Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 32: Kiếp Này Vẫn Cùng Quân Sóng Vai Đối Ẩm

Chương 32: Kiếp Này Vẫn Cùng Quân Sóng Vai Đối Ẩm


Hai mươi năm gặp lại, khi thấy thiếu nữ vẫn khoẻ mạnh, nội tâm Khương Ly không khỏi an lòng.

Cô gái này, Khương Ly một mực trông nom từ nhỏ đến lớn, chẳng biết từ bao giờ, hắn đã xem nàng thành người thân của mình.

Khương Ly trước nay vẫn luôn như vậy, đối với kẻ thù, lạnh lùng ác độc, đối với chí thân nhẹ nhàng ôn nhu.

Mà Hạ Tuyết Đình gặp hắn trở về, thấy hắn như trước, không thay đổi chút nào, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hoá thành một nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng sà vào lòng hắn.

Vươn tay vỗ về lưng ngọc của thiếu nữ, Khương Ly khẽ cúi đầu, nhìn về phía Lừa già cùng Bạch Hạc, ánh mắt lộ ra một chút hoài niệm.

Hai con vật này, làm bạn với mình thật lâu, về sau Khương Ly đem chúng tặng cho Hạ Tuyết Đình, nhiều năm không gặp, bọn chúng vẫn là như vậy.

Bạch hạc hiện tại đã là cấp bốn yêu soái, có thể mở miệng nói tiếng người. Nhưng dáng dấp ục ịch to mọng, đầu lâu trọc lóc, một cánh rủ xuống, một cánh ôm lấy bình rượu, nhìn thế nào cũng thấy dở dở ương ương.

Lừa già tu vi chỉ mới cấp hai yêu uý, tiềm lực sớm đã hao sạch, tuổi tác cũng lớn, đại nạn sắp tới.

Nghe được giọng của Khương Ly, lừa già đột nhiên mở mắt, đứng dậy, mà hạc béo cũng cuống cuồng ném mất chai rượu, đôi mắt to nhìn chằm chằm thanh niên mặc áo trắng, lộ ra vẻ khó tin cùng mừng rỡ.

"Lão...lão chủ nhân! Ngươi đã trở về?"

Bạch hạc run run hô toáng lên.

Mà lừa già không biết nói chuyện, nhưng đôi mắt đục ngầu loé lên tia sáng, chạy lại gần cọ cọ bắp đùi hắn, vui vẻ kêu to.

"Nhiều năm không gặp, hai ngươi không có vấn đề gì chứ?"

Khương Ly cười nhạt hỏi.

Bạch hạc cung kính đáp: "Cảm tạ lão chủ nhân quan tâm, ta và Lư huynh vẫn khoẻ, chỉ có điều, Lư huynh tuổi tác đã cao, mỗi ngày đều ưa thích nằm ngủ"

Khương Ly gật gật đầu, chăm chú quan sát lừa đen. Đầu lừa già này vốn không phải yêu thú, mà là một con lừa bình thường, có thể tu luyện đến cảnh giới hiện tại, là bởi vì ăn được không ít linh đan diệu dược, nhưng đạt tới cấp hai yêu uý đã là cực hạn.

Muốn đột phá, cần thiết tăng lên huyết mạch của nó.

Chuyện ấy, đối với yêu thú bình thường rất khó, nhưng đối với Khương Ly đơn giản là một cái búng tay.

"Hai mươi năm trôi qua, tu vi của các ngươi tiến triển quá chậm, chớ nên bản kháng, lão phu dẫn các ngươi đến một nơi, từ nay hai ngươi liền tu hành ở đó"

Khương Ly nói xong, một tay ôm lấy Hạ Tuyết Đình, tay còn lại phất nhẹ, đem Bạch Hạc cùng lừa đen đồng thời cuốn lấy, tiến vào Lạc Thần Giới.

"Khương thúc thúc...đây là nơi nào?"

Hạ Uyển Đình há hốc mồm, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Nàng thân là nhất phẩm Chân Nhân, cảm giác đối với thiên địa nguyên khí cực kỳ nhạy bén. Rất nhanh liền phát hiện ra, nồng độ nguyên khí ở xung quanh đậm đặc đến cực điểm, so với ở Việt quốc phải đậm đặc gấp mười mấy lần.

Tu luyện ở đây, quả thực làm ít công to.

Không chỉ Hạ Tuyết Đình, Bạch Hạc cùng Lừa đen cũng kích động nhìn ngó bốn phía, tham lam hít lấy hít để.

Bọn chúng thậm chí cảm giác được cả người mình bị nguyên khí vờn quanh, coi như không cần hô hấp thổ nạp, nguyên khí cũng tự động chui vào cơ thể.

