Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đông A Tái Khởi
Unknown
Chương 82: Kho báu của Hoài Văn vương
Vương phi Trần Ý Ninh vừa khẽ xoa đầu Trần Quốc Toản, tận hưởng hơi ấm từ mặt Trần Quốc Toản đang áp lên đùi mình khẽ mỉm cười nói:
- Con không cần lo, mẹ nói rồi, ước muốn của mẹ là để con được làm những gì con thích, con cứ để tâm tới chuyện phía trước đi, phía sau có mẹ chống đỡ. Mấy nghìn quan này thật sự không đáng gì, ngày trước số tiền này chỉ đủ để nuôi 2000 chiến mã cho con mà thôi. Mấy chục năm qua chúng ta có tiêu pha gì đâu, tiền cứ để đó chật cả nhà. Với lại số tiền này tương lai cũng quay về phủ chúng ta thôi, con cứ coi nó là một khoản đầu tư của vương phủ là được. Lão Lưu là gia thần nhà ta, chuyện này lão Lưu giỏi lắm, con có thể yêu tâm giao phó cho lão Lưu.
- Hơn nữa, tiền này dùng chủ yếu để trả tiền công cho người dân quanh đây, coi như một hình thức cứu trợ cho họ sau kiếp nạn vừa rồi. Cũng là một mối ân tình đấy, Quốc Toản con phải nhớ, tiền bạc c·hết thì không mang đi được, dùng rồi sẽ có lúc hết, chỉ có ân tình là còn mãi. Con biết vì sao các trang hộ nhà ta lại nhanh chóng đứng về phía con thế không? Cái này là ân tình, tiền bạc không thể mua được?
Trần Quốc Toản dưới đùi vương phi liên tục gật đầu đấp:
- Vâng, con hiểu rồi ạ.
Hơi ngừng lại lấy hơi, Vương phi lại tiếp tục nói:
- Còn chuyện này nữa, danh tiếng quanh đây của con tốt quá cũng không ổn. Sắp tới con lên Thăng Long thì cứ phá phách một tý, mang tiếng xấu một chút cũng không sao. Đỡ bị triều đình nghi kỵ. Chuyến này lên Thăng Long mẹ sẽ đi cùng con.
Trần Quốc Toản hơi gãi gãi đầu cười nói:
- Haha, còn cũng tính đợt này tới Thăng Long sẽ quậy một tý. Có mẹ hậu thuẫn thế này xem ra con phải đánh được vài tên quý tộc cho hả giận.
Gió chiều mát nhè nhè, Vương phi hơi lim dim muốn ngủ nói:
- Ừ, cứ tự tin mà làm. Mẹ muốn nghỉ một chút. Đặng Văn Thiết, dẫn Quốc Toản vào nhà kho xem đi, cho nó đỡ nghĩ ngợi linh tinh chuyện tiền bạc.
- Vâng, thưa vương phi.
Đặng Văn Thiết thưa vâng đợi Trần Quốc Toản kéo cái chăn mỏng đắp lên chân cho vương phi rồi cùng tiến xuống lầu. Trên đường đi, Đặng Văn Thiết nói với Trần Quốc Toản:
- Chuyện tìm người đi Chiêm Thành ta tìm được nhân tuyển rồi? Họ Trường Tôn, ngươi muốn gặp hắn không?
- Ừm, họp này hợp với thân phận để sử dụng đấy. Hiện giờ thì không cần thiết, chuyện này càng ít người biết mặt hắn thì càng tốt, càng ít quan hệ càng thuận lợi cho hắn. Trước khi hắn lên đường có thể ta sẽ gặp hắn một chút. Tý nữa tới thư phòng, ta muốn trao đổi một chút về kế hoạch đối phó quân Chiêm với ngươi. Tình hình hiện tại ta không rõ ràng lắm, muốn nghe thêm ý kiến của ngươi.
Đặng Văn Thiết và Trần Quốc Toản vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới trước cửa một hòn giả sơn có cánh cửa làm bằng sắt dày cộp ngay gần thư phòng của Trần Quốc Toản. Trên cánh cửa có 2 ổ khóa, Đặng Văn Thiết từ ống tay áo lấy ra một chiếc chìa khóa đen xì tra chìa khóa vào ổ rồi xoay, Trần Quốc Toản cũng thuần thục rút ra một chìa khóa màu vàng tra chìa khóa vào ổ rồi xoay.
