Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đông A Tái Khởi
Unknown
Chương 92: Trương Nghĩa tới trấn Ka-Jo
Do tình trạng thù địch căng thẳng giữa 2 quốc gia trong hàng chục năm gần đây, người Chiêm ở Đại Việt hay người Đại Việt ở Chiêm Thành luôn bị quản lý rất gắt gao. Vì thế mà ở Chiêm Thành gần như không có thương nhân tới từ Đại Việt hoặc có hoạt động mua bán ở Đại Việt nên tin tức giữa 2 bên gần như bị phong tỏa. Ở Chiêm Thành muốn biết nội tình của Đại Việt thì phải đợi tin tức được truyền miệng tới Trấn Thuận Hóa thì tại Danak này mới có thể nghe ngóng được chút ít. Từ Danak muốn chuyển tin túc tới Đồ Bàn còn mất thêm tới 5 đến 10 ngày nữa. Vậy nên một việc xảy ra ở Thăng Long có khi mất tới 3 tháng đến 4 tháng mới có thể tới Đồ Bàn là chuyện bình thường.
Ngay như đợt t·ấn c·ông Thăng Long vừa rồi của Chế Bồng Nga, dù có Dương thị đem tin tức một mạch từ Thăng Long vào tận Đồ Bàn để trả thù cho con trai mình mà cũng cần tới 2 tháng để Dương thị có thể gặp Chế Bồng Nga.
Trần Kính lên ngôi vị trữ quân trước khi Trưởng Tôn Hào xuôi nam vài ngày, tính đến giờ mới hơn 1 tháng thì với văn hóa “lũy tre làng” của Đại Việt có khi tin tức còn chưa tới được phủ Lâm Bình chứ đừng nói tới Trấn Thuận Hóa loạn lạc.
Trưởng Tôn Hào dứt lời thì xung quanh im lặng như tờ, Ba Đích Đề và Ba Đề Tuyền không còn cười được nữa, mặc kệ Trưởng Tôn Hào khai mù đang run rẩy quỳ dưới thềm. Tới tuần trà sau Ba Đề Tuyền và Ngạc Đốn mới liếc nhìn Ba Đích Đề khẽ gật đầu, Ba Đích Đề giọng trầm trầm truyền xuống:
- Được, ta tạm tha cho ngươi lần này. Ta sẽ cho người xác minh thông tin của ngươi, nếu thông tin của ngươi sai thì ngươi biết hậu quả rồi đấy. Trước mắt ngươi cứ về lại khách điếm đi, ta sẽ cho người gọi sau.
Được vớt về từ của tử, Trưởng Tôn Hào liên tục dập đầu tạ ơn rồi bò lùi ra ngoài cửa. Đợi Trưởng Tôn Hào rời đi, Ba Đích Đề trở lại dáng vẻ nghiêm túc hỏi 2 phụ tá:
- Ngạc Đốn, Ba Đề Tuyền hai người có nghe được tin tức gì mà tên Trưởng Tôn Hào kia mới nói không?
Ngạc Đốn khẽ lắc đầu chắp tay nói:
- Bẩm đại nhân, thư từ tin tức chúng ta nhận được đều chưa có thông tin này. Nếu lời tên Trưởng Tôn Hào đó nói là đúng thì việc này sẽ khác hoàn toàn dự đoán trước kia của chúng ta. Thế thì những thông tin chúng ta có, cùng kế hoạch trong tương lai có thể sẽ ảnh hưởng rất đáng kể.
Ba Đề Tuyền gật đầu đồng ý nói:
- Anh, em cũng như Ngạc Đốn đều không biết tin tức này. Cái tên Trần Kính em cũng không có nhiều thông tin.