Khương Ly cười nhẹ đáp: "Đây là thế giới của ta, nơi đây không chỉ nguyên khí nồng đậm, mà thiên tài địa bảo, đan dược công pháp chẳng thiếu thứ gì, nếu các ngươi muốn có thể tuỳ thời tiến vào tu luyện"

"Thật...thật sao?" Hạ Tuyết Đình run rẩy nói.

Khương Ly xoa xoa đầu nhỏ của nàng cười bảo: "Nha đầu ngốc, thúc thúc còn lừa gạt ngươi sao?"

Tiếp đó, Khương Ly để Bạch Hạc cùng Lừa đen ở lại, dẫn theo Hạ Tuyết Đình du lãm một vòng Lạc Thần Giới, một bên du ngoạn, một bên trò chuyện. Nghe tới kinh lịch những năm qua của Khương Ly, thiếu nữ xuýt xoa không ngừng.

So với hắn, kinh lịch của nàng ít đặc sắc hơn rất nhiều.

Sau khi Khương Ly biến mất khỏi Việt quốc, Hạ Tuyết Đình và Bạch Hạc, Lừa đen vẫn luôn tiềm tu ở Lạc Thần Tông.

Mười mấy năm trước, Lạc Thần Cốc đột nhiên dị biến, không chỉ diện tích mở rộng, mà nguyên khí cũng nồng đậm hơn nhiều lần. Lạc Thần Tông mượn cơ hội này quật khởi, ngắn ngủi mấy năm đã trở thành tông môn hàng đầu Việt quốc.

Bản thân Hạ Tuyết Đình bởi vì nhận được Lạc Thần Tông toàn lực bồi dưỡng mà vào khoảng mười năm trước liền đột phá Chân Nhân, đến nay tu vi đạt tới nhất phẩm sơ kỳ đỉnh phong, trở thành Việt quốc đệ nhất thiên kiêu.

Phải biết, tuổi tác của nàng mới chừng trên dưới bốn mươi, lại đã là Chân Nhân cường giả, cộng thêm sở hữu Băng Cơ Ngọc Cốt, chiến lực vượt xa cao thủ cùng cấp, coi như đặt ở toàn bộ Kiêu Dương Vực cũng là thiên tài hàng đầu.

"Nghe đồn quốc chủ Trần Huyền Tông hơn mười năm chưa lên triều, các nước xung quanh lại muốn động thủ với Việt quốc rồi?"

Khương Ly nhẹ giọng hỏi.

Trên đường về nhà, Khương Ly tản ra thần niệm, nghe được không ít tin đồn. Trong đó liền có tin đồn, bốn nước xung quanh chuẩn bị liên hợp công phá Việt quốc.

Kiêu Dương Vực không giống với Loạn Ma Vực, ma tu có thể tuỳ ý g·iết người đồ thành, tàn nhẫn chém g·iết. Ở Kiêu Dương thập quốc, võ giả hành sự cần tuân theo Tứ Hoang Điện pháp lệnh.

Bình thường được phép đấu pháp, chém g·iết, nhưng nếu liên quan đến việc đồ tông, diệt tộc, nhất là các thế lực lớn, thường thường Tứ Hoang chấp sự sẽ đứng ra can thiệp.

Mặc dù vậy, Tứ Hoang Điện đối với c·hiến t·ranh giữa các nước, lại mắt nhắm mắt mở, không hề nhúng tay.

Thế nên, Kiêu Dương thập quốc nhìn như an bình, nhưng giữa các nước lân bang vẫn luôn diễn ra t·ranh c·hấp.

Bốn nước Ngô, Việt, Sở, Tề, Nhạc chính là ví dụ điển hình.

Trong đó, Ngô quốc và Việt quốc, vốn là kẻ thù truyền kiếp, c·hiến t·ranh liên miên.

Ba nước còn lại đồng dạng tiếp giáp với Việt quốc, lâu lâu cũng xảy ra ma sát.

Đỉnh điểm nhất là hơn trăm năm trước, khi đó tiền nhiệm quốc chủ đột ngột q·ua đ·ời, Việt quốc nội loạn. Bốn nước Ngô, Nhạc, Sở, Tề liên hợp với nhau, từ bốn phía vây đánh Việt quốc.

May mắn, quốc chủ Trần Huyền Tông xuất thế, bình định nội loạn, lại dẫn dắt Kinh Dương Thần Quân đại bại liên quân bốn nước, uy chấn thiên hạ.

Về sau, Việt quốc dưới sự dẫn dắt của Trần Huyền Tông không ngừng lớn mạnh, liền quay mũi giáo hướng về các nước lân bang tiến hành chèn ép, để Ngô, Nhạc, Sở, Tề mặt đầy bụi đất.

Nhưng thời gian gần đây, Việt quốc quốc chủ đột ngột biến mất, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, bốn nước này rốt cuộc tìm được thời cơ, trả thù trở về.

