Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đông A Tái Khởi
Unknown
Chương 91: Trưởng Tôn Hào.
Trên tầng 2 của một khách điếm loại sang ở trấn Danak, Dương Hào và gia quyến đi cùng ngoan ngoãn ở yên trong phòng nghỉ suốt 2 ngày qua. Ngoại trừ lúc gọi đồ ăn thì gần như bọn họ không ra khỏi phòng.
Hôm nay là ngày Dương Hào được gọi tới phủ của Ba Đề Đích để gặp mặt trực tiếp, dù đã chuẩn bị tinh thần trong hai ngày qua nhưng tới giờ Dương Hào vẫn không giấu được sự hồi hộp trong lòng. Dương Hào dậy từ rất sớm, việc đầu tiên hắn là làm để chuẩn bị cho cuộc gặp quan trọng này là tắm gội, tắm tới mức cả người đỏ rát mới thôi. Dương Hào lựa chọn bộ trang phục bằng lụa nho nhã nhất vừa thể hiện được tài lực của mình, vừa thể hiện văn hóa của người Hán. Người hầu theo lệnh của Dương Hào liên tục chải đầu cố gắng ép thẳng mái tóc luôn có xu hướng quăn lại của hắn. Đôi lông mày rậm cũng được hắn tỉa bớt, mọi thứ đều rất tỉ mỉ tới khi thấy thỏa mãn với bản thân trong gương đồng Dương Hào mới bước ra khỏi cửa phòng.
Xuống dưới tầng 1, Dương Hào gọi chén trà đặc uống để giữ cho mình tỉnh táo, dù trà chát xít nhưng Dương Hào uống hết chén này tới khác như người sắp c·hết khát, mắt vẫn luôn nhìn ra phía cửa của khách điếm chờ đợi. Chân Dương Hào trong bàn không kìm được mà rung đùi liên tục.
Ngạc Đốn từ một phòng kín ở phía hành lang nhấp nhấp chén trà thượng hạng nhẩn nha quan sát từng hành động của Dương Hào qua cánh cửa khép hờ. Tới hơn một khắc sau, khi thấy Dương Hào không có hành động đáng nghi Ngạc Đốn mới rời căn phòng bí mật rồi vòng ra rồi từ cửa chính của khách điếm bước vào.
Cửa chính của Khách điếm vừa mở ra, hơn 10 binh sĩ Chiêm Thành ùa vào chia ra cách gác khắp tiền sảnh. Những binh sĩ này giáp trụ đều chỉnh tề sáng bóng khác hẳn với những binh sĩ bình thường khác mà Dương Hào thấy trong mấy ngày qua. Dương Hào liền đứng dậy, tay khẽ chắp phía trước chờ đợi đại nhân vật sắp tới. Khi Ngạc Đốn vừa bước vào, Dương Hào liền chắp tay vái dài:
- Tiêu nhân Dương Hào, bái kiến đại nhân.
Ngạc Đốn dáng người gầy gầy, chòm râu gọn gàng, mái tóc thì thưa thưa trên cái đầu to quá khổ so với dáng người. Ánh mắt sáng quắc như hồ ly của Ngạc Đốn khiến Dương Hào nổi da gà. Ngạc Đốn mỉm cười, giọng trầm trầm đầy khách khí nói:
- Dương tiên sinh đa lễ rồi, ta là Ngạc Đốn, chỉ là môn khách trong phủ Ba Đích Đề đại nhân chứ không có chức tước gì. Nay ta phụng lệnh của Ba Đích Đề đại nhân tới đón Dương tiên sinh đến phủ gặp mặt một chuyến.
Dương Hào vẫn bộ dạng khúm núm chưa dám ngẩng lên thưa:
- Ngạc Đốn đại nhân quá khiêm tốn rồi, dù tại hạ mới tới Danak nhưng cũng được nghe qua danh tiếng lẫy lừng của ngài. Tại hạ chỉ là phường con buôn không dám vô lễ, nay được đại nhân tới đón đúng là phúc của tại hạ.