Ba Đích Đề vân vê chòm râu nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Hồi đầu năm ở Đồ Bàn ta có tiếp xúc với Dương thị có nghe qua cái tên này. Theo những gì ta được nghe thì Trần Kính là người có vai trò chủ chốt trong lần binh biến lật đổ Dương Nhật Lễ. Xem ra hắn cũng là người lợi hại không nhu nhược như anh trai hắn. Ngạc Đốn, Ba Đề Tuyền hai người lập tức tập trung xác minh thông tin tên Trưởng Tôn Hào nói, điều tra mọi thông tin về người tên Trần Kính này. Ngạc Đốn, truyền lệnh trước mắt cho Trưởng Tôn Hào định cư ở đây, cho hắn mảnh đất gần đảo hến để làm nhà.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Cả Ngạc Đốn và Ba Đề Tuyền đều ôm quyền thi lễ, nhưng chợt nhớ ra việc gì đấy Ngạc Đốn bẩm báo thêm:
- Bẩm đại nhân, vậy còn thông tin gần đây các tộc trưởng miền núi và Ma Ha Đích có xích mích có cần tiếp tục điều tra không ạ?
Ba Đích Đề chống tay đứng dậy định rời đi, nghe Ngạc Đốn nói thì hắn hơi dừng lại một nhịp rồi nói:
- Chỉ là mấy t·ên c·ướp, xích mích là chuyện cơm bữa thôi. Chúng ta nhúng tay vào có khi khiến chúng đoàn kết lại, cứ kệ chúng, nếu chúng đánh nhau thì càng tốt chúng ta càng dễ bề thu thập. Việc kia quan trọng hơn.
------------------------------------
Ba Đích Đề, Ba Đề Tuyền và Ngạc Đốn bị thu hút hoàn toàn bởi tin tức tình báo mà không biết, chỉ 10 ngày sau cuộc họp bàn của họ, trấn Ka-Jo giờ đây đã tiêu điều đi rất nhiều. Để từ nghèo khổ sang cuộc sống giàu sang thì dễ thích nghi, nhưng khi đã quen với cuộc sống đầy đủ mà phải quay trở về cuộc sống nghèo khổ thì rất khó để người ta có thể chấp nhận. Giống như việc đã quen với việc thức ăn đậm đà cả năm qua, giờ phải ăn đồ ăn nhạt tếch khiến các dân tộc miền núi ngày càng bất mãn với Ma Ha Đích.
Đã 5 phiên liên tiếp không thể đổi được muối, các tù trưởng không còn tin lời Ma Ha Đích nên đã rút hết người của mình về để gây sức ép với Ma Ha Đích sớm tìm nguồn muối thay thế. Trấn Ka-Jo trước giờ đứng vững được trước sức mạnh của Danak đều nhờ có các dân tộc này góp người góp lính, hiện giờ tình thế của trấn Ka-Jo mong manh hơn bao giờ hết.
Lý Hoài đã phải điều phần lớn cung thủ ra hai đồn lũy Ka Đăng và Jo Ngây để tăng cường canh gác đề phòng trấn Danak tập kích trong lúc trấn Ka-Jo đang gặp khó khăn này.
Trương Nghĩa cùng thương đoàn của mình sau 3 ngày trèo đèo lội suối thì cũng tới được trấn Ka-Jo, Trương Nghĩa cùng 50 tùy tùng mang theo hàng hóa buồn bã nhìn quanh trấn nhà cửa đìu hiu chẳng còn mấy người.
Hôm nay chính là ngày cuộc hẹn của Ma Hà Đích và Dương Hoài diễn ra, Ma Ha Đích ra tận cổng dưới chân ngọn đồi đón Trương Nghĩa, vừa nhìn thấy Ma Ha Đích, Trương Nghĩa đã vội xuống ngựa chắp tay chào:
- Ma Ha Đích trại chủ, lâu rồi không gặp. Dạo này có được bình an?
Ma Ha Đích tiến tới phía Trương Nghĩa ân cần nắm lấy tay Trương Nghĩa ân cần nói:
- Nhờ phúc của Trương tiên sinh, ta vẫn khỏe. Nhưng như tiên sinh thấy đấy, dạo này tình hình của trấn không được tốt. Trong núi về đêm lạnh, chúng ta lên nhà rồi nói. Mời Trương tiên sinh.
- Mời trại chủ.