Trần Quốc Toản kéo cánh cửa sắt nặng nề mở ra, phía sau cánh cửa là một lối đi xuống hầm tối om. Trần Quốc Toản theo thói quen với tay lấy bình dầu ở ngay hốc tường đổ vào một cái phễu nhỏ tới khi hết bình rồi châm lửa vào chính cái phễu. Ngọn lửa nhanh chóng lan dọc đi theo bờ tường, tầng hầm tối om được ngọn lửa rọi sáng đủ để thấy tất cả những thứ bên trong. Trần Quốc Toản dìu Đặng Văn Thiết bước từng bước xuống tầng hầm, tới gần 30 bậc thang Trần Quốc Toản kinh ngạc hét lên:
- Đặng Văn Thiết, mấy năm qua ngươi cho đào rỗng hết vương phủ rồi à?
Trước mắt Trần Quốc Toản là tầng hầm dài tới hút tầm mắt, còn bề rộng thì Trần Quốc Toản không biết, toàn kệ là kệ đã che hết tầm nhìn rồi. Trên kệ nhìn qua Trần Quốc Toản có thể nhận ra vài món đồ từ lúc đánh nhau với quân Nguyên, chỉ vào cây đao gãy Trần Quốc Toản hỏi:
- Đặng Văn Thiết, kia có phải cây đao của Mãng Cổ Thái không?
Đặng Văn Thiết hơi sờ vào cánh tay trái cụt lủn hoài niệm nói:
- Đúng đấy, ngươi vẫn nhận ra à? Thế ngươi nhận ra cái kia không?
Trần Quốc Toản nhìn theo tay Đặng Văn Thiết thấy một thanh kiếm cong được trạm trổ rất đẹp, chuôi kiếm còn khảm viên lục bảo đắt tiền. Bên cạnh là thanh dao găm dài gần 2 tấc nhọn hoắt. Nhìn một lúc Trần Quốc Toản vẫn không nhớ ra lắc đầu nói:
- Chịu, không nhớ.
Đặng Văn Thiết nghi hoặc nhìn Trần Quốc Toản nói:
- Cái dao găm đâm thủng sườn, còn tý đâm thủng nốt tim ngươi mà ngươi không nhớ của ai à?
Trần Quốc Toản “a” lên rồi nói:
- Của tên xạ điêu thủ à? Tên gì nhỉ? a` nhớ rồi, hắn tên Ngọa Bàng. Lúc đấy ta mệt muốn c·hết, mở được mắt là tốt lắm rồi, hơi đâu mà để ý tới v·ũ k·hí của chúng.
Đặng Văn Thiết và Trần Quốc Toản mất tới nửa canh giờ vừa đi vừa ngắm đống đồ cổ, thi thoảng lại ôn lại chút kỷ niệm xưa với nhau. Qua hết mấy hàng kệ là tới đống rương được xếp hết chồng này tới chồng khác, chẳng cần mở cũng biết bên trong chứa gì. Trần Quốc Toản quay lại nhìn Đặng Văn Thiết ngơ ngác hỏi:
- Đặng Văn Thiết, nhà ta giàu nhất Đại Việt chưa? quốc khố có nhiều tiền thế này không?
Đặng Văn Thiết cười nhìn Trần Quốc Toản như thằng ngốc:
- Ta cũng không biết trong này có bao nhiêu tiền đâu, ngươi cứ tính vương phủ từ lúc ngươi c·hết được ban thêm 1000 hộ, là chúng ta có quyền thu tô 2000 hộ. 2000 hộ đấy năm nào bèo nhất thì nộp tô cũng 1-2 quan/hộ là nhà ta có 4000 quan rồi, nhân với 80 năm lên. Chưa kể tới tiền từ các việc kinh doanh, mỏ sắt, bổng lộc, ban thưởng của triều đình. Vương hầu khác còn thích chơi bời, đua nhau xây phủ xây chùa chứ Vương phi đem cất hết vào đây, chi tiêu thì ít.
