Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 28: Hạo Thiên Giới Chỉ, Đông Hoang Tổ Đế
“Hạo Thiên...Hạo Thiên....”
Chu An lẩm bẩm, cái danh tự này để hắn không khỏi liên tưởng đến một người.
Người nọ cũng tên Hạo Thiên, ngoài ra còn có một cái tôn hiệu lững lẫy khác, chính là Đông Hoang Tổ Đế.
Đông Hoang Tổ Đế sinh ra ở thời Thái Cổ, uy nghi cái thế, khí khái hào hùng ngút trời, được xưng tụng là Đông Hoang tuyên cổ đệ nhất nhân.
Đông Hoang Tổ Đế luân hồi muôn đời, vạn kiếp bất diệt, thống lĩnh cường giả của Cổ Thiên Đình chinh chiến Kiếp quân, hiệu lệnh vừa ra, không ai dám không theo, địa vị của hắn ở thời đại Thượng Cổ, thậm chí không thua kém gì Hoang Cổ Thánh Nhân.
Đông Hoang Tổ Đế tình nghĩa song toàn, sát phạt quyết đoán, tâm cơ lôi kéo khắp nơi, thiên về thống lĩnh đại cục, gọi là vạn cổ anh kiệt, cũng không quá phận. Thời đại Thượng Cổ, Đông Hoang đi ra vô số anh hùng, mà người có thể làm được đến hoàn mỹ, cũng chỉ có một người Đông Hoang Tổ Đế.
Bật cười, một chiếc nhẫn mà thôi, sao có thể cùng nhân vật hiển hách như vậy liên hệ với nhau cơ chứ.
Nhưng càng quan sát kỹ, Chu An càng thêm nghi hoặc. Hai cái chữ Hạo Thiên mờ mịt t·ang t·hương này, lại khiến hắn có một tia cảm giác kỳ lạ khó hiểu.
"Ồ!"
Chu An chợt giật mình ồ lên một tiếng, bởi vì vừa rồi, hắn thử đưa thần niệm đánh lên trên mặt nhẫn, lại giống như giọt nước rơi vào biển cả, không chút cảm giác.
Chu An động dung, xem ra nha đầu nhà mình đánh bậy đánh bạ tìm được một cái bảo vật.
Thử lại lần nữa, hắn vẫy tay bắn ra một giọt tinh huyết nhỏ lên mặt nhẫn, lần này khác biệt, giọt máu vừa chạm liền bị hút mất sạch sẽ, chỉ có điều, nhẫn vẫn không có chút động tĩnh. Thử thêm vài cách khác vẫn không được, Chu An dừng tay, đôi mắt sáng lên.
Có thể khẳng định, Hạo Thiên giới chỉ này không đơn giản, hẳn là một kiện bảo khí hi hữu.
Chu An tung hoành thiên hạ năm trăm năm, có thể ở Loạn Ma Vực chiếm lĩnh một vị trí, ngoại trừ tu vi cao siêu, thủ đoạn lợi hại ra, một phần nguyên nhân là bởi vì hắn nắm giữ một món cửu chuyển Đế Binh: Thập Ức Hồn Phiên!
Nhưng ngay cả ngoan cố, kiêu căng như Thập Ức Hồn Phiên, lại vẫn như cũ bị hắn tìm ra manh mối, luyện hoá.
Không nghĩ đến, tất cả những thủ đoạn của hắn lại đối với chiếc nhẫn này vô dụng. Chẳng lẽ nói, cấp bậc của Hạo Thiên giới chỉ so với Thập Ức Hồn Phiên còn cao hơn?
Khẽ vuốt ve mặt nhẫn, nội tâm Chu An khá là phấn khởi. Trở tay, đem nhẫn cất vào trong ống tay áo.
"Công tử, nhẫn này hẳn là không gian giới chỉ chứ? Hì hì!" Chợt bên tai hắn vang lên tiếng hô nhỏ.
Chu An hơi giật mình, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy một đôi mắt to đen nháy chằm chằm nhìn hắn, khuôn mặt đắc ý, hớn hở chờ đợi.
Hắn khẽ gật đầu.