Ngạc Đốn dùng bàn tay ít thịt nhiều xương của mình nâng tay Dương Hào lên nói:
- Dương tiên sinh, Danak ta luôn coi trọng những thương nhân như tiên sinh chứ không chỉ coi họ là con buôn hám lợi như ở quê hương của ngài. Ở đây ngài không cần tự hạ thấp bản thân. Cũng không còn sớm nữa, Dương tiên sinh, chúng ta đi thôi.
- Tuân lệnh đại nhân.
Dương Hào ôm theo hộp gỗ nhỏ bọc bằng lụa bước chân theo Ngạc Đốn lên chiếc xe 2 ngựa kéo. Dọc đường đi, quà mang theo cũng tặng, cả cây nhân sâm buộc bằng lụa đỏ to như 2 đầu ngón tay rễ dài cả tấc Ngạc Đốn cũng đã nhận lấy. Nhưng dù Dương Hào có tìm cách bắt chuyện thăm dò thế nào Ngạc Đốn đều khéo léo lái sang chủ đề phong thổ Danak.
Nửa canh giờ sau xe ngựa mới dừng lại, Ngạc Đốn cùng Dương Hào vừa bước xuống, Dương Hào đã ngỡ ngàng trước quy mô phủ đệ của Ba Đích Đề. Dù không quá lớn nhưng toàn bộ tường bao bên ngoài cao tới hơn mười thước, đều được xây hoàn toàn bằng gạch. Trước mặt Dương hào là cánh cổng to lớn được bọc đồng bên ngoài. Đỉnh tường thì lô nhô trên tường là chòi canh cùng lỗ châu mai chi chít. Khác hẳn với người lính bên ngoài, phía trên tường từng tốp quân lính được trang bị đầy đủ cung kiếm, giáp trụ kín người đi lại canh gác. Trước ánh mắt kinh ngạc của Dương Hào, Ngạc Đốn mỉm cười giải thích:
- Tòa phủ này chắc không là gì ở Thiên triều. Làm Dương tiên sinh chê cười rồi. Danak là tiền tuyến thường xuyên phải đối mặt với đại quân của An Nam xuôi nam nên Ba Đích Đề đại nhân phải dốc hết tài sản tích cóp mấy đời mới xây được tòa phủ này. Dù khá tốn kém nhưng dựa vào nó để phòng ngự lại quân An Nam thì rất tốt.
Dương Hào vội vã ôm quyền hành lễ:
- Ngạc Đốn đại nhân khiêm tốn rồi. Ở Đại Minh hiện giờ e rằng trừ cấm thành các kinh đô cũ ra thì e rằng cũng khó có tòa phủ nào có thể sánh bằng.
“Ketttttttttt” âm thanh cánh cửa to lớn mở ra làm ngắt lời của Dương Hào, Ngạc Đốn dang tay về phía cổng vẫn điệu dạng mỉm cười nói:
- Dương tiên sinh, chúng ta không nên để đại nhân chờ lâu thêm nữa. Mời Dương tiên sinh.
- Mời đại nhân.
Dương Hào đầu cúi gằm bước theo chân Ngạc Đốn, toàn bộ rương quà cáp mà hắn chuẩn bị đều phải dừng lại bên ngoài, Dương Hào chỉ mang theo cuốn dấy ghi danh sách lễ vật vào trong. Dọc đường đi hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn cảnh vật xung quanh dù chỉ một lần, toàn bộ tầm nhìn của Dương Hào chỉ dừng lại tới đầu gối Ngạc Đốn. Sau khi đi qua một loạt hành lang dài ngoằng, Ngạc Đốn dừng lại chuyển danh sách lễ vật cho hạ nhân mang vào bẩm báo trước với Ba Đích Đề rồi mới tới trước bậc thềm cao 5 bậc gọi Dương Hào:
- Dương tiên sinh, chúng ta vào thôi, đại nhân đang chờ.
- Dạ đại nhân.