Trần Quốc Toản không quan tâm tới những thứ Đặng Văn Thiết nói nữa từ khi nghe thấy từ mỏ sắt. Trần Quốc Toản hối hả hỏi:
- Mỏ sắt? nhà ta có mỏ sắt? Sắt đâu, nhà ta có sắt không?
Đặng Văn Thiết cười khà khà chỉ Trần Quốc Toản hồi lâu mới nó lên lời:
- khà khà ta biết ngay mà, cái loại ngươi vẫn thế, yên tâm không thiếu sắt cho ngươi. Đi sâu thêm vào trong đi.
Trần Quốc Toản rất muốn chạy vọt đi theo hướng chỉ tay của Đặng Văn Thiết, nhưng khổ nỗi Đặng Văn Thiết vẫn đang khoái trí bước đi như rùa bò, Trần Quốc Toản không thể để Đặng Văn Thiết đi một mình được, nhỡ Đặng Văn Thiết ngã ra đây rồi hẹo thì toi. Chưa bao giờ Trần Quốc Toản thấy mấy trăm bước này như đi cả vạn dặm vậy.
Tới khi thấy một đống thỏi sắt đen đen ngay ngắn được xếp ngay ngắn cao hơn Trần Quốc Toản dài tới trăm bước, Trần Quốc Toản cưới phá lên như thằng ngốc một hồi lâu, nhảy cẫng lên chạy ra chạy vào sờ đống thỏi rất muốn nhào tới ôm lấy Đặng Văn Thiết. Đặng Văn Thiết hốt hoảng dơ tay ra nói:
- Đừng đừng, ta già rồi không chịu nổi đâu. Ngươi muốn ta c·hết thì cứ nhào tới đi.
Trần Quốc Toản phấn khích muốn lắc Đặng Văn Thiết mà không dám, tay cứ duỗi ra duỗi vào vẫn không nín được cười nói:
- Ha ha Đặng Văn Thiết, sắt kìa, sắt kìa ngươi biết ta muốn làm gì không?
Đặng Văn Thiết hơi lùi lại một bước sợ Trần Quốc Toản phấn khích quá thì mình lại khổ. Đợi Trần Quốc Toản điên nốt rồi mới nói:
- Biết rồi biết rồi. 5 thợ rèn giỏi nhất trang viên chờ sẵn rồi, ngươi cứ đưa yêu cầu cho họ là được. Thôi, chúng ta lên thôi, ta ở dưới này lâu thấy hơi khó chịu rồi. Hôm nào ngươi thích thì tự đi một mình mà khám phá.
Biết mình có gì trong tay, giờ Trần Quốc Toản lại muốn nhanh chóng phi ra ngoài tìm thợ rèn, nhưng khổ nỗi tốc độ của Đặng Văn thiết đúng là không thể nhanh hơn được. Đi mãi mà chưa tới cửa Trần Quốc Toản hỏi nhỏ nịnh bợ Đặng Văn Thiết:
- Đặng Văn Thiết, hay là ta cõng ngươi nhé? Ta đi nhẹ nhàng thôi, không sao đâu.
Đặng Văn Thiết nghe thế thì thẳng thừng từ chối:
- Thôi khỏi, xương ta giòn lắm rồi, ngươi tha cho ta đi. Ta đợi ngươi 86 năm còn được, mà ngươi có bằng từ đây ra tới cửa hầm cũng không đợi được à?
Trần Quốc Toản hơi xấu hổ, cúi đầu nói:
- Ta biết, ta xin lỗi. Đặng Văn Thiết, ngươi hiểu mà, đây đều là mơ ước của chúng ta. Năm xưa chúng ta có quân nhưng không có sắt. Giờ thì ngược lại, nhưng không sao, trước mắt cần 500 quân là đủ. Chỉ là Đặng Văn Thiết.
Nói đến đây giọng Trần Quốc Toản hơi nghẹn lại.
