Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 78: Tính kế Đỗ Tử Bình.

Chương 78: Tính kế Đỗ Tử Bình.


Huyện Tiên Lữ, Nguyễn Chính ngồi nghỉ bên hàng thông phía trước bến đò ngang qua sông Luộc đợi tin tức từ những người được phái đi điều tra báo về. Tới giờ Nguyễn Chính mới chỉ biết được Trần Quốc Toản cùng em gái lang thang khắp các huyện của Khoái Châu mấy năm nay, mới chỉ tới huyện Ngự Thiên của phủ Long Hưng được một thời gian. Nguyễn Chính vẫn chưa điều tra được gia đình trước kia của Trần Quốc Toản như thế nào, mọi thông tin trước khi Trần Quốc Toản lang thang khắp nơi cứ như bị cắt cụt. Nguyễn Chính mồm hơi lẩm bẩm:

- Xem ra điện hạ đoán đúng, Trần Quốc Toản là con nuôi được vương phi mới nhận gần đây.

Điện hạ mà Nguyễn Chính nói tới chính Cung Tuyên vương Trần Kính. Dù Trần Kính chưa chính thức nhận tước vị mới nhưng tin tức Trần Kính được Nghệ Tông phong làm Hoàng Thái Tử đã được ban bố ra, cần thêm vài hôm nữa các địa phương của Đại Việt mới biết được tin tức này.

Nguyễn Chính nghe báo cáo từ thanh niên trẻ tuổi bị bà Tám bán nước đuổi đi thì mày hơi cau lại khó hiểu. Rõ ràng tin tức điều tra được thì Trần Quốc Toản từ cuối tháng 1 năm nay mới từ huyện Tiên Lữ tới huyện Ngự Thiên. Chỉ trong 2 tháng ngắn ngủi làm sao Trần Quốc Toản có thể khiến các trang hộ một lòng hướng về, một mực bảo vệ Trận Quốc Toản tới vậy?

Thanh niên kia không phải người duy nhất được Nguyễn Chính phái vào huyện Ngự Thiên điều tra, có tới 10 người như hắn được phái đi nhưng dường như đều chung một kết quả. Chỉ cần có ý điều tra về quá khứ của Trần Quốc Toản thì đều nhận lại những những cái nhìn bực bội của cả trang hộ. Trước khi đi, Trần Kính cũng dặn hắn điều tra về “con người” của Trần Quốc Toản. Nguyễn Chính hoàn toàn hiểu “con người” theo ý của Trần Kính ở đây không phải chỉ là mỗi thân thế của Trần Quốc Toản.

Thân thế của Trần Quốc Toản thì đang lâm vào bế tắc, có muốn vội cũng không được. Còn về những mặt khác thì việc Trần Quốc Toản được lòng các trang hộ như thế thì chứng tỏ Trần Quốc Toản không phải người xấu, hoặc chưa xấu. Hiện tại cũng không thể làm gì hơn, Nguyễn Chính quyết định rút lui, hắn cần sớm về bẩm báo lại với Trần Kính về những gì mắt thấy tai nghe tại huyện Ngự thiên này.

- Thế là đủ rồi, chúng ta tạm rút về Thăng Long, chỉ để lại vài người thâm nhập vào huyện Ngự Thiên làm công để theo dõi biến hóa và tiếp tục điều tra về thân thế của Hoài Văn vương Trần Quốc Toản.

- Tuân lệnh chỉ huy.

Xung quanh Nguyễn Chính gần 30 người trong đủ các loại trang phục, có tiều phu, có ngư dân, có lão nông, có võ sĩ, có ăn xin,... chắp tay tuân lệnh rồi tản đi khắp nơi. Nguyễn Chính nhìn lần cuối dòng người vẫn đang xếp hàng chờ qua đò ngang để vào huyện Ngự Thiên rồi mới cưỡi ngựa rời đi.

