Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 90: Trấn Danak

Chương 90: Trấn Danak


Danak theo tiếng Chiêm có nghĩa cửa sông lớn. Trấn Danak như ý nghĩa của cái tên, nó là một cảng thị nằm bên cửa sông Hãn đổ ra biển. Đại Việt và người Hoa thì thường gọi nó Hiện Cảng, có nghĩa là Bến Hến vì phía trước Danak có ngọn núi nhô ra giống con hến (Bán đảo Sơn Trà) người đi biển thường nhìn ngọn núi này để định vị vị trí thuyền bè của mình. Nhờ có địa thế núi hai bên nhô ra phía biển che chắn, Chiêm Thành đã biến trấn Danak cùng Lâm Ấp Phố thành 2 cảng thị quan trọng nhất phía bắc của mình.

Ở Chiêm Thành, các thành trấn có tính tự trị khá cao, dù vẫn nghe lệnh từ trung ương Đồ Bàn nhưng các quan viên, trưởng trấn đứng đầu mỗi vùng có quyền lực lớn hơn nhiều so với các vị trí tri phủ, tri huyện của Đại Việt. Ba Đề Đích là trưởng trấn Danak, đây là chức vị được truyền từ đời ông Ba Đề Đích truyền lại.

Tại Danak, Ba Đề Đích có quyền bổ dụng quan lại hành chính, quân sự, dân sự, các ty,... trong khu vực mình quản lý. Dưới quyền Ba Đề Đích có 2 nhân vật chủ chốt là Ba Đề Tuyền và Ngạc Đốn.

Ba Đề Tuyền là em trai của Ba Đề Đích, là chỉ huy toàn bộ 3 vạn thủy binh, bộ binh của trấn Danak. Tại Danak thì Ba Đề Tuyền là người quyền lực thứ 2 chỉ sau anh trai mình. Trong trận chiến đánh vào Thăng Long vừa rồi, Ba Đề Tuyền đã tự mình dẫn 2 vạn thủy binh Danak cùng gần 200 chiến thuyền theo Chế Bồng Nga đánh tới tận Thăng Long.

Ngạc Đốn dù không có chức vụ rõ ràng, nhưng hắn có vai trò như chức Mục Bà Na của Chiêm thành hay tham tri chính sự của Đại Việt. Ngạc Đốn cũng là chủ nhân của kế nuôi thủy tặc Bàn La Mân khiến Đại Việt tốn không biết bao nhiêu tiền của và nhân lực để đối phó, tới giờ thì kế này của hắn đã thành công mỹ mãn, biến Hóa Châu thành vùng loạn cào cào giúp Danak bình yên phát triển.

Vùng biển của Danak nhờ có núi hai bên che chắn mà thành vùng vịnh khá yên sóng, biến nó thành nơi lý tưởng để neo đậu tàu thuyền. Trên mặt biển Danak mỗi khi xuất hiện thuyền mới vào đều phải đợi thủy binh tiến tới kiểm tra mới được tiến vào cảng trong cửa sông Hãn.

Ba chiếc thuyền buồm mành mới tiến vào vịnh chỉ nhìn qua cũng biết là thuyền của người Hoa. Loại thuyền có buồm vuông làm bằng mành này hay còn được gọi là thuyền mành, là loại thuyền phổ biến người Hoa sử dụng dàng trăm năm qua. Cả ba chiếc thuyền thuần thục hạ buồm xuống, thả neo đợi thủy quân Chiêm Thành tới tiếp nhận kiểm tra trước khi vào bến. Việc họ phải neo đậu trên mặt biển này vài ngày là chuyện bình thường.

Po Pari đợi thuyền của mình dần tiếp cận những chiếc thuyền mành mới đến, khi thủy thủ trên thuyền vừa hạ cầu gỗ, Po Pari liền theo cầu gỗ nhảy lên chiếc thuyền mành lớn nhất. Việc đầu tiên hắn làm hung dữ đưa mắt nhìn xem tất cả thủy thủ trên chiếc thuyền mành có ai đứng mà cầm v·ũ k·hí không? Chỉ khi Po Pari thấy các thủy thủ trên thuyền đều ngoan ngoãn ngồi bệt xuống sàn để binh sĩ Chiêm Thành tùy ý kiểm tra hắn mới rời tay khỏi cán đao ở hông, hạ cảnh giác trong lòng xuống.

Một trung niên trên thuyền mành khoảng 30-35 tuổi tinh tế từ trang phục và thanh kiếm dắt bên hông đoán ra được Po Pari không phải là chỉ huy cấp thấp thông thường. Vị trung niên khẽ vuốt quần áo cho chỉnh tề đầu tóc được buộc gọn gàng dáng vẻ nho nhã tiến lại gần Po Pari, khum tay cúi người dùng tiếng Chiêm bập bẹ chào:

- Bái kiến tướng quân, tại hạ là Dương Hào, thương nhân từ phương bắc mới tới. Lần đầu được tới quý quốc mong tướng quân chỉ bảo.