- Chỉ là không còn được sát cánh cùng ngươi chiến đấu nữa. Đặng Văn Thiết, thi thoảng nghĩ về những trận chiến sắp tới ta thật sự rất cô đơn, cũng rất sợ. Giống như giấc mơ ta đã từng mơ, không còn ngươi, không còn lão Bộc, không còn lão Quỳnh, không còn tiểu Bảo chỉ còn lại ta cùng đàn sói khát máu. Ta rất nhớ những ngày được đồng hành cùng ngươi, lão Bộc, lão Quỳnh, tiểu Bảo,.... Ta rất muốn được trải qua những ngày tháng đó một lần nữa.
Đặng Văn Thiết hốt hoảng dơ tay bợp vào đầu Trần Quốc Toản một cái rất mạnh, kéo hắn ra khỏi bi thương quá độ quát:
- Tỉnh lại, tỉnh lại ngay thằng điên này, ngươi nghĩ đi đâu đấy. Ngươi đã gặp ai có cơ hội thứ 2 như ngươi chưa? Có phúc còn không biết hưởng. Ta không lên chiến trường được nữa thì ngươi chiến đấu thay phần của ta, về kể lại cho ta nghe là được, ngoài ra ta còn tận hai đứa chắt trong quân của ngươi đấy, không mượn ngươi phải tiếc thay ta. Cô đơn? Thế ngươi coi ta với vương phi c·hết cả rồi à?
Cái tát đau điếng của Đặng Văn Thiết làm Trần Quốc Toản tỉnh lại, mấy cảm xúc vừa rồi thật sự quá nguy hiểm. Trần Quốc Toản như bị lún sâu vào đó, còn ngơ ngác một lúc Trần Quốc Toản mới xoa xoa gáy cười toe toét nói:
- Cảm ơn Đặng Văn Thiết. Vừa rồi nguy hiểm quá. May nhờ có ngươi bên cạnh. Yêu ngươi.
- Tiên sư thằng điên. Kiếm cô nào xinh xinh mà yêu rồi cười đi.
Đi thêm một lúc tới chỗ những bậc thang lên cửa hầm, phía trước đã thấy ánh sáng mặt trời cùng không khí đã ấm áp hơn nhiều khiến người ta thoải mái hơn. Nghĩ nãy giờ vẫn không nhớ ra giấc mơ kia có từ bao giờ, trước khi bước ra khỏi hầm Đặng Văn Thiết hỏi vu vơ:
- Giấc mỡ vừa nãy ngươi nói ngươi mơ khi nào vậy, sao ta không nhớ ngươi từng kể với ta.
Trần Quốc Toản vừa bước lên những bậc cuối cười toe toét vô tư nói:
- Ngay trước khi ta c·hết. Ta đi trước tìm giấy vẽ lại thứ cần rèn đây, giao lại cho ngươi nhé Đặng Văn Thiết.
Đặng Văn Thiết hơi giật mình gật đầu nhìn theo bóng lưng của Trần Quốc Toản thừa biết, dù Trần Quốc Toản cười toe toét thế thôi chứ vết sẹo trong lòng kia hắn sẽ không thể nào quên được. Nghĩ lại Đặng Văn Thiết mới nhận ra, có lẽ những quằn quại khổ sở của Trần Quốc Toản trong hai ngày cuồi cùng trước khi c·hết không phải là đau đớn do bị trúng độc, mà là cảm giác sợ hãi từ giấc mơ kia mang tới.
Nhìn lại đường hầm âm u đen tối có lẽ cảm giác lạnh lẽo khi ở trong hầm cùng những ký ức ùa về khi thấy lại kỷ vật cũ đã khiến Trần Quốc Toản như thế. Nghĩ lại tình cảnh vừa rồi khiến Đặng Văn Thiết hơi rùng mình. Đặng Văn Thiết không muốn Trần Quốc Toản bị tẩu hỏa nhập ma (bị điên) nên từ ngày hôm đó, hầm của Hoài Văn vương phủ được trổ thêm hàng chục lỗ thông gió để lấy sáng, toàn bộ kỷ vật thời chống Nguyên được Trường Tôn Hào mang theo tới Chiêm Thành. Đặng Văn Thiết không bao giờ để Trần Quốc Toản xuống đấy một mình nữa. Lần đầu tiên trong đời Đặng Văn Thiết biết sợ một thứ gì đấy không rõ ràng.