---------------------------------------

Hôm nay là ngày tuyển quân của Hoài Văn quân nên các binh sĩ chỉ tập chạy bộ 30 dặm và đứng tấn 1 canh giờ rồi quay về làm nhiệm vụ, hôm nay họ sẽ có rất nhiều việc. Trần Quốc Toản ăn cơm xong thì về thư phòng đã có Đặng Văn Thiết đang chờ sẵn, trên mặt bàn đã chất một đống thư từ cùng các cuộn da dê từ khắp nơi gửi về. Đặng Văn Thiết đã cho người phân loại giúp Trần Quốc Toản thư theo từng khu vực gửi về. Trước kia, Trần Quốc Toản có lão Bộc giúp xem nội du·ng t·hư rồi phân loại theo mức độ quan trọng, thậm trí là tóm tắt lại ngắn gọn nội dung cần lưu ý cho Trần Quốc Toản luôn. Giờ thì nhìn Đặng Văn Thiết già khọm bên cạnh Trần Quốc Toản biết không thể nhờ được hắn việc này nên chỉ có thể tự mình xử lý. Đặng Văn Thiết thấy ánh mắt u oán của Trần Quốc Toản thì coi như không rồi nhiếc móc:

- Ai bảo ngươi về muộn, ngươi quay lại sớm 20 năm có khi ta giúp được ngươi rồi. Giờ thì chịu. Nay tuyển quân cho Hoài Văn quân mà ngươi định không tham gia à?

Trần Quốc Toản khẽ bẻ tay, bẻ cổ kêu răng rắc rồi ngồi vào bàn làm việc nói với Đặng Văn Thiết:

- Không, nay ta phải đọc đống tin tức này đã, nắm được những thông tin này quan trọng hơn. Ta cần chuẩn bị trước khi tới Thăng Long. Chuyện tuyển quân ngươi cứ tùy ý mà làm, cứ đáp ứng được điều kiện cơ bản là được. Nếu có ai nổi bật hãy báo với ta, nếu không cứ theo bài vở mà luyện. Trong mấy tháng tới chắc ta vẫn chưa dùng tới đám tân binh này vào việc nguy hiểm đâu, chủ yếu dùng để quản lý đất phong thôi.

Đặng Văn Thiết khẽ gật đầu rồi nói:

- Thôi được. À mà tin tức báo về, người huynh đệ Trần Kính của ngươi được phong làm Hoàng Thái tử rồi đấy. Xem ra tương lai sẽ đỡ vất vả hơn.

Trần Quốc Toản khẽ trầm tư một lúc rồi bắt đầu mở thư ra xem vừa nói:

- Thế thì tốt, xem ra huynh ấy cũng rất quyết tâm. Tương lai chúng ta có thể có thêm một đồng minh, đỡ một phần nghi kỵ.

Thấy Trần Quốc Toản đã tập trung làm việc, không có dặn dò gì thêm thì Đặng Văn Thiết liền lui ra ngoài, dặn người hầu đứng canh ở ngoài cửa chờ sai khiến.

Tiểu Đào mấy ngày nay được Lê Vân dẫn đi chơi khắp nơi, Trần Quốc Toản đã về khiến nó hoàn toàn yên tâm. Mỗi ngày trước bữa cơm hay buổi chiều khi Trần Quốc Toản tập bẻ khớp giãn cơ nó đều tranh thủ tới chơi với Trần Quốc Toản. Thi thoảng nó được Trần Quốc Toản đặt ngồi lên lưng khi Trần Quốc Toản làm động tác hít đất khiến nó rất thích thú.

Hôm nay là ngày tuyển quân, bên ngoài rất đông người nên Tiểu Đào và Lê Vân không được ra ngoài, hơn nữa hôm nay là ngày hiếm hoi Trần Quốc Toản ở nhà nên nó rất muốn tìm Trần Quốc Toản để chơi. Nhưng Tiểu Đào tới nơi thì cửa thư phòng của Trân Quốc Toản cứ đóng kín mít chỉ có người hầu vẫn đứng chờ bên ngoài cửa chờ Trần Quốc Toản sai khiến. Trần Quốc Toản rất tập trung đọc thư rồi cầm bút viết viết vẽ vẽ như quên cả khát. Đã mấy canh giờ trôi qua nhưng Trần Quốc Toản không gọi nên người hầu bên ngoài cũng không dám mang trà vào, chỉ có thể liên tục đổi trà mới đợi sẵn bên ngoài để khi cậu chủ gọi thì sẽ có trà mang vào ngay.

