Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 95: Sáng kiến của Trần Quốc Toản.

Chương 95: Sáng kiến của Trần Quốc Toản.


Mũi lao thứ 2 từ trong tay Trần Quốc Toản lao v·út đi, mũi lao này nửa cán trên là sắt nên mũi nặng hơn đuôi, cây lao có hướng chúi xuống hơn mũi đầu tiên nhiều. Mũi tên xé gió kèm theo tiếng rít vang từ trên trời giáng xuống khiến thời gian như trôi chậm lại. Đặng Tất và Đặng Trung khẽ nuốt nước bọt chờ đời hiệu quả của cây lao kia mang lại.

“Rầm, phập” Tấm khiên gỗ chắc chắn bị mũi lao đục thủng to như cái bát, mũi lao không bị chệch hướng cắm sâu xuống đất tới một gang tay, bụi xung quanh bay lên bụi mù, đuôi mũi lao vẫn còn chút rung rinh. Đặng Văn Thiết không kìm được hô lên:

- Tốt, tốt lắm. Quốc Toản tiếp đi, xem mũi cuối cùng thế nào?

- Ừm, mũi này đúng là rất tốt, gần như đã đạt được tất cả kỳ vọng của chúng ta. A Thiết, ngươi bình tĩnh thôi, đừng xúc động quá.

Đặng Văn Thiết xùa xùa tay ý bảo Trần Quốc Toản không cần lắm chuyện.

Mũi lao thứ 3 hoàn toàn làm bằng sắt nặng tới gần 30 cân (khoảng 15kg) Trần Quốc Toản cầm lên cũng phải nhíu mày. Khối lượng này không phải ai cũng dùng được, đến Trần Quốc Toản cũng rất khó dùng. Trong Hoài Văn Quân hiện giờ e rằng chỉ có Đặng Trung có thể thoải mái dùng được. Nhưng Trần Quốc Toản thực sự muốn xem sức mạnh của mũi lao này, nên hết sức tập trung lấy sức để thực hiện pha ném.

“Rầm” Mũi lao vừa cắm xuống, bụi xung quanh bay mù mịt. Tấm ván bị đục thủng rồi vỡ nát, mũi lao cắm n·gập s·âu trong đất. Trần Quốc Toản xoay xoay cổ tay vì mỏi do phải vận quá nhiều sức. Đặng Tất, Đặng Vũ không khỏi bất ngờ trước uy lực của thứ v·ũ k·hí được ném từ tay con người thế này. Đặng Văn Thiết mặt rạng rỡ rồi nhanh chóng buồn bã:

- Nếu là ngày trước có đủ sắt, ta nhất định sẽ dùng cái thứ 3 này. Có những thứ này rất nhiều huynh đệ của chúng ta không cần phải liều mình lao vào trận địch để mở đường.

Trần Quốc Toản gật đầu khẳng định:

- Đúng thế, thứ này chỉ có ngươi dùng là hợp nhất.

Đặng Trung tay nắm chặt nhìn chằm chằm vào đám bụi vẫn chưa lắng xuống, hắn biết đây chắc chắn là thứ v·ũ k·hí hắn phải dùng được. Trần Quốc Toản nhìn 3 người rồi dặn dò:

- Đặng Trung, Đặng Vũ, Đặng Tất từ giờ các ngươi và tất cả binh sĩ đều phải học sử dụng thứ này, lúc học đều phải mặc giáp để làm quen. Hiện tại dụng cụ tập luyện không đủ thì chia ca ra mà tập. Muốn vào Hoài Văn quân việc biết ném lao này là bắt buộc, với kỵ binh phải học cưỡi ngựa ném lao. Bộ binh lấy khoảng cách bia là 50 bước, kỵ binh là 70 bước làm chuẩn. Rõ chưa?

Cả 3 người vội vàng quỳ thụp xuống chắp tay hô lớn:

- Rõ, thưa cậu chủ/vương gia.

Trần Quốc Toản đưa mắt nhìn Đặng Vũ nói:

- Đặng Vũ, tới lượt ngươi rồi, cách 50m bắn vào lần lượt từng tấm áo giáp treo ở cột kia cho ta. Bắn từ trái qua, đừng có bắn trượt đấy.

- Vâng.

Dù không đả động gì tới Đặng Tất và Đặng Trung nhưng câu nói của Trần Quốc Toản cũng khiến bọn hắn hơi chột dạ, cúi đầu xấu hổ vì màn ném lao kém cỏi vừa rồi. Đặng Vũ bước tới vạch vôi, hạ cây cung đeo ở lưng xuống rồi tra tên vào tự tin giương cung bắn. Ở khoảng cách này Đặng Vũ chỉ cần bắn thẳng là được, cũng là phạm vi uy lực nhất của cung tên.

“Keng” tia lửa bắn tóe ra khi mũi tên sắc bén v·a c·hạm với bộ giáp, mũi tên hoàn toàn bị bộ giáp cản lại bay chệch đi hướng khác, trên bộ giáp chỉ có vết xước nhỏ. Trần Quốc Toản dửng dưng tiếp tục hạ lệnh cho Đặng Vũ:

- Bộ tiếp theo.

