Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đông A Tái Khởi
Unknown
Chương 93: Trấn Ka-Jo về tay.
Bùi Hải và Trương Tuấn dẫn theo 500 gia binh theo sau Trương Nghĩa, từ buổi chiều đã ẩn nấp sẵn bên ngoài lũy Bha Tép đợi trời tối. Tới giữa giờ tuất, cánh cổng lũy Bha Tép lịch kịch mở ra, Trương Tuấn quay lại phía sau phất tay:
- Đến lúc rồi, đi thôi!
500 gia binh Trương gia theo lệnh của Trương Tuấn lục ục rời vị trí ẩn nấp cứ thế hiên ngang bước qua cánh cổng Bha Tép mà không gặp một chút phản kháng nào. Trương Tuấn bước qua cổng nhìn 5 xác c·hết trên mặt đất, tên đội trưởng trên đầu lũy chắp tay với Trương Tuấn nói với xuống:
- Bẩm nhị thiếu gia, toàn bộ thân tín của Ma Ha Đích đ·ã c·hết.
Trương Tuấn gật đầu nói:
- Tốt lắm. Chỗ này giao lại cho ngươi. Nếu có tên sơn tặc nào chạy qua đây thì cứ bắt hết lại, đừng cho tên nào thoát. Chúng ta phải dọn dẹp sạch sẽ sơn tặc ở dãy Bạch Mã này.
- Tuân lệnh thiếu gia.
Gia binh Trương gia nhẹ nhàng dàn hàng len lỏi theo những bụi cây, những dãy nhà bỏ hoang để tiếp cận tường lũy dưới chân đồi của trấn Ka-Jo kia. Nay là ngày 29 cuối tháng, trăng sao không có lấy một tý ánh sáng, cả khu vực xung quanh lũy tối đen như mực. Nhờ thế mà gia binh Trương gia có thể đễ dàng tiếp cận vào phạm vi 100m nhưng đám sơn tặc vẫn không hay biết gì.
Bùi Hải và Trương Tuấn mỗi người chỉ dẫn theo 100 gia binh trang bị toàn nỏ cứng, đao sắc chờ đợi trước cách cổng kín mít. Số gia binh còn lại được họ chia ra để bao vây khắp các mặt của trấn.
Cánh cổng bằng những cây gỗ to như bắp tay ghép lại kẽo kẹt dần mở ra, ánh sáng từ trong trấn khẽ hắt qua cổng, Bùi Hải và Trương Tuấn thấy rõ khoảng 10 kỵ binh đang từ trên đồi muốn lao ra ngoài, bọn hắn liền phất tay lao về phía cổng lũy, Trương Tuấn tuổi trẻ háo hức hét lớn:
- Các huynh đệ g·iết?
- G·i·ế·t!
Tiếng hô chém g·iết vang trời trong đêm tối vang lên, khoảng cách rất gần làm đám sơn tặc vội vã muốn đóng cổng trại nhưng 10 kỵ binh đang muốn lao ra ngoài kia liền trở giáo chém g·iết loạn xạ ở cổng trại khiến chúng không kịp trở tay.
Cả trại sơn tặc như náo loạn, đám sơn tặc còn chưa hiểu trời trăng gì thì Bùi Hải, Trương Tuấn đã mỗi người một ngả sau khi tràn qua cổng trại liền chia làm hai mũi mở đường chém g·iết bất cứ tên sơn tặc nào trong tầm mắt. Phần lớn cung tên đã bị đem đi trấn Ka Đăng, Jo Ngây để đề phòng quân Danak theo lệnh của Lý Hoài, trong trại chỉ còn vài tên cung thủ sơn tặc ít ỏi trên đầu lũy chưa kịp giương cung bắn thì đã liên tiếp bị hàng trăm nỏ cứng bắn áp chế, hơn mười tên b·ị b·ắn xuyên người lộn ngã hết xuống đất.