"Oa!" Tiểu Nguyệt múa may tay chân, vui mừng ra mặt: “ Ta biết ngay mà, quả nhiên bản tiểu thư thông minh, đa trí, chỉ tốn mười đồng bạc liền mua được một cái trữ vật giới chỉ, oa haha, ta thật khâm phục ta quá”
Nàng ôm lấy c·h·ó nhỏ xoay vài vòng, hưng phấn hỏi:
"Tiểu Hắc, ngươi thấy có đúng không?"
C·h·ó trắng Tiểu Hắc bị xoay cho váng đầu hoa mắt, không nhịn được oẳng lên vài tiếng, để thiếu nữ càng thêm đắc ý, xoè tay bảo:
"Công tử đưa ta."
"Đưa gì?" Chu An nghi hoặc.
Tiểu Nguyệt bĩu môi, trừng mắt nhìn hắn nói: "Nhẫn trữ vật nha, mau đưa cho ta."
Chu An cười như không phải cười nhìn nàng, xòe cả hai tay ra, đảo qua đảo lại đáp: "Nhẫn nào, ta đâu biết đâu, hẳn là làm mất rồi...ừm đúng vậy, đã mất rồi"
Nói xong hắn vội vàng quay người rời đi, nhưng Tiểu Nguyệt đâu chịu buông tha, nhanh chân xông lên phía trước giang tay chắn đường, rất gấp gáp bảo:
"Hừ mau đem nhẫn trả lại cho ta !"
Chu An mặt không đỏ, tim không run nói: "Ta không phải nói đã mất rồi sao?"
"Hừ đường đường là chủ nhân, lại đi chiếm đoạt nhẫn trữ vật của tỳ nữ nhà mình, ngươi không thấy mất mặt ư?"
Chu An cười ngạo nghễ nói: "Không thấy ah, bản công tử thế nhưng là ma tu, c·ướp đoạt đồ vật không phải là chuyện đương nhiên sao?"
"Ngươi...ngươi...ngươi...." Tiểu Nguyệt cứng họng, nói không nên lời, nước mắt đã đảo qua một vòng chực khóc.
Nhìn thấy cảnh này, Chu An triệt để bó tay, thở dài bảo:
"Được rồi, được rồi, bản công tử đền ngươi một cái khác, không được hay sao?"
"Không, ta muốn chiếc nhẫn kia"
Vừa nói, nước mắt rơi lã chả, khóc lớn rất thương tâm, chỉ có điều, đôi mắt giảo hoạt lâu lâu quay qua liếc hắn mấy cái. Chu An dở khóc dở cười, biết là nàng giả bộ. Chỉ có điều, hắn cũng không biết xử lý thế nào.
Nghĩ cũng buồn cười, đường đường cùng hung cực ác Vạn Quỷ Vương, ma danh có thể doạ trẻ con không dám khóc, lại chẳng làm gì được một tiểu nha đầu. Nếu để người ngoài biết được nhất định sẽ trợn mắt há mồm.
Khuyên nhủ thêm mấy câu, nàng vẫn chưa chịu bỏ qua, hắn thật sự mặt đen, hơi nghiêm giọng nói:
"Nha đầu nhà ngươi còn tiếp tục càn rỡ, đừng trách ta dùng gia pháp hầu hạ."
"Gia pháp!"
Nghe đến gia pháp, sắc mặt Tiểu Nguyệt cứng lại, hai má triều hồng, bĩu môi:
"Đáng ghét!"
Nói xong liền ôm lấy c·h·ó nhỏ bỏ chạy mất dạng.
Chu An dùng thần niệm quét qua, phát hiện nàng ôm lấy Tiểu Hắc chạy đi tìm mấy tên d·u c·ôn trong trấn đánh đau một trận phát tiết, lắc lắc đầu, lần nữa lấy ra Hạo Thiên giới chỉ tinh tế quan sát.
Càng nghiên cứu, sắc mặt của hắn càng ngưng trọng, tâm thần hoàn toàn bị hai chữ Hạo Thiên hấp dẫn.