Ngoài thư phòng của Trần Quốc Toản là khoảng sân rộng, ngoài vài cây cảnh, khóm trúc thì còn có đủ các thứ binh khí để Trần Quốc Toản tập luyện hàng ngày. Tiểu Đào chơi ngoài sân đợi Trần Quốc Toản rã ngoài đã phát chán mà vẫn không thấy thư phòng của Trần Quốc Toản có động tĩnh gì. Lúc đầu nó không muốn làm phiền Trần Quốc Toản làm việc, nhưng sợ Trần Quốc Toản c·hết khát Tiểu Đào mới đánh liều lại chỗ người hầu xách theo ấm trà rồi rón rén bước vào.

Đặng Văn Thiết cũng đã dặn người hầu nếu Tiểu Đào muốn vào thư phòng thì cứ để nó vào, người hầu không dám cản nó, Tiểu Đào giờ là bà cô nhỏ trong phủ, không chỗ nào là nó không được đi.

Mặt bàn Trần Quốc Toản làm chất thư báo, giấy tờ như núi, cái sạp để nằm nghỉ bên cạnh cũng trải đầy giấy tờ chi chít. Ở phía sau chồng giấy cao 2 tấc, vơ ấm trà bên cạnh lên tu, Trần Quốc Toản cứ nghĩ người hầu mang vào theo lệnh của Đặng Văn Thiết. Tới khi thấy mấy quả đào trước mặt, Trần Quốc Toản mới để ý thấy hai chỏm tóc như 2 củ tỏi của Tiểu Đào khẽ đung đưa trước mặt. Trần Quốc Toản đặt lá thư trên tay xuống, cười híp mắt rướn người lên gọi Tiểu Đào:

- Tiểu Đào, nãy giờ là em mang trà vào cho anh à?

Tiểu Đào hơi nhón chân lên để nhìn rồi nói:

- Vâng, em sợ anh đói. Anh Toản, anh sắp làm xong việc chưa?

Trần Quốc Toản bước ra ngoài bế Tiểu Đào lên nói:

- Tiểu Đào ngoan quá, anh còn nhiều việc lắm nhưng mai anh làm tiếp cũng được. Nay em không đi chơi với Lưu Vân à?

Tiểu Đào hình như lúc nào trong người nó cũng thủ sẵn vài quả đào thì phải, nó lại móc từ trong ống tay áo một quả đào chín nhét vào mồm cho Trần Quốc Toản lắc đầu nói:

- Không ạ, nay bên ngoài phủ nhiều người lắm, em không ra ngoài được.

Trần Quốc Toản thật sự rất thích Tiểu Đào, chỉ nghe là biết Tiểu Đào đang đợi để được chơi với mình, Trần Quốc Toản liền gác lại công việc, tay vừa vơ lấy mấy tờ giấy vừa hỏi Tiểu Đào:

- Tiểu Đào muốn vẽ tranh không, anh em ta cùng nhau vẽ xem ai vẽ đẹp hơn.

Tiểu Đào vui sướng hét lên, từ hồi tới vương phủ nó luôn mong chờ tới thời gian được chơi cùng Trần Quốc Toản. Đống giấy tờ trên tấm phản gỗ lớn bị Trần Quốc Toản gạt hết xuống, tẩm phản gỗ giờ thành chiến trường của hai anh em. Chẳng mấy chốc cả thư phòng của Trần Quốc Toản còn toàn tiếng cười khanh khách của Tiểu Đào, tiếng chê bỉ bôi Trần Quốc Toản vẽ quá xấu, không con gì ra con gì cả.