Dương Hào nói xong, một túi bạc nặng trịch khéo léo từ 2 bàn tay đang khum khum trượt xuống lòng bàn tay của Po Pari đúng lúc các thủy thủ và thủy binh Chiêm Thành đang kiểm tra hàng hóa, không có ai chú ý tới hành động của họ. Túi bạc nặng tay khiến Po Pari hài lòng, giọng điệu đã hài hòa hơn nhiều nói:

- Dương tiên sinh yên tâm, đây chỉ là việc kiểm tra bình thường, nếu thuyền của tiên sinh không có hàng cấm thì sẽ được thông qua sớm thôi.

Dương Hào vẫn bộ dạng khúm lúm cảm tạ:

- Cảm ơn tướng quân. Thuyền của tại hạ chỉ là hàng hóa bình thường, không có gì bị cấm cả. Mời tướng quân vào khoang thuyền, tại hạ có chút trà ngon từ phương bắc mang tới mới tướng quân thưởng thức.

Po Pari gật đầu rồi theo bước Dương Hạo tới khoang thuyền cho thuyền trưởng, dù khoang thuyền chỉ rộng hơn 4 thước, dài 6 thước nhưng với thuyền đi biển mà nói có phòng riêng đã là mức đãi ngộ cao nhất rồi, những thủy thủ khác đều là mắc võng ngủ dưới khoang thuyền cả.

Phòng bé nhưng cũng đầy đủ đồ dùng, ngồi vào cái bàn nhỏ Dương Hạo bê lên một chén trà mời Po Pari. Nước trà xanh nhạt trong veo đủ nói lên chất lượng thượng hạng của trà. Dù Po Pari là tướng quân, nhưng cũng không khá giả gì, trà hắn dùng tối đa chỉ là trà bánh chát xít, còn loại lá trà được vò nát rồi xao lên thế này mới xuất hiện từ 10 năm nay, ở Chiêm Thành đây là hàng cao cấp không phải loại tướng quân hạng trung như hắn dùng được. Đến các đại thương từ Diệp Điều (Java) Thiên Trúc (Ấn Độ) tới đây còn phải tranh nhau vỡ đầu chảy máu để được mua những loại trà như thế này, để mua nó phải dùng tới vàng mới mua nổi.

Nhấp một ngụm trà, mùi thơm của trà tràn ngập khoang miệng, sau vị chát là vị ngọt dịu dịu, Po Pari cố gắng tận hưởng từng chút mùi vị hiếm có này. Đợi Po Pari nét mặt đầy thỏa mãn, Dương Hạo khéo léo đưa cho hắn một bọc trà được gói cẩn thận bằng mấy lớp giấy nói:

- May mà tướng quân thích trà này, tại hạ còn một ít mong tướng quân nhận lấy.

Po Pari mắt sáng như sao, định đưa tay ra nhận lấy nhưng biết Dương Hào mới tới chắc chắn có việc cần nhờ hắn nên lấy lại bình tĩnh hỏi:

- Dương Hào tiên sinh, có việc gì cần giúp đỡ xin cứ nói trước, món quà này quá quý giá, ta chưa thể nhận được.

Dương Hào khẽ đẩy túi trà lại trước mặt Po Pari mỉm cười nói:

- Tướng quân quả là hiểu lòng tại hạ. Việc cũng không có gì, tại hạ là người mới tới, muốn được "ở lại đây" mở cửa hiệu để tiện buôn bán. Tại hạ lạ nước lạ cái, mong được tướng quân chỉ đường đi nước bước.

Po Pari hơi gãi gãi cằm suy nghĩ rồi nói:

- Thông thường các thương nhân chỉ tới đây để trao đổi hàng hóa rồi rời đi, rất ít người muốn được ở lại như Dương tiên sinh. Chuyện này ta không thể giải quyết được nhưng có thể giúp tiên sinh chuyển thư lên cấp trên.

Dương Hào mặt đầy phấn khích:

- Tốt quá, tốt quá. Cảm ơn tướng quân, làm phiền tướng quân rồi.

Dương Hào vừa dứt lời, một tiểu binh bước vào thì thầm vào tai Po Pari mấy câu khiến hắn hơi bất ngờ hỏi Dương Hào:

- Dương tiên sinh mang cả gia quyến tới đây?

Dương Hào mặt thoáng buồn rồi rất nhanh bình thường lại nói:

- Đúng thế, Po Pari tướng quân, tại hạ thực muốn ổn định cuộc sống ở đây mới dẫn cả gia quyến theo. Nếu được đồng ý, tại hạ sẽ đón tiếp người nhà tới đây sống.

Dương Hào dẫn theo cả gia quyến càng khiến Po Pari có thể yên tâm, Po Pari cho binh sĩ lui ra ngoài rồi nói:

- Dương huynh hẳn có chuyện khó nói, tại hạ cũng không hỏi thêm nữa, việc chuyển lời này tại hạ sẽ giúp Dương huynh. Sau này có dịp gặp lại chúng ta sẽ nói chuyện thêm.

- Đa tạ tướng quân.