Cuộc chiến công trại trong chớp mắt đã thành vô số những cuộc giao tranh nhỏ tại mỗi con đường đất, mỗi căn lều, mái nhà. Nhưng sơn tắc vốn vô kỷ luật không thể chống lại gia binh Trương gia chiến đấu theo đội hình tổ ngũ phối hợp chặt chẽ của q·uân đ·ội. Sức chiến đấu quá chênh lệch lại không có công sự để phòng ngự, dọc con đường đất mà Bùi Hải, Trương Tuấn đi qua xác sơn tặc ngã xuống la liệt.
Vài tên sơn tặc hốt hoảng chạy về phía nhà sàn muốn báo cho Ma Ha Đích nhưng mới tới mép sân nhà sàn, những mũi tên xé gió liền găm vào ngực chúng, làm chúng lăn ngược xuống chân đồi. Xung quanh nhà sàn, Trương quản gia tay cầm thanh gươm dính đầy máu chỉ huy 50 gia nô trong thương đội theo mình từ chiều dựng hàng hóa lên làm công sự phòng ngự, tay ai cũng đều cầm sẵn nỏ cứng b·ắn h·ạ bất kỳ tên sơn tặc nào lại gần nhà sàn.
Thân tín của Ma Hà Đích toàn một đám đầu trộm đuôi c·ướp ở một dải Bạch Mã có lợi thì đầu quân về, không trung thành gì cho cam, thấy tình thế không ổn đám sơn tặc thi nhau bỏ chạy tán loạn hòng thoát thân, nhưng cứ tên nào chạy ra ngoài cổng hay trèo tường xuống đều bị gia binh ẩn nấp xung quanh dùng nỏ b·ắn h·ạ. Chuyến này Trương gia quyết giăng lưới bắt sạch đám giặc c·ướp này.
“Rầm, Rầm” 2 ô cửa của nhà sàn vỡ tung, hai tên tùy tùng của Ma Ha Đích b·ị đ·ánh bay xuống khoảng sân bên dưới. Trương quản gia tuốt kiếm ngọt xớt chém lủng đầu một tên, tên còn lại bị gia binh cho thành nhím. Trong căn nhà sàn, Ma Ha Đích miệng gỉ máu ôm ngực gườm gườm nhìn Trương Nghĩa gầm hét chửi bới:
- Trương Nghĩa, tên c·h·ó c·hết. Ngươi phản bội bọn ta, bọn ta mà bị diệt thì Trương gia cũng toi đời với Ba Đích Đề và Bàn La Mân thôi.
Đối diện với những lời đe dọa của Ma Ha Đích, Trương Nghĩa vẫn tỉnh như sáo thu quyền về chắp hai tay sau lưng đủng đỉnh nói:
- Ma Ha Đích, ngươi nghĩ ngươi, một t·ên c·ướp cỏn con trong dãy Bạch Mã trong hai năm ngắn ngủi thực sự có thể tập hợp hơn 1000 thủ hạ để xưng vương xưng bá à? Cho ngươi hay, tới 7 phần người của trấn Ka-Jo này đều là người của ta cả. Ngươi chỉ có tác dụng duy nhất là giúp ta gom đám đầu trộm đuôi c·ướp lẩn trốn trong dãy Bạch Mã lộ diện ra ánh sáng để ta làm sạch một thể thôi. Lúc nãy ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi đâu có nghe, 2 năm ăn sung mặc sướng khiến ngươi không biết trời cao đất dạy gì nữa rồi.
Trương Nghĩa vừa dứt lời, Lý Hoài người ngợm dính máu me be bét, kiếm trên tay hắn còn đang nhỏ máu tong tong đẩy cửa nhà sàn bước vào. Lý Hoài chưa kịp mở lời, Ma Hà Đích vội hét lên:
- Phó trại, cứu ta. Mau bắt sống Trương Nghĩa làm con tin, chúng ta có thể rời khỏi đây.