Đa số mọi người có lẽ không biết Trần Huyền Tông đi đâu. Nhưng Khương Ly lại biết, người này nhất định là ẩn cư ở một chỗ nào đó, tiến hành trảm phàm rồi. Dù sao lúc hắn còn ở thành Đại La, Trần Huyền Tông đã là Chuẩn Vương cao thủ, khoảng cách đột phá tam phẩm Chân Vương, chỉ còn thiếu nửa bước.

Một khi trảm thành công, vượt qua tam cửu thiên kiếp, Việt quốc liền đủ điều kiện thăng cấp, trở thành cấp hai Đại quốc.

Ở Tứ Hoang, quốc gia cùng võ vực tương tự nhau, đều phân thành các loại cấp bậc.

Võ vực phân th·ành h·ạ cấp, trung cấp, thượng cấp cùng Đế cấp võ vực.

Mà quốc gia thì phân thành cấp ba Tiểu quốc, cấp hai Đại quốc, cấp một Cương quốc, cùng Cổ triều.

Phân cấp như vậy, cũng không phải tuỳ tiện phân chia, mà là một loại quy tắc, được thiên đạo công nhận.

Dẫn đến, một cái quốc gia hay một cái võ vực thăng cấp, đều nhận được thiên đạo ban thưởng, nồng độ nguyên khí tăng lên, thiên tài địa bảo gia tăng.

Quốc gia bình thường, không có Chân Nhân cảnh toạ trấn, liền là phàm nhân quốc độ, khỏi cần xét tới.

Quốc gia có Chân Nhân cảnh toạ trấn, chính là cấp ba Tiểu quốc.

Cấp ba Tiểu quốc sinh ra tam phẩm Chân Vương, đồng thời vị Chân Vương đó đồng ý sinh hoạt tại chỗ trên mười năm, liền có thể tấn thăng cấp hai Đại quốc.

Cấp hai Đại quốc sinh ra mười vị Chân Vương trở lên, trong đó, có một người đột phá ngũ phẩm Chân Vương, đồng thời toạ trấn quốc gia trên trăm năm, liền có thể tấn thăng cấp một Cương quốc.

Còn như Cổ triều, thì đều là những quốc gia cổ, tồn tại trên vạn năm thậm chí mấy vạn năm, từng sinh là Đế cảnh cường giả, đồng thời có Chuẩn Đế cường giả trường kỳ toạ trấn.

Tại toàn bộ Đông Hoang, hơn bốn trăm cái võ vực, quốc gia lớn nhỏ vô số kể, lại chỉ có mười mấy cái cổ triều như vậy.

"Đúng rồi thúc thúc, Đình Đình từng nghe lão tông chủ nói qua, bốn nước Ngô, Nhạc, Sở, Tề sở dĩ lăm le tiến đánh Việt quốc ta, là vì có người đứng sau giật dây. Người nọ giống như lai lịch rất lớn"

"Lai lịch lớn ư?" Khương Ly cười nhạt, ánh mắt lạnh xuống.

Việt quốc dù sao cũng là quê hương của hắn, không phải kẻ nào cũng có thể nhúng chàm.

Dù đối phương là ai, lai lịch lớn thế nào, có hắn ở đây, tất cả âm mưu quỷ kế đều hoá thành mây khói.

....

Tối hôm đó, Khương Ly cùng Hạ Tuyết Đình cùng nhau nghỉ lại ở trong tiểu viện, trắng đêm tâm sự. Hạ Tuyết Đình giống như trở về hồi còn bé, quấn quýt lấy hắn không rời.

Ngày thứ hai, mưa phùn lất phất, Khương Ly rời khỏi Lạc Thần Giới, một mình đi dạo khắp Thiên Hương thôn.

Hai mươi năm trôi qua, không còn mấy ai nhớ kỹ dung mạo của hắn.

Bạn cũ năm đó, Hoàng lão đầu, cũng quy thiên từ lâu, con cháu nhà họ Hoàng sớm đã định cư ở Đông Minh Thành.

Bất chợt, Khương Ly đi qua một cái quán rượu nhỏ bên đường cái, ghé vào nghỉ chân, cùng chưởng quỹ bắt chuyện vài câu.

Chưởng quỹ kia, họ Vương, chừng mười tám mười chín tuổi, nhưng nhìn kỹ lại, càng cùng Hoàng lão đầu năm đó, giống nhau đến mấy phần.

Mà cùng người này nói chuyện trời đất, lại để Khương Ly vui vẻ thoải mái, dường như đang cùng bằng hữu đàm tiếu vậy.

Vương chưởng quỹ, thường ngày cực kỳ hẹp hòi, chắt chiu từng đồng từng cắc, nhưng ở trước mặt thanh niên mặc áo trắng vừa đến, dĩ nhiên giống như gặp được tri giao, dặn dò thê tử, lấy rượu ngon ủ bốn mươi năm ra cùng Khương Ly đối ẩm.