“Keng” mũi xé gió lao tới, đầu mũi tên sắc bén lóe hàn quang cũng chỉ để lại một vết lõm nhỏ trên bộ giáp rồi bị bật trở ra. Trần Quốc Toản có vẻ vẫn chưa ưng ý, hơi lắc đầu lại tiếp tục nói:

- Bộ tiếp theo.

Cho tới bộ thứ 5, mũi tên Đặng Vũ bắn ra đã bị dính lại trên bộ giáp, dù nó chỉ xuyên qua bộ giáp một ít đầu nhọn của mũi tên, thân tên bằng gỗ thì bị gãy vụn. Trần Quốc Toản thấy kết quả mong muốn thì dơ tay cho Đặng Vũ dừng lại rồi cùng lão Nguyên tới gần để xem xét.

Các bộ giáp vốn được xếp mỏng dần từ trái qua phải để thử năng lực phòng ngự trước cung tên. Nhìn cẩn thận một lượt, Trần Quốc Toản mới tháo rồi mang trên tay hai bộ giáp thứ ba và thứ tư về lại bàn cho Đặng Văn Thiết xem. Trần Quốc Toản nhìn Đặng Văn Thiết đang sờ nắn vị trí mũi tên bắn vào, hỏi:

- a Thiết, ngươi thấy sao? nên chọn bộ nào? Hai bộ chênh nhau khoảng 7 cân (3,5kg).

Đặng Văn Thiết nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Chọn bộ số 4 đi. Bộ số 3 vẫn còn nặng quá sẽ tốn rất nhiều thể lực. Bộ số 4 dày hơn giáp thiết kỵ một chút, vẫn khá nhẹ đảm bảo được thể lực cho kỵ binh. Tên bắn thẳng vẫn chưa xuyên qua được nếu thêm gia tốc của ngựa thì khả năng tên vẫn xuyên qua nhưng sẽ không sâu, không sợ ảnh hưởng tới tính mạng. Ta thấy bộ số 4 là hợp lý nhất.

Trần Quốc Toản gật gù:

- Ừm, ta cũng có ý đó. Chú Nguyên, chốt lại thế đi. Giáp thì chọn bộ số 4, làm khoảng 2000 bộ cho kỵ binh trước, lao chọn thanh số 2 khoảng 10.000 cây. Tạm thời như thế chú cần khoảng bao lâu?

Trần Nguyên khẽ day day trán nhẩm tính:

- Cậu chủ, xưởng hiện giờ chỉ có 20 thợ rèn đủ tay nghề để làm những thứ này, nếu gác tất cả những thứ khác lại chỉ làm 2 thứ này, cứ tính 2 người làm cùng nhau thì 2 ngày được 1 cây giáo, 5 ngày được 1 bộ giáp. 2000 bộ giáp làm không nghỉ cũng mất tới 3 năm, 10.000 cây giáo cũng mất thêm 6 năm nữa. Chưa kể số sắt trong kho của chúng ta không biết có cầm cự được không.

Trần Quốc Toản nghe lão Nguyên nói thì mồm há hốc rồi như rơi vào trầm cảm, lão Nguyên dành cả đời cho nghề rèn nên lời lão Nguyên nói Trần Quốc Toản hoàn toàn tin tưởng, gì chứ trong nghề rèn này lão Nguyên đứng đầu mấy huyện quanh đây rồi.

Trần Quốc Toản hoang mang vì nhận ra ngày trước bản thân hắn chỉ biết ăn sẵn, chỉ biết lĩnh binh đi đánh trận. Trần Quốc Toản không quan tâm tới việc rèn đúc áo giáp v·ũ k·hí, lương thực này cho lắm, mọi chuyện có một tay lão Bộc lo cho hết rồi. Giờ động vào mới biết hậu cần gian nan cỡ nào, Trần Quốc Toản ủ rũ bám vào tấm áo giáp lẩm bẩm:

- Chỉ trang bị cho 2.000 kỵ binh mà đã khó khăn thế rồi. Sau này ta cần vài vạn thì biết làm thế nào. Đặng Văn Thiết cứu ta.

Đặng Văn Thiết vỗ vỗ vai Trần Quốc Toản an ủi:

- Thôi cứ từ từ, trước mắt làm vài trăm bộ đã, ta sẽ dặn lão Lưu quản gia tìm thêm thợ rèn về. Quặng sắt thì sẽ thu mua thêm. Yên tâm rồi đội quân này sẽ có thôi.

Trần Quốc Toản tay vân vê lá sắt ở giáp đùi rồi ngửa mặt lên trời oán trách:

- Chỉ là cái lá sắt thế này thôi mà sao ít người có thể làm được vậy. Ông giời ơi, ta sắp phải đánh trận rồi, ta làm sao mà chờ được 10 năm.