Bước vào căn phòng được lát bằng đá xanh rông tới 30 thước, dài hơn 50 thước. Dương Hào ngoan ngoãn bước sau Ngạc Đốn tới trước một trung niên ngoài 30 tuổi dáng vẻ cao lớn đang ngồi trên chủ vị. Ngạc Đốn chắp tay gập người báo:
- Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã dẫn Dương Hào tới rồi.
Dương Hào ở phía sau lập tức quỳ rạp xuống khấu đầu hô lớn:
- Tiểu nhân Dương Hào, bái kiến đại nhân.
Ba Đích Đề ngồi ở chủ vị trên cao, tay phe phẩy danh sách lễ vật toàn đồ quý, nhìn xuống Dương Hào phía dưới, cái nhìn của Ba Đích Đề khiến Dương Hào lạnh cả sống lưng. Mất một hồi lâu Ba Đích Đề mới lên tiếng:
- Ngươi là Dương Hào? Thương nhân mới tới muốn xin ở lại Danak? Mời ngồi, chúng ta vừa dùng trà vừa nói.
Dương Hào lom khom bò dậy vái dài:
- Dạ đúng là tiểu nhân. Tạ ơn đại nhân.
Đợi Dương Hào quỳ ngồi xuống chiếc bàn thấp bên phải, Ba Đích Đề nâng chén trà lên rồi hỏi Dương Hào:
- Mời Dương tiên sinh dùng trà.
- Tạ đại nhân.
Đợi Dương Hào hạ chén trà xuống, Ba Đích Đề mở lời:
- Trong thư Dương tiên sinh có nói mình là người Quảng Tây? Nhìn lượng tài sản ngài mang tới thì hẳn ngài cũng là đại thương. Vì sao lại chọn chuyển tới Danak xa xôi này.
Dương Hào vẫn một dạng khúm lúm cố giữ bình tĩnh chắp tay thưa:
- Dạ thưa đại nhân, tiểu nhân là người Khâm Châu, Quảng Tây. Vì ở quê nhà mấy năm nay làm ăn ngày càng khó khăn, việc đi lại buôn bán ngày càng bị kiểm tra gắt gao, buôn bán liên tục bị thua lỗ. Nghe danh Danak phát triển mậu dịch nên tiểu nhân muốn chuyển tới đây để tiếp tục con đường buôn bán.
Ba Đích Đề nhìn xoáy vào Dương Hào giọng đều đều nhưng đầy sát khí:
- Vậy sao? Danak có không ít thương nhân tới từ Đại Minh, vì sao không ai biết Dương Hào người Khâm Châu là ai? Nói đi, ai cử ngươi đến? Đại Việt? Khmer?
Dương Hào nghe thế thì hốt hoảng lại bò ra giữa nhà quỳ lay liên tục khấu đầu nói:
- Đại nhân minh xét, tiểu nhân thật sự chỉ là thương nhân, tiểu nhân thật sự không can hệ gì tới những nơi kia. Xin đại mình xét.
Ngạc Đốn khẽ hướng về Ba Đích Đề chắp tay, được hắn gật đầu thì Ngạc Đốn bước ra nói:
- Dương Hào, ngươi định nói dối tới khi nào? Hay ngươi chê Chiêm Thành bọn ta ít học, nghĩ rằng bịa ra một cái tên cùng ít tiền bạc là có thể khiến bọn ta tin tưởng? Dương Hào, ngươi nói ngươi là người Hán, ta nhìn ngươi sống mũi cao, mặt vuông, mắt còn chút xanh, tóc ngươi dù có duỗi thẳng thế nào thì giờ cũng muốn xoăn lại. Có người Hán nào như ngươi không? Ta đoán không chín thì cũng tới 8 phần tổ tiên ngươi là người Tiên Ti đúng không?