Trương Nghĩa và thương đội của mình mang theo đống hàng hóa cứ thế theo sau Ma Hà Đích vào trong tường lũy, dọc đường đi Trương Nghĩa và Ma Ha Đích liên tục hỏi thăm sức khỏe rất ân cần. Nhưng gần 300 tên lính của Ma Ha Đích ở đây tên nào tên ấy gươm giáo lăm lăm trong tay, khuôn mặt không mấy thiện cảm nhìn theo đoàn người của Trương Nghĩa.
Ở trong núi trời tối rất nhanh, mới ở dưới chân đồi còn chút ánh sáng mặt trời mà lên tới nhà sàn của Ma Ha Đích trời đã nhá nhem tối, đuốc đã được đốt lên khắp trại. Trương Nghĩa cho người của mình chuyển hàng hóa xuống sắp xếp ở sân của nhà sàn rồi được tiếp đón tại chỗ theo phân phó của Lý Hoài. Bản thân Trương Nghĩa cùng quản gia vào trong nhà sàn đèn đuốc sáng chưng cùng Ma Hà Đích.
Trong nhà sàn được trải da thủ để chống lại cái lạnh miền núi, giữa nhà sàn một bàn tiệc lớn với đủ loại đặc sản núi rừng: gà, lợn, chim, măng rừng,.... đã được bày sẵn. Ma Ha Đích đợi Trương Nghĩa bước vào phòng, dang tay về phía bàn tiệc mời:
- Trương tiên sinh, trong núi đơn sơ chỉ có những món dân dã này, mong tiên sinh không chê. Mời tiên sinh, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.
Trương Nghĩa khách khí mời lại Ma Hà Đích:
- Không dám, toàn món ngon của núi rừng cả. Ma trại chủ khách sáo rồi. Mời!
Ngồi trong bàn tiệc chỉ có bốn người Trương Nghĩa, Trương quản gia, Ma Ha Đích và Lý Hoài. Rượu qua rượu lại, mặt ai cũng dần đỏ lên, từ đầu bữa tiệc chỉ toàn những câu hỏi xã giao dường như ai cũng muốn đợi đối phương là người mở lời trước về chủ đề chính. Ma Hà Đích nóng ruột khẽ đánh mắt cho Lý Hoài bên cạnh, Lý Hoài hiểu ý nâng chén rượu lên mời:
- Trương tiên sinh, tại hạ xin kính tiên sinh một chén. Hai năm qua nhờ có hàng hóa của tiên sinh mà trấn Ka-Jo mới được như hôm nay. Chén này tại hạ thay mặt trấn Ka-Jo cảm ơn ngài.
Trương Nghĩa vội nâng chén rượu của mình lên tiếp:
- Không giám, Trương gia chỉ là buôn bán, đôi bên cùng có lợi. Hàng hóa từ chỗ Ma Ha Đích trại chủ cũng mang lại không ít lợi lộc cho Trương gia, hơn nữa Trương gia cũng nhận được sự bảo vệ rất lớn của trấn Ka-Jo. Có qua có lại cả, mời!
Đợi Trương Nghĩa uống cạn chén rượu, Ma Ha Đích nâng chén rượu lên uống buồn bã thở dài. Trương Nghĩa thấy vậy liền hạ chén xuống hỏi:
- Ma Ha Đích trại chủ có vẻ phiền lòng? vì sao vậy?
Ma Ha Đích nâng chén rượu mời Trương Nghĩa xong mới buồn bã nói:
- Trương Nghĩa tiên sinh trên đường đến đây hẳn cũng thấy rồi, trấn Ka-Jo giờ ngày càng tiêu điều, phiên chợ vừa rồi số ít bản làng còn tới buôn bán đã lại rút đi. Không có muối và sắt họ không muốn tới trao đổi hàng hóa nữa. Cứ thế này thì trấn Ka-Jo chắc sẽ không thể duy trì được bao lâu nữa. Khi đó, e rằng quân lính từ Danak đánh lên chúng ta sẽ khó lòng mà chống lại.
Nghe thế Trương Nghĩa cũng thở dài ngửa cổ uống hết chén rượu buồn chán nói:
- Ma Ha Đích trại chủ, không phải ta không hiểu khó khăn của ngài, nhưng ngài biết đấy, từ sau khi quân Chiêm đánh vào Thăng Long việc buôn muối và sắt bị triều đình Đại Việt quản lý rất gắt gao, thương đội đã cố gắng tìm nguồn hàng thay thế nhưng đều vô ích.