Thê tử của hắn không hiểu, không hiểu vì sao phu quân của mình chỉ vì tiếp đón một người xa lạ đến từ ngoài thôn, mà lấy ra rượu quý như vậy.

Nghe nói, rượu này, thế nhưng là do một vị Hoàng đại thiện nhân ngày xưa lưu lại, mấy năm trước, con cháu nhà họ Hoàng về quê, đem mộ phần của tổ tiên dời đi, cũng đem nhà cửa, đồ đạc bán rẻ cho hương thân trong xóm. Vương gia bọn họ mở quán rượu, thế nên Vương chưởng quỹ bỏ ra số tiền lớn, mua hết số rượu ngon mà Hoàng đại thiện nhân cất giữ, xem như của quý, cất trữ ở sau nhà. Ngày thường, bản thân hắn cũng không dám hưởng dụng, nói chi lấy ra tiếp khách.

Người này là.....

Khương Ly lặng lẽ đánh giá vị Vương chưởng quỹ ngồi đối diện.

Người này hình như là Hoàng lão đầu...Nói đúng hơn, là Hoàng lão đầu đời thứ hai.

Không nghĩ tới, rời quê hai mươi năm, gặp lại cố nhân, lại là tình cảnh như vậy.

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu hoa quả, mùi vị nhẹ nhàng, quen thuộc, để Khương Ly âm thầm cảm khái.

Rượu này, chính là rượu mà hắn và Hoàng lão đầu cùng nhau đối ẩm dưới cây mai già năm xưa.

Hai mươi năm trôi qua, mùi vị càng thêm dễ uống.

Hai mươi năm trôi qua, hắn vẫn có duyên phận cùng đối phương sóng vai uống rượu.

....

Mưa phùn lất phất, Khương Ly hờ hững rời đi, mà Vương chưởng quỹ thì đứng ở bên ngoài cửa quán, chuyện làm ăn cũng không làm, thất vọng nhìn bóng lưng của Khương Ly, trầm ngâm thật lâu, mặc cho thê tử liên tục oán trách, hắn cũng chẳng thèm để tâm.

"Lão gia, coi như ngươi có nhiều tiền hơn nữa, cũng không được phung phí như vậy. Lại mời một người ngoài thôn uống rượu, còn uống rượu quý như thế..."

"Đi đi đi, nữ nhân gia thì biết cái gì. Đây là một đại nhân vật, ngươi có hiểu hay không, có hiểu hay không!"

"Đại nhân vật thì thế nào? Cũng không nhìn thấy hắn để lại cho ngươi một lượng bạc..."

"Ngươi làm sao nhiều lời như vậy, đi đi đi, đem cái bàn thu dọn, chuẩn bị đóng cửa tiệm..."

"Không được, ngươi phải nói rõ ràng cho ta, vì sao lại đối với người kia tốt như vậy, còn mời hắn uống rượu ngon?"

"Ta đã từng thấy hắn!"

"Nói bậy! Người kia nhìn rất lạ mặt, hẳn là lần đầu tiên tới Thiên Hương thôn, nếu đến lần thứ hai, lão nương sẽ không nhận ra?"

"Ta quả thực đã từng thấy hắn...nhưng ở trong mơ!"

"Được, vậy ngươi nói xem, hắn tên gì?"

"Hắn tên là...tên là..."

Vương chưởng quỹ nhíu mày, thì thào, có chút nghĩ không ra, tiếp theo, ánh mắt chợt sáng lên, nói:

"Gọi là Khương...Khương Ly...đúng rồi, hắn gọi là Khương Ly..."

Vương chưởng quỹ đáp, trong lòng có chút loạn.

Hắn không lừa thê tử mình, quả thực, hắn từng nhìn thấy Khương Ly ở trong mơ.

Đó là một giấc mộng thật xa xôi, thật nhạt nhoà. Trong mộng, hắn cũng không phải Vương Tứ mà gọi là Hoàng lão gia, chuyên môn buôn bán tranh thuỷ mặc, Khương Ly thì vẽ tranh, tặng hắn một đời phú quý.

Mặc dù không rõ, giấc mộng kia là thật hay giả, nhưng lúc vừa thấy Khương Ly, Vương chưởng quỹ đột nhiên cảm thấy thật thân thiết, giống như nhìn thấy bạn cũ lâu ngày gặp lại.

Đây là bằng hữu của hắn, chỉ là mấy chục năm lão tửu, không đáng nhắc đến.

Hắn mặc dù keo kiệt bủn xỉn, nhưng cả đời cũng có vài cái bằng hữu, Khương Ly, chính là một người như vậy.

Chương 32: Kiếp Này Vẫn Cùng Quân Sóng Vai Đối Ẩm