩ Tiểu Đào có phá nổi mấy chậu hồng nhung toàn gai không? Trừ cái Tiểu Đào làm bọn ta vui vẻ là thật ra còn lại là diễn hết.
Trần Quốc Toản vô hồn hỏi Đặng Văn Thiết:
- Đặng Văn Thiết, ngày trước ngươi làm cách nào để tán được vợ thế?
---------------------------------
Theo yêu cầu của bạn Mèo Bảo, nay mình đăng 2 chương nhé :)))