Lão Nguyên ở bên nghe vậy thì thở dài nói:

- Cậu chủ, người đừng buồn nữa. Lão cũng hết cách, cái lá thép thì đơn giản ai cũng rèn được, nhưng phần giáp ngực và lưng thì không phải ai cũng có thể làm được. Thợ làm được quanh đây lão đã kéo hết về vương phủ nhà ta rồi. Chính vì thế mà giá một bộ giáp tới 50-70 quan là vì thế. Lão sẽ bảo mọi người cố gắng tăng tốc để làm cho cậu chủ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Trần Quốc Toản nghe lời lão Nguyên nói thì trong đầu như nảy ra ý tưởng gì đó mà chưa biết diễn đạt làm sao. Ngăn mọi người xung quanh làm ồn, Trần Quốc Toản đi đi lại lại cố gắng tìm lời để nói ra ý tưởng của mình. Trần Quốc Toản chỉ tay vào bộ giáp rồi hỏi lão Nguyên:

- Chú Nguyên, 2 người làm chung 5 ngày được 1 bộ giáp là bao gồm tất tật mọi việc từ khi là cục sắt tới bộ giáp thế này à?

- Vâng đúng thế….

Lão Nguyên gật đầu, bị động vào nghề lão định giải thích thêm thì Trần Quốc Toản ngắt lời rồi hỏi tiếp:

- Khoan đã chú Nguyên, nghĩa là bao gồm cả rèn những lá sắt nhỏ này? những lá sắt này thợ rèn bình thường khác có làm được không?

Lão Nguyên dứt khoát gật đầu đáp:

- Có, thưa cậu chủ, chỉ cần học việc vài hôm là làm được. Cái này không khó.

Trần Quốc Toản hỏi tiếp:

- Thế, chú làm bộ giáp này thì cũng chính chú khâu những lá sắt này vào áo lót vải bên trong à?

Lão Nguyên tự hào khoe:

- Vâng, mọi thứ trong bộ giáp này đều do một tay lão làm.

Trần Quốc Toản nghĩ ngợi một lúc rồi “rầm,rầm rầm, hahaha ra là thế, có cách rồi, hahaha” Trần Quốc Toản vui sướng vỗ cái bàn gỗ rầm rầm rồi cười như thằng điên. Mấy người xung quanh ngơ ngác không hiểu Trần Quốc Toản lên cơn gì, mới vừa rồi ủ rũ như mất hũ gạo, giờ thì cười sằng sặc như vớ được vàng. Ngoài Đặng Văn Thiết dám tiến lên khẽ vỗ vỗ vai Trần Quốc Toản để hỏi chuyện ra thì không ai khác dám làm, nhưng Đặng Văn Thiết vẫn rất đề phòng:

- Ngươi bị sao thế? Đừng kích động rồi nhào tới ta, ta già rồi.

Trần Quốc Toản cố bình tĩnh lại chỉ vào áo giáp nói:

- Chú Nguyên, nếu chú chỉ cần rèn phần giáp ngực, giáp lưng; những việc khác như rèn lá thép nhỏ ở đùi và vai, khâu và may vá, quét dầu có người khác làm cho chú thì cần bao lâu để xong 1 bộ giáp.

Là người lão luyện, từng trải trong nghề, mới nghe thế cả mặt Đặng Văn Thiết và lão Nguyên như nở hoa, lão Nguyên hồ hởi nói:

- Cậu chủ, không tới 2 ngày, thế thì chỉ cần chưa tới 2 ngày là xong. 2000 bộ chỉ cần 14 tháng là xong hết. hahaha

Đặng Văn Thiết cười nhe hết lợi liện tục vỗ vỗ vào lưng Trần Quốc Toản nói không ngừng:

- Haha ngươi đúng là thiên tài, đúng là mèo mù vớ cá rán. Việc này dễ rồi, ta sẽ bảo Lưu quản gia sắp xếp tuyển thợ về mở thêm xưởng ngay.

Trần Quốc Toản nhìn Đặng Văn Thiết nửa khen nửa chửi mình lại nghĩ ra thêm gì đó hơi gãi gãi cằm nói:

- a Thiết, khoan đã, từ từ đã. Ta thấy mở thêm xưởng trong này hơi phức tạp, sắp tới tuyển thêm quân sợ rằng không còn chỗ, chi bằng đặt mua trực tiếp của các xưởng ngoài bờ sông đi. Xưởng rèn, xưởng dệt ngoài đó có sẵn rồi, thợ cũng có sẵn. Chúng ta vừa đỡ phải mang thêm xưởng vào đây, đỡ phải quản lý thêm người mà các trang hộ lại có thêm đơn hàng. Để các chủ xưởng tự kiếm thêm nguồn mua sắt lại càng đỡ gánh nặng cho mỏ của chúng ta. Đơn giản hơn nhiều. Chúng ta áp dụng thử, nếu hiệu quả thì bảo lão Lưu triển khai ra các nghề khác luôn.

Đặng Văn Thiết há mồm kinh ngạc, trộm nghĩ tên điên này vẫn thế, nghĩ ra 1 hắn sẽ vẽ ra 100. Nghĩ ra 1 bước hắn sẽ tính tới 10 bước tiếp theo. Tay run run chỉ Trần Quốc Toản, Đặng Văn Thiết khen như chửi:

- Quốc Toản. Ngươi đúng là loại yêu nghiệt.

Chương 95: Sáng kiến của Trần Quốc Toản.