Lý Hoài bỏ ngoài tai lời của Ma Hà Đích, khom người hành lễ với Trương Nghĩa:
- Cha, mọi chuyện bên ngoài đã ổn thỏa. Chỉ còn vài tên giặc trốn thoát đang bị chúng ta truy quét. Các đồn lũy bên ngoài cũng toàn người của ta, đám tay chân của Ma Ha Đích đều đã bị loại bỏ.
Trương Nghĩa vỗ vỗ vai Lý Hoài, giọng đầy tình cảm nói:
- Trương Hoài, hai năm qua vất vả cho con rồi. Làm tốt lắm.
Trương Hoài mắt rưng rưng, giữa cha và con không cần nói nhiều, một câu này của Trương Nghĩa khiến bao cực khổ sống trong ổ giặc của Trương Hoài cũng tan biến hết. Ma Hà Đích kinh ngạc hét lớn:
- Lý Hoài, ngươi là con của Trương Nghĩa?
Trương Hoài nghe thế thì tháo khăn xếp trên đầu, lau máu trên mặt rồi xõa tóc ra quay sang phía Ma Ha Đích hỏi:
- Sao? Không giống à?
Ma Hà Đích nhìn Trương Hoài nếu không tính râu thì giống Trương Nghĩa như đúc, biết mình bị lừa, nhận ra từ đầu tới giờ hắn chí là con rồi làm Ma Ha Đích như hóa điên hết cười lớn rồi lại gào khóc:
- Hahaha, đám quyền quý điếm thúi các ngươi. Các ngươi tự đi mà đấu với nhau đi, sao phải kéo hạng tiểu tốt như ta vào tranh đấu của các người làm gì. Ta vốn chỉ muốn sống qua ngày thôi mà. Sao lại là ta, sao lại là ta?
Trương Hoài nhìn Ma Ha Đích càng ngày càng điên dại hỏi Trương Nghĩa:
- Cha, chúng ta nên làm gì với tên này.
Trương Nghĩa nhìn Ma Ha Đích một lúc rồi trả lời Trương Hoài.
- Trước mắt cứ giam hắn lại, chúng ta vẫn cần danh nghĩa của hắn, trấn Ka-Jo hiện giờ vẫn chưa thích hợp để công khai do chúng ta quản lý. Quá mạo hiểm. Trương Nghĩa, con đã gửi thư cho trấn Danak chưa?
- Con gửi từ 2 hôm trước rồi, con thông báo với bọn chúng phó trại làm loạn, tình hình đã được dẹp yên. Hiệp ước giữa chúng ta và Danak vẫn tiếp tục như cũ.
Ma Ha Đích bị 2 gia binh trói lại kéo ra ngoài, Trương Nghĩa gật đầu hài lòng nói với Trương Hoài:
- Tốt lắm, chúng ta dọn dẹp thêm vài ngày là có thể nối lại giao thương với các bộ tộc miền núi. Con cho người thông báo với họ đi, hàng khi chiều ta mang tới toàn bộ đều là muối đấy. Ngoài ra trấn Ka-Jo cần quy hoạch lại, cần thu nạp thêm lưu dân tiến hành khai hoang trồng trọt dưới thung lũng, Ka-Jo không thể dựa hết vào hàng hóa từ bên ngoài tới được. Ta sẽ ở lại thêm vài ngày hỗ trợ con, sau đó ta sẽ về Hóa châu, nơi này toàn bộ sẽ giao lại cho con và Trương quản gia, 500 gia binh kia cũng để lại Ka-Jo. Chuyến hàng thứ 2 từ vương phủ ngày mai sẽ chuyển cho con, chuyến thứ 3 cũng đang tới. Sắp tới hàng hóa và người sẽ không ngừng dồn về Ka-Jo, con cứ thoải mái thi triển nhưng cần giấu thực lực của mình tránh tai mắt của Danak để ý tới càng lâu càng tốt.
- Vâng, thưa cha.
Trương Hoài là con trai cả của Trương Nghĩa ấn giấu ở Ka-Jo bao lâu nay. Trương Hoài vốn tính cách điềm đạm, tâm tư thâm sâu hơn nhiều so với Trương Tuấn tuổi trẻ sốc nổi. Vì thế hắn mới được Trương Nghĩa giao cho nhiệm vụ quan trọng này.