Theo từng lời của Ngạc Đốn mồ hôi của Dương Hào túa ra như tắm, hắn không ngờ dù cố gắng che giấu thế nào thì dòng máu trong người hắn vẫn hiển lộ ra ngoài rõ ràng như thế. Dương Hào hốt hoảng dập đầu nhận lỗi:
- Tiểu nhân đáng c·hết, tiểu nhân đáng c·hết. Tiểu nhân không có ý xúc phạm, chỉ là cái tên của tiểu nhân đã mang tới quá nhiều khó khăn cho tiểu nhân. Mấy năm nay tiểu nhân ngày càng bị miệt thị ở ngay quê nhà, vì thế tiểu nhân mới muốn đổi tên của mình. Xin đại nhân tha tội, xin đại nhân tha tội.
Ba Đích Đề mất kiến nhẫn quát:
- Nhiều lời, người đâu, lôi tên lươn lẹo này ra chém cho ta.
Ba Đích Đề vừa dứt lời, 2 tên lính Chiêm Thành vào phòng xốc nách Dương Hào lôi đi xềnh xệch. Dương Hào tai ù đặc chỉ luôn mồm xin “tha mạng” không nghĩ được gì. Bị kéo ra đến cửa hắn sợ quá nên có bao nhiêu trà trong bụng đã đái hết ra ngoài. Sực nhớ ra điều gì đó, hắn dùng hết sức hét lên:
- Đại nhân, tiểu nhân tiểu nhân có tin tức cho ngài. Đại nhân, xin cho tiểu nhân một cơ hội, tiểu nhân có thế mang tin tức An Nam về cho ngài.
Mắt Ba Đích Đề như sáng lên, Ngạc Đốn liền lớn giọng:
- Dừng tay, cho hắn nói.
Dương Hào thoát khỏi tay lính Chiêm Thành thì vội quỳ thụp xuống ngáy cạnh vũng nước đái của mình liên tục dập đầu nói:
- Tạ đại nhân. Tiêu nhân là Trưởng Tôn Hào, đúng như Ngạc Đốn đại nhân nói, tổ tiên tiểu nhân đúng là người Tiên Ti. Tiểu nhân đúng là từ Khâm Châu tới....
Ngạc Đốn ngắt lời Trưởng Tôn Hào đang thao thao kể về mình nói:
- Nói tin tức ngươi mang tới đi, nếu tin tức không có ích thì người có là ai cũng vô ích. Vào đây rồi nói.
Trưởng Tôn Hào vẫn chưa hết run, mặt đỏ như gấc lắp bắp nói:
- Bẩm…bẩm đại…đại nhân. Tiểu nhân không dám vào, sợ làm bẩn nền nhà.
Ba Đề Tuyền ngồi im nãy giờ không nhịn được mà cười phá lên, Ba Đích Đề mất một lúc mới ngừng cười được, đau bụng nói:
- Không sao, vào đây rồi nói. Nếu tin tức không ra gì, ngươi sẽ c·hết khó coi lắm.
- Tiểu nhân tuân lệnh.
Trưởng Tôn Hào run rẩy bòn vào giữa điện, trong cái bịt mũi, phe phẩy tay của những người trong điện, Trưởng Tôn Hào thưa:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân có chút mối làm ăn ở Vạn Ninh và Vân Đồn của An Nam, đại nhân cũng biết do chuyện làm ăn nên giới thương nhân của bọn tiểu nhân có chút nguồn tin tức thường được biết sớm hơn người khác. Trước khi tới đây, tiểu nhân được biết nhà vua của An Nam Trần Phủ không chọn con trai của mình mà đã chọn em trai là Cung Tuyên Vương Trần Kính lên ngôi vị trữ quân. Ngoài ra, ngay khi lên ngôi vị trữ quân, Cung Tuyên Vương Trần Kính đã cho tu sửa thủy lợi, yêu cầu các vương hầu phải bỏ một phần chi phí, mọi việc đang rất khẩn trương. Nếu đại nhân cho tiểu nhân cơ hội, sau này tiểu nhân sẽ liên tục mang tin tức về cho ngài.
--------------------------
P/s: Có vài đoạn mình bị nhầm tên Ba Đích Đề thành Ba Đề Đích. Nếu còn sót chỗ nào chưa sửa các bạn nhắc mình với nhé.