Trong lúc Trương Nghĩa đang nói chuyện, một tiểu binh rón rén vào phòng tới phía sau Lý Hoài thì thầm, thấy Lý Hoài muốn nói gì đó với Ma Ha Đích, Trương Nghĩa khéo léo dừng lời, giả bộ chán nản uống rượu để Lý Hoài nói chuyện với Ma Ha Đích bên cạnh. Ma Ha Đích thoáng cau mày khi nghe Lý Hoài bẩm bảo phía ngoài xuất hiện nhóm người lạ, đợi Ma Ha Đích gật đầu Lý Hoài mới đứng dậy xin phép rời bàn tiệc ra ngoài. Trương quản gia cũng xin cáo lui vì muốn xem nơi ăn chỗ nghỉ của người trong thương đội. Trong phòng chỉ còn Trương Nghĩa cũng Ma Ha Đích và hai tùy tùng. Trương Nghĩa lại tiếp tục câu chuyện của mình thu hút sự chú ý của Ma Ha Đích:
- Vì thế Ma Ha Đích trại chủ, dù biết an nguy của trấn Ka-Jo và Trương gia là môi hở răng lạnh, nhưng thật sự Trương mỗ cũng hết cách. Sớm lắm thì cũng phải một hai tháng nữa khi tình hình dịu đi Trương mỗ mới có thể tiếp tục cung cấp muối cho ngài.
Một phần vì tình hướng bất ngờ khiến Ma Ha Đích nóng ruột, một phần vì gã không chịu nổi cách nói chuyện vòng vo, không còn giữ nổi bình tĩnh hắn gằn giọng hỏi thẳng:
- Trương Nghĩa, chỉ còn 2 chúng ta, đừng vòng vo nữa. Ai chẳng biết Hóa châu Trương gia là thế lực lớn nhất, triều đình chỉ kiểm soát vỏn vẹn được thành Hóa châu nhỏ bé. Nếu muốn, Trương gia ngươi thiếu gì cách để có muối. Ngươi nói thẳng điều kiện của mình đi, tốt nhất đừng ép ta quá đáng, nếu Trương gia không cung cấp lại được muối thì Trương Nghĩa ngươi đừng mơ rời khỏi trấn Ka-Jo này nữa. Ta không tin ta có ngươi trong tay mà Trương gia lại không chịu giao ra muối.
Ma Hà Đích nói xong, 2 tùy tùng của hắn ở phía sau tay đặt sẵn lên chuôi đao như sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.
Bên ngoài bắt đầu truyền tới tiếng huyên náo cùng âm thanh chém g·iết, Ma Ha Đích bị thu hút bởi tiếng ồn bên ngoài, dù rất muốn ra xem tình hình nhưng đã ngửa bài với Trương Nghĩa khiến hắn không thể rời đi vào lúc này. Ma Hà Đích đành giao phó lại cho Lý Hoài xử lý việc bên ngoài, mắt Ma Ha Đích nổi đầy gân máu gườm gườm nhìn Trương Nghĩa.
Trương Nghĩa vẫn bình thản như không nhìn thấy 2 tên tùy tùng chuẩn bị rút đao lao về phía mình, Trương Nghĩa nhấp nốt chén rượu của mình, tay tỳ vào bàn hơi chúi về phía trước nhìn thẳng vào mắt Ma Hà Đích tự tin nói:
- Ma Hà Đích, có một cách để có muối và sắt luôn cho ngươi từ ngày mai, ngươi có muốn nghe không?
Ma Ha Đích nửa vui nửa bất an trước câu nói của Trương Nghĩa, mắt hắn đầy nghi hoặc nhìn Trương Nghĩa hỏi lại:
- Có cách gì?
Trương Nghĩa khẽ mỉm cười nhìn chằm chằm Ma Hà Đích:
- Chỉ cần ngươi buông v·ũ k·hí quy thuận Trương gia là được.