Đối diện với Dương Hào vẫn đang khúm núm, Po Para nhận bức thư trên mặt bàn không quên cầm theo gói chè thượng hạng cho vào ngực áo khách khí nói:

- Dương huynh, huynh lớn tuổi hơn cứ gọi ta là Po Pari là được rồi, không cần khách khí quá. Tạm biệt, huynh cứ yên tâm ở đây mấy hôm chờ tin tức.

- Vậy làm phiền Po Pari huynh đệ.

Po Pari là người khéo léo, cũng nhanh trí, dựa vào việc Dương Hào mang theo gia quyến tới thì hắn chắc tới 9 phần Dương Hào sẽ được đồng ý cho ở lại, Po Pari liền đổi cách xưng hô thân mật hơn. Tương lai Dương Hào sẽ cần nhiều giúp đỡ ở vùng đất mới, hắn tranh thủ làm quen không chừng sau này sẽ kiếm được không ít lợi ích. Dường Hào không dại gì mà không thuận nước đẩy thuyền theo để kiếm về một mối quan hệ.

Danak dựa vào hải cảng để phát triển kinh tế nên việc buôn bán ở đây rất phát triển. Thuyền buôn các nước thường phải ghé qua Danak để bổ sung nước ngọt, thực phẩm đôi khi là sửa chữa thuyền bè hư hại trước khi tiếp tục lên đường tới địa điểm tiếp theo. Vì thế chuyện các thương đoàn muốn đặt cửa hiệu ở Danak không phải chuyện hiếm, thường thì những thương đoàn này sau khi được quan viên bên dưới kiểm tra xong nếu không có vấn đề gì thì các huyện quan đồng ý cho đặt cửa hiệu là được.

Nhưng trường hợp người ngoại quốc muốn chuyển tới an gia tại Danak như Dương Hạo lại rất hiếm, chuyện này thì các huyện quan không dám tùy ý quyết định. Một là lo vấn đề gián điệp, hai là lo vấn đề ngoại giao, trong trường hợp Dương Hào là t·ội p·hạm đang bị truy lùng tại cố quốc nếu đủ quan trọng có khi dẫn tới c·hiến t·ranh giữa hai nước. Vì thế việc này nhất định phải bị đẩy lên cho quan trên.

Ba Đề Tuyền đang cau mày xem lá thư của Dương Hào do Ngạc Đốn đưa tới, mấy ngày qua hắn và Ngạc Đốn đã thử tìm kiếm thông tin từ thương buôn khắp nơi tới Danak nhưng không ai biết tới cái tên Dương Hào. Cũng không có cái tên Dương Hào nào đang bị truy lùng cả, nhưng hành động của Dương Hào rất giống như đang chạy chốn ai đó.

Ba Đề Đích ngồi chủ vị nhìn Ba Đề Tuyền trầm tư hỏi:

- Sao một tên Dương Hào lại khiến cả em và Ngạc Đốn khó chịu thế kia.

Ba Đề Tuyền đặt lá thư của Dương Hào xuống nói:

- Dạ bẩm, đây là lần đầu tiên em không điều tra được một chút thông tin gì từ các thương đội tới đây buôn bán. Điều này chỉ có 2 khả năng, hoặc là hắn đang che giấu thân phận, cái tên Dương Hào là tên giả. Hoặc là hắn tới từ nơi chúng ta không có hoạt động buôn bán, chính là Đại Việt và đất Hán.

(Hán ở đây không phải ám chỉ nhà Hán của họ Lưu ngày trước, mà là Đại Hán của Trần Hữu Lượng, người xưng là Hoàng đế Đại Hán và đã thất bại khi đối đầu với Chu Nguyên Chương vào năm 1363)

Ngạc Đốn gật đầu chắp tay thưa với Ba Đề Tuyền và Ba Đề Đích.

- Bẩm đại nhân, Ba Đề Tuyền đại tướng quân nói rất phải. Thân phận tên này còn quá mơ hồ.

Ba Đề Đích chống cằm nhìn 2 cánh tay trái phải của mình đau đầu vì vấn đề theo hắn thấy thì cỏn con không đáng quan tâm, Ba Đề Đích hời hợt nói:

- Ôi dào, chỉ là một thương nhân cỏn con thôi mà. Đã không hỏi người khác được thì gọi hắn tới hỏi trực tiếp. Nếu hắn không có vấn đề gì thì cho hắn ở lại, còn không cứ g·iết quách đi tránh họa về sau là được. Ngạc Đốn, cho người gọi hắn ngày kia tới đây gặp mặt chúng ta, 3 chúng ta sẽ cũng chất vấn hắn xem hắn là người thế nào.

Ngạc Đốn chắp tay khấu đầu thưa:

- Thuộc hạ lĩnh mệnh!

Ba Đề Đích đã quyết thì 2 người Ba Đề Tuyền và Ngạc Đốn chỉ có thể nghe theo. Hơn nữa, cách của Ba Đề Đích cũng là cách nhanh chóng mà hiệu quả nhất. Cái gì không điều tra được thì cứ đối mặt trực tiếp hỏi cho ra nhẽ.

Chương 90: Trấn Danak