Cánh cửa sổ được Trần Quốc Toản mở ra cho thoáng, vài giấy tờ trên bàn bị gió thổi bay xuống đất Trần Quốc Toản cũng mặc kệ, giờ chơi với Tiểu Đào quan trọng hơn. Đặng Văn Thiết dẫn theo người hầu bê chút bánh nướng mở của bước vào. Thư phòng của Trần Quốc Toản luôn là cấm địa, nếu không được cho phép thì người hầu của vương phủ không ai dám vào trong. Đặng Văn Thiết nhận đĩa bánh rồi gật đầu cho người hầu lui xuống, Tiểu Đào thấy ông cụ tới dù đang chơi vui vẻ với Trần Quốc Toản cũng tạm bỏ đấy chạy tới chỗ Đặng Văn Thiết khom người:

- Con chào cụ, cụ để con bê cho!

Đặng Văn Thiết luôn mồm khen “Tiểu Đào ngoan quá, Tiểu Đào ngoan quá” giao đĩa bánh lại cho Tiểu Đào còn bản thân dần đi tới chỗ chiếc ghế cạnh bàn làm việc của Trần Quốc Toản. Tiểu Đào nhanh chóng nhận đĩa bánh rồi bê đặt lên phản, nó định ra ngoài nhưng Trần Quốc Toản giữ nó lại để tiếp tục chơi. Đặng Văn Thiết nhìn Trần Quốc Toản chơi hăng say với Tiểu Đào mặc kệ giấy tờ bay tứ tung, rất giống cảnh ngày trước Tiểu Thúy vào quậy thư phòng của Trần Quốc Toản:

- Năm xưa thì Tiểu Thúy, giờ lại có Tiểu Đào. Thích trẻ con như thế thì sớm lấy vợ sinh con đi. Ngươi lì quá đấy.

- Biết rồi, biết rồi. Ngươi bị chú Bộc nhập vào à. Trừ thiếu 1 tay ra, nếu không ta cũng không nhận ra được ngươi là Đặng Văn Thiết đấy. Mà sắp tới ngươi tìm ông đồ tới dạy chữ cho Tiểu Đào và Lưu Vân. bọn chúng phải học chữ rồi.

Đặng Văn Thiết mặc kệ lời móc mỉa của Trần Quốc Toản, chỉ "ừ" một tiếng trước lời dặn dò, mắt thì cứ nhìn tờ giấy có vài chữ viết bằng mực đỏ trên bàn thì hỏi:

- Đỗ Tử Bình? Mục tiêu mới đấy à?

Trần Quốc Toản vẫn đang vẽ vời với Tiểu Đào, giọng hơi trầm trầm nói:

- Ừm, điều tra thêm về hắn cho ta. Tất cả các mối quan hệ của hắn. Đặng Văn Thiết, chúng ta có nhánh thương nhân nào hoạt động ở các trấn phía Bắc không? Nhất là Trấn Thái Nguyên và Trấn Lạng Sơn.

Đặng Văn Thiết hơi trầm ngâm rồi nói:

- Có, chúng ta có thương đội buôn trà, vải và đồ da trên đó. Ngươi muốn họ làm gì?

- Bí mật điều tra thêm cho ta về các mối quan hệ giữa quan phủ ở địa phương với đám đạo tặc trên đó. Nếu ta đoán không sai thì hẳn bọn chúng có nhiều mối quan hệ làm ăn mờ ám, moi hết ra cho ta. Còn nữa, bảo họ chuẩn bị sẵn cho ta vài trăm cân muối, đồ sắt, vài trăm cuộn vải bố và đồ gốm bình dân. Thêm khoảng 10 cuộn lụa và 10 món đồ sứ thượng hạng, sang thu sau khi tới kinh thành ta sẽ bố trí lên đó một chuyến.

Đây đều là những món đồ mà các động trên miền núi rất thích, Đặng Văn Thiết có thể hiểu rõ tâm tư của Trần Quốc Toản nên hỏi thêm:

- Có cần chuyển người của ta lên đó trước không?

Trần Quốc Toản vừa rủ Tiểu Đào ra sân chơi tiếp vừa quay lại nói với Đặng Văn Thiết:

- Chưa cần vội, khoảng 2 tháng nữa, đợi tân binh được huấn luyện cơ bản ta muốn 200 người của ta bí mật di chuyển lên Trấn Thái Nguyên. Nên chia nhỏ làm nhiều đợt di chuyển, để Lê Văn Dần chỉ huy.

Chương 78: Tính kế Đỗ Tử Bình.