Hai chữ này được viết bằng chữ triện cổ, cùng chữ viết thời đại hiện nay cực kỳ khác nhau, nhưng từ bên trong, Chu An cảm nhận được một tia ngạo thị thiên địa, duy ngã độc tôn.
Viết nên hai chữ này, hiển nhiên là một vị cường giả tuyệt thế.
Chu An trầm tư chốc lát, cầm bút lên, dựa theo hai chữ này mà viết xuống. Chỉ có điều làm thế nào cũng không đưa bút xuống được. Không bỏ cuộc, hắn lấy chút đồ ăn rồi thử lại.
Ngày thứ nhất, Chu An cầm bút vừa đặt bút, viết được một nét ngang của chữ Hạo (昊) từ chiếc nhẫn nhàn nhạt tỏa ra một tia cổ lão khí tức.
Ngày thứ hai, Chu An viết được nét thứ hai, từ chiếc nhẫn cổ lão khí tức đậm đà chút ít
Ngày thứ ba, Chu An viết được đến nửa nét thứ ba rồi dừng lại khó tiến thêm nữa, khí tức cổ lão kia đã bao phủ toàn bộ hắc nhẫn, khí tức nọ mang theo một cỗ phách lực tuyên cổ bất diệt, uy chấn hoàn vũ. Nhưng lúc Chu An vừa viết xong nét cuối cùng thì bỗng trợn mắt phun ra một ngụm nghịch huyết, cơ thể lập tức uể oải nằm gục xuống, tóc trên lấm tấm vài sợ bạc rớt trên bàn.
"Vẻn vẹn viết xuống một chữ, liền khiến ta tổn thất năm trăm năm thọ nguyên"
Chu An cả kinh, cũng không dám vọng động thêm nữa mà thu hồi giới chỉ, cầm lấy hồ lô rượu đi ra vườn đào sau nhà.
"Cố nhân hậu duệ đã tìm được, hiện tại nên trảm nhân quả như thế nào đây?"
Chu An uống vào ngụm rượu, đưa mắt nhìn về phương xa, khẽ suy tư.
Đi đến Đại Nghiên trấn đã hơn hai tháng, Chu An từ lâu đã tìm được hậu duệ của ân nhân năm xưa.
Chính là bạn vong niên của hắn, Từ Nhiễm.
Chỉ là tình huống của Từ Nhiễm để hắn không biết xuống tay như thế nào.
Từ Nhiễm năm nay sáu mươi hai tuổi, hơn nửa đời trước chấp nhất với công danh. Thi hương mấy lần đều không trúng, tuổi già nản lòng thoái chí về quê dạy học.
Lão cả đời có một vợ, một con, nhưng nhi tử mười mấy năm trước đi thuyền ngã xuống sông bất hạnh t·ử v·ong, thê tử vì lâu ngày buồn bã, lâm bệnh mà c·hết.
Dẫn đến Từ gia gần như đoạn tử tuyệt tôn.
Hiện tại Từ Nhiễm đối với tiền bạc tài bảo, công danh lợi lộc đều không hứng thú. Về phần tu luyện võ đạo, hiện tại lão đã ngoài sáu mươi, khí huyết khô bại, cơ năng lão hóa, dù cho phục dụng thiên tài địa bảo, cưỡng ép tăng cao tu vi. Thì đời này vẫn hầu như Chân Nhân vô vọng.
Không vào Chân Nhân, chung quy chỉ là sâu kiến, chẳng tính là cái gì.
Hơn nữa lấy tính cách ngoan cố của Từ Nhiễm, nếu hắn trao tặng cơ hội luyện võ, lão chỉ sợ cũng không mấy mặn mà.
Hắn tu đạo nhiều năm như vậy, trước nay làm việc đều dứt khoát quyết đoán, không phục thì g·iết.
Chỉ có điều, từ lúc cùng Tiểu Nguyệt tới Đại Nghiên trấn, tâm cảnh của hắn vô thanh vô tức thay đổi.
Cơn gió mùa đông vi vu thổi qua, chiếc lá vàng cuối cùng rơi khỏi cành, Chu An tâm tình thổn thức giơ hồ lô hớp một ngụm rượu.