Trương Tuấn cùng Bùi Hải bên ngoài nhà sàn cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, đang dẫn gia binh của mình tản ra xung quanh thu dọn chiến trường và tìm kiếm sơn tặc bỏ trốn. Công việc còn kéo dài tới sáng hôm sau mới kết thúc.
Tại Danak, Ngạc Đốn dâng thư của Trương Hoài lên cho Ba Đích Đề, đợi Ba Đích Đề mở thư ra xem Ngạc Đốn khom người báo:
- Bẩm đại nhân, chỗ Ma Ha Đích tối ngày hôm kia xảy ra cuộc đấu đá nội bộ, tới giờ mọi chuyện có vẻ đã ổn thỏa. Ma Ha Đích gửi thư báo cho chúng ta, cam kết hiệp ước giữa chúng ta và bọn hắn vẫn được hắn duy trì thực hiện như cũ.
Ba Đích Đề khẽ gõ gõ nhịp trên mặt bàn trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nhổm dậy nói:
- Ngạc Đốn, trước kia chúng ta đều biết Ma Ha Đích chỉ là con rối được dựng lên, nhưng chúng ta không ngờ Trương gia lại ra tay quyết đoán như thế. Xem ra gia thế Trương gia thâm sâu khó dò hơn chúng ta tưởng. Chúng ta cần tìm hiểu thêm về chúng, trước mắt thì cứ kệ chúng đi, diễn biến ở Đại Việt và Khmer quan trọng hơn.
- Tuân lệnh đại nhân.
----------------------------
Hoài Văn vương phủ, Trần Quốc Toản đặt lá thư của Bùi Hải báo cáo lại tình hình chuẩn bị ở Hóa Châu xuống mặt bàn. Hơi ngả người ra ghế nhìn Đặng Văn Thiết đang thư giãn uống trà bên cạnh, Trần Quốc Toản khen ngợi:
- Hậu duệ của tiểu Sửu không ngờ lại lợi hại như thế. Theo thời gian có lẽ trấn Ka-Jo đã về tay chúng ta rồi, kế hoạch được Trương Nghĩa chuẩn bị rất chu toàn, sẽ không có vấn đề gì đâu. Bước đầu tiên coi như đã xong. A Thiết, chúng ta chuyển được mấy chuyến hàng cho họ rồi?
Đặng Văn Thiết đặt chén trà xuống từ từ nói:
- Chuyến sắp tới là chuyến thứ 4. Chuyến thứ 3 chắc sắp tới nơi rồi. Người và hàng còn qua vài bước trung gian nên không sợ bị truy ra gốc gác đâu. Ngươi cứ yên tâm. Mà ngươi xem tin tức của Trưởng Tôn Hào chưa? Ngươi hành hắn quá đấy, người khác muốn xâm nhập vài bộ máy cầm quyền thì cần tới 5 năm 10 năm dần dần đi lên. Ngươi cho hắn có 2 năm làm hắn liều lĩnh tý thì m·ất m·ạng.
Trần Quốc Toản hơi xấu hổ gãi gãi đầu:
- Ta xem rồi, trước khi đi ta cũng nói chuyện với hắn, nhưng chịu thôi chúng ta không có 5 năm 10 năm cho hắn. May mà hắn nhanh trí, hắn cũng lỳ thật nhịn cả buổi để dùng cái chiêu đái ra quần cũng hay.
Đặng Văn Thiết liếc xéo Trần Quốc Toản:
- Làm việc với ngươi nói là phải chạy té đái vãi phân cũng chả sai. Mà Trần Nguyên cho người tới báo đã sửa lại v·ũ k·hí và áo giáp theo yêu cầu của ngươi rồi đấy, ngươi muốn đi xem không?
Trần Quốc Toản liền đứng bật dậy nhủ miếng trầu trong miệng vào ống nhổ, mắt sáng như sao thúc giục:
- Đi, đi luôn.